Sinh Đồ

Chu Diễm khó thở, khéo cô ấy một cái, tránh ra rồi bước đi. Vài chàng trai tới hỏi tên của cô, muốn số điện thoại của cô, Chu Diễm mắt điếc tai ngơ, tránh về thùng xe, những người kia cười cười ầm ĩ, không hề đứng đắn.

Qua vài lần như vậy, có người đoạt được rất nhiều, tới mức không còn tay cầm, có người không cướp được có thể tới bên cạnh sân khấu mua, chín giờ kết thúc công việc, buôn bán cũng lời được mấy trăm.

Chu Diễm im lặng không nói gì thu ghế lại, Nghiêm Phương Phương đi tới trêu chọc cô: “Ôi chào, này, tức giận à? Sao da mặt mỏng thế, ngực em lớn hơn chị, quảng cáo như thế mới có hiệu ứng, hiểu không?”

Chu Diễm bĩu môi: “Được rồi, để cho em làm.”

“Em là bà chủ nhỏ, việc nặng để chị làm là được rồi!”

Hai người vừa cãi nhau vừa dọn dẹp đồ, lúc trở lại nhà trọ đã là mười giờ, chú Ngô ngủ trên xe, ba người phụ nữ ở một phòng.

Trong bóng tối, tiếng ho khan đứt quãng, hai người khác lật qua lật lại không ngủ được. Chu Diễm buồn bực vào trong chăn nén khí, mơ hồ trông thấy mép chăn đơn có một dấu vết màu đen, không biết dính vào cái gì, cô nhịn, nhắm mắt buộc thôi miên chính mình, hôm sau tỉnh lại thì đầu càng hỗn loạn.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Chu mua vài quả táo, xách Chu Diễm lên nói đi thăm người thân.

Chu Diễm hỏi: “Người thân nào?”

Mẹ Chu nói: “Một người họ hàng xa, lúc còn bé con cũng tới uống rượu mừng của người này, lúc đó gặp qua.”

“Không nhớ rõ.” Chu Diễm buộc mái tóc đuôi ngựa, hỏi: “Đã nhiều năm như vậy còn có liên lạc sao?”

“Ngày hôm qua lúc đang diễn thì ông ấy đến, cầm vài hộp áo ngực, cho ai mặc hả, còn không phải tham món lời nhỏ, mời chúng ta giữa trưa qua ăn cơm, không ăn cũng uổng.” Xong bà nhắc nhở Chu Diễm: “Đúng rồi, nhớ gọi là ông cậu.”


Hỏi quanh hỏi quắt, phải một lúc lâu mới tìm được nhà của ông cậu.

Nhà đất hai tầng, một ông lão gầy còm đi ra, nhiệt tình nói: “Còn sợ các con không tìm thấy, đã nhiều năm như vậy không tới, cũng không nhận ra được!”

Mẹ Chu cười nói: “Vâng ạ, mười mấy năm trước làm gì có những con đường lớn thế này, trên trấn thay đổi nhanh quá.”

“Cũng đúng thôi! Ôi, đây là cô bé con hả!” Ông cậu nhìn Chu Diễm: “Thay đổi không nhỏ đâu, lúc đó mới có ba bốn tuổi, thoáng cái đã trở thành thiếu nữ rồi, đi đường nhất định sẽ không nhận ra!”

Chu Diễm lễ phép nói: “Con chào ông cậu.”

“A, ngoan! Nhanh vào trong nhà đi, còn có hai món nữa thôi!”

Mẹ Chu vừa đi vừa hỏi: “Còn mình ông ở đây sao?”

“Không phải, lão Tam ở đây với ta, hai năm trước trở về, đúng lúc làm bạn với ông.” Ông sợ không nhớ rõ, lại gợi ý: “Là cháu ngoại trai của ông, xếp thứ tự là lão Tam. Lúc nhỏ cháu còn gọi nó là anh Ba đó, có nhớ không?”

Chu Diễm cười cười: “Cháu không nhớ rõ.”

“Nó đang ở nhà đấy, nhìn thấy không chừng có thể nhớ ra!”

Đang nói thì một chàng trai mang theo hai túi đồ đi ra, ông cậu chỉ vào anh ta nói: “Này, đây là anh Ba của cháu! Cháu đi đâu vậy, ăn cơm đã!” Câu sau là hỏi cháu ngoại của mình.


Đối phương cầm hai cái bánh bao ăn, cũng không nói lời nào, gật gật đầu, xem như đã chào hỏi.

Ông cậu mất mặt, tức giận nói: “Cái thằng nhóc này, đã gần ba mươi còn không có quy củ!”

Mẹ Chu cười nói: “Còn nhỏ còn nhỏ.”

Món ăn đơn giản nhưng ăn cũng ngon, ông cậu còn cho hai mẹ con bọn họ uống vài chén, Chu Diễm dùng đũa chấm một giọt rượu trắng nếm vị. Ông cậu cười nói: “Con bé giống hệt hồi nhỏ, người lớn trêu bảo uống rượu, con bé vẫn dùng chiếc đũa chấm vào miệng.” Rồi ông lại than: “Khó khăn cho cháu, không ngờ hai năm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc ba nó qua đời sao không cho bọn ta biết!”

Mẹ Chu uống một hớp, thiêu cổ họng đau rát: “Không có cách liên lạc mà lúc ấy cũng vội.”

“Tiền cũng trả đủ rồi sao?”

“Còn thiếu một chút, cũng gần rồi.”

“Không dễ dàng chút nào, cũng phải vài chục vạn đấy!”

Mẹ Chu đặt ly rượu xuống: “Cho nên, con nghĩ, không phải nhà Nhị Tử cũng ở đây sao, năm đó điều kiện gia đình con tốt, cậu ấy thiếu nhà bọn con hơn 8000 đồng, tiền cũng không nhiều lắm, nhưng bây giờ nhà con không giống như xưa..”

“Ông hiểu, ông hiểu.” Ông cậu nói: “Nhà Nhị Tử rời đi nhiều năm rồi, để ông hỏi thăm một chút, có lẽ mất vài ngày, lúc nào thì con đi?”

Mẹ Chu cười nói: “Không vội, con định ở đây tầm hai, ba tháng, đi diễn lưu động!”


Chu Diễm sững sờ, sau đó ăn không thấy ngon.

Buổi tối lại đổi một chỗ để biểu diễn. Sau khi kết thúc và dọn dẹp, Chu Diễm gấp phông bạt vào, thấy mẹ đang ngồi đếm tiền thì tùy ý nói: “Cuối tháng tám báo danh học sinh mới, con muốn về sớm một chút để chuẩn bị.”

Mẹ Chu đếm tiền: “Trở về đâu? Nhà đã cho thuê.”

Chu Diễm nói: “Học phí cũng phải nộp.”

Không biết làm sao lại chạm vào mẹ Chu, mẹ Chu trừng mắt nhìn cô nói: “Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết tiền, nuôi mày hai mươi năm, ăn của mẹ, uống của mẹ, không có chút lợi nhuận nào, trong nhà thiếu nợ vài chục vạn, cả ngày mày chỉ biết giả bộ thanh cao, đọc sách thì có tác dụng gì! Còn học phí nữa, không có!”

Chu Diễm quăng phông bạt xuống: “Mẹ đã đồng ý với con!”

“Mẹ đồng ý cái gì!”

“Năm nay để cho con về trường!”

“Trường học chó má, trường học người ta còn cần mày chắc!”

Chú Ngô và Phương Phương kéo một chút, Chu Diễm gạt tay Phương Phương, nói: “Hai năm qua còn không kiếm tiền cho mẹ? Con không giúp trả nợ sao?”

Mẹ Chu nói: “Mày kiếm được cái gì? Nghĩ kế chính là mẹ, người làm là Phương Phương và lão Ngô, mày chỉ giả bộ làm đại tiểu thư!”

Chu Diễm tức đỏ mặt: “Vậy mẹ giữ con lại làm gì!”

“Đỡ cho mày đi ra ngoài tốn tiền của mẹ!”

“Con muốn tự mình kiếm việc làm nhưng mẹ không cho!”


“Mày bị người ta bán còn đếm tiền thì có, còn tìm việc làm sao? Mẹ cũng cảm ơn trời đất!”

Chu Diễm nghiêng đầu không nhìn bà, nhẫn nhịn rồi nói: “Khai giảng con sẽ đi.”

Mẹ Chu không nói, đi vào trong xe, lúc đi ra cầm túi sách của Chu Diễm, ném xuống đất nói: “Đi thì đi bây giờ luôn đi, cái gì cũng đừng lấy, sinh mày ra chưa được cái gì, còn muốn mẹ bỏ điều kiện cho mày học đại học à! Có bản lĩnh thì tự mình đi kiếm học phí, đừng lấy của mẹ cái gì, đi đâu mẹ cũng không quản! Cút!”

Chu Diễm cầm túi sách lên, xoay người rời đi.

Cô còn chút lý trí, không đi hẻm nhỏ vắng vẻ, đi dọc theo đèn đường trên đại lộ. Đầu hè gió mát, thổi tung mái tóc, lúc cô nhìn lên thì trước mắt cô là con sông, cô đang đứng trên đê.

Hồ bơi ở gần đó đóng cửa, người lớn và trẻ con nối đuôi ra, cãi nhau ầm ĩ, đợi tới khi tiếng động lớn rầm rĩ dần dần ngừng, Chu Diễm cũng không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ cảm thấy chiếc thuyền cũ ở bờ sông kia cũng đáng thương như cô, cũ kỹ, vết gỉ sét loang lổ, cửa sổ cũng tả tơi, không biết đã bị chủ thuyền vứt bỏ bao nhiêu năm.

Chu Diễm xoa xoa con mắt, có chút không nhịn được, ma xui quỷ khiến thế nào cô đi cầu thang xuống dưới con đê, đi tới phía dưới, cô ngửa đầu nhìn chiếc thuyền vận chuyển này. Cô bám lấy cái thang rỉ sắt, từ từ bò lên.

Mở cửa ra, bên trong là bụi bặm sặc sụa, trên bờ ngọn đèn mờ mờ, chiếu vào bên trong nhìn cũng không rõ ràng.

Chu Diễm nhìn một cái giường lớn gần cửa sổ, rốt cuộc không nhịn được mà ngã lên.

Một giấc này cô không biết là mình ngủ hay mình ngất đi.

Đêm hôm khuya khoắt, mọi tiếng động đều không có.

Một người đi dọc trên đường, quen thuộc xuống đê, nhổ neo, trèo lên thang rồi thu thang lại, đi thẳng vào khoang điều khiển.

Trên sông, chiếc thuyền vận chuyển lẻ loi một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận