Chỉ sau vài ngày khi Tô Tuyết Chí rời khỏi, vào một buổi tối, tòa nhà thực nghiệm của trường quân y đột nhiên bị cháy.
Nhiều mẫu vật được bảo quản trong đó đều là cô phẩm, cũng như rất nhiều tư liệu của Phòng tưởng niệm Thuyền Vương, đây là những thứ rất quý giá, nếu bị mất rồi thì không thể phục chế được.
Toàn trường đều bị chấn động, cùng nhau chữa cháy.
Ngọn nguồn của vụ hỏa hoạn bắt đầu từ một phòng thí nghiệm cộng đồng và bắt đầu lan rộng đến một số phòng thí nghiệm gần đó.
Cũng may được phát hiện kịp thời, người của Sở phòng cháy chữa cháy Thiên Thành cũng mang theo xe vòi rồng tới, mọi người cùng dốc sức dập tắt đám cháy, tình hình hỏa hoạn cuối đã kịp thời ngăn được, không lan rộng ra nữa.
Tuy nhiên sau trận hỏa hoạn, hành lang của tòa nhà thí nghiệm đã bốc khói đen ngòm, mặt đất ngập nước lõng bõng, vô cùng ngổn ngang bừa bãi, để loại bỏ hoàn toàn những nguy cơ tiềm ẩn, tất cả các phòng thí nghiệm đều cần phải tiến hành kiểm tra và dọn sạch kịp thời.
Trên cửa phòng thí nghiệm Phó thị, ngay từ đầu đã được trang bị ổ khóa nhập khẩu, lõi khóa chắc chắn, nếu không có chìa khóa thì sẽ khó mở, trừ khi cánh cửa bị dùng bạo lực để phá đi.
Tiến sĩ Dư biết chuyện vội vã tới trường để phối hợp.
Cửa vừa được mở ra, thấy nền đất ngập nước, liền cùng sinh viên cùng nhau khẩn trương lau sạch nước, cũng may không có tổn thất gì lớn cả, tất cả đều mau chóng khôi phục lại như cũ.
Sau sự việc nhà trường cho điều tra, cho rằng có lẽ là sinh viên dùng cồn xong thì bảo quản không tốt do đó mà dẫn phát hỏa hoạn, coi đây là sự cảnh báo và là một bài học, nhà trường đã tiến hành triển khai một khóa học phòng cháy chữa cháy trong toàn trường.
Lúc này, Tô Tuyết Chí vẫn còn đang trên đường trở về Tự Phủ.
Để tranh thủ thời gian, cô đi đường bộ, tuy vất vả nhưng lại nhanh hơn, ngày đi đêm nghỉ, ngựa xe đổi nhau liên tục, cuối cùng, vào một ngày cuối tháng 5, đoàn người của cô đã bước vào Tự Phủ.
Vào lúc canh ba, toàn bộ huyện thành huyện Bảo Ninh đen nhánh, người gõ mõ cầm canh đang gõ vang, chậm rãi băng qua các con phố và con hẻm.
Tiếng gõ mõ vang to, vượt qua tường nhà, truyền vào tai, âm thanh như một lời nhắc nhở.
“Kẹt” một tiếng, cổng lớn nhà họ Tô mở ra.
Người gác cổng nhìn thấy là Tô Trung mấy ngày trước có đi tuần tra chi nhanh ở Phủ Thành trở về thì ra đón:
– Đã muộn thế này rồi mà đại quản sự vẫn còn quay về Tự Phủ à? Vất vả quá!
Tô Trung nét mặt nặng nề nghiêm trang, đáp qua loa, bước vội vào trong, đi đến gặp bà chủ.
Vào giờ này Diệp Vân Cẩm còn chưa đi nghỉ, nghe người làm báo Tô Trung đã trở về thì vội đi ra, đến một gian sương phòng mà bà thường tiếp đón khách.
– Thế nào rồi?
Bà đóng cửa lại, hỏi luôn.
Tô Trung hạ thấp giọng nói mấy câu.
Diệp Vân Cẩm đứng yên một lúc, chậm rãi đi đến gần chiếc bàn, tay bám vào góc bàn, cả người như bị rút cạn sức ngồi phịch xuống, sau đó đỡ trán, nhắm mắt lại, không nói gì.
Tô Trung đứng ở một bên, tâm trạng cũng nặng nề, thấy bà chủ như thế, càng không dám lên tiếng.
Vị bác sĩ người nước ngoài sau khi tới đã ở lại hơn nửa tháng, cuối cùng trước khi rời đi đã nói bóng gió, ông ta không giúp gì được, chỉ hy vọng thượng đế phù hộ cho Đại đương gia.
Con người ai cũng sẽ chết, huống chi họ là những người sống trong giang hồ chuyên kiếm cơm bằng lưỡi đao liếm máu, nhưng ai cũng không thể ngờ, việc như vậy lại xảy ra trên người Đại đương gia.
Ông có danh hiệu Long Vương, thống ngự đường thủy, hiệu lệnh vừa ra, không ai không nghe.
Nhưng ông chung quy không phải Long vương chân chính.
Ông chỉ là một người bình thường, có cơ thể có máu thịt mà thôi.
Tô Trung nghe được tin tức, đã nhiều ngày rồi tình hình của Trịnh Long Vương rất không tốt.
Ban đầu sức khỏe của ông đã hơi ổn định, sốt cao cũng đã lui, chỉ thỉnh thoảng đau nhói ở tim và lồng ngực, thở khó khăn mà thôi.
Mọi người cho rằng chắc là không vấn đề gì lớn, bởi vậy mà đều mang theo hy vọng.
Để ổn định nhân tâm Thủy hội, mấy ngày trước ông còn lộ diện, tự gặp mặt mọi người.
Nhưng mấy ngày này, bỗng nhiên tình huống chuyển sang rất nguy cấp, chẳng những bị sốt cao, hô hấp cũng trở nên càng khó khăn, yếu đến mức không thể đi lại được nữa.
Tin tức Trịnh Long vương bệnh nặng nguy cấp cuối cùng đã không giấu giếm được nữa, một truyền mười, mười truyền trăm, dân chúng Tự phủ ăn cơm dựa vào Thủy hội vô cùng lo lắng.
Họ kính trọng Trịnh Long Vương, mấy chục năm nay nhờ vào ông và Thủy hội, tuy vẫn cực khổ nhưng đã không còn mối lo lũ lụt hay thủy tặc.
Người dân kéo nhau đi đến các miếu thờ chùa chiền, trên thì tới Vương mẫu, dưới thì tới Thành Hoàng thổ địa, thành kính cầu phúc cho ông, hy vọng ông có thể chuyển nguy thành an.
Mà những lực lượng vùng ven sông trước kia từng bị ông trấn áp thì lại âm thầm quan sát, có ý đồ vùng dậy.
Một khi vị Đại đương gia thống trị và chấn uy đường thủy này không còn nữa, vương quốc thường thủy này chỉ sợ sẽ lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Có lẽ bản thân Trịnh Long Vương cũng biết rõ điều này nên đã có sự chuẩn bị.
Ánh đèn dầu trên bàn nảy lên, trong phòng yên ắng không một tiếng động.
Tô Trung vẫn luôn nhìn bà chủ đang chống tay lên trán mắt nhắm nghiền, chần chần chừ chừ, lại ấp úng nói nhỏ:
– Tôi còn hỏi thăm được một tin tức….Mấy vị đương gia khác của Thủy hội mấy ngày này cũng đều đã trở về Tự Phủ.
Nghe nói là Đại đương gia triệu tập họ về, là muốn truyền vị lại cho Tam đương gia…
Hình như là bàn giao hậu sự.
Tô Trung không dám nói hết.
Diệp Vân Cẩm khóe mắt đỏ lên, đột nhiên mở mắt ra, đứng lên, cắn răng nói:
– Chuẩn bị xe ngựa cho tôi.
Tôi muốn đi Phủ thành.
Nói xong đi thẳng ra ngoài.
Tô Trung giật mình, nhìn thấy bà chủ đã ra đến cửa, sắp mở cửa đi ra ngoài rồi thì vừa đi theo vừa khuyên:
– Bà chủ, bà không thể đi được.
