“Có nước tắm???”
“Đậu xanh, ông đây hạnh phúc muốn hét lên rồi.”
“Có nước tắm thật à? Bây giờ đến nước để uống còn không đủ, còn có nước để tắm???”
Trong sân nhà họ Tô, đám lính nhao nhao lên, có người phấn khích, có người nghi ngờ, có người có chút không nỡ. Lúc này cha Tô đứng dậy, vỗ về đám người Diệp Dục:
“Có chứ, có chứ. Nước trong nhà chúng tôi nhiều không dùng hết. Mọi người cứ việc tắm rửa thỏa thích đi.”
Đây chính là lời nói thật. Từ sau khi Tô Tô nói với cha mẹ mình là cô có dị năng hệ thủy, tất cả bình vại lớn nhỏ trong nhà luôn đựng đầy nước. Có khi mẹ Tô muốn tìm một cái chậu không để rửa rau cũng phải tìm rất lâu. Dần dà, cha Tô và mẹ Tô sử dụng nước cũng rất tùy tiện. Cha Tô còn chuẩn bị xây một két nước trên nóc biệt thự, có điều hai ngày nay bận xây tường rào, vẫn chưa thực hiện được.
Vừa nghe cha Tô nói như vậy, đám lính cũng không tìm tòi tra hỏi vì sao, to tát nhất cũng chỉ là chuyện ai trong nhà họ Tô có dị năng hệ thủy thôi. Đoàn bọn họ 20 người, ngoại trừ hai người đã biến thành zombie và đã chết ở Đức thành thì 18 người còn lại đều là dị năng giả, cho nên dị năng với họ dị năng cũng chẳng hiếm lạ gì.
Có điều trong 18 người bọn họ, không ai là dị năng giả hệ thủy, không biết là vì sao, có lẽ là do họ quanh năm bôn ba trên chiến trường, hoặc là do luôn luôn liều mạng? Thành ra dị năng giả hệ thủy duy nhất trong 18 người họ, thức tỉnh dị năng hệ thủy mới được vài ngày đã biến dị rồi!
Biến dị chết tiệt, biến thành dị năng giả hệ sương mù. Từ đó trở đi, lực lượng bộ đội đặc chủng này muốn uống nước thì chỉ có cách thè lưỡi ra, cảm nhận chút ẩm ướt của sương mù!!! Cho đến khi gặp được Lý Oánh thì tình trạng này mới chấm dứt. Lý Oánh cũng là dị năng giả hệ thủy, nhưng cô chỉ có thể phóng ra một chút nước, đừng nói là tắm rửa, ngay cả nước để mỗi người uống một hụm thôi cũng không đủ.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Vẫn chưa xả nước đầy nửa bồn tắm thì đã có người gõ cửa nhà tắm, Tô Tô ngồi bên cạnh bồn tắm, một tay thò vào trong bồn tắm, một tay gặm bánh mỳ con sâu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài thì thấy một cô gái mặt mũi trắng trẻo, tóc dài thướt tha, mỉm cười tao nhã đứng ở bên cửa, cười hỏi:
“Xin chào! Tôi là Lý Oanh, là dị năng giả hệ thủy, cần tôi giúp đỡ gì không?”
“Cô…”
Tô Tô nghi hoặc nhìn cô gái tên là Lý Oánh đứng bên cửa. Cô ta khoảng hơn 20 tuổi, da dẻ trắng trẻo mịn màng, nhìn bộ dạng đúng là dị năng giả hệ thủy. Những người kích phát dị năng hệ thủy đều có chung một đặc điểm: được năng lượng của nước dưỡng nên da dẻ đẹp đến nao lòng. Cấp bậc của dị năng giả hệ thủy càng cao thì da dẻ càng đẹp, mà dị năng giả hệ thủy cấp bậc cao giống Tô Tô thì da dẻ giống trắng trẻo mịn màng như trứng gà bóc.
Nhưng Tô Tô nghi hoặc không phải bởi vì Lý Oánh có phải một dị năng giả hệ thủy hay không, mà là cô đang nghĩ vừa rồi những chiếc xe kia quá hỗn loạn, người từ trên xe đi xuống cũng rất nhiều, hình như cô có nhìn thấy Lý Oanh này đi theo sau một nam thanh niên đứng cuối cùng ở đội xe. Bọn họ không phải là đám người may mắn sống sót ở bên ngoài biệt thự, mà là…
“Chúng tôi đi cùng với bọn anh Diệp, chạy trốn ra từ Đức thành.”
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Tô Tô, Lý Oánh chủ động cởi áo khoác lông vũ trên người ra, xắn ống tay áo giữ nhiệt lên, một tay thò vào trong bồn tắm, trong lòng khiếp sợ. Cô ta không ngạc nhiên vì Tô Tô cũng là dị năng giả hệ thủy, mà là kinh ngạc vì Tô Tô lại có thể xả được một chậu nước to như vậy. Nhưng cô ta không nói gì, chỉ làm việc của mình, xả nước của mình, nhân tiện trò chuyện với Tô Tô:
“Tôi phát hiện mình có thể xả nước từ trước mạt thế, nhưng khi đó Đức thành đã bắt đầu thiết quân luật. Bạn của tôi tên là Vương Quân, sau khi Đức thành không cho xe cộ qua lại, anh ấy đi bộ vào Đức thành tìm tôi. Anh ấy cũng là một dị năng giả, có thể dùng đất tạo thành hình dạng mình muốn trong nháy mắt. Chúng tôi chống chọi mấy ngày đầu rồi gặp được nhóm người của anh Diệp, đi theo các anh ấy cùng chạy trốn khỏi Đức thành.”
“Ồ.”
Tô Tô khẽ gật đầu, tiếp tục xả nước của mình. Cô chú ý thấy khi Lý Oanh nói về Vương Quân, hình như cố ý nhấn mạnh cô ta và Vương Quân chỉ là quan hệ bạn bè. Mà đợi đã! Hình như cô đã từng nghe đến tên của Lý Oánh và Vương Quân. Hai cái tên ngày sao lại nghe quen đến vậy chứ?
“Bạn trai cô đi bộ vào trong Đức thành tìm cô. Hình như chuyện này còn lên cả báo.”
“Thế sao?” Lý Oánh cúi đầu, ngồi bên mép bồn tắm, không kìm được rơm rớm nước mắt, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói, “Là tôi không tốt, khiến anh ấy và cha mẹ ly tán, cũng không biết cả đời này, anh ấy còn có thể gặp lại cha mẹ mình không?”
Ở mạt thế, vợ con ly tán, gia đình tan rã, những chuyện đau lòng này có thể xảy ra với bất kỳ ai, Tô Tô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Vì họ được đội Diệp Dục đưa vào trong khu biệt thự cho nên cô cũng không nói muốn đuổi Lý Oánh và Vương Quân đi, chỉ nghe cô ta lải nhải bên tai, im lặng tiếp tục xả nước.
“Đúng rồi, cô và anh Diệp là họ hàng à?”
Lý Oánh vẫn âm thầm quan sát Tô Tô. Ban đầu, Lý Oánh cho rằng loại con gái lớn lên không hiểu sự đời, người yếu nhiều bệnh giống Lâm Đại Ngọc như Tô Tô thì rất dễ nắm bắt. Nhưng sau khi nói chuyện vài câu, Lý Oánh chỉ nhìn ra Tô Tô là dị năng giả hệ thủy, hơn nữa cấp bậc dị năng cao hơn nhiều so với cô ta.
Tô Tô cũng rất kiệm lời. Đến lúc này, cô ta chưa biết chút thông tin gì về thân phận của Tô Tô.
Vì vậy, Lý Oánh chỉ có thể chủ động lên tiếng hỏi, còn Tô Tô thì chỉ tươi cười, vờ vịt hỏi: “Diệp Dục nói tôi là họ hàng của anh ta à?”
“Không,” Lý Oánh cảm thấy hơi tò mò. Lời này của Tô Tô có ý gì? Nhưng cô ta vẫn thành thật nói, “Anh Diệp chỉ nói anh ấy phải về Tương thành tìm em gái nào đó của anh ấy.”
Trên thực tế, Lý Oánh và Vương Quân giữa đường mới gia nhập đội ngũ của Diệp Dục. Hai người họ và đội Diệp Dục cùng trải qua sinh tử, nhưng giữa bọn họ lại không thân thiết. Hơn nữa, Lý Oánh chưa từng nói chuyện với Diệp Dục, Diệp Dục lại không thích nói chuyện với con gái, cô ta chỉ moi được chút thông tin về Diệp Dục từ chỗ Vương Quân.
Mặc dù đội Diệp Dục không công khai nói ai là đội trưởng, ai là người cầm đầu nhưng Lý Oánh vẫn có thể nhìn ra được rằng họ theo kiểu tôn trọng thực lực, ai giỏi nhất thì những người còn lại đều nghe theo người đó. Hiện tại, trong đội ngũ, Diệp Dục là người giỏi nhất.
Song Lý Oánh không chỉ muốn tiếp cận với một mình Diệp Dục, nói trắng ra là cô ta xem trọng năng lực của anh và cả đội đặc chủng đều đã kích phát dị năng. Nếu như cô ta có thể gia nhập và được công nhận trong đội ngũ này, vậy thì sẽ có được giúp đỡ rất lớn ở mạt thế.
Vì vậy, con đường mà Lý Oánh đang đi bây giờ chính là con đường dụ dỗ chinh phục. Trước tiên chinh phục những người bên cạnh Diệp Dục, được sự công nhận của anh, thuận lợi đạt được sự công nhận của tất cả mọi người trong đội ngũ.