Sính Kiêu


Lên xe rồi, chưa được một chốc, trong lòng Tô Tuyết Chí thoáng hiện lên một cảm giác hối hận.

Cô hối hận vì sự kích động và bốc đồng của mình.

Không biết tối nay bị làm sao nữa, đầu óc nóng lên, lại làm ra chuyện như này, ngay trước khi tàu lửa chuẩn bị xuất phát cô lại xuống dưới, quay trở lại tìm đến đây.

Tất nhiên, điều này trước hết là do chức trách của một bác sĩ, nhưng nếu đổi một góc độ khác, dùng tiêu chuẩn mang tính khách quan nhất để xem xét hoặc đánh giá hành động của mình tối nay, thành thật mà nói, cô nghĩ nó hoàn toàn không cần thiết – cô chỉ có thể cho ra một kết luận như vậy.

Bệnh nhân, không phải là trường hợp khẩn cấp ảnh hưởng đến tính mạng, hơn nữa muộn thế, thì sáng sớm mai bác sĩ riêng của anh, ông Rudolph cũng sẽ tỉnh rượu.

Cô thật sự muốn đi làm, dù xuất phát với mục đích cảm ơn, thì cũng không cần thiết phải hành động như thế này.

Nhưng mà, trên đời không có thuốc hối hận.

Việc cô cần làm hiện giờ, là đi theo người ta.

Còn biết làm gì khác nữa đâu.

Vốn không được tự nhiên, chờ anh chậm rãi lái xe đi qua khu chợ đêm nhộn nhịp dưới gầm cầu, rẽ vào một con đường yên tĩnh khác, ngay bên ngoài xe, tất cả sự náo nhiệt và phồn hoa có thể dùng để chuyển hướng sự chú ý đều theo đó đột ngột biến mất.

Đêm lặng yên không một tiếng động, chung quanh dường như chỉ còn lại cô và anh, không gian trong xe không tính là nhỏ hẹp cũng đột nhiên trở nên chật chội.

Tô Tuyết Chí hai mắt nhìn phía trước, lỗ tai thì lại mẫn cảm đến mức có thể phân biệt được tần xuất hô hấp của người ngồi bên cạnh, qua khóe mắt cảm thấy được anh thỉnh thoảng hơi ngoảnh sang, nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu trở lại, rồi lại quay sang nhìn cô.

Cứ như thế mãi, cô lúng túng ngượng ngùng đến mức lỗ chân lông toàn thân gần như nổ tung.

Từ đầu cầu gặp anh đến Hoa viên Đinh gia, đoạn đường không dài, chỉ ngắn ngủi tầm 500m mà thôi, nhưng Tô Tuyết Chí lại như trải qua một quãng đường dài rất dày vò.

Cô không thể mắng anh, ra lệnh cho anh không được nhìn mình, chỉ có thể xụ mặt, nhìn thẳng đằng trước, vẫn không nhúc nhích.

Cho đến khi anh lái xe đến trước cổng lớn, dừng lại, cô thấy anh xuống xe, có vẻ như muốn sang mở cửa xe cho mình thì xách vội xương hành lý lên, giành đẩy ra trước, gấp rút bước xuống, mới đứng yên thì bỗng nhiên, một sợi tơ trắng sượt qua mặt.

Nhẹ nhàng bay theo gió, dịu dàng dính trên chóp mũi cô, hơi lạnh.

Cô ngẩng lên nhìn, mới phát hiện ra, bầu trời có tuyết rơi.

Anh đi tới, nói:
– Vào đi.

Giọng trầm thấp, hơi thở lạnh và dịu dàng như tuyết, nhẹ nhàng phất qua màng nhĩ cô.

Tô Tuyết Chí hoàn hồn, cúi đầu, lẳng lặng xoay người, đi vào.

Lão Lỗ đi gọi anh về vẫn chưa về, thím Hạ đột ngột thấy hai người đi vào thì mừng khôn xiết, đi theo tới thư phòng, chuẩn bị chậu nước và khăn tay.

Tô Tuyết Chí rửa sạch tay, đo nhiệt độ cơ thể cho anh.

Sốt cao, hơn 39 độ, amidan cũng nhiễm trùng.

Cô bảo anh cởi áo, nhìn thoáng qua lưng anh.

Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, vết thương được xử lý cách đây hơn một tuần đã có thể cắt chỉ hiện tại vẫn còn sưng đỏ.

Thím Hạ đứng bên cạnh lắc đầu, vừa đau lòng vừa trách móc.

– Tôn thiếu gia, cậu nhất định phải nghe Tô thiếu gia đấy.

Cậu ấy là bác sĩ đó! Cậu xem đi, sưng thế kia rồi, rất đau đúng không? Nếu cậu bị làm sao thì sao đây?
Hạ Hán Chử quay ngược ghế lại, người nghé vào lưng ghế, thuận lợi cho động tác của Tô Tuyết Chí đứng phía sau.

Thím Hạ biểu đạt sự đau lòng của bà, anh không lên tiếng, hơi hơi quay đầu, liếc cô.

Tô Tuyết Chí mặt không biểu cảm, hai mắt nhìn chăm chú lưng anh, tiếp tục xử lý vết thương.

Thím Hạ hiếm lắm mới có cơ hội khuyên giải trong tình huống có bác sĩ ở đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng để yên, tiếp tục khuyên.

– ….Cậu đã bị thương, bị ốm, nhưng lại chẳng chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, cơm cũng không chịu ăn.

Tối qua cậu còn ra ngoài, còn say rượu.

Ngày hôm nay, cậu chỉ ăn có hai miếng rồi bỏ, buổi tối cậu tiếp tục ra ngoài, tiểu thư cũng không ngăn cậu được…
Thế mà vạch trần anh trước mặt cô.

Hạ Hán Chử lập tức cắt ngang:
– Cháu đói rồi!
Thím Hạ kêu lên một tiếng, đổi giọng bảo anh chờ một lát rồi vội vàng ra ngoài.

Tô Tuyết Chí vẫn mặt mày lạnh nhạt, tay cầm kìm, kẹp băng gạc tiêu độc, đang lau chung quanh vết thương, đợi thím Hạ ra ngoài rồi, đột ngột tay dùng lực, ấn băng gạc lên vết thương một cái.

Hạ Hán Chử bị đau, suýt xoa thành tiếng, gương mặt tuấn tú nhăn lại.

Anh quay đầu lại, đụng phải ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình thì nén cơn đau, biện bạch.

– Hôm nay tôi uống thuốc rồi, thật đấy!
– Cậu họ uống thuốc gì?
Hạ Hán Chử nói là aspirin.

Tô Tuyết Chí dừng tay, nhìn anh, hơi nhăn mày lại.

– Tối qua nếu cậu họ say rượu, cháu nghĩ hẳn cậu họ đã uống không ít, cồn đi vào cơ thể, cần phải 24 đến 48 giờ mới có thể lọc hết.

Uống aspirin và rượu cùng lúc sẽ khiến chất chuyển hóa rượu acetaldehyde tích tụ trong cơ thể, khiến cơ thể bị sốt và đau nhức trầm trọng hơn, trong trường hợp nghiêm trọng có thể gây tổn thương gan.

– Tư lệnh Hạ, cháu hy vọng lần sau trước khi ngài uống thuốc lung tung thì cần phải biết trước, khi uống thuốc thì có kiêng kỵ gì, kẻo bệnh không lành lại gây tổn hại thứ phát đến sức khỏe.

Hạ Hán Chử lẳng lặng nghe, chờ cô nói xong thì gật đầu:
– Phải phải, cậu nói đúng, tôi nhớ rồi.

Anh đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, nhíu mày, thở dài:
– Chẳng trách hôm nay tôi uống thuốc xong, thức dậy, còn khó chịu hơn cả lúc chưa uống thuốc nữa, đầu nhức như muốn nứt ra.

Thực ra hiện tại, tôi vẫn hơi đau…
Trên bàn điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang lời anh…
Anh có vẻ khó chịu, hơi nhíu mày, sau đó ra hiệu cô chờ một chút, anh vẫn nằm ghé trên ghế, với một tay ra, cầm dây điện thoại kéo đến, nhấc lên nghe.

Người gọi điện là lão Đoàn Cục cảnh sát Bắc Kinh, trách anh tối nay không đến, nói thấy rất tiếc, mời được con hát tới xướng khúc, nhưng anh lại không tới, mọi người đều không được vui, chốc lát là tiệc tan, muốn hẹn anh ngày khác.

Lão Đoàn có lẽ khá say, giọng rất to, Hạ Hán Chử nghi ngờ giọng nói trong ống nghe đều bị cô nghe rõ, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đã xoay người đi dọn dẹp băng gạc, thì vội đứng lên, nhấc máy bàn đi đến chỗ cửa sổ, liền đè thấp giọng, nói xin lỗi, tối nay anh thấy hơi mệt, cho nên thất hẹn, mong mọi người thông cảm, lần tới anh làm chủ mời mọi người.

Nói xong anh cúp điện thoại, quay trở lại, nhìn cô, ngập ngừng, nói:
– Cậu nghe rồi đó, tối nay tôi không đi uống rượu, thực ra tôi đi…
Tô Tuyết Chí ngắt lời anh, nói:
– Mặc áo vào đi.

Cô đã xử lý xong vết thương ở lưng rồi.

Hạ Hán Chử thấy cô không có hứng thú nghe anh giải thích, đành phải ngậm miệng, cầm áo sơ mi vừa rồi cởi ra vắt ở trên lưng ghế, quay lưng lại mặc vào.

Mặc xong, anh quay đầu lại, thấy cô cầm kim tiêm trong tay thì hoảng hốt:
– Làm gì thế?
– Tiêm bắp mông.

Tô Tuyết Chí ra hiệu anh ngồi trở lại, chuẩn bị tiêm.

Hạ Hán Chử nhìn chằm chằm vào kim tiêm:
– Tôi cảm thấy mình đỡ hơn nhiều rồi, đầu không đau nữa, thật đó.

Cậu cho tôi uống thuốc là được, tôi bảo đảm, tôi nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ.

Trong hộp y tế của Rudolph có thuốc Wimnadine do nhà máy dược phẩm của Đức sản xuất, có tác dụng chủ yếu là hạ sốt và tiêu viêm amidan, cũng có hiệu quả nhất định.

– Cậu họ là bác sĩ à?
Cô đẩy ống kim, xả không khí, hỏi lại một câu.

Hạ Hán Chử đờ cả người, dưới ánh mắt chăm chú của cô mà đành phải gượng ép ngồi trở lại, chầm chậm tháo thắt lưng.

– Tự mình kéo đi.

Cô nhắc nhở anh.

Hạ Hán Chử hiểu rõ, vội với tay ra thắt lưng phía sau, kéo lưng quần mình xuống.

– Xuống một chút nữa.

Cô ra lệnh cho anh.

Anh nghe theo, tiếp tục kéo.

– Xuống chút nữa.

Cô tiếp tục ra lệnh.

Hạ Hán Chử tay hơi hơi ngừng lại một chút.

Giọng của cô hết sức bình thản, hoàn toàn là giọng điệu của bác sĩ với bệnh nhân.

Nhưng rơi vào tai anh thì như ma xui quỷ khiến, Hạ Hán Chử bỗng nhiên nghĩ, cô hiện tại đang đứng phía sau anh, gần đến như thế, đang nhìn bộ phận nào đó dưới eo của anh…
Anh thật sự không muốn điều này.

Nhưng lại không thế khống chế được mình.

Cùng với ý nghĩ xấu xa đột ngột này, anh cảm thấy một cảm giác khác thường không nên có lại chui ra.

Đó thông thường là cảm giác mà buổi sáng thức dậy mới có.

Hạ Hán Chử thân thể hơi cứng đờ.

Quá không nên.

Anh thật sự không biết xấu hổ, lại càng sợ bị cô phát hiện, lập tức giữ nguyên tư thế, nửa phút cũng không dám nhúc nhích.

Tô Tuyêt Chí thấy vị trí lưng quần đã kéo xuống cơ bản được rồi, cầm lấy một miếng bông tẩm cồn, đang chuẩn bị tiêm bắp, chợt để ý thấy lưng anh cứng đờ, liền nhớ tới cảnh vừa rồi.

Có vẻ như anh rất sợ tiêm.

Cái này cũng bình thường thôi.

Rất nhiều đàn ông bề ngoài mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng lại rất sợ bị tiêm, nghiêm trọng hơn, có người còn bị sốc, bị choáng váng.

Người này đúng là luôn làm ra vẻ.

Vừa rồi khi xử ý vết thương trên lưng của anh, cô không kìm được còn trả đũa để anh phải chịu ăn hành một chút.

Vậy thì thôi vậy.

Cô bắt đầu mềm lòng, lúc hơi cúi người, dùng bông tẩm cồn lau nhẹ bề mặt cơ cần tiêm, sau đó dùng động tác vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác, đâm kim tiêm vào cơ bắp, bắt đầu chậm rãi đẩy nước thuốc, nói chuyện với anh, phân tán sự chú ý của anh.

– Cậu họ đừng căng thẳng, cậu họ thả lỏng đi, sẽ không đau đâu.

Cháu sắp xong rồi…
Hạ Hán Chử cũng không hề thấy đau.

Anh cảm nhận được rõ ràng cô cầm bông gạc nhẹ nhàng cọ xát qua làn da của mình.

Đặc biệt, nghe cô dùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ như thế nói chuyện với mình, cả người anh càng trở nên trầm trọng hơn.

Tô Tuyết Chí tiêm xong rất nhanh, một tay rút kim tiêm, tay khác dùng bông gạc sát trùng đè ở chỗ bị tiêm, nhắc nhở:
– Tự cậu họ ấn giữ một lúc đi.

Nói xong, thấy anh vẫn không phản ứng, cả người vẫn cứng đờ như thế, trông chẳng khác gì pho tượng thì lấy làm lạ.

– Tiêm xong rồi, tự cậu họ giữ đi.

Cô nhắc nhở lần nữa, sau đó ngồi dậy, lúc đứng thẳng lên, ánh mắt bất giác lướt qua vai anh, vô tình nhìn thấy một màn vô cùng đáng ngờ.

Cô tưởng mình nhìn nhầm, lại nhìn lần nữa, sau đó gần như không thể tin nổi, phản ứng xong liền bộc phát cơn bực bội và xấu hổ không tên, quay vội lưng lại, nhanh chóng thu dọn hộp y tế, lấy ra một ít loại thuốc thông thường, ném lên bàn, cầm lấy một cây bút, viết nhanh vài dòng đơn thuốc, lạnh lùng nói:
– Uống thuốc theo đánh dấu trên đơn thuốc.

Hòm thuốc cháu cũng để lại, tự cậu họ trả cho giáo sư Rudolph hộ cháu.

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, càng không nhìn anh, đi ra ngoài.

Hạ Hán Chử hơi quay người lại, thấy cô tức giận bỏ đi thì luống cuống, quần áo cũng chưa kịp mặc lại đàng hoàng, đuổi theo cô ra cửa.

– Chờ chút! Cậu nghe tôi giải thích đi.

Tô Tuyết Chí dừng bước, quay người lại, ánh mắt quét qua chiếc thắt lưng của chiếc quần tây quân đội của anh trông hơi xộc xệch vì chưa được thắt lại đàng hoàng.

– Cậu họ sửa sang lại đàng hoàng trước, được không?
Hạ Hán Chử cúi xuống nhìn mình, vội quay lưng lại, nhanh chóng chỉnh trang lại mình, rồi quang cô, xin lỗi liên tục.

– Tôi xin lỗi, tôi không cố tình.

Tôi thề, tôi tuyệt đối không có ý bất kính với cậu, cậu đừng giận…
– Không sao cả, cháu thấy nhiều rồi.

– Tô Tuyết Chí nói một câu.

Anh dường như bị nghẹn, sững lại.

Có tiếng bước chân vang lên, thím Hạ quay trở lại, thấy hai người đứng ở cửa thì mỉm cười nói:
– Tô thiếu gia, cậu khám cho Tôn thiếu gia xong rồi à? Bữa khuya đã chuẩn bị xong hết rồi, Tôn thiếu gia, Tô thiếu gia, hai cậu xuống dưới cùng ăn đi.

Hạ Hán Chử đành phải dừng lại, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cô.

Tô Tuyết Chí suy nghĩ một chút, nói với thím Hạ, mặt mỉm cười:
– Cám ơn bác, cháu không đói ạ.

Cô đi xuống lầu, xuyên qua phòng khách, đi ra ngoài.

Thím Hạ vội đi theo, ra sức giữ lại, bảo cô tối nay ngủ lại đây, nói mình đã dọn dẹp phòng cho cô rồi.

Giữ khách một lúc, nhưng thấy khách cứ khăng khăng muốn đi.

Bà hết cách, nhìn sang Tôn thiếu gia, ra hiệu anh lên tiếng giữ người ta lại, lại thấy anh tinh thần uể oải, chỉ lẳng lặng đứng một bên, không nói lời nào, thì khó hiểu.

– Bác ơi, cháu thật sự không đói ạ, cũng không tiện làm phiền.

Cháu còn có việc, xin phép đi trước.

Cô đi ra ngoài.

– Để tôi đưa cậu ra khách sạn đi.

Hạ Hán Chử nhìn cô ra khỏi phòng khách, chợt đuổi theo, nói.

Anh vẫn còn sốt, Tô Tuyết Chí đương nhiên từ chối, nhưng anh nói xong cũng không quan tâm cô, đi nhanh ra ngoài, lái xe ra cổng lớn rồi chờ.

Tô Tuyết Chí không còn cách nào khác, đành phải lên xe.

Tuyết rơi rất lớn, bay lả tả, những bức tường mái hiên hai bên phố được khoác lên mình một lớp áo màu trắng mỏng.

Buổi tối đã hơn 10 giờ, vào giờ này kho gửi hành lý của ga tàu đã đóng cửa rồi.

Tô Tuyết Chí bảo anh đưa thẳng cô đến khách sạn mà cô ở lúc trước.

Hạ Hán Chử lái xe, cả đường không nói gì, đưa cô đến đó, đặt phòng.

Tô Tuyết Chí cảm ơn anh, sau đó giục.

– Cháu lên đây, cậu họ cũng về đi, nghỉ ngơi cho sớm.

– Tôi đưa cậu lên rồi sẽ đi.

– Giọng anh nặng trĩu.

Tô Tuyết Chí mặc kệ anh, lên tầng tới phòng, mở cửa ra đi vào, chuẩn bị đóng cửa lại lần nữa giục anh:
– Cậu họ đi đi.

Anh thế mà…còn không chịu đi!
Anh cứ đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô.

Sự nhẫn nại nhỏ nhoi cuối cùng của Tô Tuyết Chí vào khoảnh khắc này đã bị mài cạn sạch.

Một ngọn lửa giận ẩn nhẫn không tên cuối cũng không có gì ngăn chặn từ trong lòng cô xông ra.

Cô nhìn anh chằm chằm một lát, bỗng nhiên, hơi mỉm cười với anh, ánh mắt chớp nhẹ, khẽ khàng nói:
– Cậu họ, cậu họ chưa từng được nếm thử tư vị nữ giả nam như cháu, cho nên mới có ý với cháu, đúng không hả?
Hết chương 100


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui