Sinh Đồ

Radio trên xe giao thông đưa tin đoạn đường ngập nước, nhắc nhở các tài xế thay đổi tuyến đường chạy, Chu Diễm ôm túi sách, ngồi ở trên xe Lâm Thái tiến về phía “Ti Amo“.

Lâm Thái nghiêm mặt, lúc chờ đèn đỏ lấy điếu thuốc ra đốt, hít hai cái, đèn đỏ chuyển màu xanh, anh đạp chân ga lần nữa, nói: “Thẩm Á Bình cũng không khuyên nổi Tiểu Kiệt, cô có ý định gì?”

“Không có.”

“Chưa có sao?” Lâm Thái liếc cô một cái, “Vậy thì ngài lặn lộn từ xa chạy tới chỗ này làm gì?” Chu Diễm nói: “Vậy anh cho rằng tôi có chủ ý gì? Tôi và các người cũng không tính là biết nhau, càng không nhận ra Lý Chính Kiệt đó, tự nhiên tôi có thể nghĩ ra cái gì?”

Lâm Thái cười nhạo nói: “Nói như vậy thì cô đi chỗ đó là có thể nghĩ ra chủ ý sao?”

“Sao anh biết tôi đi chỗ đó thì không có cách?”

Lâm Thái nói: “Xem kìa, tôi cứ nghĩ rằng cô bị câm, không ngờ cô lại là đồ ba gai (*).”

(*) Đồ ba gai: đồ hay sinh sự.

Chu Diễm cũng không sửa vì anh coi miệng lưỡi bén nhọn trở thành “Đồ ba gai”, cô cũng không cho rằng miệng lưỡi mình bén nhọn, miệng cô ngu ngốc mới đúng, khi còn bé chính là một hũ nút, trưởng thành mới tốt hơn một chút.

Suy nghĩ lung tung một đường, xe đến được “Ti Amo”, cửa lớn đóng chặt, trên cửa treo tấm bảng gỗ tiếng Trung và tiếng Anh “Nghỉ phục vụ”, trên tấm bảng gỗ đều là nước.

Hai người xuống xe, Lâm Thái gõ cửa, nhìn quanh bên trong, không thấy bóng dáng, anh ta dứt khoát gọi điện thoại: “Á Bình, tôi đang ở cổng nhà hàng, tới đây mở cửa ra.”

Cửa mở ra từ bên trong, Thẩm Á Bình mặc quần áo ở nhà giản dị, tóc tùy ý buộc lại, không có trang điểm, hơi có vẻ mỏi mệt.

Thẩm Á Bình liếc qua Chu Diễm, hỏi Lâm Thái: “Tại sao lại trở lại? Bên kia nói thế nào?”

Lâm Thái nói: “Lần trước tôi với cô nói ở trong điện thoại như vậy. . . . . . Tiểu Kiệt đâu?”

“Ở trên lầu.”

“Khuyên qua rồi hả?”

“Tối hôm qua khuyên đến bây giờ, đánh cũng đánh mắng cũng mắng, không nghe.”

“Cô đánh nó không phải nó càng bướng bỉnh hơn sao?”

“Nó là một thằng nhóc lớn đầu tôi đánh thắng được sao? Còn đánh đầu của nó.” Thẩm Á Bình hỏi, “Bây giờ hai người tới đây có chuyện gì sao?”

Lâm Thái nói: “Tôi muốn tới nói chuyện với nó thật tốt một chút.”

“Anh nói thì nó sẽ nghe sao? Đừng có nói đùa.”

Lâm Thái nhìn về phía Chu Diễm vẫn không lên tiếng bên cạnh, Chu Diễm mở miệng: “Tôi muốn cậu ta một chút.”

Thẩm Á Bình ngẩn ra, trên mặt không biến sắc, suy nghĩ một chút, nói: “Đợi lát nữa đi, tôi vừa mới mắng nó xong, bây giờ đi chắc chắn mũi dính đầy tro. . . . . . Tôi đi lấy đồ uống, cô qua đây nhìn xem muốn uống cái gì một chút.”

Chu Diễm nhìn cô đi về phía phòng bếp, đợi mấy giây, cũng đi theo

Nhà ăn đã hai ngày không mở, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh có một đống lớn, Thẩm Á Bình lấy một chai nước trái cây ra, nói: “Nước nho, uống được không?”

“Tùy tiện.” Chu Diễm nói.

Thẩm Á Bình nghiêng về một bên lấy nước nho, vừa nói: “Đứa bé kia rất mạnh mẽ, khi còn bé rất biết náo, những người chúng tôi ngày trước từng nếm qua khổ sở, cho nên đặc biệt cưng chiều nó, còn nó đó, càng lớn thì chúng tôi càng không quản được, vốn cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiện tại làm chút chuyện Ly Kinh Bạn Đạo (*), giống như là chuyện đương nhiên vậy.”

(*)li kinh bạn đạo: li: rời bỏ, không tuân thủ. nguyên chỉ trái với phong kiến giai cấp thống trị sở tôn kính kinh điển cùng giáo điều. Hiện nói về rời bỏ chiếm chủ đạo địa vị lý luận hoặc học thuyết.

Chu Diễm thẳng thắn nói: “Nhìn ra được.”

Thẩm Á Bình để cái cốc đến trước mặt cô, hỏi: “Cô biết huyện trước kia của Lý Chính không?”

Chu Diễm nói: “Nghe Lâm Thái nói qua.”

“Lý Chính không đề cập với cô sao?”

“Còn chưa có.”

Thẩm Á Bình lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi tiền, ở dưới cái nhìn chăm chăm của Chu Diễm rút ra một cây, cắn ở trong miệng đốt, phun ra một hơi thuốc, hỏi: “Có hút không?”

Chu Diễm lắc đầu một cái.

Thẩm Á Bình cầm điếu thuốc, một tay đỡ lấy khuỷu tay, hình như mới nhớ tới, nói: “Cô còn nhỏ, cũng không khác Tiểu Kiệt được bao nhiêu.”

Chu Diễm nhíu mày: “Các người lấy số tuổi để bàn về lớn nhỏ sao?”

“. . . . . .” Tay cầm điếu thuốc của Thẩm Á Bình hạ xuống, “Không dùng số tuổi, thì lấy cái gì?”

Chu Diễm cười cười, nói: “Cho tôi một điếu thôi.”

Thẩm Á Bình hơi chần chờ, vẫn đưa cho cô một điếu thuốc.

Chu Diễm nhận lấy điếu thuốc lá nhỏ dài của nữ, nói: “Mượn ít lửa.”

Thẩm Á Bình lại đưa cái bật lửa cho cô.

Chu Diễm cầm điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, đánh lửa lên, lúc buông bật lửa ra, chậm rãi phun ra một hơi thuốc, nói: “Lúc đi học, thầy giáo chúng tôi luôn nói, bây giờ các em đừng yêu sớm, tôi là người từng trải, tôi nói cho các em biết, tương lai các em sẽ hối hận thế nào, Q|Q trong không gian văn chương loại này, đợi tiếp qua vài năm các em nhìn trở lại, tôi bảo đảm các em muốn đào cái lỗ vùi mình rồi, tôi là người từng trải; còn có cái gì, tương lai đừng bảo chuyên nghiệp cái này, cũng đừng báo cái đó, tôi là người từng trải, tôi cho các em biết, tương lai các em sẽ hối hận . . . . . . Đều là lời nói như vậy.”

Chu Diễm nói: “Là có đạo lý, ai cũng không thể phủ nhận. Nhưng, loại đạo lý tuổi tác lớn chỉ bảo về cuộc sống này, luôn có người không hối hận một chuyện, số tuổi sao, là gạo, là dầu muối tương dấm chồng chất lên, người khác cũng sẽ đến cái số tuổi đó, đó thì người nào cũng sẽ có tư cách. Dù sao mọi người cũng ai sống người nấy, ai cũng không chỉ bảo về cuộc sống cho người khác.”

Thẩm Á Bình trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: “Cô tên là gì vậy?”

“Chu Diễm.”

Ngày hôm qua cô đã biết tên tuổi Chu Diễm, nhưng hình như hôm nay mới lần đầu tiên biết cô ấy. Thuốc lá cháy sạch rất lâu, tro thuốc lá rơi xuống, Thẩm Á Bình hồi hồn, động mấy cái, nhìn chằm chằm cây thuốc trên tay Chu Diễm, hỏi: “Không phun ra sao?”

Chu Diễm nói: “Không, không có hút vào, chỉ ở trong miệng lọc qua một chút mà thôi.”

Thẩm Á Bình cười.

Chu Diễm lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cười, giống như là hai khuôn mặt với lúc không cười, lãnh diễm như sương, cao cao tại thượng, ánh sáng tươi đẹp xạ, tăng thêm sinh động.

Thẩm Á Bình nói: “Không sai lắm, tôi dẫn cô lên.”

**

Lý Chính Kiệt không chơi trò chơi, đã thu hồi cảm xúc chui vào gian phòng của mình ngủ từ lâu, đáng tiếc tinh thần quá kích động, sao cũng không ngủ được, đang tán gẫu qua thư điện tử với bạn bè, bên ngoài đột nhiên có người gõ hai cái cửa, nói: “Dì đây.”

Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, Lý Chính Kiệt nhìn người đứng ở cửa, nói: “Dì, dì cũng đừng phí công. . . . . .” Nói đến một nửa, ngưng lại.

Lý Chính Kiệt nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng ở bên cạnh Thẩm Á Bình, qua mấy giây, mới phản ứng kịp, ngẩng đầu cao ngạo cười nói: “Ơ, làm cái gì vậy chứ?”

Thẩm Á Bình lạnh lùng nói: “Ít cợt nhả, nói chuyện thật tốt cho dì!”

Lý Chính Kiệt không cho là đúng nhún nhún vai.

Chu Diễm nói: “Tôi với cậu ấy nói chuyện riêng thôi.”

Lý Chính Kiệt nói: “Tôi có đồng ý sao?”

Không ai quản ý kiến khỉ gió của cậu, Thẩm Á Bình trực tiếp đi ra phòng ngủ, đóng cửa lại. Lý Chính Kiệt xuống giường, bước đi thật nhanh định ra thẳng cửa, còn thiếu vài bước nữa, một người cản lại như bức tường.

Lý Chính Kiệt đi sang một bước, bức tường người cũng sang một bước, Lý Chính Kiệt đi sang một bước nữa, bức tường người cũng sang một bước, Lý Chính Kiệt nói: “Tránh ra!”

Chu Diễm nói: “Cậu làm những chuyện này có ích lợi gì, có ý nghĩa gì? Có biết phải trái trắng đen không?”

“Ít dạy đời với tôi đi, cô biết cái rắm!”

“Cậu biết, cậu biết thì nói cho tôi một chút?”

“Cô là cái thá gì, mà tôi phải nói với cô?”

“Tôi thấy cậu giống như rễ hành, không bằng tôi nói với cậu.”

Lý Chính Kiệt sửng sốt: “Cô mới. . . . . .”

“Là ngươi đánh người kia trọng thương rồi vào bệnh viện phải không?” Chu Diễm cắt đứt cậu, không cho cậu cơ hội mắng lại.

Lý Chính Kiệt kêu: “Thúi lắm!”

“Rắm cái gì mà cái rắm? Đây không phải là cậu tự tẩy trắng mình, rồi nhân cơ hội giá họa sao?”

Lý Chính Kiệt giận không kềm được, tức miệng mắng to: “Cái con mẹ nhà cô! Con kỹ nữ thối tha...”

Chu Diễm gật đầu một cái, lại cắt đứt hắn: “Không phải cậu đánh, nhưng mà cậu báo thù cho ba mẹ cậu, nhân cơ hội giá họa, đúng không?”

Chu Diễm theo dõi hắn: “Chính cậu cũng sảng khoái, khi người bạn học kia nằm bệnh viện đúng không? Cậu đã sai hết rồi, không có được cái bản lĩnh gì cả, thành tích nát, phản nghịch không hiểu chuyện, tự cho là đúng, tôi thấy bạn bè của cậu nhiều, nếu là một người trọng tình nghĩa, cũng sẽ có bản lĩnh này, nhưng cậu cầm bệnh án thương tích lớn của họ, nhờ vào đó lấy được ham muốn cá nhân, lại là cái thá gì?”

Lý Chính Kiệt lại muốn tức miệng mắng to, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kềm chế lửa giận, cười nói: “Phép khích tướng không dùng được, chiêu này quá nát.”

Chu Diễm nói: “Là phép khích tướng, nhưng tôi nói có đúng là sự thật không? Đến đây, tôi giúp cậu vuốt vuốt thuận, người bạn học kia không biết bị ai đánh, tối hôm qua thật vất vả mới cấp cứu được, đoán chừng không chết cũng muốn tàn, nhà cậu ta chỉ có cậu ta là con độc nhất, cha mẹ đều người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người bạn học kia coi các ngươi như huynh đệ, còn hung thủ sao, đang âm thầm cười chuyện lũ anh em các cậu dó, quả thực là ‘huynh đệ tốt’ mà, đoàn kết thế này, là may mắn của cậu ta!”

Sắc mặt Lý Chính Kiệt xanh mét.

Chu Diễm tiếp tục nói: “Cậu coi cái này trở thành phép khích tướng đơn thuần cũng được, cậu nhớ, đừng tưởng rằng mặc cái áo đầu lâu đã tập tành làm giang hồ, cậu còn chưa xứng, chỉ bằng bây giờ cậu mượn sống chết của anh em mình để báo thù riêng của mình, loại nhân vật này, ở trong phim bình thường đều là vai phụ áo vằn (*),vai phụ vẫn luôn không có kết cục tốt. Anh hem cậu đi phía sau, ngày lễ ngày tết cũng tới cảm tạ lòng tốt của cậu.”

(*) Những vai phụ giang hồ trong phim thường mặc áo hoa văn là vằn hổ hoặc rồng.

Thẩm Á Bình tựa vào cửa phòng ngủ, hút xong một điếu thuốc, lại châm một điếu thuốc khác, khói mù lượn lờ giống như trở lại năm tháng xanh miết ban đầu, thời kỳ học sinh không đọc sách cho tốt, chỉ thi đậu trường đại học, điều kiện gia đình không được, cô cũng không muốn đi cầm một văn bằng vô dụng, sau lại chia tay với đối tượng yêu sớm, đi theo chị và anh rể còn có người kia cùng đi Italy.

Những ngày lúc đầu khổ không thể tả, cô có bao nhiêu lần muốn buông tha, bây giờ nhớ lại, cũng không biết làm sao kiên trì được.

Những kinh nghiệm chung, trí nhớ chung kia, thì ra đã xa vời như vậy, hiện tại, bên trong cô nàng tuổi còn nho nhỏ đó, đang theo người ta trải qua kinh nghiệm mà cô không biết.

Tiếng bước chân đến gần từng chút từng chút, Thẩm Á Bình nhìn Lâm Thái dừng ở hơn bốn thước, nói: “Tự tôi lại nghĩ tới lúc tôi hai mươi tuổi, giống như cũng rất có sức sống.”

“Vậy sao? Khi đó tôi còn không biết cô.”

Thẩm Á Bình cười cười.

**

Lý Chính Kiệt đi lấy lời khai lần nữa, người giám hộ Thẩm Á Bình vẫn ở bên cạnh cậu ta như trước.

Lâm Thái hỏi thăm hết rồi trở lại, nói với Chu Diễm: “Trên 14 tuổi, dưới 16 tuổi, sẽ xử phạt nhẹ, ít nhiều cũng có ảnh hưởng, nhưng vấn đề sẽ không lớn.”

Chu Diễm nói: “Lý Chính không vui sao?”

Lâm Thái nói: “Ai còn quản khỉ gió cậu ta, cậu ta còn định ở chỗ này ở lại hả? Phí luật sư cũng không trả nổi cho cái tên đó!”

Điện thoại của Chu Diễm vang lên, lấy ra vừa nhìn, là chú Lưu.

**

Vương Lân Sinh ghi khẩu cung cho Lý Chính Kiệt lần nữa, sau khi chép xong đi gặp Lý Chính.

Lý Chính vuốt chiếc vòng phát ra màu đen, nói: “Lại tới thẩm vấn sao?”

Vương Lân Sinh nói: “Lý Chính Kiệt lại lấy một phần khẩu cung.”

Lý Chính lơ đễnh.

Vương Lân Sinh nói: “Lý Chính Kiệt nói, tám giờ đến chín giờ tối ngày 7 tháng 12, cậu ta tập kết bạn bè của mình đi đánh anh, lúc ấy đám người bọn họ cũng không bị thương, hơn chín giờ, vì không có xe trở về Khánh Châu, bọn họ định ở lại một đêm nữa.”

Ngày 7 tháng 12, Lý Chính Kiệt nghe nói huyện Ngân Giang có mưa lớn nước tù làm đình trễ nhiều hoạt động, mang theo một đám người chạy tới hiện trường, không ngờ nhìn thấy Lý Chính.

Ngày hôm sau, cậu ta tập kết với bạn bè, đánh một trận kia.

Đêm đó ở lại Ngân Giang, lúc không đói bụng sống ở trong nhà khách, đói bụng thì đi ăn khuya, kết quả ăn khuya xong trở lại, bọn họ lại nhìn thấy Lưu Đào ngã xuống trong sân cỏ gần khách sạn, bọn họ lập tức đưa cậu ta đi bệnh viện, ngày hôm sau chuyển viện cấp cứu trở lại, bởi vì lo lắng bị phụ huynh trách mắng, kinh nghiệm của mười thiếu niên đối với mấy ngày này đều phải nói là lập lờ nước đôi (*), cảnh sát lấy khẩu cung thì càng thêm bên nào cũng cho là mình phải, cho đến Lý Chính Kiệt lại một lần nữa nhìn thấy Lý Chính.

(*) lập lờ nước đôi: ba phải, hàm hồ không chính xác, cái nào cũng được, có khả năng như này cũng có khả năng như kia, chỉ không tỏ thái độ xác định hoặc không có chủ chương rõ ràng, đối với vấn đề chính thì thái độ mơ hồ hai mặt. (baike baidu)

Vương Lân Sinh nói xong, lại nói: “Chờ làm xong thủ tục, là anh có thể đi rồi.”

Lý Chính hỏi: “Cậu ta đâu?”

“Lý Chính Kiệt sao? Cậu ta chờ kết quả xử lý trong cục thôi.” Vương Lân Sinh nhìn anh, còn nói, “Anh định bảo vệ cho cậu ta, dễ hiểu thôi, nhưng mười lăm tuổi chính là thời kì nhào nặn, không thể đối đãi mù quáng với đứa trẻ, những thứ áy náy, chuộc tội này, không thể dùng như vậy.”

Lý Chính giương mắt, nhìn chằm chằm đối phương.

Vương Lân sinh nói: “Anh và Chu Diễm không biết tôi, nhưng tôi có ấn tượng với hai người.”

Làm xong tất cả thủ tục, đã gần tối, vì để tránh cho xung đột, Lâm Thái đưa Lý Chính Kiệt trở về trước.

Thẩm Á Bình hiểu rõ hết tình huống với cảnh sát, nhìn thấy Lý Chính ra ngoài, nói: “Đều tốt rồi, chuyện kế tiếp cậu không phải trông nom, nên làm cái gì thì làm cái đó, chuyện của Tiểu Kiệt để tôi xử lý, không có quan hệ gì với anh.”

Sau một lát, Lý Chính gật đầu một cái, quét mắt trước mặt, hỏi: “Chu Diễm đâu?”

Thẩm Á Bình nói: “Hình như là chủ hàng không tìm được anh, tìm được cô ấy thông qua người khác, cô ấy chạy về bến tàu rồi.”

Lý Chính dừng một chút.

Lâm Thái lại vội vã chạy về, giũ nước mưa nói: “Đã tốt chưa? Bên ngoài không gọi xe được, tôi đưa mọi người trở về.”

Mấy người lên xe, Lâm Thái đưa Lý Chính trở về bến tàu trước, Lý Chính nhìn mưa xối xả như trút nước ngoài cửa sổ, nói: “Đại khái lúc nào thì mưa lớn dừng?”

“Chắc một tuần lễ thôi.” Lâm Thái nói: “Thuyền của anh đừng mở vội, dù sao hàng cũng chở xong rồi, đợi mưa tạnh rồi nói, an toàn là trên hết.”

Lý Chính nói: “Cũng không mở được, đợi vài ngày thôi.”

Trò chuyện, rất nhanh đã đến bến tàu, xe còn chưa ngừng, người trong xe đã gặp được một màn dỡ hàng.

Máy móc treo hàng lên, mấy công nhân đang bận, ông chủ đang che dù, mặt hung ác hùng hùng hổ hổ cái gì đó, một cô bé đứng ở trước mặt ông ta, mặc áo mưa, mím môi, trên mặt hình như cũng là nước mưa.

Lý Chính vọt xuống dưới, vài bước đường đã đến bên cạnh hai người, bàn tay vỗ vai ông chủ kia, nói: “Ơ, ông chủ Vương, sao lại ở đây?”

Ông chủ Vương vừa thấy anh, càng thêm phùng mang trợn mắt, “Lý Chính, cậu đùa bỡn tôi phải không? Đây cũng đã trễ nãi bao nhiêu ngày rồi, thuyền đã đến, cậu cũng thấy được, không một tiếng động chơi trò mất tích, anh làm việc như vậy? À? Chỉ với thuyền hỏng này của cậu, còn cả ngày không tuân theo quy tắc, bao nhiêu lần bị bắt đi về rồi, hả? Nếu không phải thấy cậu làm được lợi, tôi sẽ làm ăn với cậu sao? Phải biết rằng, không phải là tôi chăm sóc cậu... cậu hít gió tây bắc đó!”

Lý Chính cười một tiếng, phát ra khỏi miệng là: “Con mẹ nó ông tiếp tục mò mẫm | bức | bức đi, đừng ngừng lại, hôm nào lão tử đi đến xưởng của ông chăm sóc ông một chút.”

Ông chủ Vương cả giận nói: “Làm sao cậu lại nói chuyện với tôi như thế? Cậu là cái thá gì!”

Lý Chính nhắc cổ áo ông ta lên, kéo cây dù trong tay ông ta đi, “Lúc lão tử đi ra ngoài lăn lộn, con mẹ nó ông vẫn còn ở uống nước đái!”

Nói xong, anh đoạt được cái ô, mặc áo mưa, không nói tiếng nào vừa kéo cô đi, nói: “Đi.”

Ông chủ Vương không dám tin, thấy người đã đi xa, tức miệng mắng to về phía hai người.

Người trên xe nhìn diễn trò, cho xe chạy lần nữa, Lâm Thái cười nói: “Thối tính khí này, còn tưởng rằng đã sửa lại đấy.”

Thẩm Á Bình nhìn nơi xa có thể thấy được thuyền mơ hồ, nói: “Thuyền hình như đã sửa chữa rồi hả?”

“A, là hai ngày trước, tôi vay tiền sửa, thay thủy tinh đổi cửa, tôi còn tưởng rằng đi nhầm nơi đó.”

Thẩm Á Bình lại nhìn một lát, mới nói: “Còn không lái xe?”

“A, lập tức lái!”

**

Trở lại trên thuyền, Lý Chính lột áo mưa trên người Chu Diễm xuống, nói: “Em thật sự lại tìm, đâu cũng có thể bị em lục ra rồi.”

Chu Diễm nói: “Ở đây anh mới lớn.”

Lý Chính ném áo mưa trên đất, tay lướt qua trên gương mặt cô, lau lau nước mưa nói: “Con chó đẻ kia, cắn em sao?”

“Chỉ bộc phát tính khí, không sao cả.”

“Tròng mắt đều trợ ra rồi.”

“Em cũng không phải là chưa từng thấy qua như vậy. . . . . . lúc đi diễn với mẹ em, có vài người không có lấy được phần thưởng miễn phí, cũng có hung ác hơn.”

Lý Chính hỏi: “Em không cắn trở lại sao?”

“Không có, Nghiêm Phương Phương mà dữ lên, chính là hát chính trên xe chúng em.”

Lý Chính cười một tiếng: “Còn có hát chính.”

Chu Diễm đẩy anh một cái: “Được rồi, trên người anh cũng ướt rồi, đi tắm một cái trước.”

“Còn có nước sao?”

“Có đấy.”

Lý Chính cởi áo phông một cái, vào phòng vệ sinh, nói: “Anh tắm xong rồi em tắm, mấy ngày nay thuyền không đi, ngày mai dẫn em đi dạo một chút.”

“Lý Chính.”

“Hả?”

“Không phải em đã nhắc qua có một chị hàng xóm ư, em nhờ chị ấy giúp em tìm công việc kia mà, mới vừa rồi cô ấy gửi thư hồi âm cho em, đã nói được rồi.”

Lý Chính cầm khăn lông trên tay, vịn vào cửa, đang định đóng lại. Anh dừng lại, qua mấy giây, hỏi: “Công việc gì?”

Chu Diễm nói: “Hãng may quần áo.”

“Không phải không có giấy chứng nhận sao, bọn họ muốn em hả?”

“Muốn, chị ấy theo chân trưởng xưởng của bọn họ mà biết, hơn nữa trở về, em có thể đi đồn công an xem bổ xung giấy chứng nhận thế nào một chút.”

“Tiền lương thế nào?”

“Lương chắc chắn, tính theo phần trăm sản phẩm, mùa hè là mùa thịnh vượng, tiền lương tới tay bình thường cũng rất cao, em và chị ấy đã tính qua, nhịn một chút là đủ học phí của em rồi.”

Lý Chính tiện tay ước lượng mấy cái khăn lông, cười nói: “Được, kế hoạch rất rõ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui