Sinh Con Thời Mạt Thế

Tô Tô là người xuất hiện trong làn khói trắng đầu tiên, cô nhìn thấy một nhóm người đang đấu với nhóm người của Xuân Hữu Nguyệt. Xuân Hữu Nguyệt dẫn theo thuộc hạ, vừa bắn vừa tìm yểm hộ.

Thấy thế, Tô Tô chạy thật nhanh trên con đường đá xanh, hai tay xòe ra hay bên, hai bên xuất hiện hai ánh sáng màu bạc, cô nắm lại một cái, trong tay biến thành hai cây kiếm băng. Tô Tô cầm kiếm băng lao lên phía trước, chém một nhát vào một tên mặc thường phục đang tấn công, tên đó ngay lập tức đóng băng.

“Tô Tô, nhiều người đến quá, chúng ta bị lừa!” Xuân Hữu Nguyệt ở đối diện thấy Tô Tô xuất hiện, anh vừa bắn súng vừa hét lên với Tô Tô, “Bọn chúng là quân nhân, là người của Xuân Chính Tông!”

Ban đầu Tô Tô làm bẫy cho Trần Tư Vũ và Hách Quân, Tô Tô muốn biết cô và Diệp Dục không có ở đây, Trần Tư Vũ và Hách Quân sẽ có phản ứng thế nào, ai sẽ ra tay với Tiểu Ái, ai biết lại dẫn đến một màn tấn công thế này? Xem Xuân Chính Tông phái bao nhiêu người đến khu đông cướp Tiểu Ái chứ?

Hoặc là không phải muốn cướp Tiểu Ái, Xuân Thập Tam sao?

Đối phương đến vì lý do gì vẫn chưa biết, Tô Tô giết thẳng vào trong, Xuân Hữu Nguyệt ngay phía sau. Cô cau mày, vội vàng nói, “Tôi đi tìm con gái tôi trước, anh nhớ phải giữ lại vài tên, xem chúng muốn làm gì?”


Dứt lời, Tô Tô phi như bay, mất dạng trong làn khói trắng. Hình như ai đó đã ném đạn khói, không nguy hiểm gì với người nhưng cản trở tầm nhìn, càng gần cô nhi viện thì càng yên tĩnh. Những ngõ nhỏ thông tới cô nhi viện, thực ra đều do người của Xuân Hữu Nguyệt canh giữ, nhưng có vẻ hôm nay người của Xuân Chính Tông chỉ gây chiến bên ngoài, vừa gây chiến với Xuân Hữu Nguyệt thì Tô Tô đã đến rồi.

Rẽ một cái, qua vài ngõ là đến tứ hợp viện Tô Tô ở, cô vội vàng chạy trong ngõ nhỏ, chỉ sợ Diệp Dục nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài, lại bỏ Tiểu Ái lại ra ngoài chém giết, đến lúc đó cha mẹ Tô cũng không cản được kẻ nhòm ngó.

Trong ngõ còn có một người nữa cũng đang chạy vội vã, trong tay còn ôm một đứa bé đang khóc lớn. Đằng sau người đó có khoảng mười người nữa chạy vô cùng nhanh trong làn sương khói mù mịt. Trong lòng Tô Tô trùng xuống, tiếng khóc của đứa nhỏ vô cùng thảm thiết, Tô Tô cảm thấy đau lòng. Nhưng nghe kĩ thì tiếng khóc này không phải của Tiểu Ái, là của Thiên Tứ!

Thiên Tứ?

Tô Tô ngờ vực đứng lại, nhìn rõ mặt người đang chạy về phía cô, trong màn sương trắng dần lộ ra khuôn mặt Trần Tư Vũ!

Trong ngõ, Trần Tư Vũ đối diện với Tô Tô, hai người cách nhau khoảng mười lăm mét, mắt của cô ta không được tinh như Tô Tô, Tô Tô thấy rõ cô ta trước, cô ta chạy đến gần một chút mới nhìn rõ Tô Tô.

Thấy thế, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của Trần Tư Vũ xuất hiện sự hoảng hốt, tới khi cách Tô Tô khoảng hai ba mét, Trần Tư Vũ đưa Thiên Tứ trong tay cho Tô Tô, vội vàng nói, “Tô Tô, cô giúp tôi bảo vệ Thiên Tứ đã phía sau có người đang đuổi theo tôi!”

