Sinh Hoạt Cấm Kị

Cao Kiến Viên đang ngủ thì bị dựng dậy, nhân viên đòi nợ của Hoành Lực quả thật không nên xem thường, bẻ khoá, bắt chó rồi chui vào phòng riêng của người khác giống như đi công viên giải trí. Cao Kiến Viên còn đang ôm mỹ thiếu niên cùng các thứ đồ chơi của hắn ta trong lòng, bị dựng dậy chụp vài tấm ảnh cũng còn chưa biết lý do. Mãi cho đến khi nghe giọng Vương Thiệu bên tai, gã mới sực tỉnh: “Tôi hỏi Cao tiên sinh một lần thôi đấy, Cao Triết đang ở đâu?”

“Cao … Cao Triết gì cơ? … tại sao cậu lại hỏi nó…?” Cao Kiến Viên quả thật sợ đến phát run, xung quanh quá nhiều tên mặt lạnh, lại thêm đồng sự vốn dĩ lúc nào cũng trầm tư nay lại đáng sợ thế này.

“Cao tiên sinh không có quyền đặt câu hỏi đâu.” Vương Thiệu siết chặt tay, cổ áo của Cao Kiến Viên lại chật thêm một chút. Ông ta khó thở, tay chân vùng vẫy “Tôi … tôi không biết… Mấy người làm vậy là phạm pháp… mau buông ra…”

Vương Thiệu lại càng siết mạnh hơn, y quay sang Vương Anh đang ôm một cái máy tính bảng nho nhỏ “Cậu cứ việc công khai mấy tấm ảnh biến thái của Cao tiên sinh lên mạng xã hội đi, hẳn là nhiều người sẽ tò mò muốn được tiên sinh đây chỉ giáo.”

“Khoan … khoan … tôi nói … ức … tôi nói..” Cao Kiến Viên chỉ mới nghe thế đã cố gắng xua tay ngăn cản. Vương Thiệu bèn thả gã ra, ngay khi thấy gã lấy lại được nhịp thở, y đã đá mạnh vào lưng, đè sấp gã xuống giường “Nó … ở bên Thẩm Phương Hùng, …. Khách sạn Clara …” Cao Kiến Viên gấp gáp khai ra, gã không còn nhớ gã vừa bán đứng đứa cháu ruột cứng đầu của mình nữa, thứ mà gã biết lúc này là phải ngăn Vương Thiệu tung mấy tấm ảnh này ra. Vợ gã mới là người nắm tài chính trong tay, nếu mụ ấy biết, thật sự Cao tiên sinh sẽ chẳng còn nơi chốn đi về.

~~~

Thẩm Phương Hùng bình tĩnh tiếp điện thoại, hắn chẳng hề ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Vương Thiệu vang bên tai, nhưng hắn cũng biết y nếu đã gọi trước thì có lẽ vẫn còn nể mặt hắn vài phần. “Tôi không nhúng tay vào chuyện này của nó, Vương tiên sinh biết đấy, tôi cũng phải nể mặt Song Triều An vài phần …”

Vương Thiệu cúp điện thoại, chỉ nghe Kha Bối ngồi bên tay lái chửi thề một câu “Lão cáo già.”, y nhoẻn miệng cười.

~~~

Lâm Tuyền loạng choạng tiến lên phía trước, cậu khát nước, mà ly nước Cao Triết dùng để nhử cậu lại cách khá xa. Chân không thể bước thêm nữa, cậu ngã ra đất, thở dốc. Cao Triết đứng một bên xem trò vui “Cậu có thể cầu xin tôi cơ mà.” Hắn cười to.

“Đừng hòng.” Lâm Tuyền nuốt khan, nếu đã đến bước đường này, chết cũng được, ít ra cũng sẽ kết thúc được cái kiếp sống tạm bợ của cậu mau chóng.

Cao Triết thấy người trước mặt có vẻ muốn bỏ cuộc, hắn có chút đau lòng, bèn tự mình ngậm một ngụm nước đến mớm cho cậu ta. Hắn không ngờ Lâm Tuyền đang đuối sức như thế mà vẫn có thể xoay người đấm vào mặt hắn một cú dứt khoát. Nước cùng máu rỉ xuống khoé môi của Cao Triết, hắn cau mày đá mạnh vào bụng Lâm Tuyền “Tôi xem cậu cứng đầu được đến lúc nào nữa.” rồi bỏ mặc Lâm Tuyền ôm bụng quằn quại vì cơn đau qua cảm giác say thuốc được phóng đại hàng trăm lần.

Hắn sai người đưa cậu đi tắm rửa sơ qua, khi nhìn đến cúc huyệt ẩm ướt nhầy nhụa vì thứ thuốc mà Vương Thiệu đưa vào trước đó vẫn chưa được làm sạch, Cao Triết đứng một bên khinh thường “Còn *** đãng hơn đàn bà.” Người ta để cậu ngâm mình trong một bồn nước ấm toả mùi thơm nồng nặc, thần trí mơ hồ của Lâm Tuyền chỉ ước rằng cậu có thể cúi xuống uống một chút thứ nước tắm đó để làm dịu mát cổ họng khô khốc của mình, chỉ tiếc bây giờ chính cậu không thể tự cử động được nữa.

Sau đó Lâm Tuyền được cho mặc vào một dạng cooc-xê của nữ, nó thít chặt quanh vòng eo của cậu và để lộ đầu ngực xinh đẹp, cùng một cái quần lót dây phủ voan hờ hững. Tay chân Lâm Tuyền đều được xỏ vào những cái bao tay nhồi bông to đùng, có hình dạng như những bàn chân mèo. Tuy bao tay và bao chân có vẻ rất to, nhưng bên trong lại rất chật hẹp khiến cho bàn tay của Lâm Tuyền không thể duỗi thẳng được, bức bối vô cùng. Bên cạnh đó, vỏ ngoài làm bằng lớp vải nhung mịn màng khiến cho cậu giữ thăng bằng cũng rất khó khăn.

Đeo thêm một đôi tai nhỏ và cái đuôi có chốt nhét vào sâu trong cúc huyệt, Lâm Tuyền bây giờ tựa như một con mèo, thoạt nhìn rất gợi cảm. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu được đưa đến một căn phòng hoành tráng giống y như căn phòng ngủ biến thái trong nhà Vương Thiệu, chỉ khác ở chỗ nơi đây rộng lớn hơn gấp mấy lần.

~~~

Mẹ Vương sau khi bị đưa đi cũng bị cách ly hoàn toàn với Lâm Tuyền. Người ta đưa bà vào trong một nơi nhìn rất lịch sự và sạch sẽ, giống như một kiểu văn phòng hoàn toàn bình thường. Trong lúc mẹ Vương còn mãi ngẫm nghĩ xem bọn họ làm vậy vì mục đích gì, tiền hay là … thì Cao Triết đến. Hắn tự giới thiệu mình là đồng nghiệp của Vương Thiệu rồi đưa bà qua một căn phòng khác, ở đó có một khung kính thật lớn nhìn sang một gian nhà kiểu Phục Hưng xa hoa. Ở đó, bà phải chứng kiến một cảnh tượng khiến cho bà nghĩ rằng, cả đời này bà cũng sẽ chẳng bao giờ quên được.

~~~

Trong căn phòng lạnh lẽo, Lâm Tuyền cố gắng co người che phần thân thể lộ liễu của mình đi, cậu nghe tiếng Cao Triết trò chuyện với Vương Thiệu vọng qua một góc nào đó, vang vẳng xung quanh mình.

“Cậu đã làm gì mẹ tôi? Bà đang ở đâu?”

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết, Vương tiên sinh, anh vẫn nghĩ rằng anh có quyền lớn tiếng ở đây sao?”

“Cậu nghĩ tôi không có?”

“Tôi nghĩ là tôi đang nắm thế chủ động”

“Tạm thời thôi. Tôi biết cậu khôn ngoan hơn lúc này.”

“….”

Vương Thiệu đã dứt khoát cúp máy, nhưng thanh âm đắc thắng của Cao Triết tiếp tục vang lên “Cậu thấy sao? Cuối cùng thì hắn cũng không hề hỏi về cậu. Thân phận là nô lệ *** mà lại đòi giữ mình vì chủ nhân sao? Quá là nực cười.”

Đúng là Lâm Tuyền có bật cười khi nghe hắn nói như vậy. Đúng là Vương Thiệu không hề nhắc đến cậu, anh chẳng thèm quan tâm xem cậu sống chết thế nào. Anh là một người đàn ông thành công, quyết đoán, có địa vị xã hội, có chỗ đứng riêng của mình, lại trưởng thành và chín chắn. Trong khi cậu chỉ là một con thú nuôi bị dạy dỗ để mua vui cho người khác. Tại sao có người lại nghĩ cậu đặt chút hy vọng còn lại vào anh cơ chứ.

Cao Triết nhìn qua camera lắp ẩn trong phòng, không thể nhìn ra nét tuyệt vọng trên khuôn mặt thanh tú của cậu ta, hắn cảm thấy có chút thất bại, lại không cam lòng “Cậu còn nhớ người phụ nữ bị bắt chung với mình? Hiện tại tôi đang có vài vị khách rất bất mãn, cần được giải toả. Vậy cậu hay bà ta sẽ làm việc đó?”

Lâm Tuyền vừa nghe hắn nói thế đã liền nhỏm dậy “Không…” cậu thì thầm “Không thể nào…”

“Là tuỳ sự lựa chọn của cậu thôi. Nếu cậu yêu mến chủ nhân của mình đến thế, hẳn là sẽ không để bà ta chịu thiệt thòi rồi nhỉ. Tôi nói có đúng không?”

Lâm Tuyền gật đầu thật lực, hắn có thể không nghe được những gì cậu nói, nhưng hắn chắc chắn phải thấy những việc cậu làm. Cuộc đời của cậu đã coi như chấm dứt tại đây, xin đừng để người khác chịu liên luỵ. Huống chi, anh ta… đó là mẹ của anh ta, khi anh ta đến đây cứu bà, có thể sẽ cứu cả cậu ra thì sao.

“Tôi làm…Tôi sẽ làm mà.” Cậu bất chấp việc hắn sẽ nghe thấy cậu từ góc nào, cố gắng quay cuồng van xin. Có thể khi anh đến và nhận ra cậu có ích đến chừng nào, anh sẽ đưa cậu ra và chịu trách nhiệm với cậu như lời anh đã hứa.

Chút hy vọng nhen nhóm làm tâm trí Lâm Tuyền bừng sáng, nhưng cũng không ngăn được từng cơn run rẩy khi nghe tiếng cười gằn của Cao Triết vô hình lắng đọng. Căn phòng đột ngột sáng bừng lên giữa những giá cắm nến điện giả tạo, một vài người xa lạ bước vào, tiến đến chỗ cậu đang đứng.

Linh cảm về một việc tồi tệ sắp xảy ra khiến dạ dày cậu nôn nao, làm ơn, Vương Thiệu, xin anh hãy làm ơn nhớ đến rằng còn có tôi, “thú cưng” của anh, đang kẹt lại tại chỗ tăm tối này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui