Sinh Con Thời Mạt Thế

Vì thế, người ngồi quanh bàn đều nhìn Tô Tô cười. Diệp Dục cũng cười theo. Ngồi ăn lâu như vậy, anh sớm

đã chịu đủ rồi. Lúc chuẩn bị rời đi, có người chặn bọn họ, cũng không phải hành động không có ích lợi gì.

Những người lớn thì hoàn toàn không coi kế hoạch của Liên Giản ra gì, những người ít tuổi thì đã lo lắng phát điên rồi. Tập tin tức tình báo này đến tay Mai Thắng Nam còn chưa đầy mười phút, Phương Nguyệt Nhi đã có một bản tin tức y như vậy. Cô bé mau chóng nói cho Tiểu Ái biết. Tiểu Ái giật lấy bản tin tình báo trong ty Phương Nguyệt Nhi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Sau đó, cô bé hố gọi Từ Lỗi và Thiên Tứ đang chơi đánh bóng bàn ở nhà kho cũ:

“Hai đứa đừng chơi nữa, đến đây! Căn cứ sắp bị người ta san bằng rồi, còn tả bóng bàn cái sh*t gì nữa”

“Sao thế?” Từ Lỗi vẫn chưa chơi đã, giơ tay đỡ bóng Thiên Tứ đánh đến, xoay vợt bóng bàn tròng tay đi đến, “Tiểu Ái đọc được tin tức khủng khiếp gì mà lại tức đến méo mó cả mặt thế kia”

“Đi. Dẫn thêm các anh em, đi suốt đêm xử lý những người này đi!”


Tiểu Ái đứng dậy, trực tiếp đi ra bên ngoài kho, hành động nhanh nhẹn dứt khoát. Lúc sượt qua vai Từ Lỗi, còn đập thẳng tập tin tình báo vào trong lòng cậu bé. Từ Lỗi ghét nhất là xem những thứ có chữ, nhưng có thể khiến Tiểu Ái tức giận như vậy thì chắc chắn cũng không phải chuyện nhỏ. Cậu bé giở tập tin ra hóp mắt nhìn lướt qua sau đó hít một ngụm khí lạnh.

“Mẹ kiếp, Thiên Tứ em mau đến đây. Đám người trưởng thôn gặp phiền phức rồi. Thiên Tứ vốn định đi đến bên cạnh Từ Lỗi, vừa nghe Từ Lỗi gọi như vậy liền chuyển hướng, hai tay đút vào túi quần, đi theo Tiểu Ái.

Ra bên ngoài kho, Tiểu Ái dẫn đầu, kéo mũ liền áo phía sau lưng đội lên đầu, đi lên một chiếc xe. Thiên Tứ mở cửa ghế phụ, đi vào. Từ Lỗi và Phương Nguyệt Nhi theo sát phía sau ngồi vào hàng ghế sau.

Xe lao nhanh về phía trước. Phương Nguyệt Nhi liên tục gọi điện thoại, xác định chính xác vị trí của đám dị năng giả tập kích Tô Tô. Đồng thời, Từ Lỗi cũng thông báo cho Duệ Duệ. Duệ Duệ dẫn theo nhóm người bình thường của cậu bé đi giải quyết đám người bình thường kia.

Người Liên Giản tìm đều là lực lượng nòng cốt trong các đoàn đội tự phát, cũng hứa hẹn cho các đoạn đội này chút lợi ích, cho nên mọi người rất phối hợp đánh lén Tô Tô.

Bởi vì ngày mai sẽ phải đánh nhau cho nên mọi người đều an phận thủ thường ở trong đoàn đội của mình sắp xếp trang bị, vì thế mà cũng rất dễ xác định vị trí của bọn họ. Theo sự chỉ đường của Phương Nguyệt Nhi, Tiểu Ái lái xe ven theo tường xông vào một ngõ nhỏ, ném Chíp Bông trong tay lên trường, khiến cho một đám dị năng giả cấp ba bị trúng độc chết mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Xe xông vào trong ngõ, những đoàn đội Liên Giản tìm được đương nhiên cũng không phải bọn bất tài. Chết nhiều dị năng giả cấp ba như vậy nhưng vẫn còn số lượng lớn dị năng giả cấp bốn. Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một chiếc xe lạ xông vào địa bàn của mình.

Trong ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một bức tường đất, Tiểu Ái phanh gấp xe lại. Từ Lỗi mở cửa xe xông ra ngoài, nhảy lên đầu xe, đấm một quyển vào tường đất phía trước. Bức tường đất bị thủng một lỗ người bên trong lỗ đó có một người bị Từ Lỗi đánh bay.

Bức tường theo đó mà sụp đổ. Tiểu Ái huýt sáo một tiếng, Chíp Bông men theo chân tường bò thẳng đến. Phương Nguyệt Nhi ngồi hàng ghế sau xe, nhanh chóng cầm súng trong tay, gác súng trên cửa sổ, nhắm chuẩn vào bức tường bị sụp đổ của đối phương, phóng ra một quả tên lửa nhỏ từ miệng súng đen ngòm, mang theo tia lửa xông thẳng ra ngoài biển phía trước thành một biển lửa.

Có người chạy ra khỏi biển lửa, dùng mọi kỹ năng tấn công nhằm về cô bé Tiểu Ái bé nhỏ. Tiểu Ái ngồi cạnh cửa sổ xe, mỉm cười với bọn họ. Những kỹ năng nhìn có vẻ cực kỳ khủng bố kia giống như bị một bức tường vô hình chặn lại, biến mất không chút dấu vết.

Phương Nguyệt Nhi ném khẩu bazooka sang một bên, cũng không chịu ngồi yên, mở cửa xuống xe, một tay cầm súng, đứng bên cạnh xe làm mấy việc cùng một lúc. Trong khói thuốc súng, bé gái xinh đẹp với mái tóc ngắn mềm mại lay động trong gió khiến cho lọn tóc highlight màu tím càng thêm mị hoặc.


Cô bé vụng một tay ném mấy quả lựu đạn khói như cúc áo ra sau. Lựu đạn khói vừa rơi xuống đất khói trắng bay lên mờ mịt, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của mọi người.

Khói trắng bao phủ cả con ngõ nhỏ, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng. Đội tuần xa ở phía xa vội vàng chạy về. Đi vào trong ngõ giống như lạc vào một không gian sương mù dày đặc giơ tay nhìn không thấy năm ngón, bọn họ chỉ có thể lắng nghe xem tiếng kêu thảm thiết phát ra ở hướng nào đều xác định phương hướng. Nhưng khi họ đi theo âm thanh để kiểm tra thì lại đâm vào tường.

Trời sáng rất nhanh, giết người đánh nhau thì không cảm giác được, nhưng khi chém giết xong mới phát hiện thì ra mặt trời đã lên. Các đoàn đội ở trong ngõ này, rất nhanh đã bị mấy đứa bé Tiểu Ái giải quyết hết. Xong việc, mấy đứa lên xe, bánh xe nghiền qua xác chết, lao nhanh ra khỏi ngõ, chuẩn bị đi tụ họp với Duệ Duệ.

Nhưng xe vừa mới xông ra đường lớn, cả con đường bắt đầu rung lắc. Tiểu Ái đang lái xe, sắc mặt ngưng trọng, nói với mấy người bạn trong xe:

“Mẹ kiếp, có dị năng giả cấp sáu xuất hiện”

Thiên Tứ ở trong xe, không nói năng gì, giơ một tay gác lên vai Tiểu Ái. Tiểu Ái liền cảm thấy cả người mát lạnh như có một dòng suối mát chạy trong người, không còn cảm giác không thoải mái nữa, tinh thần cực kỳ tốt.

Cô bé nghiêng đầu, mỉm cười với Thiên Tứ, móc ra một viên tinh hạch cấp ba từ trong không gian đặt vào tay Thiên Tứ, “Kỹ năng mới, uy lực dị năng tăng thêm chưa? Nên cho anh Lỗi ra trước, sau đó anh ấy có thể nâng cả địa cầu!”

Trên gương mặt nhợt nhạt của Thiên Tứ hiện lên nụ cười nhẹ, cậu bé nắm chặt tinh hạch trong tay, quay đầu lại yếu ớt nhìn Từ Lỗi, “Em nghỉ ngơi một lát, năm phút sau anh gọi em nhé!”


“Được!”

Từ Lỗi gật đầu, mở cửa xe, không chút do dự nhảy ra ngoài, ngồi xổm dưới đất, đấm mạnh xuống mặt đất đang rung chuyển, nửa mặt đường đều vỡ vụn.

Phía sau lưng cậu bé, Phương Nguyệt Nhi giơ hai khẩu súng lên, trên mặt đeo một chiếc kính cảm ứng nhiệt hồng ngoại, bắt đầu khóa chặt vị trí của tên dị năng giả cấp cao đang trốn trong bóng tối kia. Trên mắt kính xuất hiện một vòng tròn, Phương Nguyệt Nhi nghiêng đầu, bắn “pằng pằng pằng” vào cửa kính của nhà hàng đối diện, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nói với Tiểu Ái ở trong xe:

“Không chỉ có một tên cấp sáu đâu!”

Căn nhà đối diện lung lay sắp sập, ở góc đường, có năm người chầm chậm đi đến. Bốn nam một nữ, mặc áo khoác da bó sát, người nào người nấy khí thế bất phàm, dáng vẻ kiêu ngạo lấy một địch trăm.

Sau năm người đó là Liên Giản và mấy tên lãnh đạo của căn cứ Kinh thành. Liên Giản mỉm cười quỷ dị, nhìn Từ Lỗi và Phương Nguyệt Nhi, nói: “Trong căn cứ Kinh thành này, liên tiếp xảy ra mấy vụ án giết người đều là do bọn nhãi ranh chúng mày làm à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận