3 tháng đầu thai kì, Sara bị ốm nghén nặng. Cô cứ ăn xong là bị nôn, chỉ ăn được mỗi mì gói. Cả gia đình Maru thì phải nói chăm Sara, quan tâm liên tục, nhất là bà Mai. Bà vẫn luôn hi vọng đứa bé trong bụng Sara là con trai. Maru là trưởng họ Hồ Lê , buộc phải có 1 thằng con trai để nối dõi, với lại đi ăn cỗ ở quê, trưởng họ mà ngồi mâm dưới thực sự quá đỗi mất mặt và nếu có con trai, gần nửa số tài sản nhà Hồ Lê của ông nội Maru sẽ thuộc về gia đình cậu. Dù quá giàu có rồi nhưng đối với bà Mai thì không bao giờ đủ. Vậy nên bà luôn khao khát có 1 đứa cháu trai để nối dõi cho Maru.
Trong 3 tháng đầu Sara bị ốm nghén, Maru bỏ toàn bộ công việc ở công ty để ở nhà chăm sóc cô. Nhưng ngặt nỗi, Sara nghén gì ko nghén, nghén luôn gương mặt của Maru khiến anh vô cùng khổ sở khi vợ mình cứ thấy mătj mình là nôn. Câu truyện bắt đầu từ việc Sara bị nghén su hào, mà su hào lại là món ăn yêu thích cảu Maru. Vậy nên khi nhìn thấy mặt Maru là coi như là nguyên 1 củ su hào to bự trong mắt Sara. Vậy nên cô nghén luôn cả khuôn mặt chồng mình. Và cuối cùng Maru vẫn phải đi làm để tránh tối đa thời gian ở nhà. Chứng bệnh ốm nghén này của Sara cũng khiến bà Mai bó tay. Nhưng để an tâm đi làm thì Maru đã bí mật lắp 1 chiếc camera nguỵ trang trong phòng. Gọi là bí mật nhưng 2 hôm sau là cái camera đó đã bị Sara phát hiện. Cô lại bí mật cài màn hình theo dõi vào máy mình để tiện theo dõi Maru khi cô về nhà ngoại. Rắc rối thật!
- Vơj ơi! Anh về rồi nè!-(Maru vui vẻ bước vào phòng sau khi đi làm về)
-.......-(Sara im lặng chạy thẳng vào toilet)
- Em có sao ko Sara?-(Maru quăng luôn cái cặp xuống giường, chạy thẳng vào toilet, lo lắng hỏi Sara)
- Em ổn! Em ổn! Bịt mặt anh lại đi Maru! Em nôn mệt quá rồi! Nhà bên cạnh đang nấu thịt kho su hào kia kìa! Buồn nôn rồi nôn liên tục. Mệt kinh khủng!-(Sara quay mặt ra chỗ khác nói chuyện với Maru)
- Rồi rồi! Vào giường ngồi đi! Rồi nói chuyện tiếp.-(Maru nói rồi đỡ Sara vào giường ngồi)
- Nhìn mặt anh làm em cứ nghĩ tới của su hào í. Chẳng hiểu nổi!-(Sara vẫn giữ tư thế ngồi quay lưng về phía Maru, nói)
- Tại sao em lại nghĩ vậy?-(Maru hỏi)
- Ngày xưa, trong 1 đợt bị ốm, em thì cứ óc ách bụng buồn nôn, ngửi thấy cái mùi su hào kho của mẹ là nôn thốc nôn tháo. Từ đó em và món su hào kho ko còn sống chung 1 thế giới được nữa. Lúc có thai thì nghén luôn su hào, hôm đó anh đi ăn về, miệng anh toàn mùi su hào kho ko à! Đã vậy tóc còn vuốt, mặt thì tròn, đeo cái mắt kính vô rồi còn cầm củ su hào đung đưa trước mặt em nữa chứ! Su hào lại còn là món ăn yêu thích của anh!-(Sara đáp)
- Thì ra là vậy! Thôi thôi! Nhà mình hết sạch rồi! Đừng có lo nha!-(Maru kéo Sara vào lòng, ôm cô. Dĩ nhiên ko quên che mắt Sara lại ko thôi cô lại nôn hết ra người cậu)