Hiện tại tình hình đặc biệt, người của Tự Phủ đều đang nhìn Thủy hội.
Không nói tới bên kia, chỉ bên chúng ta…
Ông ta nhớ tới lúc nãy mình ngồi xe la trên đường trở về, đã muộn thế này rồi mà nhà lão Lục ngay chếch đối diện còn lén mở khe cửa, có người thò đầu nhìn ra ngoài.
Hiện tại cả huyện thành ngày đêm đều nhìn chằm chằm bà chủ, đâu chỉ có mỗi lão Lục gia tộc họ Tô đâu.
Vào thời điểm tế nhị như này, nếu bà chủ đêm khuya đi Phủ Thành, khó tránh khỏi sẽ bị đủ thứ bàn tán chẳng hay ho gì.
Diệp Vân Cẩm tay đang đặt lên then cửa dừng lại.
Ngọn lửa kích động vừa dâng trên trong cũng bất chợt dập tắt.
Bà làm sao mà không biết mấy ngày qua sau lưng lúc nào cũng có người theo dõi nhất cử nhất động của mình chứ.
Bà không sợ, không sợ một chút nào cả.
Nhưng bà còn có một đứa con gái.
Diệp Vân Cẩm bà có thể không sợ gì cả, nhưng con gái bà thì có.
Con gái vốn bất mãn với Trịnh Long Vương từ lâu, hiện tại nó đang có cuộc sống ở bên ngoài rất tốt, nếu để nó biết được mẹ của mình lại lần nữa có dây dưa với Trịnh Long Vương, nó sẽ đối xử với người mẹ này như thế nào, quan trọng là, sau này nó có thể ngẩng cao đầu khi quay về quê nhà không?
Nó vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, sớm muộn gì cũng phải khôi phục lại thân phận nữ rồi đi lấy chồng sinh con.
Diệp Vân Cẩm vẫn không thể nào quên được trận khắc khẩu lần đó khi con gái sắp phải đi xa kia.
Con gái nói không muốn làm thân phận nam giới nữa, muốn quay về thân phận nữ của mình.
Bởi sự ích kỷ và cố chấp của mình mà con gái đã bị bắt sống trong thân phận nam giới suốt 18 năm trời, giờ nếu nó lại một lần nữa bởi vì nghiệt duyên xưa giữa bà và Trịnh Long Vương mà bị tổn thương, bị người ta nói xấu xoi mói khinh bỉ, bà nỡ lòng hay sao?
Mà người kia nữa, ông ấy chắc cũng không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh.
Diệp Vân Cẩm bấu vào then cửa, đốt ngón tay trắng bệch, cuối cùng, bà mở cửa ra, nói:
– Tôi không đi nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi.
Cũng muộn rồi, ông đi đường mệt nhọc, cũng đi nghỉ sớm đi.
Tô Trung thấy bà giọng mỏi mệt, thầm thở dài trong lòng, cũng không dám nhiều lời, đáp vâng, cúi đầu đang định ra ngoài, bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Người gác cổng nhà họ Tô cũng không sợ nửa đêm nửa hôm gây tiếng động làm ảnh hưởng tới người khác, chạy vào, phấn khởi kêu lên:
– Bà chủ, thiếu gia trở về rồi.
Thiếu gia nhà chúng ta về nhà rồi!
Thiếu gia đột nhiên về nhà, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Tô gia.
Trên từ Hồng Liên, dưới đến cô hầu nhỏ Tiểu Thúy, toàn bộ nhà họ Tô đều thức dậy, lao ra ngoài.
Diệp Vân Cẩm bước vội vã ra tiền đường, thật sự nhìn thấy con gái đã về nhà.
Tô Tuyết Chí vừa mới bước vào nhà chính, mặc nam trang, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi, phía sau có vài người đàn ông, mặc trang phục bình thường, nhưng ai nấy đều cường tráng cao lớn, rõ ràng là người được huấn luyện, vừa nhìn là biết đều là những người không bình thường.
Diệp Vân Cẩm mừng rỡ khôn nguôi, sự mừng rỡ này thậm chí khiến cho bà bất giác quên đi nỗi đau và áp lực vô hạn bởi tin tức của Trịnh Long Vương vừa mang đến.
Chỉ chớp mắt, con gái đã rời nhà gần một năm rồi.
Xa cách quá lâu, giờ phút này đột nhiên gặp nhau, Diệp Vân Cẩm muốn bước lên ôm lấy con gái vào trong lòng, giống như bất kỳ người mẹ nào trên đời.
Nhưng bà cũng biết, con gái sẽ không thích bà như vậy.
Cuối cùng bà dừng bước lại, đứng tại chỗ, nhìn con gái, cũng không làm gì cả, chỉ nhìn Hồng Liên ngay cả y phục cũng chưa mặc chỉnh tề xoắn đôi chân nhỏ đi qua mình, lao đến, làm hành động mà bà muốn mà không thể làm, ôm chặt lấy con gái.
– Thiếu gia của dì, sao con lại về đột ngột thế.
Con làm cho dì Hồng sốt ruột muốn chết.
Hồng Liên kích động, hết khóc lại cười.
Tô Tuyết Chí bị Hồng Liên ôm chặt, suýt nữa thì không thở nổi.
– Để dì xem con có gầy không…
Hồng Liên vì muốn xem Tô Tuyết Chí gầy đi hay mập lên, liền hơi buông cô ra.
– Ôi trời ơi, sao con lại gầy đi nhiều thế.
Hồng Liên xót xa.
Hầu như tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới này đều sẽ có cảm giác giống như vậy khi nhìn thấy con mình trở về sau một chuyến xa nhà.
Tô Tuyết Chí thở hắt một hơi, đứng yên, gọi một tiếng dì Hồng, sau đó nhìn Diệp Vân Cẩm đang lặng lẽ đứng phía sau đó.
Bỗng nhiên đúng lúc này, ở đình viện có tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên, là có người nghe được tiếng ồn ào mà tới.
Diệp Vân Cẩm nhìn qua, là vợ lão Lục Tô gia chếch đối diện.
Con gái càng lớn thì càng xa cách mới mình, càng thân thiết với bà bác Lục này.
Bà bác Lục này có gương mặt hiền từ, miệng luôn cười trước khi nói.
Diệp Vân Cẩm lạnh lùng nhìn bà ta thân mật chào hỏi con gái mình, nói vừa nãy nghe được tiếng hô to của người gác cổng hình như là cô trở về liền vội tới xem có phải không, không ngờ đúng là như thế.
– Gần một năm không gặp cháu rồi, bác luôn nhớ đến cháu.
Cháu về là tốt rồi, mẹ cháu lại có cháu bầu bạn, chắc sẽ vui mừng lắm đây.
Bà bác còn chưa nói thêm được mấy câu hỏi thăm khách sáo với Tô Tuyết Chí thì lại liên tục có mấy bà cô cùng tộc nhân Tô gia sống gần đó cũng tới.
Không ngờ mọi người nửa đêm cũng chưa ngủ, toàn bộ tới nhà Diệp Vân Cẩm, vây quanh Tô Tuyết Chí, bày tỏ sự vui mừng quan tâm khi thấy cô về nhà.
Bà bác Lục liếc Tô Trung đang đứng một bên, hỏi:
– Đại quản sự đi Phủ thành cũng trở về rồi à? Gần đây tôi nghe nói, Đại đương gia Thủy hội gặp chuyện, sợ là sắp không qua được thì phải? Chú vừa mới đến đó, thế có nghe được tin tức gì không? Lẽ nào đó là thật?
Tô Trung nói mình bận bịu quá, không biết được tình hình cụ thể như nào.
Bà ta liền thở dài:
– Tuy Tô thị chúng ta và Trịnh đại đương gia bình thường không có qua lại gì, nhưng xảy ra chuyện như vậy, khi tôi nghe được tin lòng cũng thổn thức.
Dẫu gì thì bao nhiêu năm nay, đều là nhờ có Trịnh đại đương gia mà đường thủy chúng ta mới luôn bình an.
Bà ta như sực nhớ ra gì đó, lại quay sang Diệp Vân Cẩm.
– Em à, cửa hàng Thiên Đức nhà em mấy năm nay chưa từng xảy ra chuyện, đó cũng là nhờ phúc của Trịnh đại đương gia.
Theo chị, hiện tại Trịnh đại đương gia xảy ra chuyện, em có đi thăm hỏi cũng là điều nên làm.
Đây là tình người đó!
Bà ta vừa dứt lời, mấy tộc nhân cùng nhóm bà cô đang vây quanh Tô Tuyết Chí thăm hỏi khách sáo đều hùa theo tán thành, lại lén nhìn Tô Tuyết Chí.
Ánh mắt mọi người đều mang theo ý sâu xa.
Tất cả đều đang đợi cơn thịnh nộ của cậu thiếu gia nhà họ Tô.
Ai mà không biết, quan hệ giữa cậu ấy và mẹ mình Diệp Vân Cẩm xa cách đến mức độ nào, từ trước đến giờ chưa từng chịu nổi mỗi khi nghe đến ba chữ Trịnh Long Vương này.
Diệp Vân Cẩm cả người đờ đẫn.
Nếu giờ phút này không có con gái ở đây, bà đã trở mặt, không cho phép đám bà cô tộc nhân Tô gia chuyên thích kiếm chuyện gây bất hòa ở tại nhà mình rồi.
Những người này thường ngày làm trò trước mặt bà, nhưng cũng không dám nói năng như thế bao giờ.
Biết con gái là điểm yếu của bà, con gái vừa về nhà, ngay lập tức nhân cơ hội này mà đâm cho bà một đao.
Diệp Vân Cẩm vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Bà lo lắng cho cảm xúc của con gái, nhìn cô, bỗng lại nhớ lần trước khi gặp mặt Trịnh Long Vương, ông có nói mấy lời với mình.
Vì sao con gái lại đột ngột trở về?
Lẽ nào nó biết Trịnh Long Vương ngăn cản nó và đứa cháu trai nhà họ Hạ bên nhau, trong lòng căm hận nên mới về nhà để chất vấn mình?
Hoặc là, nó cũng nghe được tin tức Trịnh Long Vương sắp không qua khỏi, sợ mình vẫn có dây dưa với người ta, cho nên mới trở về ngăn cản?
Bà lấy lại bình tĩnh, đang muốn mở miệng gọi con gái vào trong, muốn giải thích với con một chút, bỗng nghe một giọng nói bình tĩnh cất lên:
– Làm phiền các bác các cô đã nhắc nhở, lần này cháu về chính là vì Trịnh đại đương gia ạ.
Cả sảnh chính trở nên lặng ngắt như tờ.
Lòng bàn tay Diệp Vân Cẩm bỗng lạnh buốt.
Bà nhìn con gái, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cả người cứng đờ.
Tô Tuyết Chí chen ra khỏi đám bà cô tộc nhân, trong ánh mắt thăm dò của họ, đi tới trước mặt Diệp Vân Cẩm, nhìn nét mặt không còn chút huyết sắc của bà, tiếp tục nói:
– Con có mang theo loại thuốc mới trở về, có lẽ có tác dụng với Đại đương gia.
Việc này không nên chậm trễ, con muốn ngay lập tức đi Tử Phủ luôn.
Diệp Vân Cẩm ngây hết cả người, ngay sau đó bà kịp phản ứng, quay sang nói to với Tô Trung cũng đang kinh sợ:
– Nghe thấy không? Còn không mau đi chuẩn bị xe.
Tô Trung vội đáp vâng dạ, gọi mấy người làm cùng chạy ra ngoài.
Mấy bà cô bà bác trợn tròn mắt nhìn Tô Tuyết Chí, ánh mắt hồ nghi, giống như cô đã thay đổi thành con người khác.
Diệp Vân Cẩm đã bình tĩnh trở lại, lạnh lùng quét nhìn họ, rồi quay sang Hồng Liên:
– Tiễn khách cho chị!
Hồng Liên bình thường cũng đã không ưa đám người này rồi, thấy bà chủ đột ngột chiếm thế thượng phong thì vui ra mặt, tức khắc tiễn khách, cũng chính là đuổi họ đi không chút nể nang.
Tô Tuyết Chí mang theo hòm thuốc, ngay trong đêm chạy tới Phủ Thành.
Hết chương 136.