Hạ Hán chử mời em gái ăn cơm, nguyên nhân rất đơn giản, chính là dỗ dành em gái.
Nhưng sao lại mời cả mình đi cùng chứ, có vẻ hơi khó hiểu.
Tô Tuyết Chí đương nhiên cũng sẽ không tự đa tình cho rằng anh sẽ thật sự coi mình là họ hàng thân thích.
Nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào vì mình mấy ngày trước từng giúp phá vụ án La gia mà khen ngợi?
Thôi, dù sao thì cũng không phải Hồng Môn Yến.
Cậu họ đã mời cơm, cháu ngoại trai không thể từ chối bất lịch sự được.
Tô Tuyết Chí luyện cưỡi ngựa cả người toát mồ hôi đầm đìa, liền quay về thay quần áo,
Bởi đã được báo trước là hàng nhà cơm tây, trước đó cũng đã từng được Trang Điền Thân hướng dẫn quy tắc xã hội hiện hành, bao gồm cả việc đến nhà hàng cơm tây để dùng cơm cũng được coi là một việc tao nhã, cần phải ăn mặc chỉnh tề đàng hoàng nghiêm trang, nếu không sẽ bị khinh thường, thậm chí còn bị chặn ở bên ngoài không cho vào, nghĩ nghĩ một chút, liền mặc bộ âu phục mà trước đó vẫn để trong xó tủ không dùng đến.
Anh Báo đã xin phép với Giám thị Lý Hồng Hi hộ cô rồi, cô chuẩn bị xong thì vội vàng đi ra, Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cô thì mắt sáng lên:
– Tô thiếu gia, anh nên mặc âu phục nhiều hơn đi
Sơmi trắng, áo gile mỏng màu xanh hoàng gia, áo khoác sọc đen cùng màu, kèm nơ và giày da.
Đây là trang phục của Tô Tuyết Chí, để tránh gió đêm làm rối tóc mái, cô cùng vuốt nhẹ chút dầu lên tóc.
Phải thừa nhận rằng bộ vest vô cùng vừa người, chỉnh chu, thật sự càng làm nổi bật thêm phong cách cho nam giới.
Mặc bộ âu phục độn vai này đã che giấu hai khuyết điểm của cô là bả vai không đủ rộng và thân hình không đủ cao.
Tuy cách cao lớn và hùng dũng còn rất xa, nhưng khi soi gương, đập vào mắt là hình ảnh bản thân đẹp trai ngời ngời.
Cô chỉ cười, lên xe.
Chỗ mà Hạ Hán Chử mời em gái và cháu ngoại trai ăn cơm là một nhà hàng Pháp tên là Berna, là nhà hàng nổi tiếng ở Thiên Thành.
Lúc đến nơi, màn đêm đã buông xuống, nhìn thấy tấm rèm trắng treo trên tấm kính lớn của nhà hàng như một tấm gương trong suốt, không gian trang nhã và ánh đèn rực rỡ, phản chiếu tấm biển tên nước ngoài to lớn dán trên kính, thực khách bên trong, người nào cũng ăn mặc lịch sự, tươi cười và quý phái, đích thực là phù hợp với cái tên của nhà hàng này.
Hạ Hán Chử còn chưa tới, hai người được nhân viên phục vụ dẫn tới bàn ăn đã được đặt sẵn, là một vị trí rộng rãi yên tĩnh tại một góc của nhà hàng, bàn ăn được trải khăn trải bàn màu trắng và bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng.
Ngoài ra, trên bàn còn có cả một chiếc bình vàng, trong bình cắm hoa hồng và hoa bách hợp, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, nhân viên phục vụ nói đây là nhà hàng đặc biệt chuẩn bị cho Hạ tiểu thư.
Có thể nhìn ra, tâm trạng của Hạ Lan Tuyết khá lên rất nhiều, ngồi xuống rồi thì lấy thực đơn ra cùng xem với Tô Tuyết Chí, thì thầm chọn món, hỏi cô thích ăn gì, trên mặt đã nở nụ cười.
Nếu đã đi vào nhà hàng cơm tây nổi tiếng nhất Thiên Thành, còn là được người ta mời, dĩ nhiên phải hưởng thụ những món ngon nhất rồi, không thể để mình thiệt được.
Tô Tuyết Chí nghiêm túc nghiên cứu thực đơn.
Chờ khoảng tầm mười phút, một người từ bên ngoài cửa kính nhà hàng đi vào, thực khách ở các bàn ăn khác có nhiều người nhận ra anh, dừng việc ăn uống lại, vừa nhìn anh vừa xì xào.
Cũng có thực khách đặt dao nĩa xuống bàn, đứng lên khom người chào hỏi.
Người đàn ông trẻ tuổi kia mặt mày tươi cười, chỉ gật đầu chào lại, tiếp tục đi.
Tô Tuyết Chí há hốc mồm, thậm chí thấy xấu hổ vì bộ âu phục mà mình mặc hôm nay.
Người đàn ông trẻ tuổi đang đi vào, chính là vị kim chủ chủ trì và chủ chi của bữa cơm hôm nay, Hạ Hán Chử.
Anh cũng mặc âu phục đi giày da, khác hẳn với phong cách ăn mặc áo dài rồi đến quân phục thường ngày, dĩ nhiên là vô cùng chuẩn chỉnh, chân dài, vóc dáng thẳng tắp, vô cùng hợp mặc âu phục, vừa phong độ vừa lịch sự, sang trọng và quý phái.
Vấn đề là, bộ anh mặc cùng là bộ vest cùng màu với cô.
Không chỉ vậy, cũng là có sọc!
Giống như là trước khi ra ngoài thì có hẹn nhau trước vậy.
Điểm khác duy nhất, cô là màu xanh hoàng gia, anh là màu xanh đậm.
Tô Tuyết Chí ra sức xua đuổi ba chữ đáng sợ vừa nảy lên trong đầu đi, tâm trạng ăn uống tức khắc tụt giảm mạnh.
May mắn duy nhất là, thời đại này chưa có cách nói như vậy.
Hạ Hán Chử nhanh chóng đi đến, quản lý đích thân đến kéo ghế cho anh.
Anh ngồi xuống, cởi áo khoác ra, đưa qua.
Tô Tuyết Chí thấy ánh mắt anh xẹt qua em gái, tiếp đó, lại dừng khá lâu trên người cô, chắc chắn là cũng chú ý tới quần áo cô mặc rồi.
Tô Tuyết Chí nhanh chóng chấp nhận sự trùng hợp này, không chấp nhận thì biết làm thế nào.
Thấy anh nhìn mình liền đứng lên, chào một câu cậu họ.
Anh hơi gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống, lại nhìn sang em gái.
Hạ Lan Tuyết vẫn ôm thực đơn, cắm cúi nghiên cứu một cách nghiêm túc, như là không biết anh tới, nụ cười vừa rồi cũng đã không còn.
Tô Tuyết Chí đương nhiên biết có chuyện gì rồi.
Dưa của nhà này, không phải là cô ăn được, mà không thể ăn.
Tô Tuyết Chí quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bình hoa trên bàn, đếm từng cánh hoa hồng.
Hạ Hán Chử lại nhanh chóng liếc cô, sau đó đứng lên, đi bên em gái, nhẹ nhàng vô vai cô ấy, ý bảo cô ấy đi theo mình, đi đến một gian phòng nghỉ bên trong, hạ thấp giọng nói:
– Người ta đang ở ngoài kìa, cho anh chút mặt mũi đi, về nhà giận tiếp được không?
Hạ Lan Tuyết phì cười, nhìn vị Tô công tử đẹp trai ngời ngời ở bên ngoài đang chuyên tâm ngắm hoa, khẽ ừ một tiếng.
Hạ Hán Chử cũng cười, cùng em gái đi ra.
Tô Tuyết Chí qua khóe mắt thoáng thấy hai anh em đã quay lại, Hạ Lan Tuyết đã cười trở lại, biết họ đã hòa giải rồi thì khẽ thở phào một hơi.
Bữa cơm nên có không khí của bữa cơm.
Tối nay khách chính là Hạ Lan Tuyết, cô chỉ là tiện mời thêm mà thôi.
Nếu Hạ Lan Tuyết còn giận dỗi, cô đừng mong được ăn một bữa ngon lành.
Lần này thì hết vấn đề rồi.
Hạ Lan Tuyết hào phóng nói:
– Muốn ăn gì chọn thoải mái.
Vậy thì không khách sáo nữa.
Món ăn đã nghiên cứu xong từ lâu rồi.
Sau khi ngày nào cũng ăn “thức ăn dành cho heo” trong miệng Lục Định Quốc ở trường quân y, Tô Tuyết Chí giờ không muốn ăn rau dưa đạm bạc chút nào nữa, cô muốn ăn những món tắt tiền như tôm hùm, hàu, bò bít tết, gan ngỗng, còn thêm cả một chai champagne bảo quản 50 năm – thực ra chỉ là sự tò mò thuần túy.
Bạn biết đó, bảo quản champagne nói chung không quá 20 năm, 30 năm chính là cực phẩm rồi, nơi này lại có champagne 50 năm, không nếm thử một chút, về sau sợ không có cơ hội nữa.
Hạ Hán Chử nghe cô chọn mấy món này thì liếc cô một cái.
Tô Tuyết Chí giả bộ không nhìn thấy.
Hạ Lan Tuyết chọn hai món, Hạ Hán Chử cũng chọn bừa một món, gọi nhân viên phục vụ xuất hóa đơn.
Món ăn nhanh chóng được mang lên, ngoài những món Tô Tuyết Chí đã chọn, còn có món khai vị, súp, đầy một bàn.
Rượu Champagne đặt trong đá xay cũng được đưa tới.
Thịt tôm hùm rất thơm ngon, hàu nhiều nước, gan ngỗng cho vào miệng là tan, bò bít tết cô ăn chín, ngoài cháy trong mềm, bọc trong sốt tiêu đen vô cùng ngon.
Các món ăn ngon bày ngay trước mặt, Tô Tuyết Chí ăn uống rất chuyên tâm vui sướng, không hề để ý đến hai anh em ngồi cùng bàn.
Ăn cũng hòm hòm rồi, chỉ còn lại một miếng bánh điểm tâm ngọt, ngẩng đầu lên, thấy Hạ Hán Chử và Hạ Lan Tuyết đều đang nhìn mình chằm chằm.
Rất đắt, không nên lãng phí.
Cô ăn luôn bánh điểm tâm đó, uống nốt rượu sâm panh còn trong ly có lẽ là bởi vì quá quý và quá đắt nên khi uống vào càng uống càng thấy ngon.
– Có muốn ăn gì thêm nữa không? – Hạ Lan Tuyết hỏi cô.
Một bữa ăn thỏa mãn ba năm liền.
Tô Tuyết Chí cầm lấy khăn ăn, lịch sự lau miệng, nói:
– No rồi.
Cảm ơn.
Hạ Lan Tuyết cười gật đầu, nói:
– Em đi rửa tay.
Đứng lên, lại không biết làm sao khựng lại, chậm rãi ngồi trở lại.
Vừa rồi một người vẫn luôn chú ý muốn làm quen với bên này, thấy bàn này đã ăn uống xong, cuối cùng cũng có cơ hội, cười tươi đi đến chỗ Hạ Hán Chử.
Ăn cơm xong, lại vừa uống champagne, còn ăn chút trái cây, đường về trường thì xa, sợ không nhịn được, Tô Tuyết Chí cũng muốn đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh của trường quân y là một loạt hố lộ thiên, cô không tiện đi ban ngày, ngày nào cũng chờ đến tối mới đi vệ sinh.
Nhưng ở đây thì không phải lo lắng như vậy.
Cô nhìn sang Hạ Lan Tuyết, thấy cô ấy còn ngồi bất động, cho rằng cô ấy không muốn đi nữa, cũng không để ý nhiều.
Hạ Hán Chử đang mải trò chuyện với người kia.
Liền đứng lên, đi vệ sinh.
Quả nhiên, cách bài trí nhà vệ sinh ở đây giống như trong tưởng tượng của cô, ngoài có vị trí đứng thì còn có mấy vị trí riêng tư.
Một người đàn ông đi ra, bên trong vừa may không có ai, cô đi vào, đóng cửa lại, lúc sắp xong thì lại nghe có người đi vào, có lẽ là dùng vị trí đứng.
Không sao cả.
Dù sao mình cũng là đàn ông, giờ cũng đã hoàn toàn quen rồi.
Nếu không phải ngày nào cũng yêu cầu buộc ngực và không thể tránh được kỳ kinh nguyệt thì cô cảm thấy bản thân chả khác gì đàn ông cả.
Còn nữa, chỉ là vấn đề thân thể của đàn ông, đừng nói là nhà hàng này, toàn bộ Thiên Thành, nếu tính ra, chắc không nhiều hơn so với những gì cô thấy.
Cô đi ra, mắt nhìn thẳng, đi thẳng đến vòi nước rửa tay.
Đang cúi người rửa tay, qua khóe mắt đập vào mắt là một màu xanh thẫm.
Giật mình quay sang theo bản năng, không ngờ là Hạ Hán Chử.
Anh đang quay vào bức tường để “làm việc”.
Tô Tuyết Chí bình tĩnh quay mặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào vòi nước đang xả nước ào ào, rửa xong tay, xoay người định ra ngoài, nghe Hạ Hán Chử nói:
– Chờ chút!
Nghe nói đàn ông thường có văn hóa WC, gặp nhau ở đây thì thích hàn huyên.
Vị cậu họ chiếm hời này sẽ không phải cũng như thế chứ?
Anh quay người lại, cũng không lập tức nói chuyện, còn cúi đầu sửa sang lại quần của mình.
Tô Tuyết Chí mặt mày bình thản hơi nghiêng người sang:
– Dạ có chuyện gì ạ?
Mắt nhìn vào bức tranh vẽ ghép trên bức tường đối diện, cô lễ phép hỏi.
Anh sửa sang lại xong, đi đến chỗ vị trí vòi nước cô vừa đứng, cúi xuống, đưa lưng về phía cô bắt đầu rửa tay.
– Lát cậu không cần phải về trước, đến chỗ tôi một chuyến, có chút việc.
Xong việc rồi tôi đưa cậu về.
– Vâng.
Tô Tuyết Chí ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại chỗ bàn ăn, từ xa thấy Hạ Lan Tuyết vẫn ngồi yên như vậy, nửa thân trên có vẻ cứng đờ, thỉnh thoảng nhìn quanh, giống như là rất sốt ruột, bỗng thấy cô quay lại thì lập tức ngồi ngay ngắn, vẫn không nhúc nhích.
Tô Tuyết Chí đã nhìn thấy sự kỳ lạ chỗ cô ấy, đi về chỗ, hỏi:
– Hạ tiểu thư làm sao vậy?
Cô ấy đáp ậm ừ, vô cùng lúng túng.
– Tô thiếu gia, lát anh và anh em cứ ra ngoài trước đi, không cần phải chờ em.
Tô Tuyết Chí nhìn cô ấy, phát hiện hai tay cô ấy đặt dưới mặt bàn, túm chặt váy.
Váy là màu sáng.
Tô Tuyết Chí hiểu rồi.
Có phải cô ấy khi nãy đứng lên thì kỳ kinh nguyệt lại tới rồi?
Thiếu nữ độ tuổi này thời gian hiếm khi chuẩn là điều bình thường, cũng giống như cô hiện giờ.
Tháng trước có là khi đang ở trên thuyền, tính tháng này hẳn cũng nên có rồi nhưng lại chưa thấy tới, có lẽ sẽ bị chậm mấy ngày.
Anh trai cô ấy lúc này cũng đã quay lại, thấy em gái vẫn còn ngồi yên, tiện hỏi:
– Còn chưa đứng lên à, đi rửa tay đi rồi về.
Nói rồi, nhận áo khoác từ chỗ nhân viên phục vụ mặc vào, phát hiện em gái vẫn không yên không nhúc nhích thì khó hiểu nhìn cô ấy.
– Em sao vậy?
Hạ Lan Tuyết ấp úng:
– Em muốn ngồi thêm một lát nữa…Hai anh đi trước đi…
Tô Tuyết Chí nói chen vào:
– Cậu họ, Hạ tiểu thư vừa rồi nói với cháu, cô ấy thích hoa trên bàn.
Hay là cậu lên xe trước đi, cháu gói lại cho cô ấy rồi cùng nhau ra.
– Đúng đúng đúng.
– Hạ Lan Tuyết gật đầu lia lịa, – Anh đi trước đi, không cần chờ em đâu.
Hạ Hán Chử nhìn hai người một cái, đi trước.
Tô Tuyết Chí cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Hạ Lan Tuyết, nói nhỏ:
– Tiểu thư lạnh đúng không, khoác vào đi.
Hạ Lan Tuyết như gặp cứu tính, nhanh chóng nhận lấy, khoác hờ lên, phủ đến tận dưới mông.
Tô Tuyết Chí xoay người, chờ cô ấy chầm chậm đứng lên, liếc một cái.
Mặt ghế phủ tấm đệm trắng như tuyết quả nhiên là có vết bẩn, tuy rất nhỏ nhưng lại rất nổi bật.
Cách đó không xa, quản lý đang đứng đó.
Hạ Lan Tuyết mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng, cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn Tô Tuyết Chí, rõ ràng là xấu hổ, lại không biết nên làm gì cho phải.
Tô Tuyết Chí cầm ly rượu mà Hạ Lan Tuyết uống còn thừa nửa ly lên, đổ lên mặt ghế, vẫy tay gọi quản lý tới:
– Xin lỗi không cẩn thận làm đổ, làm bẩn ghế rồi, chúng tôi đền tiền nhé.
Xin thêm vào hóa đơn ạ.
Quản lý ngược lại xin lỗi liên tục, nói không sao cả, không làm bẩn y phục của Hạ tiểu thư là may rồi.
Tô Tuyết Chí mỉm cười cảm ơn, rút hoa trong bình ra, cùng Hạ Lan Tuyết đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử ngồi ở ghế trước bên phải của xe, đang rất sốt ruột, thấy hai người cuối cùng cũng đi ra, em gái còn khoác áo khoác của “cháu ngoại trai”, tay cầm bông hoa, cháu ngoại trai nói cô ấy hơi lạnh, nên mình cho cô ấy mượn áo.
Anh liếc sang cô em gái đang câm như hến, biểu cảm khó hiểu, sau đó quay sang bảo tài xế lái xe.
Ô tô trở lại nhà họ Hạ, đi vào trong, Hạ Hán Chử bảo em gái về phòng nghỉ ngơi, Tô Tuyết Chí theo anh vào văn phòng ở tầng hai.
Anh cởi áo khoác, ném lên lưng ghế, kéo cổ áo sơmi ra, ra hiệu cô đóng cửa lại, anh thì ngồi xuống.
Tô Tuyết Chí làm theo, đóng cửa xong quay lại, đứng trước mặt anh.
– Ngồi đi.
Phần lưng của anh hoàn toàn thả lỏng dựa hẳn vào ghế, đôi chân dài phóng khoáng dang rộng, hai tay buông lỏng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Cô không biết anh gọi mình tới đây là muốn nói gì, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể mang tính xâm lược rất mạnh của anh và lời nói mang nhiều ẩn ý chứa sự kiêu ngạo kia mà đoán được, nội dung mà anh sắp nói ra, đối với cô mà nói chắc chắn chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Quả đúng là, chả có bữa cơm nào miễn phí cả.
Tô Tuyết Chí vâng một tiếng, lựa chọn chiếc ghế chếch đối diện với anh, ngồi xuống nhằm tránh phải tiếp xúc trực tiếp bằng ánh mắt, có lợi cho việc che giấu cảm xúc và suy nghĩ chân thật của nội tâm.
Đây là những gợi ý trong tâm lý học đã viết.
Hạ Hán Chử có vẻ rất không hài lòng việc cô ngồi chếch như thế, hơi nghiêng mặt, nhìn cô một cái, nói:
– Tới đây cũng được một thời gian rồi, thế nào, mọi thứ thuận lợi chứ?
Đối lập hẳn với dáng ngồi của anh, thần sắc anh ôn hòa, trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm, là sự quan tâm và ôn hòa của bậc bề trên với hậu bối.