Kể từ khi chị nó bị thương đến giờ đã là hai tuần. Trong khi cả nhà nó đều nháo nhào ngày nào cũng đều đến bệnh viện thì nó ngược lại, ung dung thoải mái ở nhà. Nó thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, vẫn đến trường, vẫn đi chơi với hắn khi cả hai rảnh và vẫn.......không vào bệnh viện thăm chị. Không phải vì nó sợ, đó là một tai nạn và nó chắng hề liên quan gì cả. Chỉ là......nó.....không muốn đối mặt với người chị của mình..... Vậy thôi....
Hàng đêm nó đều giật mình tỉnh giấc......cảm nhận trái tim đang đập từng hồi như giục giã nó hãy đến thăm chị......chị nó....vẫn luôn mong nó sẽ đến..... Nó hiểu được....cũng thấu được những cảm xúc của chị..... Ai bảo....hai người.....là chị em sinh đôi......
Cũng vì vậy mà nó.....không thể ngủ yên.... Dù nó có làm gì....cũng không hết áy náy.....
Có đôi khi......nó ghét sợi dây gắn liền chị em sinh đôi này..... Thật ghét......
************************************
Giật mình tỉnh giấc
Nó nhìn xuyên qua cửa sổ kính trong suốt được thiết kế tinh xảo......trăng vẫn trên cao, toả ánh sáng ngọt ngào, dịu nhẹ và rải đầy trên những cánh hoa rực rỡ ngoài vườn.......thật đẹp.......thật lung linh, huyền ảo......nhưng khung cảnh này......trong mắt nó lại thật là cô độc. Vầng trăng kia rất đẹp nhưng lại ở tít trên cao chỉ có thể nhìn xuống dưới trần gian.....chỉ có một mìmh ......không ai quan tâm.....không ai để ý.....
Hình ảnh chị bỗng hiện lên......chị cũng giống như trăng, xinh đẹp, hiền dịu.....chị hoàn hảo.....khiến cho người ta cảm thấy rất xa vời. Cao như thế.......xa như thế......có lúc nào.....chị cảm thấy....cô độc không......
Nghĩ đến đây, nó cười nhạo bản thân mình, lòng chua xót.... Chị nó à....sẽ chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn đâu..... Làm sao cô đơn được khi mọi người ai cũng đều quan tâm tới chị chứ......làm sao cô đơn được......
Lại một đêm không ngủ yên....
Nó ngồi dậy, bật đèn ngủ, với chiếc ipad và lên mạng.
Tinh
Một tin nhắn messager
[Vũ Phong]:Đang làm gì thế? Sao giờ này chưa ngủ??
Thấy tin nhắn của hắn, nó mỉm cười và trả lời
[Nguyệt Nguyệt]: Không ngủ được. Còn cậu?
[Vũ Phong]: Tôi đang bận trả lời fan và nghe lời ca muôn thuở của chị quản lí...hehe ^_^
[Nguyệt Nguyệt]: Có cần giúp gì không?
[Vũ Phong]: Không cần đâu. Cô sẽ hoa hết mắt, đầu ong ong lên khi nhìn thấy tin nhắn đấy
[Nguyệt Nguyệt]:Không nghiêm trọng vậy chứ!!!
Một lát sau có thông báo mời nó vào nhóm. Nhìn một lượt, nhóm này đang loạn xì ngầu hết cả lên. Máy của nó cứ reo lên liên hồi làm nó hoảng hốt phải tắt tiếng chuông báo tin nhắn đi. Cứ nửa giây là một tin, hết tin này đến tin khác, nó choáng luôn....
Lại có tin nhắn của hắn bên zalo
[Vũ Phong]: Thấy thế nào???
[Nguyệt Nguyệt]: ... -_- Rốt cuộc cậu trả lời bao nhiêu nhóm fan kiểu này vậy
[Vũ Phong]: Không nhiều đâu, tổng cộng có mấy trăm nhóm tôi trả lời thôi, còn lại thì chịu :v :v hehe...
[Nguyệt Nguyệt]: Cậu là tên rảnh rỗi -_- -_-
[Vũ Phong]: Quá khen, quá khen..... Mà cô có định đi thăm Tiểu Lan không?
Thấy dòng tin nhắn, nó giật mình..... Haha......có thể sao.....
[Vũ Phong]: Chiều nay tôi vừa đi thăm tiểu Lan. Cô ấy có vẻ rất buồn.
Nó trầm mặc. Do dự một hồi, liền trả lời
[Nguyệt Nguyệt]: Nếu là cậu, cậu có đi thăm bệnh người mình ghét không?
[Vũ Phong]: Sẽ không. Nhưng cô không ghét chị cô. Cô nên đi thăm...
"Không ghét chị....sao có thể...."
[Nguyệt Nguyệt]: Haha....cậu nhầm rồi.
[Vũ Phong]: Cô không hề ghét chị của mình.
[Nguyệt Nguyệt]: Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?
[Vũ Phong]: Tôi quan sát
[Nguyệt Nguyệt]: Cậu không thể hiểu được đâu.
[Vũ Phong]: Đúng là tôi không thể hiểu vì tôi mãi mãi cũng không còn có thể như cô bây giờ
"Là sao?????"
[Nguyệt Nguyệt]: Ý cậu là sao?
[Vũ Phong]: Không có gì. Tôi off đây. Có thời gian thì nên đi thăm chị cô một lát.
[Nguyệt Nguyệt]: Này....
Hắn off. Nó không hiểu gì cả...
"Hắn có chuyện gì vậy???"
Nó suy nghĩ một lát rồi cũng tắt máy.
Cả đêm mất ngủ. Vì chị......và cũng.....vì hắn.....
************************************
Cùng lúc ấy, trong bệnh viện, cô gái đầu quấn băng trắng với gương mặt xinh đẹp nhưng hơi nhợt nhạt đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Lòng cô nặng trĩu.....
Cả nhà đều yêu quí cô..........cô biết.
Tất cả mọi người đều hâm mộ cô, đều yêu thương cô.........cô hiểu..
Thế nhưng.....đó lại không phải là điều cô thực sự mong muốn.... Cả cuộc đời cô, điều mà cô mong muốn nhất cũng là điều không thể nhất........chính là có được tình yêu của hai người mà cô yêu nhất....
Như Lan lặng im nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ. Trăng đẹp quá.... Người ta nói cô giống với mặt trăng vào ban đêm.....thật xinh đẹp, thật hiền dịu.....nhưng liệu có ai hiểu....chính vì cô như vầng trăng kia mà lúc nào khi đêm về....cũng đều cảm thấy cô đơn....trống trải.... Đúng là cô có rất nhiều người yêu mến...nhưng thế thì sao..... Tất cả đều là giả dối...... Cô không cần sự giả dối ấy..... Sẽ đau lắm.....
Điều cô khao khát là tình yêu của người cô yêu thương nhất......cô không cần sự giả tạo của mọi người..... Không cần..... Cô có thể đánh đổi tất cả.....chỉ để có được tình yêu của hai người...
Vũ Phong
Cô yêu anh sâu đậm. Cô yêu tất cả những gì thuộc về anh...bao gồm cả quá khứ bi thương của anh....
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh là ở tiệc liên hoan phim truyền hình toàn quốc. Đó cũng là ngày cô được nhận giải nữ diễn viên được yêu thích nhất - thành tựu đầu tiên của cô khi bắt đầu chân ướt chân ráo bước vào ngành giải trí. Do quá vui mừng mà lúc đi cô dẫm phải gấu váy và ngã. Nếu không phải anh ở đó nhanh tay đỡ cô thì có lẽ cô đã không còn mặt mũi nào lên nhận giải rồi.
Bây giờ nhớ lại, cô vẫn cảm thấy rung động. Khi nhìn thấy anh đỡ mình và mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:"Không sao chứ?", cô đã thực sự động lòng. Chưa có một người con trai nào lại làm tim cô đập loạn, mặt đỏ rần rần cho đến lúc cô gặp anh, và cũng chưa có một ai dịu dàng với cô như thế.
Lần thứ hai cô gặp anh là trong một buổi hoà nhạc bên Pháp, cô đại diện cho cha mình đến tham dự. Cô thấy anh đang đứng ở một góc, cả người dựa vào bàn, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm rượu. Xung quanh anh, các tiểu thư danh giá đều đứng vây lại, cố gắng bắt chuyện nhưng bị anh lơ đi. Cô đang phân vân không biết nên đến chào hỏi hay không thì anh đã thấy cô và vẫy tay gọi cô lại. Cô vui vẻ bước lại gần anh. Anh kéo cô lại gần mình, ôm eo cô mà nói với đám tiểu thư:"This is my girlfriend". Cô biết lúc ấy là bắt buộc vì anh không muốn dây dưa với đám người kia. Thế nhưng cô vẫn không khỏi rung động....và có chút hy vọng. Cô hy vọng mình có thể sánh bước cùng anh.....
Vì muốn có thể rút ngắn được khoảng cách với anh, cô đã nỗ lực rất nhiều. Từ một diễn viên nho nhỏ, cô đã vươn lên và trở thành một diễn viên ưu tú, một đại minh tinh. Và không uổng công vô ích, cô đã đuổi kịp anh được cùng anh đóng chung một bộ phim. Cũng nhờ bộ phim ấy mà cô với anh đã thân với nhau hơn. Cô hiểu về anh hơn.....và cũng yêu anh hơn.
Trong suốt những ngày tháng đóng phim, anh luôn giúp đỡ cô, luôn quan tâm, chăm sóc cô,...cô tưởng anh có chút cảm giác với mình nên mới quyết định dùng hết can đảm để tỏ tình với anh.
Nhưng rồi.......kết quả thì sao......anh lạnh lùng nhìn cô và nói:"Chúng ta không thể. Tôi chỉ coi Tiểu Lan như một người bạn"
Cô đã đau khổ một thời gian dài và cố tự nhủ mình hãy quên anh đi. Nhưng điều đó không dễ như vậy. Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể.....mãi mãi không thể ......quên anh....
Cô thích gọi anh là "Anh" và xưng là "Em", cô cũng bắt anh gọi vậy dù hai người bằng tuổi......bởi vì.....cô yêu anh.....thật nhiều....
Cô yêu anh như vậy....làm tất cả đều vì anh mà anh lại không đón nhận tình cảm của cô......đau lắm.....cảm giác đơn phương.....thật đau lòng.....
Cô đơn phương anh hai năm, cũng bên cạnh anh hai năm........vậy mà....cô vẫn không có được tình yêu của anh..... Thật nực cười.....xung quanh cô có biết bao người tình nguyện làm tất cả mọi chuyện để có được tình yêu của cô.....vậy mà cô không động lòng...... Trong mắt cô lại chỉ có người đó.....
"Chàng là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ vô tình nhất thiên hạ"
Nghĩ đến anh. Lòng cô đau đớn....
Người thứ hai mà cô khao khát có được yêu thương chính là người em gái song sinh của mình...
Cô biết từ nhỏ mọi người đã phân biệt đối xử với em mình....nhưng cô lại không biết lý do. Cô chỉ biết mọi người ghét nó còn với cô thì ngược lại: yêu thương, săn sóc.
Cô không hiểu. Nhiều lần cô hỏi cha nhưng cha không trả lời, chỉ nói một câu:"Con bé đáng bị như vậy".
Cô thấy em mình bị mắng mỏ, bị mọi người khinh ghét, ruồng rẫy, nhiều khi bị đánh và phải chịu phạt rất nặng nhưng cô không thể làm gì cả. Dù cô cố gắng năn nỉ cha và mọi người nhưng tất cả đều im lặng, đều lạnh lùng nói không và buộc cô lên lầu nghỉ ngơi. Cô đau lòng khi nhìn thấy Nguyệt nhi như vậy.....đó là em cô....là đứa em ruột thịt của cô nhưng cô lại chắng thể làm gì cho nó..... Cô đau lòng và luôn tự trách.....bản thân mình thật vô dụng.
Cô không thể làm gì khác ngoài dành tình yêu thương và sự chăm sóc cho em mình. Cô yêu nó, muốn dành hết tình yêu để bù đắp những tổn thương mà nó đã phải chịu.
Thế nhưng cô lại không biết mình làm vậy lại chính là tổn thương nó......
Đau lòng lắm đấy.....cô đã cố gắng gánh hết trách nhiệm về mình để em cô không bị biến thành công cụ cho bất kì ai trong gia đình. Nhưng cuối cùng nó vẫn không hề thích cô..... Nguyệt nhi ghét cô.....
Cô đã tưởng hai chị em có thể vui vẻ hoà thuận... Cô có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng nó....nhưng cô đã lầm..... Cho đến khi cô nghe được từ chính miệng nó thú nhận rằng nó ghét cô..... Cô hận mình.....nếu như cô không được sinh ra thì có phải là Nguyệt nhi sẽ không phải chịu những tổn thương đó không....có phải không....
Lúc vào phòng bệnh, cô thực sự hy vọng mình chết đi.....nhưng sau đó, khi cô tỉnh dậy và biết được người truyền máu cho mình là Nguyệt nhi...cô đã nghĩ rằng nếu mình cố hơn, yêu thương nó nhiều hơn thì có lẽ.....nó sẽ dần chấp nhận cô chăng??...
Vậy nhưng đã hai tuần rồi nó vẫn không đến thăm cô....
"Nguyệt nhi....em vẫn ghét chị sao? Em vẫn hận chị sao?......Nguyệt nhi.... Trái tim chị đau lắm.....em có cảm nhận được không.....Nguyệt nhi....."
Đêm về khuya, trăng càng toả ra ánh sáng huyền diệu như bao bọc, xoa dịu mọi vật...nhưng có những trái tim....lại đau đớn.....mà ánh trăng.......không thể dịu dàng làm dịu đi nỗi đau sâu thẳm ấy.......
************************************