Sinh Đồ

Chu Diễm tựa vào trong lòng Lí Chính ngủ.

Phòng bệnh yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động khe khẽ bên ngoài cửa sổ, Lí Chính không cảm nhận được nguồn sáng, không phát hiện được là mấy giờ.

Nhiệt độ máy lạnh trong phòng bệnh vừa đủ, điều kiện tốt hơn so với trên thuyền rất nhiều, cô không cần phải chịu đựng tiếng kêu của quạt điện đi vào giấc ngủ, cũng không cần phải đang ngủ thì tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi.

Lí Chính dụa vào gối, ôm chặt lấy Chu Diễm, hôn lên trán cô.

Trong lúc ngủ mơ Chu Diễm hơi giật giật ở trong lòng anh, Lí Chính dừng lại, chờ cô ổn định, anh mới thả lỏng cơ thể.

Anh mở to mắt, chỉ có bóng tối vây quanh, bảo vệ cô gái trong lòng để cô có giấc ngủ ngon nhất.

Không biết qua bao lâu, người trong lòng tỉnh giấc.

“A!”

“Sao thế?” Tay Lí Chính ôm chặt lấy cô.

“Trời tối rồi.” Chu Diễm nói, “Nhất định là anh đói rồi, em đi mua cơm.”

Lí Chính sờ mặt cô, “Ừ, đi đi.”

Hơn mười phút sau, Chu Diễm trở về.

Không có nhiều tiền, cô mua hai món ăn, thịt khô xào tỏi tươi, thịt khô chỉ có mấy miếng, cải trắng xào, không có tí chất béo nào.

Cô nâng cặp lồng lên, muốn đút cho Lí Chính, anh đưa tay ra, lần đầu không chạm được, lần thứ hai mới sờ được vào mu bàn tay Chu Diễm.

“Để anh.”

“… Vâng.”

“… Em giúp anh.”

“Vâng.”

Lí Chính cầm đũa, Chu Diễm nâng cổ tay anh lên, đưa về phía đồ ăn.

Chu Diễm: “Đây là thịt khô xào tỏi tươi.”

Lí Chính thử gắp lấy, chiếc đũa kẹp không chặt, mấy cọng tỏi tươi rơi xuống, anh thử lại, gắp một miếng, thịt khô lại rơi giữa đường.

Chu Diễm nhìn thấy động tác của anh, nãy giờ không nói gì, tay vẫn còn nâng tay anh.

Lí Chính từ từ bỏ đồ ăn vào miệng, cười nói: “Giống y gắp búp bê, một hai lần sẽ quen.”

Chu Diễm nhếch khóe miệng, “Vâng, anh còn gắp cho em được bảy con búp bê đấy.”

Cô gắp thịt khô bỏ vào trong bát Lí Chính, chỉ có mấy miếng đều gắp hết toàn bộ cho anh.

“Mau ăn đi.” Chu Diễm nói.

Lí Chính ăn mấy miếng, dừng lại thử đũa một chút, qua một lúc cụp mắt, yên lặng tiếp tục ăn.

Chu Diễm im lặng ăn cơm với cải trắng và cọng tỏi tươi, ăn được một nửa, thấy một bàn tay bên cạnh đưa qua.

Đôi bàn tay thử mấy lần trên bàn, từ từ chạm vào cổ tay cô, khẽ đè lại, tìm được vị trí bát cơm của cô, gắp hai miếng thịt khô bỏ về phía cô.

Không phân biệt được rõ phương hướng, động tác của Lí Chính rất chậm, may mà từ đầu anh đã có vật tham chiếu, một lát sau cuối cùng thịt khô đã được bỏ vào bát cô.

“Em ăn đi.”

Bưng bát lên, Lí Chính tiếp tục dùng đũa gắp miếng thịt khô thứ ba giống như trước.

“Ăn đi.”

“… Vâng.” Mắt Chu Diễm ươn ướt, khẽ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui