Sính Kiêu


Hạ Hán Chử đến huyện Hoàng Phượng cách Quan Tây khẩu trăm dặm.
Quân đội của Phan Bưu ước chừng 3000 người, là nhóm đầu tiên đến sớm nhất.

Phan Bưu đích thân dẫn quân, gặp gỡ huyện trưởng địa phương cùng với chức sắc đại diện cho huyện đến cửa thành nghênh đón, còn có cả đội quân nhạc được bố trí, cảnh tượng khá long trọng, dân chúng sống gần cửa thành đều chú ý.
Phan Bưu tầm hơn 40 tuổi, mặt đen như cột nhà cháy, thái độ đối với Hạ Hán Chử rất cung kính, đầu tiên là mời thuốc lá, Hạ Hán Chử từ chối nói không hút, y liền luôn miệng sếp lớn mà xưng hô với anh, hết sức phối hợp.
Hạ Hán Chử quan sát quân dung đằng trước, quan binh lỏng lẻo, người xếp hàng có người thì ngáp ngắn ngáp dài, người còn lại thì đang đánh giá quan sát lại anh, đầy vẻ hiếu kỳ, thái độ buông tuồng.
Phan Bưu mặt nóng bừng, mặt mũi cảm giác mất hết, đi lên đạp một gã binh lính đứng trước hàng ngũ đang ngáp rõ to chảy cả nước mắt, quát lên.

Gã binh lính kia vội đứng thẳng tắp.
Phan Bưu dạy dỗ thủ hạ xong, quay sang giải thích với Hạ Hán Chử:
– Anh thông cảm, biết đặc sứ là người dùng binh, đám anh em mấy ngày nay gia tăng huấn luyện, tối qua luyện binh rất muộn, nghỉ ngơi không đủ, mong đặc sứ thông cảm.
Hạ Hán Chử thu ánh mắt lại, gật đầu với Phan Bưu:
– Tư lệnh Phan vất vả rồi.
Phan Bưu sai người dắt ngựa của đặc sứ đón anh vào thành, đúng lúc này, có một đội ngũ khác từ cửa thành đi ra, người mang đội chính là một vị tham mưu dưới trướng Thái Trung Quý và em trai của Thái Trung Quý, lữ trưởng Thái Trung Phúc.
Tham mưu nói trên đường khó đi, Tư lệnh Thái nửa đêm hôm qua mới lên đường đến huyện thành, vô cùng buồn ngủ, sáng nay còn chưa dậy, mình đi cùng Lữ trưởng thay mặt Tư lệnh đi đón đặc sứ, nếu như có chỗ nào không chu toàn, mong được thứ lỗi.
Y nói rất khách sáo, nhưng thái độ lại rất kiêu ngạo.

Mà gã Thái lão nhị kia cũng chẳng thèm xuống ngựa, vẫn ngồi trên lưng ngựa, ôm quyền với Hạ Hán Chử, chào hỏi có lệ.
Nơi ở của Thái Trung Quý cách huyện Hoàng Phượng gần hơn Phan Bưu, nhưng lại rề rà đến tận tối hôm qua mới đến.

Sáng nay biết rõ đặc sứ tới mà cũng không ra đón, có ý gì không cần nói cũng biết.
Thủ hạ của Phan Bưu tối qua có xung đột với doanh trại của Thái Trung Quý, nếu không phải Phan Bưu quá tức giận, đích thân qua đó nã mấy phát súng để trấn áp hiện trường, mình đến trước mà suýt chút nữa thì bị kẻ đến sau chiếm mất vị trí, rõ ràng là đối phương xem thường mình.

Trong bụng y vẫn còn lửa giận, nhân cơ hội nói:
– Tư lệnh Thái chẳng phải tối qua vào nhà thổ mà không trả tiền, bị đàn bà tụt sạch quần, không ra ngoài được đó sao?
Ở đây cũng có câu chuyện, nghe nói Thái Trung Quý thời trẻ lúc còn chưa nổi danh, từng đi nhà thổ chơi gái, chơi xong rồi muốn phủi mông mà về, bị tú bà tóm được cởi sạch quần ngay ngoài đường.

Lời đồn là thật hay giả không ai biết, dù sao xưa đâu bằng nay, Thái Trung Quý thân là tư lệnh uy bá một phương, dĩ nhiên không ai dám nhắc đến câu chuyện cũ này nữa.
Phan Bưu nói xong, thủ hạ của y phá lên cười hô hố, người của Thái bộ mặt tái đi tức giận, Thái Trung Phúc thấy anh mình bị sỉ nhục, giận giữ rút súng ra.
Phan Bưu cười lạnh:
– Sao thế, muốn động đao động súng à? Thái lão nhị cậu có bản lĩnh gì vậy? Tôi nói cậu hay, nếu không phải hôm nay nể mặt đặc sứ, chuyện tối qua chưa xong với tôi đâu.
Thái Trung Phúc thấy tham mưu đánh mắt ra hiệu với mình, bèn miễn cưỡng nén lửa giận xuống, hậm hực thu súng đi.
Phan Bưu lại quay sang Hạ Hán Chử đang lạnh lùng nhìn bên này, mặt mày chuyển sang tươi cười, nói:
– Người nhà quê không hiểu quy củ, thật xấu hổ với đặc sứ.

Mời đặc sứ vào thành.
Nói xong vung tay lên, đội quân nhạc lại tấu quân nhạc lảnh lót, vang dội cả đoạn đường, theo sự chú ý của dân chúng, hộ tống đặc sứ Tổng thống vào huyện thành.
Bộ chỉ huy lâm thời của Hạ Hán Chử thiết lập tại văn phòng chính quyền của huyện, vừa mới lập xong, đám người huyện trưởng đã đến mời dự tiệc.

Hạ Hán Chử từ chối, đúng lúc này, Đinh Xuân Sơn mấy ngày hôm trước nửa đường tụ hợp với anh mang theo một vị quan quân râu quai nón đánh xà cạp đi vào, nói là bộ hạ của Phùng Quốc Bang Thái Bình.
Quân đội của Phùng Quốc Bang vừa mới đến, gần như cùng với thời điểm Hạ Hán Chử, giờ phút này đang lập doanh trại ngoài thành, y tới gặp đặc sứ để tạ lỗi vì đến muộn.
Từ Xuyên Bắc đến huyện Phượng Hoàng, hành quân mất sáu bảy ngày, cũng không tính là chậm.

Hạ Hán Chử hỏi thăm Phùng Quốc Bang, người râu quai nón lại tạ lỗi lần nữa, nói Phùng Quốc Bang hiện tại lại đang có việc quan trọng khác, không thể nào theo quân đến được, mong đặc sứ thứ lỗi.
Hạ Hán Chử hỏi cụ thể và tỉ mỉ tình hình, thấy đối phương đáp qua loa, có vẻ như không muốn nhiều lời thì không hỏi thêm nữa.

Người kia đi rồi, anh bảo Đinh Xuân Sơn đi điều tra.
Đinh Xuân Sơn mau chóng trở về báo cáo, đã tìm phó quan của người râu quai nón kia, đút lót hai đồng bạc, đã nghe được nội tình.
Mấy năm nay, thế lực của Phùng Quốc Bang ở Xuyên Bắc dần lớn dần.

Năm ngoái, y muốn chen chân vào kiếm tiền từ đường thủy, muốn tăng thuế, nhưng lại động chạm đến một nhân vật lớn khác, chính là Trịnh Long Vương.
Thủy hội địa phương đi cầu xin Trịnh Long Vương xin giúp đỡ, Trịnh Long Vương đã từ chối đề nghị hưởng chung lợi ích mà Phùng Quốc Bang đưa ra.
Trịnh Long Vương khống chế đường thủy mấy chục năm nay, thủ hạ tổ chức nghiêm mật, giành được lòng dân, dân bản xứ vừa đông lại dũng mãnh, mấy năm nay hỗn loạn, nơi nơi đều là dân đoàn, có súng đạn tự bảo vệ mình.

Trịnh Long Vương chỉ cần hô hào một câu, là có thể thành lập nên một quân đội, không hề khoa trương chút nào.
Rồng mạnh không đấu lại được địa đầu xà, Phùng Quốc Bang biết đối phương không dễ chọc, bó tay hết cách, đành phải từ bỏ, nhưng con trai y thì lại không cam bị nhục, cuối năm ngoái đã mua chuộc một thủ hạ của Trịnh Long Vương.
Người nọ trước đây từng là Lục đương gia Thủy hội, bởi vì phạm quy củ mà bị mất chức vị, bản thân bên ngoài thì nhận phạt, nhưng trong lòng thì lại vô cùng căm hận Trịnh Long Vương, đã câu kết với con trai Phùng Quốc Bang, ý đồ bày kế ám sát Trịnh Long Vương.

Trịnh Long Vương bị thương, nhưng không chết.

Ngay sau đó, chỉ một tuần sau, con trai Phùng Quốc Bang bị người của Trịnh Long Vương bắt được.
Phùng Quốc Bang chỉ có một đứa con trai, biết được tin này thì đi nhờ vả rất nhiều người ra mặt cầu xin, tốn khoản tiền lớn để chuộc lại con trai.

Nhưng nghe nói Trịnh Long Vương bị thương không nhẹ, người của Thủy hội hết sức căm phẫn, tuyên bố nếu Trịnh Long Vương xảy ra chuyện thì sẽ dùng con trai Phùng Quốc Bang để khai đao hiến tế thần sông.

Phùng Quốc Bang lo sợ vô cùng, đúng lúc thì nhận được lệnh xuất binh của Tổng thống, nào còn có tâm tư gì, mấy ngày trước phái bộ hạ dẫn hai ngàn nhân mã đi ứng phó, mình thì chạy đến Tự Phủ nghĩ cách cứu con trai.
Đinh Xuân Sơn báo lại tin tức dò hỏi được xong, nét mặt nghiêm trang, không giấu được sự lo lắng trong lòng.
Loại tranh giành lợi ích và báo thù giữa địa đầu xà, không liên can đến Tư lệnh, nhưng ba đội quân này, vốn cũng chỉ có quân đội của Phùng Quốc Bang xem như có thể dùng, ai ngờ số lại nhọ đến như thế, vừa đến thì gặp chuyện như vậy.

Đinh Xuân Sơn không khỏi thấy lo lắng thay cho cấp trên của mình.
Hạ Hán Chử trầm ngâm một lát, phân phó:
– Gọi một quân y giỏi nhất tới, lại chuẩn bị cho tôi hai cây nhân sâm cổ, cậu ở lại đây, tôi đi Tự Phủ.
Dẫn theo quân y, cùng với hai cây nhân sâm cổ, dĩ nhiên là đi thăm vị Trịnh Long Vương đang bị thương kia rồi.
Đinh Xuân Sơn hỏi:
– Tư lệnh có qua lại với Trịnh Long Vương ạ?
Hạ Hán Chử nói:
– Năm ngoái trùng hợp có gặp Tam đường gia của ông ấy, còn cứu tôi một mạng, đã lâu mà còn chưa đi cảm ơn.

Lần này ông ấy bị thương, nếu tới đây rồi, đường cũng không quá xa, không đi thăm hỏi thì đúng là không biết phải trái.
Đinh Xuân Sơn đã hiểu.
Sếp lớn của mình ngoài ôn chuyện cũ, hẳn là còn có ý tưởng khác.

Mượn cớ là bạn cũ của Tam đương gia Thủy hộ đi thăm Trịnh Long Vương, nếu có thể tạo được quan hệ, giúp Phùng Quốc Bang giải quyết vấn đề con trai, vậy thì việc Quan Tây, Phùng Quốc Bang ắt sẽ dốc hết mình trợ giúp.
– Hiểu rồi! Tôi lập tức làm ngay.
Đinh Xuân Sơn chọn quân y, lại đích thân đi hiệu thuốc huyện thành mua nhân sâm, nhìn trúng được hai cây nhân sâm cổ, báo với chủ hiệu thuốc để mua, nào ngờ đây lại là quà sinh nhật của huyện trưởng muốn tặng cho cha mình, đã đặt sẵn rồi, chủ hiệu thuốc không dám bán.
Đinh Xuân Sơn đi tìm huyện trưởng, không mất bao nhiêu thời gian đã nhanh chóng cầm nhân sâm mang về cho Hạ Hán Chử.

Cùng ngày, Hạ Hán Chử dẫn theo một đội tùy tùng, thay đổi trang phục, lẳng lặng ra khỏi huyện Phượng Hoàng, xuất phát đi Tự Phủ.
Từ huyện Phượng Hoàng đi hướng Tây Nam đến Tự Phủ lộ trình hơn ngàn dặm, Hạ Hán Chử từ bỏ đường thủy dễ đi nhưng tốn thời gian, anh đi đường bộ, ra roi thúc ngựa, một nắng hai sương, mấy ngày sau thì tới Phủ thành, phái người mang bái thiếp của mình đi tìm gặp Tam đương gia Thủy hội Vương Nê Thu mà trước đây mình từng gặp trên thuyền một lần.
Người phái đi mau chóng trở về mang đến một tin tức, Vương Nê Thu đang ở Giang Khẩu tế thiên.
Hạ Hán Chử dò hỏi cụ thể tình hình.

Thì ra trước đó Lục đương gia cùng với con trai Phùng Quốc Bang hợp mưu ám sát Trịnh Long Vương Thủy Hội cũng đã bị bắt, theo quy định của Thủy hội, hôm nay Vương Nê Thu khai đao ông ta trước, một là thanh lý phản đồ, hai là dùng máu tế thần, cầu phúc cho Trịnh Long Vương.
Hạ Hán Chử lập tức thay quần áo đi đến Giang Khẩu.

Lúc đến nơi, thấy nơi đó đông nghịt người ba tầng trong ba tầng ngoài.

Qua tấm vải đỏ được căng lên để cấm những người không phận sự tiến vào, ngay trước bãi sông cách cửa sông vài chục trượng, đang tiến hành một cuộc hành hình công khai.
Một người phanh ngực lộ bụng, bị trói trên cọc gỗ, nét mặt hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch.

Hai bên cọc đứng mấy chục thành viên Thủy hội mặt mày trang nghiêm.

Đằng trước là một cái bàn, trên bàn đặt ngũ sinh và lư hương.

Một người đàn ông da ngăm đen gầy nhưng rắn chắc đứng trước bàn cúng, chính là Vương Nê Thu trước đây đã từng cứu Hạ Hán Chử.

Bên cạnh ông ấy, một người quan sát bóng mặt trời.
Mặt trời dần dần lên tới đỉnh đầu, bóng mặt trời hướng về phía giờ ngọ.
– Tam đương gia, đến giờ rồi!
Người nọ quay lại hô to.
Hai bên bãi sông tụ tập ít nhất hơn một ngàn người, nghe thế, tất cả đều yên lặng, hiện trường tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ.

Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng phát sinh trên bãi cát.
Người bị trói vào cột ra sức giãy giụa nhưng vô ích, càng giãy giụa, gân da trâu tẩm nước càng siết chặt, da thịt bị tróc trầy, máu ứa ra.
Vương Nê Thu thần sắc nghiêm trang, châm hương, hành lễ với bàn cúng.
Một người đàn ông đầu buộc vải đỏ cầm chủy thủ, đi đến trước cây cột.
Chủy thủ được mài sắc sáng như tuyết, dưới ánh mắt trời ban trưa, lóe sáng đến chói mắt.
– Tam ca! Xin tha mạng! Cầu xin anh nể tình em trước đây không công lao cũng có khổ lao, giúp em cầu xin với Đại đương gia! Cầu xin anh, sau này em nhất định sẽ sửa đổi.

Tha cho em đi, em không muốn chết…
Người bị trói cuối cùng ngừng giãy giụa, nhìn người đàn ông tay cầm chủy thủ đang đi đến, run lên bần bật, không ngừng cầu xin.
Vương Nê Thu nét mặt vô tình:
– Hành hình!
Người bị trói hét lên một tiếng thảm thiết, chủy thủ trong tay người đàn ông kia cắm vào ngực y, ngoáy vài cái, xương sườn bị gãy, rất nhanh, một vật máu thịt nhầy nhụa được moi ra.

Toàn bộ quá trình, động tác liền mạch nhanh gọn, vô cùng thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu.
Một người khác bê một khay phủ vải đỏ, nhận thứ còn nóng ấm kia, đưa đến trước mặt Vương Nê Thu.
Vương Nê Thu cuốn vải đỏ lên, vung tay, ném vào giữa lòng sông.
Sông chảy cuồn cuộn, thứ kia mau chóng bị cắn nuốt.
Người bị trói mặt vặn vẹo, hai mắt trợn lên, đầu gục xuống, dùng ánh mắt hoảng sợ không dám tin tưởng nhìn máu tươi từ nơi ngực bị đào ra phun trào ra ngoài.

Chân tay y co giật, theo máu tươi phun ra, biến thành cột nước, chảy dọc theo cơ thể, cuối cùng hộc ra một hơi, chết một cách đau đớn.
Trong đám đông phát ra những tiếng ồn ào, phụ nữ che mắt lại, không dám xem, đàn ông thì thần sắc kích động, mắng chửi chết đáng đời, với hành vi phạm tội này thì bị mổ tim vẫn quá nhẹ, lẽ ra phải bị lăng trì mới đúng.
Vương Nê Thu lại lần nữa dâng hương tế đàn, làm xong, ra lệnh cho thủ hạ dùng vải trắng bọc người chết lại, tính cả tiền dưỡng già mà Trịnh Long Vương xuất ra, đưa đến nhà giao cho cha mẹ y.
Mọi người thấy hành hình đã kết thúc, không có gì để xem nữa, bắt đầu giải tán.
Một người Thủy hội chạy vào, dâng bái thiếp lên, thì thầm nói mấy câu.

Vương Nê Thu ngẩng lên, thấy trên bờ sông cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó, áo dài mũ dạ, vóc dáng đĩnh đạc, khí độ hào phóng, phía sau có mấy người khác, tuy mặc trang phục quần áo ngắn cùng một kiểu, nhưng rất cường tráng, không giống người thường, hẳn là đi theo cậu ấy.
Vương Nê Thu ánh mắt hơi hơi động, lập tức bước qua.
Hạ Hán Chử cũng mau chóng đi xuống bãi sông, gặp mặt, theo quy củ cũ ôm quyền chào hỏi Vương Nê Thu.

Hàn huyên đôi câu, anh giải thích, mình mấy ngày trước tới huyện Phượng Hoàng Tây Quan Khẩu, vô tình biết được tin tức Trịnh Long Vương bị ám sát bị thương.
– Năm ngoái trên thuyền ra Xuyên, may mắn được Tam đương gia cứu, Hạ mỗ mới bảo tồn được tính mạng đến ngày hôm nay.

Khi đó Tam đương gia đi vội vàng, Hạ mỗ chưa cảm ơn được, trong lòng rất tiếc.

Hiện tại tới đây, không có gì báo đáp, chỉ có thể dẫn theo quân y đến nhằm đóng góp chút sức lực cho Đại đương gia, mong Đại đương gia sớm ngày khỏe mạnh.
Vương Nê Thu nói Đại đương gia đã không có gì đáng lo ngại, bảo anh yên tâm, cũng cảm kích ý tốt của anh, khi mình về sẽ chuyển lại tấm lòng của anh cho Đại đương gia.

Nói xong chắp tay, vội vàng rời đi.
Đều là người cùng đạo, lúc này mình đột nhiên mang theo quân y tới đây, với sự lão luyện của đối phương, chắc chắn đã đoán được nội tình.
Hạ Hán Chử biết đã bị từ chối, không có cơ hội gặp mặt Trịnh Long Vương, nhìn theo đoàn người Vương Nê Thu rời đi, trầm ngâm một lát, đành phải quay về khách sạn, tính toán gặp mặt Phùng Quốc Bang trước.

Mới đi vào, một người tầm bốn năm chục tuổi đối diện đi tới, túm chặt tay anh.
Người này là Phùng Quốc Bang, ông ta mấy ngày trước tới đây, mời mấy nhân vật máu mặt của địa phương ra mặt, hy vọng có thể được gặp Trịnh Long Vương, trao đổi con trai.

Nhưng nghe nói Trịnh Long Vương bị thương không nhẹ, còn được cho biết, tạm thời không gặp người ngoài.
Con trai nằm trong tay đối phương, sinh tử không rõ, ông ta rất lo lắng.

Hôm nay lại từ chỗ thủ hạ mà biết được, Vương Nê Thu đã hành hình mổ tim với lão Lục Thủy Hội, kẻ đồng mưu với con trai mình ở Giang Khẩu.

Ông ta vừa lo lắng vừa căm hận, đang không biết phải làm thế nào thì lại nhận được tin, Hạ Hán Chử hôm nay từ huyện Phượng Hoàng đến nơi này, liền lập tức tới tìm.
Mấy năm trước, Hạ Hán Chử từng gặp ông ta ở Bắc Kinh một lần, còn có chút ấn tượng, mời người ta vào, ngồi xuống nói chuyện, nghe ông ta kể lại tình hình mấy ngày nay, cũng thuật lại chuyện giữa trưa mình có đến Giang Khẩu để gặp Vương Nê Thu.
Phùng Quốc Bang trong mắt hiện lên tia hy vọng:
– Tư lệnh Hạ là bạn cũ của Vương Nê Thu à? Người này dầu muối không ăn, thủ đoạn tàn nhẫn, khuyển tử bị ông ta bắt đi đó.

Nếu có thể khơi thông từ chỗ ông ta, chỉ cần họ bằng lòng, tôi sẵn sàng xin lỗi, dùng số tiền lớn chuộc người!
Hạ Hán Chử nói:
– Tôi vốn định thông qua ông ấy để gặp Trịnh Long Vương, gặp rồi thì cái gì cũng nói được.

Nhưng ông ấy có lẽ đoán được ý định của tôi, chưa nói hai câu đã đi rồi.
Phùng Quốc Bang cắn răng nói:
– Nếu họ dám đụng đến một sợi tóc của con trai tôi, tôi liều chết với họ.
Hạ Hán Chử nói:
– Tư lệnh Phùng, thứ cho tôi nói thẳng, lúc này người đuối lý trước là anh.

Nhưng chỉ cần Trịnh Long Vương có chuyện gì lớn, con trai anh ắt sẽ không bị tổn hại đến tính mạng, anh cũng không cần quá băn khoăn.

Trước khi Tam đương gia đi có nói một câu, sẽ giúp tôi nhắn với Trịnh Long Vương, ông ấy chắc sẽ không nuốt lời.

Anh yên tâm đi, cứ từ từ xem bên Thủy hội có làm gì không đã.

Nếu thật sự không có tin tức, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác, bất kể thế nào, nếu đã tới đây rồi, tôi nhất định phải đưa con trai anh trở về.
Phùng Quốc Bang vừa rồi có buông lời hăm dọa, thực ra trong lòng cũng không nắm chắc.

Chuyện cho tới giờ, cũng chỉ có thể như vậy, mong Hạ Hán Chử nhờ vào chút quan hệ với Vương Nê Thu, giúp mình cứu vãn sự việc, liền mời anh ăn cơm, nói hiếm khi gặp anh, muốn đón gió tẩy trần cho anh.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên, một thủ hạ của Hạ Hán Chử tới, nói Tam đương gia Thủy hội tới, giờ đang chờ ở bên ngoài.
Hạ Hán Chử liếc nhìn Phùng Quốc Bang, sau đó ra ngoài, quả nhiên, thấy Vương Nê Thu đứng ở ven đường.

Hạ Hán Chử bước nhanh đi đến, Vương Nê Thu cũng đi lên, cười nói:
– Tư lệnh Hạ, Long Vương nói, nếu cậu muốn người, mặt mũi này không thể không cho.

Chuyện của Phùng công tử, sẽ xóa bỏ toàn bộ.

Người chúng tôi đã thả, ở trên thuyền ngay bến tàu Tam Giang, các cậu đi đón đi.

Long Vương còn nói, cảm tạ ý tốt của Tư lệnh Hạ, ông ấy xin nhận, biết Tư lệnh Hạ có việc, không cần chậm trễ thời gian nữa, bận việc thì thì cứ đi làm đi.
Nói xong chắp tay rồi đi.
Hết chương 118.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui