- Tôi ko hận chị vì chị phá đường dây của tôi. Tôi ko trực tiếp điều hành. Chị nghĩ rằng chị đang phá đường dây nghìn tỉ của tôi? Ko! Tôi nên cảm ơn chị vì việc đó thì hơn. Bởi vì lúc công an đôtj nhập vào, đúng lúc tôi được đóng vai nạn nhân. Suýt lên trùm rồi nhưng tự dưng thoát được cái tù. Cũng nhờ có chị vào khá đúng lúc đấy, ko thì giờ tôi ngồi bóc lịch rồi. Mấy chục năm chứ chẳng đùa!-(Khánh Chi cười)
- Vậy tại sao cô vẫn nghe lời ông ngoại và vào gia đình tôi? Lại còn có ý định giết tôi nữa chứ!-(Sara tiếp tục hỏi)
- Ừm...... Biết nói sao bây giờ nhỉ? Ông ngoại cô thuê tôi với giá 29 tỷ đô. Gấp nhiều lần số tiền mẹ cô đưa. Mà phải công nhận ông ta giàu thật. Biệt thự vài khu. Xe hơi chục gara. Lúc ấy, Hoàng Gia đang cần tiền gấp, tôi cũng chưa biết về cô và tôi cũng chưa biết cô tưngf cứu tôi mà lúc đó chỉ biết rằng cô khiến toàn bộ anh em của tôi đi tù, sau khi tôi biết sự thật thì chẳng thể làm gì được vì lơx làm rồi, giờ bỏ là đền bù gấp 3, lại thêm việc nói ra sự thật thì sẽ chết. Cô cũng làm mẹ mà, cô biết đúng ko. Tôi ko bỏ thằng bé được nên đành làm nốt nhiệm vụ, hôm đó tuy chưa xong nhưng mẹ cô bị đuổi khỏi nhà thì coi như là đã hoàn thành. Thêm cả việc chồng tôi có thù với mẹ cô nên tôi muốn trả thù. Việc hiến máu á? Ông ngoại cô yêu cầu nên phải làm thôi. Ko cứu mẹ cô thì tôi đây cũng chẳng sống yên. Vậy nên nghe theo thôi.-(Khánh Chi đáp)
- Cô vẫn chẳng có chút lòng nào đúng ko?-(Sara hỏi)
- Tuỳ cô nghĩ nhưng với người cứu tôi khỏi nhà tù tôi cũng nên có lòng chút chứ ha! Nếu mẹ cô hỏi ai hiến máu cho bà thì cứ bảo con trai bà ấy hiến. Nhưng bảo bà ấy là anh ấy không muốn bà nhận lại làm con đâu! Anh ấy ko giận mẹ nữa chắc tôi phải thay cô hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho mẹ cô rồi. Dù sao Quốc Anh cũng là con trai của mẹ cô. Thêm nữa là Mary cũng bị căn bệnh thiếu máu di truyền từ ba nó đấy. Lo mà cho ăn uống chế độ chút. Hoặc đưa con bé tới bác sĩ đi ko để sau này nặng là ko hay đâu. Thiếu máu ơr trẻ sơ sinh khá nguy hiểm đấy. Nhất là sau khi có cái vết sẹo ở tay. Lát về tôi gửi cái thực đơn bác sĩ yêu cầu cho. Hôm tôi đi khám thai, mẹ cô bế con bé đi cùng nên bác sĩ bảo thế.-(Khánh Chi nói)
- Cô 2 mặt nhỉ! Cô cũng đâu phải người xấu hoàn toàn đâu. Vẫn có mặt tốt đấy! Còn đưa con gái tôi đi khám nữa mà. Cảm ơn cô! Liệu chúng ta có thể làm bạn ko?-(Sara đáp)
- Khônh! Việc đó sẽ ảnh hưởng tới 2 đứa trẻ. 2 gia đình cũng từng xích mích. Sau này lỡ mà thành thông gia là toi đấy. 1 phần vì ông ngoại cô nữa. Nếu cô thân thiết với tôi thì cả 2 mẹ con cô đều sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên việc chúng ta làm bạn là điều ko nên. Nếu sau này có gặp lại, đừng coi nhau như thù hay người dưng là được rồi.-(Khánh Chi mỉm cười, đáp)
- Ừm. Nhớ hoàn thành nhiệm vụ của ông ngoại nhé. Với ông ấy, trong ba tội bất hiếu, tội lớn nhất là ko sinh được con trai để nối dõi đấy. Ông đã phải tội rồi thì đừng bắt mẹ phải tội nưax nhé.-(Sara nói)
- Chắc chắn rồi! Thôi. Quốc Anh ra rồi! Xin phép cô! 100 tỷ nằm yên lặng trong tài khoản của cô rồi đấy! 5 ngày nữa tôi sinh rồi. Coi như cắt mọi liên lạc nhé! Tạm biệt cô! Bye bye Mary nha! Nhờ con cô học thêm được kiến thức để chăm em Tony rồi đó. Bye bye con nha!
Vừa lúc đó Quốc Anh bước ra, Khánh Chi nói nốt rồi tạm biệt Sara và cùng chồng đi về. Cô ta còn cúi xuống bẹo má và xoa đầu Mary nữa
* Được ra viện sớm hơn 3 ngày nên vừa về là vồ ngay vào cái điện thoại viết truyện ngay. Chap comeback đây ạ! Đừng quên đọc rồi vote cho tớ nhé. Chứ hơn 100 người đọc mà có hơn 10 lượt vote hà😭😭