Sau đó Tô Tô đón Thiên Tứ, Trần Tư Vũ quay người chạy, bắt đầu giết mười mấy người phía sau.

“Mẹ kiếp, cô bị điên à?”

Có người còn nói với vẻ không thể tin nổi, quát lên với Trần Tư Vũ, lời chưa nói hết đã bị Trần Tư Vũ bắn một phát súng vào đầu, mấy người còn lại đều sửng sốt, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì thế sự sửng sốt này đã cho Trần Tư Vũ cơ hội, cô ta giơ súng trong tay lên, bằng bằng bằng, mỗi một nhát súng là trúng giữa trán một người.


Kể cả trong sương mù mà kỹ thuật bắn súng của Trần Tư Vũ vẫn tốt như thế sao?

Tô Tô bế Thiên Tứ đang khóc oe oe, cau mày, nhìn Trần Tư Vũ. Nhìn lại chuyện này giống như là Trần Tư Vũ bế Thiên Tứ bị mấy người đuổi theo, giờ gặp được Tô Tô, Trần Tư Vũ mới rảnh tay xử lý đám theo đuôi.

Nhưng hình như chuyện này có gì đó không bình thường?

Nhìn Trần Tư Vũ phía trước, kỹ thuật bắn súng điêu luyện giết chết nhiều người như thế, Tô Tô cau mày. Không chờ Trần Tư Vũ quay lại nói chuyện với cô, Tô Tô đã bế Thiên Tứ đang dần nín khóc, tiến về phía trước, dẫm lên thi thể dưới đất, đi về tứ hợp viện của mình.

Cô tính khoảng cách từ con ngõ này đến tứ hợp viên của họ hình như rất xa, sao Trần tư Vũ lại bế Thiên Tứ chạy ra ngoài? Nghĩ về vấn đề này, Tô Tô đã về đến tứ hợp viện của mình, cô đứng ở ngoài cửa nhìn mấy con ngõ bên ngoài, tiếng súng hình như vẫn chưa ngừng. Trong cô nhi viện và sân nhà họ rất yên tĩnh, không có tiếng động nào.

Tô Tô chợt giật mình, trước khi Trần Tư Vũ đuổi kịp, cô đã giơ chân đạp cửa nhà mình, nhìn thấy cha mẹ Tô đang khuân đồ mới thở dài. Hai người họ chắc cũng thấy bên ngoài loạn nên muốn đem đồ ngoài sân chuyển vào trong nhà.

Thấy hai người họ còn có tâm trạng lo cho đồ đạc, Tô Tô mới biết không có chuyện gì, nhưng cô vẫn chưa yên tâm, mở cửa phòng mình nhìn Tiểu Ái đang ngủ hở cả bụng, cơ thể đỏ chót của Chíp Bông đang cuộn vào chỗ rốn của Tiểu Ái.


Tiếng súng bên ngoài như thế mà Tiểu Ái và Chíp Bông vẫn đang ngủ?!

Tô Tô bế Thiên Tứ tiến về phía Tiểu Ái, trên đỉnh đầu thi thoảng rơi lắc rắc vài hạt bụi. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Dục đang quỳ ở nóc nhà, nhìn chằm chằm Tiểu Ái, thấy Tô Tô ngẩng đầu lên, Diệp Dục mới di chuyển tròng mắt, nhảy từ nóc xuống. Chào kiểu quân đội với Tô Tô, làm tư thế tiêu chuẩn, nói oang oang:

“Báo cáo vợ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ trông nom, xin hỏi có thể đi đánh nhau được chưa?”

“Đi đi!”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Dục, Tô Tô rũ mắt, bất giác cười, nhưng khi ngước mắt lên thì mắt đã đỏ. Nhìn theo bóng lưng của Diệp Dục, cô cảm thấy anh quả nhiên khác với tên đàn ông như Tạ Thanh Diễn. Cô nghĩ Diệp Dục đúng là không phụ lòng tin của cô, là người đáng để cô nhờ vả.

Nhìn xem, hôm nay cô đã thử giao Tiểu Ái cho Diệp Dục trông nom, dù chỉ là một chút thời gian thôi, nhưng cô nói không được rời Tiểu Ái, Diệp Dục luôn theo dõi Tiểu Ái. Hầu như anh còn máy móc làm theo lệnh của Tô Tô, rất tốt, thực sự không thể tốt hơn được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận