Sính Kiêu


– Cái gì? Chúng nó…
Diệp Vân Cẩm lắp bắp, bị tin tức đến bất thình lình mà đầu óc choáng váng, bất giác không biết nên nói gì.
Họ Trịnh này là người nhẫn tâm, tuyệt tình thật đấy, nhưng lời nói và việc làm lại rất cẩn trọng.
Nếu ông đã nói vậy thì chắc chắn đúng rồi!
Diệp Vân Cẩm thời trẻ 18 tuổi, ở cái tầm tuổi con gái hiện giờ là đã tự mình dẫn theo người làm bôn ba bên ngoài, buôn bán nhìn hàng đầy kinh nghiệm phong phú, bao gồm cả quan hệ giữa người với người, sự tinh tế đề phòng con người thậm chí còn là kỹ năng sinh tồn cơ bản.
Nhưng trong lòng bà, con gái năm nay cũng đang 18 tuổi, nhưng vẫn chẳng khác nào đứa trẻ, ngây thơ chân chất, căn bản không biết những hiểm ác của cuộc đời là như nào.
Đợi khi bà kịp phản ứng thì lập tức phẫn nộ.
– Họ Hạ kia sao lại làm ra cái chuyện đó được?.

Truyện Tiên Hiệp
Bà tức giận đến mức giọng nói run lên.
– Chẳng trách làn trước cậu ta tới lại khách sáo với tôi như thế.

Tôi còn cho rằng cậu ta không câu nệ thân phận rất hiểu biết nữa cơ.

Quả đúng là, chẳng có gì là vô duyên cớ cả.

Tôi nhìn nhầm người rồi.
– Quá vô sỉ.

Quá cầm thú!
Trịnh Long Vương nhìn bàn tay Diệp Vân Cẩm đang nắm chặt ống tay áo của mình, nghe bà mắng mỏ cậu cháu trai nhà họ Hạ, yên lặng.
Đêm đó trên chiếc bồng thuyền, cậu ta bị mình hơi thăm dò một chút đã thú nhận quan hệ với con gái mình ngay tại chỗ rồi.
Nên làm, không nên làm, dù sao người làm cha như ông đã làm hết rồi.
Trịnh Long Vương không thể không thừa nhận, dù là đến tận lúc này, trong lòng ông vẫn bởi vì chuyện đó mà cơn giận vẫn còn chưa tiêu.

Cứ nghĩ đến chuyện đó là ông tức giận lên rồi.

Nhưng bởi thân phận, ông không thể mắng chửi người ta, giờ nghe bà mắng thằng nhóc họ Hạ kia, cảm giác rất đã đời, vì thế không hề ngăn cản.
Tiếc nuối duy nhất là, thằng nhãi kia không ở trước mắt, không nghe được.
Diệp Vân Cẩm vẫn không thể tin được, đứa cháu trai nhà họ Hạ nhìn phong độ lịch sự lễ nghĩa chu toàn kia thế mà chỉ được cái mã bề ngoài, phẩm chất đạo đức thì lại thối nát như thế.
Ngay cả con thỏ cũng không ăn cỏ gần hang, ấy thế mà cậu ta dám xuống tay với con gái mình nữa chứ! Mà mình và anh trai mình chẳng những không hề đề phòng, còn vô cùng tin tưởng cậu ta, mang ơn đội nghĩa cậu ta.
Quá châm chọc, quá đáng giận!
Tuy còn chưa biết làm sao cậu ta biết được thân phận của con gái mình, nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc là sau khi cậu ta biết, lợi dụng sự tiện lợi của thân phận và địa vị bản thân mà mới dễ dàng dụ dỗ được con gái mới chân ướt chân vào bước vào thế giới phồn hoa kia.
Chắc chắn là cậu ta dụ dỗ Tuyết Chí rồi! Chắc chắn là như thế rồi!
Diệp Vân Cẩm mắng vài câu, không những không hết cơn giận mà ngược lại càng phẫn nộ hơn, đồng thời cũng hối hận và tự trách bản thân.
– Tất cả tại tôi.

Lúc trước tôi không nên vì bám víu vào thân thích mà để con gái một thân một mình đến nơi xa xôi như thế.

Sao tôi lại ngốc thế cơ chứ, lại đi tin một người vốn chẳng quen biết gì đi săn sóc quan tâm Tuyết Chí! Thanh danh của cậu ta nát như thế, tôi không phải không biết…
Trịnh Long Vương không đành lòng thấy bà tự trách mãi như vậy, đang muốn khuyên nhủ, Diệp Vân Cẩm lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngay năm ngoái thôi, trong nhà của một họ hàng ngay sát nhà lão Lục Tô gia trên huyện, có một cô con gái đã trở thành quả phụ khi còn trẻ, nghe nói lén yêu đương với một người làm của bên nhà chồng đến có thai, vì sợ bị người ta biết mà dùng thuốc hổ lang để phá thai, nào ngờ bị rong huyết, mấy ngày sau thì chết…
Diệp Vân Cẩm hai mắt đờ đẫn, tim đập thình thịch, cũng chẳng lo mắng chửi nữa, đầu ngón tay hất ống tay áo của Trịnh Long Vương đi, xoay người vội vã muốn đi, mới bước một bước, chân vướng vào vạt áo choàng, cả người nghiêng đi suýt ngã.
Một cánh tay với khung xương thô to như sắt với tới đỡ bà lên.
– Em định đi đâu?
Diệp Vân Cẩm cũng không hề nhìn ông, không dám lên giọng, sợ bị người khác nghe thấy, chỉ nghiến răng rít khẽ:
– Anh hỏi tôi đi đâu á! Tôi phải đi để đón con gái tôi về.

Tôi không thể để mặc nó bị người ta ức hiếp được.
Trịnh Long Vương thấy sắc mặt bà trắng bệch, rõ ràng là đang rối loạn tình thần, không hề buông tay bà ra mà thoáng dùng sức kéo bà tới trước người mình, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên hai bờ vai của bà, hơi ép xuống một chút.
Diệp Vân Cẩm bất giác ngồi phịch xuống chiếc ghế mà ông vừa ngồi.
– Em đừng sốt ruột, em nghe tôi nói đã…
Diệp Vân Cẩm đang sốt ruột nóng lòng, chỉ hận không thể chắp cánh bay đến Thiên Thành, thấy ông vẫn dáng vẻ thong dong có đâm cũng chẳng ra được một giọt máu thì giận sôi máu, vừa xô đẩy vừa mắng ông.
– Họ Trịnh kia, anh đúng là đồ vô dụng mà.

Anh không làm gì được họ Hạ, muốn làm rùa đen rút đầu, tôi không ép anh.

Nhưng Tuyết Chí dù gì cũng là con gái anh, anh mặc kệ nó sống chết thì thôi, nhưng anh còn không cho tôi đi đón nó về ư?
Trịnh Long Vương vẫn rất bình tĩnh, nói:
– Em nghe tôi nói đã, lần trước chẳng phải cậu ta đến gặp tôi để cảm ơn đó sao.

Tôi đã nói chuyện với cậu ta về Tuyết Chí rồi.
Diệp Vân Cẩm dừng lại, ngửa đầu:
– Nói những cái gì? Anh mau nói đi.
Trịnh Long Vương biết bà nóng nảy sốt ruột, cũng không rề rà, liền kể lại chuyện mình và cậu ta đã gặp nhau lần trước.
Ông ngập ngừng.
– Vân Cẩm, có chuyện này giờ tôi nói với em cũng không sao nữa.

Thời trẻ tôi vẫn luôn là khâm phạm triều đình, trong tay tôi cất giữ một khoản của cải không nhỏ…
Ông nhìn thấy Diệp Vân Cẩm giật mình nhìn mình thì khẽ bật cười.
– Sự việc cụ thể nói ra thì dài lắm, chờ lúc nào tiện nếu em còn muốn biết thì tôi kể sau cũng không muộn.

Tóm lại, là sau khi tôi vô tình biết được chuyện giữa thằng nhóc nhà họ Hạ với Tuyết Chí, tôi tức giận cũng không kém gì em đâu.

Thằng nhóc kia thân mang thù nhà, bản thân mình phải báo thù không nói, những kẻ đối đầu với cậu ta đâu đâu cũng có, cứ ba ngày thì hai ngày có người ám sát cậu ta, ngay cả con gái chúng ta…
Trịnh Long Vương vốn định nói tính mạng con gái cũng suýt nữa bị cậu ta liên lụy, nhìn thấy nét mặt Diệp Vân Cẩm đầy lo lắng căng thẳng thì kịp dừng lại.
– Đừng nói tôi không biết nó với Tuyết Chí là thật lòng hay chỉ chơi bời.

Dù là thật lòng, nó cũng quá lỗ mãng, chỉ tham trước mắt không màng tương lai, không biết nặng nhẹ, không suy nghĩ cho Tuyết Chí! Cậu ta sao không biết nghĩ, nhỡ đâu Tuyết Chí yêu thương cậu ta sâu đậm, cậu ta mà chết đi, vậy Tuyết Chí phải làm sao đây? Nhỡ đâu cậu ta liên lụy đến Tuyết Chí, vậy phải tính sao?
– Tóm lại, thằng nhóc họ Hạ này con người cũng được, nhưng cậu ta không phải là người chồng thích hợp với Tuyết Chí! Lúc đó tôi đã nhắc nhở cậu ta rồi, còn đưa điều kiện, tôi bằng lòng giao hết của cải cho cậu ta, để cậu ta thận trọng suy xét.
– Tôi hy vọng cậu ta nghe theo lời khuyên của tôi, suy xét cho tương lai của Tuyết Chí, lấy số của cải kia đi làm chuyện của cậu ta, về sau không được quấn lấy Tuyết Chí nữa.

Tuyết Chí có biết, dù có đau lòng thì cũng phải chấp nhận, còn tốt hơn là tương lai bị phụ bạc…
Diệp Vân Cẩm đang sốt ruột đến hai mắt như hai ngọn lửa, cắt ngang lời ông:
– Anh tính cái gì kệ ông, tôi không cần biết, ai thèm nghe anh nói cái này chứ! Thế cậu ta trả lời sao!
- …
Trịnh Long Vương khựng lại, nhớ lại chuyện đó, nét mặt lộ vẻ không vui.
– Đêm đó cậu ta đi rồi, thủ hạ của tôi nói cậu ta đi nhà cũ Hạ gia ở tỉnh thành, vài ngày sau cậu ta trở lại, một lần nữa gặp tôi, trả lời một câu.
– Nói gì?
– Nói cậu ta không lấy số của cải kia!
– Cái gì? – Diệp Vân Cẩm đứng bật dậy, – Cậu ta vậy là quyết định rồi, vậy là liên lụy đến con gái chúng ta rồi?
– Cũng không hẳn là như vậy – Trịnh Long Vương hừ một tiếng, – Về Tuyết Chí, cậu ta nói sẽ suy nghĩ cẩn thận, bảo tôi cho cậu ta chút thời gian.
Trịnh Long Vương chờ Diệp Vân Cẩm lại nổi giận lần nữa, nhưng bất ngờ là bà không hề mắng lên, chỉ nhíu mày, hỏi:
– Thế anh nói như thế nào?
– Tôi còn có thể nói gì đây? – Trịnh Long Vương lại hừ một tiếng, – Tôi chỉ nói hai câu, thứ nhất, mau sớm trả lời, thứ hai, ngay lập tức thủ lễ cho tôi! Lúc trước thế nào tôi không biết, giờ đã biết rồi, làm sao để cậu ta động vào con gái chúng ta được chứ.
– Thế cậu ta nói như nào?
– Cậu ta không dám hứa à!
Diệp Vân Cẩm bám vào ghế chậm rãi thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nhìn Trịnh Long Vương.
– Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng chỉ nói đúng mỗi một câu.
Trịnh Long Vương ủ rũ không nói gì.
– Hôm nay anh gọi tôi tới là vì cậu ta có câu trả lời rồi à?
Trịnh Long Vương lấy lá thư ra, đưa cho bà:
– Thư vừa tới.
– Sao anh không nói sớm!
Diệp Vân Cẩm giật lấy, mở ra xem.
Trịnh Long Vương dịch giá nến lại gần bà, để ánh sáng được đủ hơn.
Diệp Vân Cẩm xem thư dưới ánh nến.
“Long Vương quân giám!
Hán Chử tự biết mình bất tài, không xứng với con gái của ngài.

Lần trước được ngài dạy bảo, hậu bối cảm kích vô cùng.

Lẽ ra hậu bối phải nghe theo lời dạy bảo, không thể để bản thân mình trở thành mối liên lụy.

Nhưng hậu bối may mắn làm sao khi thân hãm trong vũng bùn lại có được trái tim của giai nhân.

Hậu bối luôn suy nghĩ mãi, tuy biết rõ tấm lòng của ngài, cũng rất cảm kích vô cùng, nhưng cháu đành cả gan mà làm trái lại.

Bất kể thế nào, cháu sẽ không bao giờ phụ tình cảm của giai nhân, dốc hết bản thân mình bảo vệ cô ấy mạnh khỏe bình an, đến chết cũng không ngừng.
Hậu bối cũng xin hứa, bắt đầu từ đây, trước khi được bác gái Diệp thị cho phép hứa hôn cưới được cô ấy làm vợ, cháu sẽ tôn trọng cô ấy, yêu cô ấy, giữ gìn lễ tiết, mong ngài yên tâm.
Đây là câu trả lời cuối cùng của cháu, đều là những lời xuất phát từ trái tim, nếu có gì mạo phạm, kính mong được bỏ quá cho.
Cũng xin được chúc bác gái Diệp thị mạnh khỏe.
Hậu bối Hán Chử kính bút!”
Lá thư này đã được Trịnh Long Vương xem rất nhiều lần rồi, nội dung lá thư cũng đã thuộc nằm lòng rồi.
Ông thấy Diệp Vân Cẩm ngồi yên, hai hàng lông mày nhíu chặt, trước sau nhìn chằm chằm lá thư, không nói một lời, thần sắc nghiêm trang nặng nề, trong lòng ông bất giác cũng căng thẳng theo.
Xưa kia ông không dám đồng ý với lời cầu xin của Diệp Vân Cẩm dẫn bà rời đi, một là không muốn liên lụy đến bà, hai là, ông không thể nào trút bỏ hết toàn bộ trách nhiệm của bản thân được.
Rồi sau đó, qua đêm hôm đó, ông không bao giờ đến gặp bà nữa, chủ yếu là lo lắng những lời đồn đại lan truyền, ảnh hưởng đến danh tiết của bà.
Bà là đương gia của Tô gia.

Nếu như chuyện đó bị người ta phát hiện, ông thì không sao cả, nhưng với bà chỉ chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Ông tuyệt đối không thể để bà rơi vào trong tình cảnh đó được.
Huống chi trong lòng ông cũng biết rõ, con gái của họ, “thiếu gia” Tô Tuyết Chí của nhà họ Tô, từ sau khi lớn lên, bởi vì những lời đồn đại về mẹ mình có quan hệ tình cảm không rõ ràng với ông mà luôn có thái độ thù địch với ông.
Nhiều năm qua, từ lâu ông đã không còn để tâm những lời đồn đại đó, điều duy nhất có thể làm chính là âm thầm bảo vệ hai mẹ con họ.
Mấy năm nay, bà với anh trai ở tỉnh thành bị Tuân Đại Thọ gây chuyện uy hiếp, ông cũng biết đến.

Năm ngoái ông biết được Diệp Nhữ Xuyên rất có khả năng bị người ta ám sát, cho nên đã có mặt kịp thời để cứu người.
Kế hoạch của ông khi đó là, nếu Tuân Đại Thọ tiếp tục có hành động ép bức nữa thì ông sẽ ra tay.

Không ngờ hai anh em nhà họ Diệp lại tìm một cách thức khác, liên hệ với Hạ Hán Chử, đưa con gái đi Thiên Thành học hành, trời xui đất khiến nên mới xảy ra rất nhiều chuyện sau này.
Trước khi nhận được lá thư hồi âm của Hạ Hán Chử, Trịnh Long Vương đã biết biến cố phát sinh đột ngột ở Bắc Kinh, ông đoán được anh và Lục Hoành Đạt – kẻ thù của Hạ gia hẳn sắp có một trận chiến.
Khi nhận được thư rồi, ông vô cùng kinh ngạc với câu trả lời của Hạ Hán Chử, nhưng thành thật mà nói, mấy ngày nay, trong lòng ông cũng suy nghĩ rất nhiều.

Ông chung quy là một người sống trong bóng tối.

Huống hồ, ông tuổi cũng đã lớn, có thể bảo vệ cho hai mẹ con họ được bao lâu nữa đây?
Cuối cùng ông hạ quyết tâm, mở miệng.
– Tôi nghĩ, em là mẹ của Tuyết Chí, đây là chuyện liên quan đến cả đời của con gái, không thể không cho em biết được, nên mới mời em đến…
Ông nhìn nét mặt Diệp Vân Cẩm thử thăm dò nói:
– Thực ra đứa cháu trai nhà họ Hạ này tôi cũng tìm hiểu rồi, ngoài chuyện liên quan đến Tuyết Chí chưa suy xét chu toàn, rất đáng đánh, còn các mặt khác cũng vô cùng tốt, là một người rất xuất sắc…
Diệp Vân Cẩm vẫn chau mày, đôi mắt nhìn lá thư, không nói lời nào.
Trịnh Long Vương tiếp tục nói.
– Hơn nữa, lúc trước có thể từ chối của cải cất giấu, không chút dao động, cũng coi như rất hiếm có.

Vân Cẩm, em cũng không cần phải khiến cậu ta khó xử.

Đương nhiên, kẻ thù của cậu ta quá nhiều, nếu con gái chúng ta đi theo cậu ta, sau này chỉ sợ cuộc sống không được yên ổn, em không hài lòng, tôi biết mà…
Diệp Vân Cẩm đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Trịnh Long Vương đang khuyên mình.
– Tôi nói không hài lòng về cậu ta khi nào?
Trịnh Long Vương bị bà đâm một câu, ngẩn người ra.
– Cậu ta với Tuyết Chí đều còn trẻ, bên cạnh lại không có trưởng bối quan tâm, nhất thời phạm sai lầm cũng là điều khó mà tránh được.

Tôi đọc thư rồi, thấy cậu ta rất có thành ý, biết sai mà sửa.

Hơn nữa, con người sống trên đời, ai có thể bảo đảm cả đời vô bệnh vô tai? Nếu con gái thật sự yêu thương cậu ta, bằng lòng ở bên cậu ta, cậu ta cũng làm được những lời hứa ở trong thư, dốc mình bảo vệ con gái, tôi có gì mà không hài lòng?
Bà nhìn Trịnh Long Vương.
– Tôi còn thấy ánh mắt Tuyết Chí không tệ, biết chọn người đàn ông gánh vác trách nhiệm, và sẵn sáng gánh vác trách nhiệm vì con bé.
Trịnh Long Vương biết bà ám chỉ điều gì, yên lặng.
Diệp Vân Cẩm phớt lờ ông ta, lại xem thư một lần nữa, trầm ngâm nói:
– Tuyết Chí nguyện ở bên cậu ta, vậy là được rồi.

Cứ quyết định như vậy đi, không cần anh phải dạy dỗ cháu trai nhà họ Hạ nữa đâu.
Bà lại liếc mắt Trịnh Long Vương.
– Mà anh đó, nếu anh coi Tuyết Chí là con gái, vậy thì giúp cháu trai nhà họ Hạ làm chút chuyện đi.

Anh có của cải Trường Mao, cậu ta nói không cần, lẽ nào anh không thể tặng cho cậu ta được à?
– Tôi đi đây!
Bà đứng lên, mặc lại áo choàng mũ vừa cởi ra, không hề nhìn Trịnh Long Vương, đi ra ngoài.
Trịnh Long Vương đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng bà đi ra khỏi cánh cửa, đứng một lúc lâu, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, một tay đỡ bụng, tay kia chống bàn, thở hổn hển.
Diệp Vân Cẩm đi ra khỏi phòng, trước sau không hề nghe thấy phía sau có bất kỳ lời nói giữ mình lại, im ắng vô cùng, tuy biết rõ người kia trái tim lạnh như băng, mấy chục năm đều như thế cả, nhưng trong lòng vẫn bị uất nghẹn đến hốt hoảng.
Bà đạp trên sàn gác đi được vài bước, từ xa nhìn thấy Vương Nê Thu canh giữ ở lối vào cầu thang, chờ để đưa bà ra ngoài thì dừng bước, do dự một lát, nhưng vẫn không xua đi được cơn uất hận trong lòng.
Nếu đã gặp mặt, nếu không hỏi cho rõ mà cứ thế trở về, chỉ sợ là sẽ vướng ở cổ họng, ngủ cũng không ngủ được.
Bà cắn răng, đột ngột quay người trở lại, đẩy cửa ra.
– Họ Trịnh kia, nếu không phải vì con gái, có phải cả đời anh dù có chết cũng sẽ không định gặp tôi không…
Giọng bà đột ngột dừng lại, bước chân cũng dừng, ngay sau đó kịp phản ứng chạy nhanh tới, nắm lấy cánh tay của Trịnh Long Vương.
– Anh làm sao vậy?
Trịnh Long Vương sắc mặt vàng như nến, trên trán đã vã mồ hôi, so với lúc nãy khi gặp bà như hai người khác nhau.
Diệp Vân Cẩm sực nhớ tới chuyện ông bị thương, trái tim thắt lại.
– Thương thế của anh còn chưa đỡ à? Anh thế nào rồi, còn chịu đựng được không?
Bà cuống quýt quay đầu lại muốn gọi Vương Nê Thu vào.
– Đừng gọi.

Em đỡ tôi ngồi xuống, nghỉ một lát là ổn.

– Trịnh Long Vương nói.
Diệp Vân Cẩm đỡ lấy ông, dùng bả vai của mình chống nửa người ông, chậm rãi ngồi trở lại ghế.
– Tôi không sao.

Lần trước quá sơ suất, không nghĩ lão Lục lại liên kết với người ngoài đối phó tôi, nên mới bị mắc mưu.

Trên đao có bôi ô đầu, cho nên vết thương đến nay vẫn chưa khỏi là vậy.
– Mạng tôi cứng lắm, lão Tam cũng mời lương y rồi.

Tôi không dễ chết đâu, em đừng quá lo.
Trịnh Long Vương tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn thần sắc lo âu của Diệp Vân Cẩm, mỉm cười nói.
Diệp Vân Cẩm sờ trán Trịnh Long Vương, hơi nóng, biết ông bị sốt nhẹ, vừa thương lại vừa giận, mắng lão Lục kia một trận, bỗng nhiên nhớ ra.
– Đúng rồi! Tuyết Chí! Tôi nghe anh cả nói, Tuyết Chí học hành giỏi lắm, còn tham dự hội nghị y học Trung quốc nữa.

Để tôi gọi nó về xem giúp anh.

Nếu nó không được, chắc nó cũng quen biết một vài bác sĩ phương Tây.
– Tôi cũng khám tây y rồi, dùng thuốc rồi.

Em đừng làm phiền đến con.
Trịnh Long Vương không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
– Không được! Bác sĩ bên đó chắc chắn là không giống.

Anh chờ, tôi đi gửi điện báo cho con luôn.
Diệp Vân Cẩm vội vã định đi luôn, bỗng thấy tay nóng bỏng, quay đầu lại, là Trịnh Long Vương đang nắm lấy tay mình.
Bà ngẩn người, dừng lại.
Trịnh Long Vương chậm rãi buông tay bà ra.
– Thật sự không cần tìm con đâu.

Tôi không hy vọng hai mẹ con vì tôi mà bất hòa với nhau.
Từ sau khi con gái lớn lên, có lẽ là nghe được những lời đồn về mình lúc trẻ với Trịnh Long Vương mà cực kỳ căm ghét ông, Diệp Vân Cẩm không phải không biết.
Bà phục hồi tinh thần lại.
– Để tôi nói cho con gái biết anh mới cha của nó.

Tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho con biết.

Cho con biết, là xưa kia tôi không còn cách nào khác nên đi tìm anh, là tôi ép buộc anh, không liên quan gì đến anh cả.
Trịnh Long Vương nhìn bà chăm chú, một lát sau mỉm cười, nói:
– Vân Cẩm, người ngoài nói em khôn khéo không thua kém đàn ông, sao em lại ngốc thế cơ chứ? Trước kia nếu tôi không muốn, em làm sao ép buộc được tôi?
Diệp Vân Cẩm ngây người.
– Đừng để con biết.

Nếu để con biết, sẽ coi đây là một sự nhục nhã, sẽ càng tổn thương đến con hơn.

Tôi sợ con sẽ giận em cả đời.
Diệp Vân Cẩm ngơ ngác nhìn người đàn ông đã làm bạn với mình từ khi còn trẻ, dần dần, hốc mắt đỏ lên.
Trịnh Long Vương thấp giọng nói:
– Đứa cháu trai nhà họ Hạ kia rất tốt, rất xuất sắc, dám làm dám chịu, ít nhất cậu ta đáng để phó thác cả đời hơn so với tôi.

Tuyết Chí giờ đang sống rất tốt, sau này mẹ con em được bình an, tôi còn mong ước gì hơn.

Em đừng lấy chuyện của tôi để ảnh hưởng đến con gái.
Diệp Vân Cẩm rơi nước mắt.
Trịnh Long Vương cười nói:
– Em đừng khóc, tôi thật sự không sao đâu.

Tôi từ lúc sáu bảy tuổi đã cầm đao giết người rồi, cả đời này bị vô số vết thương, có nhiều lần còn nghiêm trọng hơn lần này nhiều…
Diệp Vân Cẩm không kìm nén được nữa, nhào tới, dựa trán vào vai ông, nhắm mắt lại.
Cả người Trịnh Long Vương hơi cứng đờ.
Một cơn gió đêm ẩm ướt luồn qua khe hở cửa sổ chui vào, ánh lửa trong phòng lay động, bóng người trên tường cũng đong đưa theo.
Mưa đêm bên ngoài tòa nhà gõ vào mái ngói, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, bên tai càng yên tĩnh hơn.

Trịnh Long Vương không nhúc nhích, không duỗi tay ôm lấy người phụ nữ trong lòng, cũng không đẩy bà ra, mặc cho bà nằm trong lòng mình lặng lẽ rơi lệ, một lúc lâu sau, không biết đã qua bao lâu, sự yên tĩnh này đột ngột bị phá vỡ.
Theo hướng bến tàu bên ngoài loáng thoáng có tiếng ồn ào.
Đó là chuyến thuyền đêm cuối cùng trong ngày cập bờ, chủ hàng đang gọi người dỡ hàng hóa.

Dỡ xong đám hàng hóa cuối cùng của ngày hôm nay, những người bốc vác vẫn đang đợi ở bến tàu sẽ lũ lượt kéo về đây, hò hét tụ tập uống rượu, xua tan cơn lạnh, tận hưởng cảm giác thư giãn ngắn ngủi sau một ngày lao động.
Trịnh Long Vương chần chừ, cuối cùng cúi đầu xuống, chậm rãi đưa tay lên, dùng ngón tay thô ráp lau giọt nước mắt vương trên gò má của người phụ nữ ở trong lòng mình, nói:
– Tối nay cái gì cần nói đều đã nói rồi, em đi về đi.

Lát nữa nơi này sẽ có người tới…
– Chuyện em bảo tôi làm, tôi sẽ làm.
Nói xong, ông thu tay lại, dựa cơ thể vào lưng ghế.
Ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt Trịnh Long Vương, nét mặt ông đã khôi phục sự uy nghiêm và trầm tĩnh thường ngày.
Diệp Vân Cẩm chậm rãi đứng dậy, lấy khăn tay ra lau nước mắt, nhìn ông, cũng không nói gì, đi ra khỏi phòng, đi theo Vương Nê Thu vẫn luôn chờ ở bên ngoài đi xuống lầu, giống như lúc tới, đi từ cửa sau đi ra, sau đó lên xe ngựa, trong màn đêm vô tận được dệt bởi cơn mưa, lặng lẽ rời đi.
Về đến nhà, đêm khuya khó ngủ, Diệp Vân Cẩm ngồi trong phòng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, ngồi trước bàn làm việc mà bình thường bà vẫn hay ngồi tính toán sổ sách, lấy ra một tờ giấy, viết một lá thư.
………..
Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.
Trung tuần tháng ba, đó là một buổi chiều thứ bảy, ngày mai là ngày nghỉ.
Thời gian này này là thời gian thư giãn nhất trong tuần của trường y.

Trên con đường trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng có những sinh viên nói chuyện và cười đùa với nhau.
Hôm nay là sinh nhật của ông chủ nhỏ tiền trang Lý Đồng Thắng, mấy người Tưởng Trọng Hoài buổi tối lại muốn đi ra ngoài liên hoan chúc mừng, ngày hôm qua có mời Tô Tuyết Chí rồi.

Tô Tuyết Chí thực ra cũng rất muốn đi, nhưng hiếm khi buổi tối cuối tuần rảnh rỗi, cô đã có hẹn rồi, thật sự hết cách, lúc trưa có đến chúc mừng Lý Đồng Thắng trước, buổi chiều thì ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Sau khi chôn cất cho bạn xong, Tiến sĩ Dư quay về ngay lập tức từ chức việc giảng dạy tại trường trung học, một lòng tập trung cho công việc bên này.
Cô cùng tiến sĩ Dư đã phân lập thành công một số chủng nấm mốc Froomed.

Hiện tại đang quan sát xem liệu thuốc kháng sinh có thể được sản xuất hay không.
Tô Tuyết Chí bận rộn cả một buổi chiều, thảo luận kết quả thực nghiệm với tiến sĩ Dư xong, bất giác ngoài trời đã tối xuống, tiến sĩ Dư đi bật đèn lên, bấy giờ Tô Tuyết Chí mới giật mình xem thời gian.
6 giờ rưỡi rồi!
Trời ạ!
Cô quá bận mà quên cả thời gian rồi!
Cô vội đứng lên, xin lỗi tiến sĩ Dư, nói buổi tối mình có việc, xin phép đi trước.
Dư tiến sĩ cười nói:
– Không vấn đề gì, cậu đi đi.

Lát tôi cũng về rồi.
Tô Tuyết Chí cởi áo blouse trắng, vội vã trở lại trong phòng ngủ, thay thường phục, trước khi đi còn đứng trước gương, chải mái tóc ngắn của mình.
Thực ra với kiểu tóc hiện tại của cô mà nói, chải hay không chải thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng.
Cô đi ra khỏi cổng trường, nhìn sang bên cạnh, thấy không có ai để ý, cô liền rẽ sang đường phụ.
Chiều hôm bao phủ, từ xa cô đã nhìn thấy bên vệ đường trên con đường đất hai bên đầy mộ hoang, có một chiếc xe đỗ ở đó, Hạ Hán Chử đứng dựa vào một bên xe, dáng vẻ đang chán đến chết.
Tô Tuyết Chí chạy nhanh tới, liên tục xin lỗi:
– Em xin lỗi, em bận quá quên mất.

Làm anh đợi lâu rồi.
Hạ Hán Chử nhìn cô, chậm rãi lấy một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ bằng vàng ra, bật nắp đồng hồ, nhìn giờ trên khung tráng men, nở nụ cười vô cùng phong độ.
– Không sao, cũng không lâu mấy, mới có 35 phút thôi mà.

Anh vẫn chờ được.
Tô Tuyết Chí giả vờ không nghe thấy, đi qua mở cửa xe cho anh, mời anh lên xe, cô thì ngồi vào ghế lái thay cho Đinh Xuân Sơn chắc là đã bị anh đuổi về rồi, đảm đương trách nhiệm tài xế cho anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui