Sinh Con Xong Ly Hôn

Edit + Beta: Vịt

Bạn nhỏ Tạ Mộc Quả chính là đứa trẻ sinh ra ở vạch đích trong truyền thuyết, còn không phải vạch đích bình thường, cao hơn hoa lệ hơn, nơi mà trẻ con nhà bình thường không cách nào tưởng tượng.

Nhưng bản thân nhóc lại hết sức thực tế, thứ gì cũng có thể thử một miếng, cái gì có ý nghĩa cũng phải thử một chút, với ai cũng có thể làm bạn, ai cũng muốn làm bạn với nhóc, sức hấp dẫn của nhân cách kinh người.

Tạ gia rốt cuộc luyến tiếc, tiểu học học ở trong nước, đến trung học, liền bắt đầu đi theo ba ra nước ngoài đi học.

Tạ phu nhân rất lo lắng.

Tạ Mộc Quả hồi đi học ở trong nước, mọi thứ đều làm tốt, đặc biệt là quan hệ nhân tế quả thực nghịch thiên, lên lớp 1, có thể kết bạn với lớp 6, ác bá đầu đường nhóc cũng có thể nói 2 câu. Nhưng trong nước như cá gặp nước, ai biết nước ngoài thế nào chứ, dù sao cũng là tha hương dị quốc, quan niệm văn hóa bất đồng, nó ở trong mắt người nước ngoài vẫn tốt chứ?

Tạ phu nhân ngày ngày lo lắng, mỗi ngày một cú điện thoại, năm cú chỉ nhận một, Tạ phu nhân liền lo lắng, cháu trai đang làm gì thế, sao không nhận điện thoại, chẳng lẽ bị người bắt nạt?

Bà đâu biết, đối với Tạ Mộc Quả mà nói, đi nước ngoài, giống như mở ra một tấm bản đồ mới, rất happy. Ngày đầu tiên đi học đã kết bạn, ngày nào cũng dùng tiếng Anh trúc trắc trao đổi với người ta, điện thoại căn bản không có thời gian nhìn.

Nhóc dùng gần 1 tuần là có thể nghe hiểu phần lớn đối thoại, hằng ngày càng lưu loát khiến Tạ Kế Hiên kinh ngạc, hơn nữa phát âm chính gốc, căn bản không cần Tạ Kế Hiên đặc biệt mời giáo viên cho nhóc.

Đứa nhỏ này năng lực học tập quả thực nghịch thiên.

Thẩm Gia Ngôn cảm thấy, ném nhóc sang châu Phi, nhóc cũng có thể sống tới dương quang xán lạn.

3 rưỡi chiều, Tạ Mộc Quả từ trên xe trường học nhảy xuống, vẫy tay tạm biệt với bạn học, có người từ cửa sổ xe gọi nhóc: "Daniel, ngày mai tan học cùng nhau chơi nhé, cha mẹ Gale không ở nhà, chúng ta có thể dùng phòng game nhà cậu ấy."

Tạ Mộc Quả làm thủ thế OK.

Lúc này, Tạ Kế Hiên vẫn chưa tan làm, Tạ Mộc Quả để cặp sách xuống, cầm lấy ván trượt, một đường giống như chim nhỏ vui vẻ, ngồi lên xe bus, đến quảng trường trung tâm. Nơi này tụ tập rất nhiều người đang chơi ván trượt, chào hỏi với mấy nam nữ quen biết, Tạ Mộc Quả gia nhập trong đó, chơi 1 giờ, chạy về đến nhà trước khi Tạ Kế Hiên tan làm, lấy sách ra sửa soạn kiến thức ở lớp ngày hôm nay, đây là hoạt động mà Tạ Kế Hiên sắp xếp cho nhóc.

Tạ Kế Hiên tan làm, về tới chỗ ở, "Ba ơi." Tạ Mộc Quả từ trên cầu thang nhảy xuống, "Ba Gia Ngôn quay phim xong chưa?"

Thẩm Gia Ngôn đã sớm di chuyển chiến đấu ở giới điện ảnh, 1 năm 2 bộ điện ảnh, duy trì ổn định tỷ suất xuất hiện, thành danh đến bây giờ, đã quay rất nhiều tác phẩm xuất sắc nổi tiếng, đã trở thành đại danh từ của phim hay.

"Quay xong rồi." Tạ Mộc Quả vui vẻ rót cafe cho ba nhóc, còn hiểu chuyện bóp vai cho Tạ Kế Hiên.

Tạ Kế Hiên thoải mái thở dài.

"Con nhớ ba ấy."

Tạ Kế Hiên đâu phải không chứ.

Lúc này, Tạ phu nhân gọi video tới, Tạ Kế Hiên nhận, "Mẹ."

"Tan làm rồi à, hôm nay sớm vậy."

"Dự án làm xong rồi, con tuần tới về nhà."

"Ờ."

Lúc này, Tạ Mộc Quả ghé tới, ngọt ngào gọi, "Bà nội ~"

"Ui chao ~"

"......"

Tạ phu nhân nhất thời mặt mày hớn hở, nhìn cháu trai bảo bối không nỡ chớp mắt, "Bảo bối ngoan, con bao giờ thì về thế, bà nội nhớ con."

"Con về cùng ba, bà rất nhanh là có thể nhìn thấy con rồi!"

Tạ phu nhân cười vui vẻ, "Về bà nội nấu đồ ngon cho con, con muốn ăn gì nói với bà nội một tiếng."

Tạ Mộc Quả nói một tràng, Tạ phu nhân đều nhớ kỹ, cuối cùng rốt cục nhớ tới Tạ Kế Hiên, "Còn con?"

Tạ Kế Hiên cũng nói hai món. Lúc này, khuôn mặt Thẩm Gia Ngôn xuất hiện trong màn hình, Tạ Mộc Quả vừa nhìn thấy, lập tức kêu lên: "Ba ơi!"

"Ba ơi con nhớ ba lắm!"

"Con còn biết nhớ ba hả, nghe nói con chơi rất happy."

"Ha ha." Tạ Mộc Quả hăng hái bừng bừng giới thiệu với ba nhóc chuyện lý thú phát sinh ở nước ngoài của nhóc: "Tiếng Anh thật sự rất khó học, con một tuần mới có thể nghe hiểu thầy giáo lên lớp."

"......"

Làm ơn chiếu cố cảm thụ của người bình thường chút được không.

Có một đứa con IQ cao cũng không phải hoàn toàn vui vẻ, Thẩm Gia Ngôn đối thoại với bạn nhỏ 9 tuổi này, đều khiến cậu nghi ngờ nhân sinh.

"Có ăn cơm cẩn thận không thế?" Tạ Mộc Quả quên gì cũng không quên ăn cơm, nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn là không yên lòng, dù sao ẩm thực nước ngoài không giống trong nước.

"Con ngày nào cũng đều ăn ngon! Ba có thể làm chứng! Hamburger thịt bò ở đây thật sự rất ngon."

Rốt cục đến phiên Tạ Kế Hiên nói chuyện, "Không đói được nó, bữa nào cũng ăn được 3 bát cơm."

"Tạ Mộc Quả, không thể cứ ăn thực phẩm rác biết chưa, khoai tây chiên hamburger ăn ít thôi, ăn nhiều cơm chút."

"Con ăn xong hamburger cũng có thể ăn được cơm!"

"......"

Lượng cơm và cân nặng của người khác có liên quan trực tiếp, Tạ Mộc Quả là thông minh và lượng cơm có liên quan trực tiếp, từ hồi nhóc còn bé không có sữa uống có thể gào thét long trời lở đất là biết.

Một tuần sau, Tạ tiểu thiếu gia ngồi máy bay mà bà nội nhóc mua cho nhóc về nhà.

Vừa nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, liền nhào tới, nhảy lên người Thẩm Gia Ngôn, "Bá bá, con nhớ ba lắm á!"

Thẩm Gia Ngôn ôn nhu sờ sờ đầu quả dưa của nhóc, hôn một cái, "Bá bá cũng nhớ con."

Tạ Kế Hiên đứng ở một bên, hai người ôm một cái, "Đi thôi."

Tạ Kế Hiên nhưng không nhúc nhích, Thẩm Gia Ngôn nghi ngờ: "Sao thế?"

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Em có phải quên gì rồi không?"

"Quên gì?"

"Hừm."

Kết hôn nhiều năm như vậy, tính tình của Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn vẫn có thể hiểu. Nhìn dáng vẻ mong đợi của Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn nhẫn nhịn buồn cười, tiến lên cũng cho anh một nụ hôn, Tạ đại tổng tài lập tức thoải mái, đè khóe miệng nhếch lên, gật gật đầu: "Về nhà đi."

Vừa vào cửa nhà, Tạ Mộc Quả liền chạy tới bàn ăn, thức ăn vừa lúc lên bàn, nhìn nước miếng của nhóc đều muốn chảy xuống. Rửa sạch tay, chờ ba ba bà nội đều vào bàn, cầm đũa bắt đầu càn quét.

"Ngon ngon ngon."

Thẩm Gia Ngôn nhìn buồn cười, "Cơm còn không chặn được miệng."

Tạ Mộc Quả mặc dù ăn được, nhưng không thấy mập, cơm ăn vào toàn biến thành khí lực, tinh thần 1 ngày đều không dùng hết, Thẩm Gia Ngôn nhìn cảm thán tuổi trẻ thật tốt mãi.

Sáng hôm sau, Tạ Mộc Quả liền kích động chạy ra ngoài tìm bạn nhỏ chơi. Nhóc có một điểm tốt, bạn bè kết giao, vĩnh viễn đều sẽ không quên, bạn bè kết hồi nhà trẻ hiện tại vẫn liên hệ, quan hệ nhân tế cường hãn này ngay cả Thẩm Gia Ngôn cũng tự than không bằng, nhóc con là một đứa nhỏ 9 tuổi đấy.

Hai ông bố già ở nhà, Mạnh Vân Dương gọi điện thoại tới, nói là bạn học đại học A tụ tập, mời Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn về làm diễn giảng, trường học không liên lạc được, bảo hắn tới hỏi xem.

Trường học cũ muốn mời, bọn họ đương nhiên phải hưởng ứng, hai người lập tức đáp ứng.

Hai người sáng sớm đã đến trường học, lâu không quay lại, Thẩm Gia Ngôn còn rất hoài niệm, đi theo Tạ Kế Hiên vào trong nhà dạy học tham quan, "Anh còn nhớ anh học lớp nào không?"

Tạ Kế Hiên nói, "Có nhớ chút."

Hồi đại học, ngoại trừ thời gian lên lớp, anh ít ở lại trường, nhưng kể từ sau khi gặp Thẩm Gia Ngôn, rất nhiều nơi để lại ấn tượng khắc sâu trong đầu anh.

Thẩm Gia Ngôn nhất định không biết, anh từng lén lút chui vào phòng học mà Thẩm Gia Ngôn học, ngồi ở vị trí hàng sau cậu.

Cách vô cùng gần, gần tới có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ sau tai Thẩm Gia Ngôn. Anh thừa dịp giáo viên quay sang chỗ khác viết bài, cầm điện thoại chụp lén.

Em đang nhìn bảng đen, mà anh đang nhìn em.

Cả tiết, Thẩm Gia Ngôn rất ít nhìn về phía sau, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện với bạn cùng bàn, mỗi khi Thẩm Gia Ngôn như vậy, nghiêng nửa mặt, Tạ Kế Hiên liền dựa vào lưng ghế. Tư thế này khá tự nhiên, lúc nhìn người khóc độ xoay đầu không lớn, cũng có thể nhìn thấy biểu tình Thẩm Gia Ngôn nhiều hơn.

Sau khi chuông tan học vang lên, ngày quan sát của Tạ Kế Hiên liền kết thúc.

Ban đầu chỉ là tò mò, tò mò muốn đến gần, muốn hiểu, kết quả chờ lúc phục hồi tinh thần đã mê muội.

Đại học A cơ hồ không thay đổi, Tạ Kế Hiên đi ngang qua phòng học kia, giảng đường bậc thang lớn như vậy ngồi đầy học sinh đang lên lớp, anh thậm chí còn nhớ, mình ngồi ở vị trí này, Thẩm Gia Ngôn lại ở vị trí kia. Khoảng thời gian đó, anh lần đầu tiên có loại tình cảm thích, chuyện đã trải qua trở nên cực kỳ khắc sâu.

Thẩm Gia Ngôn đối với phòng học này còn có chút ấn tượng, "Em hình như từng học ở chỗ này."

Tạ Kế Hiên nhìn cậu: "Môn tự chọn."

Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc: "Sao anh biết?"

"Bởi vì anh là Tạ Kế Hiên."

"......"

Anh giỏi nhất rồi.

Mạnh Vân Dương nói: "Thư viện có triển lãm tranh, đi xem xem có nghệ thuật gia ra đời hay không." Mỹ thuật là ngành mà đại học A vẫn luôn tự hào, hàng năm đều sẽ mở triển lãm tranh ở thư viện.

Trước kia hồi ở trường, Thẩm Gia Ngôn xem qua mấy lần, bất quá phần lớn thời gian cậu tới thư viện đều là học bài.

Tiến vào thư viện, mới phát hiện nơi này đổi mới rồi, trở nên cao hơn lớn hơn. Phóng mắt nhìn vách tường bốn phía treo đầy bức vẽ, xem triển lãm tranh vẫn là rất có ý tứ, mặc dù đại đa số Thẩm Gia Ngôn không get được tinh túy.

Ký ức của Tạ Kế Hiên đối với thư viện tất cả đều là về Thẩm Gia Ngôn, anh rất ít ở trường, càng đừng nhắc tới thư viện, trước khi gặp Thẩm Gia Ngôn, chưa từng vào thư viện.

Khi đó, anh đã thích Thẩm Gia Ngôn, dục vọng muốn tiến thêm một bước trở nên cực kỳ mãnh liệt.

Từng dãy giá sách kia biến thành nơi ẩn thân và nhìn trộm tốt nhất của Tạ Kế Hiên, che đậy hành tung của anh, khiến cho tất cả hành động trở nên đương nhiên, một giây trước đang nhìn lén, chờ lúc đối phương nhìn sang, sẽ giả bộ tìm sách, chưa từng bị phát hiện.

Lúc này, anh không thỏa mãn với nhìn trộm nữa, càng muốn để cho Thẩm Gia Ngôn chú ý tới anh.

Nhìn Thẩm Gia Ngôn cầm lấy sách đi tới, Tạ Kế Hiên lập tức mở một quyển sách chuyên ngành thật dày ra, tựa vào cạnh bàn, chuyên chú xem.

Thẩm Gia Ngôn thẳng tắp từ bên người anh đi qua.

......

Hoặc là Thẩm Gia Ngôn đang tìm sách, sau khi Tạ Kế Hiên nghe thấy cậu đang tìm cái gì, trước một bước tìm được chờ sau khi Thẩm Gia Ngôn tìm tới, tùy ý lật sách, chờ Thẩm Gia Ngôn tới hỏi anh, quyển sách này có thể cho cậu mượn xem trước hay không.

Thẩm Gia Ngôn đương nhiên, chưa từng hỏi.

......

Tạ đại tổng tài mới biết yêu, lần đầu tiên theo đuổi người không thể nghi ngờ chịu mọi cản trở.

Tạ Kế Hiên khi đó nghĩ, cái gọi là tình yêu có lẽ chính là phải khổ trước ngọt sau.

Cho dù như vậy, anh cũng không từ bỏ thích Thẩm Gia Ngôn, bây giờ đã ngâm trong vị ngọt của tình yêu, Tạ Kế Hiên nghĩ tới không khỏi cười.

Thẩm Gia Ngôn tò mò: "Anh cười cái gì?"

Tạ Kế Hiên đối diện poster tuyên truyền gật đầu, "Bức tranh này rất đẹp."

"......"

Hội trường rất nhanh chuẩn bị xong, sinh viên năm 3 chính là lúc khẩn trương bận rộn, đã gặp phải khảo nghiệm vào nghề, có rất nhiều người không quá rõ ràng định vị của mình, hôm nay mời hai vị nhân sĩ thành công bước ra từ trường Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn đây tới giảng đạo lý cho bọn họ, làm hướng dẫn.

Thẩm Gia Ngôn lên sân khấu trước, một phen diễn giảng xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếp theo đó là Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn ngồi ở phía dưới, nhìn người yêu nhà mình đứng ở nơi đèn đuốc sáng trưng, đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của mọi người, bình tĩnh như thường bắt đầu show thoát khẩu không cần bản thảo của mình.

So với Thẩm Gia Ngôn, Tạ Kế Hiên càng thêm thích hợp cho bọn họ lời khuyên thành thật, đạo lý nói ra cho dù là người trung niên cũng có lợi không nhỏ, huống chi mấy thanh niên ngà voi tháp lý này. Thật sự, nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm, các sinh viên năm 3 thật sự cực kỳ may mắn, ngay cả Mạnh Vân Dương cũng đang nghe nghiêm túc.

Tạ Kế Hiên quá ưu tú, thiên chi kiêu tử chính là để hình dung người như anh. Còn sống nhìn có chút cảm thán, đây là người yêu của cậu đấy, đời này sao mà may mắn, có thể sống quãng đời còn lại cùng với Tạ Kế Hiên, cậu nhất định kiếp trước đã làm chuyện gì tốt.

Thẩm Gia Ngôn không kìm được cầm lấy điện thoại, lén lút chụp lại bộ dáng anh tuấn của Tạ Kế Hiên.

Buổi tối, Tạ Kế Hiên ấn người ở trong chăn.

"Em có phải chụp hình anh hay không, anh thấy hết."

Thẩm Gia Ngôn nói: "Chụp đó, anh muốn sao hả?"

"Ảnh của anh đắt lắm đấy."

"...... Thì sao?"

"Mỗi tấm 10 tỷ."

Thẩm Gia Ngôn cò kè mặc cả, "100."

"......"

Thẩm Gia Ngôn thương lượng: "Có lựa chọn khác không? Em không mua nổi."

Tạ Kế Hiên hừ cười, "Không mua nổi thì dùng thân thể trả đi!"

"Em chụp mấy tấm?"

"Mười mấy tấm đấy."

Tạ Kế Hiên không lên tiếng, Thẩm Gia Ngôn có dự cảm không tốt, "Anh muốn làm gì?"

"Mỗi tấm một lần, em tự xem mà làm đi."

"Ê! Chờ chút —"

~ End ~

_________

Thế là hết thật rồi các thím ơi, xong bộ này tui bị thừa iot mất rồi =)))) Nói thật cứ mỗi bộ kết thúc là tôi buồn lắm luôn:(((((( Cảm ơn các thím thời gian qua đã đồng hành với tôi và gia đình Muối:****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui