Khi mà lãnh đạo chuẩn bị phân việc khó lên đầu bạn, lúc nói chuyện thông thường sẽ có kiểu mở đầu như thế.
Tô Tuyết Chí kinh nghiệm xã hội không nhiều, không thích giao tiếp, sau khi ra ngoài làm việc cũng chỉ biết cắm đầu vào làm việc, nhưng kiểu kịch bản như này thì ít nhiều cũng biết.
– Dạ, mọi thứ đều thuận lợi, cám ơn cậu họ.
Cô vừa hoang mang vừa đề phòng.
Hạ Hán Chử hơi gật đầu, nhìn cô:
– Trường học của cậu nằm ở ngoại ô phía bắc, cho nên cậu ra vào cửa bắc không chỉ một lần, có từng để ý miếu thờ gần đó không?
Thiên Thành bởi vì nằm ở trung tâm thương nghiệp cùng thuỷ bộ phương bắc mà nhiều người từ các nơi vào cũng nhiều mà ra cũng nhiều, người nào cũng đều cầu bình an và phát tài.
Người Trung Quốc lại không chuyên nhất giống người phương tây, thờ phụng thực dụng, vị thần này không linh thì đổi sang thờ vị khác, cho nên trong thành chỗ nào cũng có các loại miếu thờ lớn bé đủ cả.
Thổ địa miếu thành hoàng không cần phải nói, còn có Miếu Tam thái gia, Miếu Cửu thiên, Miếu nương nương, đủ loại các vị thần tiên trên trời dưới đất, đi vài bước là đụng một miếu.
Cổng phía bắc khu thành cổ cũng không ngoại lệ, chung quanh rải rác rất nhiều, Tô Tuyết Chí lại chẳng phải kẻ mù, dĩ nhiên là có nhìn thấy.
Cô đáp:
– Có ạ.
– Có những miếu gì?
Tô Tuyết Chí mù mịt, không biết vì sao anh lại nói chuyện này với mình, nhưng vẫn đọc tên các miếu mà mình thấy:
– Chùa Trương công, am Tam Thánh, miếu Thành Hoàng, các Ngọc Hoàng.
– Còn gì nữa không?
Anh tiếp tục hỏi.
Tô Tuyết Chí không ngĩ ra, lắc đầu:
– Từ lúc tới đây cháu cũng không ra ngoài mấy, mỗi lần đi qua cũng chỉ nhìn mấy cái này thôi ạ.
Có vẻ như anh không mấy hài lòng với đáp án này, nhắc nhở:
– Đi vào cổng thành bắc, qua phố Bắc một chút, đầu hẻm Lưu gia ấy, rất dễ thấy.
May cho Tô Tuyết Chí có trí nhớ tốt, nghĩ một chút là ra:
– Đúng rồi, còn có một tòa miếu Quan đế.
Anh hơi gật đầu.
Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì nhỉ?
– Biết vì sao lập miếu Quan đế không?
Tô Tuyết Chí lại nghe anh hỏi.
Đang kiểm tra lịch sử văn hóa cổ đại Trung Quốc à?
– Bởi vì Quan Vũ trung nghĩa.
– Thế cậu có biết từ “trung” này nghĩa là như nào không?
Thật sự là kiểm tra lịch sử văn hóa rồi?
Nhưng cái này, Tô Tuyết Chí đích thực không biết.
Cô lắc đầu, nghe anh nói:
– Trung, ban đầu có nghĩa “kính trọng”.
《 Thuyết Văn Giải Tự 》 giải thích “trung là kính trọng, nghĩa là sự kính trọng xuất phát từ nội tâm.
Đây là khởi đầu của “trung”.
Có một vị bậc thầy phổ cập khác, tên Đoạn Ngọc Tài từng giải thích, hết lòng hết dạ tức là “trung”.
Nói cách khác, làm việc cho người khác thì phải dốc hết mình, không được mang hai lòng.
Tô Tuyết Chí chẳng hiểu gì cả, chỉ lặng thinh, nghe anh tiếp tục đĩnh đạc nói:
– Vừa rồi là giải thích ở mặt chữ nghĩa.
Từ góc độ lịch sử, “trung”, cũng chính là trung thành, là chuẩn mực đạo đức và quy phạm luân lý phổ biến.
Nho gia cho rằng “Trời che, đất chở, nơi con người, không gì cao hơn lòng trung thành”.
Trên thực tế, đây cũng không phải tín ngưỡng của riêng Nho gia, mà thời kỳ tiền Tần nó đã là tư tưởng tích cực và gây tranh cãi nhất, về điểm này cho thấy, đây là quan điểm chung của tất cả các học giả.
Vương Tử Doanh Cao nói, kẻ bất trung không thể lập nên hậu thế, Hàn Phi Tử thậm chí còn nói, kẻ bất trung, phải chết.
Sau gáy Tô Tuyết Chí lạnh ngắt, hai mắt mở to.
Hạ Hán Chử chăm chú nhìn vào cô, tiếp tục mỉm cười nói:
– Tôi tiếp tục kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Chắc cậu biết Lữ Bố đúng không, một mãnh tướng kiêu dũng thiện chiến đệ nhất thời Tam Quốc, cuối cùng lại đầu nhập vào Tào Mạnh Đức.
Tào Mạnh Đức yêu tài, thiên hạ đều biết, nhưng lại cho loạn tên bắn chết Lữ Bố.
Vì sao, tôi tin cậu cũng biết.
Hành động của Lữ Bố, không có chút trung thành nào đáng nói cả.
– Một người có bản lĩnh, nếu không trung thành, thì như một thanh kiếm sắc, ta có thể dùng, địch, cũng có thể dùng.
Dù Tào Mạnh Đức có giữ người lại thì cũng như tai họa ngầm, cho nên dứt khoát giết luôn.
Anh tạm dừng một chút, nhìn cô:
– Đã hiểu chưa.
Tô Tuyết Chí có hiểu có không.
Lời anh nói, dĩ nhiên cô hiểu.
Chính là, trung thành là một đức tính tốt đẹp cao quý, không trung thành thì kết cục không tốt.
Nhưng cô thật sự không hiểu, anh trích dẫn thánh thư, hết sức kiên nhẫn truyền thụ cho mình hiểu về “lòng trung thành”, vậy mục đích rốt cuộc là gì?
Không hiểu giả vờ hiểu không phải thói quen của cô.
Cô lắc đầu:
– Cậu họ, thực ra cháu không hiểu ý của cậu họ.
Nếu cậu họ có gì thì muốn nói cứ nói thẳng ra đi ạ.
Hạ Hán Chử khựng lại, ngồi thẳng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào con trai nhà họ Tô nom dáng vẻ không giống giả vờ kia.
Ở một mặt nào đó, vẫn hơi ngốc một chút.
– Tô Tuyết Chí, ông cậu Diệp Nhữ Xuyên của cậu trăm phương nghìn kế đưa cậu tới đây, mục đích là gì, hẳn cậu biết chứ?
Anh vô cùng nhẫn nại hỏi.
Ở tỉnh thành Tuân Đại Thọ có chỗ chống lưng là Lục Hoành Đạt, đối phương là người kinh thành, ông cậu Diệp Nhữ Xuyên dĩ nhiên đấu không lại, suýt nữa còn mất cả cái mạng, khi biết đến sự tồn tại của vị trước mặt, đã đưa cô đến đây để nhận họ hàng, mong có được chỗ dựa.
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng trong thời đại mà các nguyên tắc pháp lý chỉ tồn tại trong lý tưởng, thì có vẻ như đây là cách duy nhất để giải quyết nó.
– Biết ạ…- Cô thành thật thừa nhận, – Là hy vọng hai nhà Diệp Tô được cậu che chở ạ.
Hạ Hán Chử gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ hài lòng đầu tiên từ suốt cả buổi tối nay.
Lưng anh lại ngả về sau, lần này còn bắt chéo chân, đặt chân trái có vết thương ở đùi gác lên chân phải.
– Nếu cậu đã biết, vậy thì đơn giản rồi.
Những lời tôi nói tiếp theo đây có lẽ sẽ khiến cậu không dễ chịu, nhưng đó là những lời nói thật, càng không cần phải vòng vo làm gì.
– Thành thật mà nói, ngay cả khi tổ phụ tôi còn sống, hai nhà Diệp Tô các cậu căn bản chẳng phải là họ hàng thân thích chính thức gì với nhà họ Hạ chúng tôi.
Nhưng cái này không quan trọng.
Hai nhà cậu có thành ý, hồi trước cũng từng có lui tới nhà họ Hạ, tương lai trở thành họ hàng cũng là chuyện tốt.
Hạ Hán Chử tôi cũng không phải là người có bản lĩnh gì, nhưng gặp chuyện cũng sẽ ra mặt.
Cái khác không dám đảm bảo, để hai nhà cậu ở Tự Phủ không một ai dám động vào, chút việc này, vẫn có thể làm được.
Ngữ khí của anh đều đều lạnh nhạt, nhưng sự kiêu ngạo trên nét mặt và đầy ngạo mạn trong lời nói thì thể hiện rõ rành rành.
Bữa cơm đắt đỏ sang trọng tối nay ăn được của người ta, tới lúc này rồi, Tô Tuyết Chí mới dần dần nhấm được vị của nó.
Thì ra thiên hạ này thật sự không có bữa cơm nào miễn phí cả, ấy thế mà mình còn yêu cầu cả một chai champagne 50 năm nữa chứ…
Cô dần dà có cảm giác căng thẳng.
Lặng thinh.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này giờ phút này cũng không cần cô nói gì, bởi vì còn chưa tới phiên cô lên tiếng, chỉ nghe anh tiếp tục nói:
– Tôi đã cân nhắc rồi, có thể nhận hai nhà Diệp Tô, ngày sau chính thức là họ hàng.
Nói xong, anh dừng lại, không nói gì nữa.
Trong phòng cũng theo đó trở nên yên tĩnh.
Anh không hề nhìn cô, lấy một điếu thuốc lá trong ngăn tủ, nhưng không châm ngay, bao gồm cả chiếc bật lửa kim loại, chỉ cầm trong tay và thưởng thức nó.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, trên mặt anh lạnh tanh, đường nét trên khuôn mặt ẩn hiện trong quầng sáng màu xanh, như được phủ một lớp sa tanh mỏng.
Tô Tuyết Chí biết, điều muốn nói anh đã nói xong, giờ thì, đến lượt cô lên tiếng rồi.
– Vậy thì…hai nhà cháu cần phải làm gì…
Cô thả lỏng cổ họng đang thắt chặt của mình, cuối cùng mở miệng hỏi.
– Trung thành, tuyệt đối trung thành.
Anh nặng nề đáp lại.
Cô đã hiểu rồi, vì sao vừa ngồi xuống là anh đã nói cho cô nghe một mớ thứ loanh quanh như thế.
Cô cũng thả lỏng xuống.
Còn tưởng anh muốn hai nhà Diệp Tô làm gì chứ, cái này chắc không vấn đề.
Nhưng còn chưa kip thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe anh nói tiếp:
– Đương nhiên, trao đổi lợi ích dựa trên điều kiện tiên quyết là cân bằng mà thôi.
Nếu ngày nào đó tôi đổ, hoặc chết, bị kẻ địch của tôi diệt trừ, nhà cậu muốn đầu nhập vào người khác, hoàn toàn không vấn đề.
Nhưng, chỉ cần tôi còn một ngày, tôi sẽ không cho phép phản bội, bao gồm cả dối dối và lưỡng lự.
– Nếu bị tôi biết…
Anh ném bật lửa xuống bàn.
Thiết bị bằng sắt bởi lực ném quá mạnh mà trượt đi, bắn đến tận mép mặt bàn mới dừng lại.
Khối sắt cọ cứng vào mặt gỗ tạo nên tiếng động chói tai.
– Hạ Hán Chử tôi lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Anh nhẹ nhàng nói.
Vào một giờ trước, khi còn ngồi ăn uống ở trong nhà hàng, Tô Tuyết Chí còn cảm thấy buổi tối nay khá là dễ chịu, là buổi tối dễ chịu nhất từ lúc cô đi đến nơi này, là sự hưởng thụ cả tinh thần lẫn thân thể.
Giờ thì, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất.
Cô lập tức tỏ thái độ:
– Hạ tiên sinh, ngài yên tâm…
Cô chuyển sang gọi anh là Hạ tiên sinh.
– Chỗ cậu và mẹ cháu, nếu họ lựa chọn đi theo ngài, dĩ nhiên sẽ không hai lòng.
Họ không phải người như vậy.
Huống chi, ngoài ngài, hai nhà cháu biết tìm đâu người chống lưng mạnh nhưng Tuân Đại Thọ đây? Họ đưa cháu tới đây học hành, chính là hy vọng lôi kéo quan hệ với ngài, dựa dẫm vào ngài.
Lần này cháu tới đây học, cậu cháu lẽ ra là muốn đích thân đưa cháu đi, cũng để có cơ hội chính thức thăm hỏi Hạ tiên sinh.
Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chân bị thương, không thể đi được, đành phải bỏ lỡ cơ hội.
Hạ tiên sinh, ngày sau khi nào ngài rảnh, họ hy vọng có thể đến thăm hỏi ngài.
Cô không phải nói lung tung, mà đây là lời nói thật lòng.
Ngày nào đó, người trước mặt này nếu thật sự đúng như anh nói bị rớt đài, cậu Diệp Nhữ Xuyên và mẹ Diệp Vân Cẩm có vì tự bảo vệ mình mà phủi sạch quan hệ với anh hay không, cô không dám bảo đảm.
Nhưng chỉ cần người này không việc gì, loại tình huống mà anh nói, tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Nói xong, cô lẳng lặng nhìn anh.
Khóe môi của anh hơi giật giật, rõ là ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu:
– Như vậy thì tốt.
Tô Tuyết Chí thở hắt ra.
Người đàn ông trẻ tuổi này tối nay khi ở bên em gái thì luôn dịu dàng và ôn hòa, suýt nữa thì làm cho Tô Tuyết Chí lơ là, buông lỏng cảnh giác.
Dáng vẻ hiện tại, mới là bộ mặt thật của anh.
Cô không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.
Tối nay anh gọi cô tới, lời muốn nói chắc đã nói hết, bản thân cô cũng đã biểu lộ thái độ của hai nhà Tô Diệp rồi.
– Hạ tiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu xin phép về.
Cũng đã muộn rồi, cháu muốn về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học.
Cảm ơn bữa cơm tối nay của ngài, rất ngon ạ.
Cô đứng lên, lễ phép chào anh.
Thấy anh không nói lời nào thì quay người đi ra ngoài.
Đi tới cửa, khi đưa tay mở cửa, bỗng phía sau lại vang lên tiếng nói
– Còn cậu thì sao?
Tô Tuyết Chí không nghe hiểu, quay mặt lại nhìn anh.
Anh vẫn ngồi dựa vào ghế như thế, trên mặt, lại mang theo nụ cười.
– Vừa rồi là cậu tỏ thái độ thay cho cậu và mẹ mình, thế còn cậu thì sao? Nghĩ như thế nào?
Tô Tuyết Chí sửng sốt.
Cô á?
Nghĩa là gì?
Hai nhà Tô Diệp biểu lộ sự trung thành với anh còn chưa đủ hay sao? Vẫn còn muốn cô phải tỏ sự trung thành nữa ư? Cái này có quan trọng không?
– Hạ tiên sinh…Chắc ngài hiểu lầm rồi, nhà cháu mẹ cháu làm chủ, bao gồm cả chuyện của cháu.
Tô Tuyết Chí lập tức giải thích.
Sắc mặt anh sầm xuống, nụ cười biến mất.
– Người mà tôi đào tạo bồi dưỡng, nếu đã ăn cơm của tôi lại trông nồi người khác, cậu nói đi, tôi nên làm gì đây?
Tô Tuyết Chí cuối cùng đã hiểu hoàn toàn rồi.
Ý của anh là, anh đã nhìn trúng mình, không chê mình là nhân vật tép riu, dự tính sẽ đào tạo bồi dưỡng, giờ muốn cô cũng phải thề thốt trung thành với anh.
Tô Tuyết Chí ngây người một chút, cự tuyệt:
– Hạ tiên sinh, ngài xem trọng cháu, nhưng cháu…
– Dù cậu có ăn cơm không làm việc không, thì dùng hay không lại là việc của tôi, không cần cậu suy xét.
Tô Tuyết Chí nghi ngờ anh ta tiện thể châm chọc chuyện tối nay mình ăn quá nhiều.
Cô ngậm miệng.
– Sao thế, là tòa miếu này của tôi quá nhỏ, không chứa nổi vị Phật lớn là cậu à?
Anh cười như không cười, lời nói đầy chế giễu sâu sắc.
Tô Tuyết Chí bị định trụ rồi.
Hai nhà Tô Diệp nương nhờ vào anh, cùng với việc cá nhân cô bày tỏ trung thành với anh, đây là hai chuyện khác nhau.
Người này, tuyệt đối không phải là bị ràng buộc bởi đạo đức.
Cô không biết điểm mấu chốt của anh là ở đâu, hoặc là, anh căn bản không có điểm mấu chốt.
Làm việc với người không biết điểm mấu chốt…Không đúng, phải nói là, làm việc cho người không biết điểm mấu chốt, ai mà biết chờ đợi mình ở phía trước sẽ là cái gì.
Giờ nhắm mắt mở miệng bày tỏ lòng trung thành rất dễ thôi, nhưng tiếp theo, nếu anh muốn cô làm chuyện gì đó vi phạm phải điểm mấu chốt của cô, cô làm, hay không làm đây?
Từ trước đến nay tính cách cô là như này, người khác bảo cô làm việc, có thể làm, cô sẽ đồng ý, nếu không làm được, hoặc là không muốn, cô cũng sẽ không vì mặt mũi mà miễn cưỡng đồng ý.
Hiện tại cũng thế.
Hơn nữa, bất kể điểm mấu chốt gì, cứ nói đến vấn đề ngay trước mắt đã.
Nếu biểu lộ lòng trung thành với anh, theo sự yêu cầu biến thái của người này là “không cho phép phản bội, bao gồm cả lừa dối và lưỡng lự”, vậy thì chuyện thứ nhất, cô là nữ, có phải nói cho anh biết không?
Không nói, chính là lừa dối, về sau bị anh biết được thì phải làm sao.
Mà nói cho anh biết…
Sao có thể!
Tô Tuyết Chí rối rắm suy nghĩ, trước sau không thể nào tự thuyết phục bản thân được, thấy sắc mặt Hạ Hán Chử dần dà tối sầm đi, vội vàng cứu chữa, hy vọng có thể lừa cho qua:
– Hạ tiên sinh, thái độ và suy nghĩ của người nhà cháu cũng là thái độ và suy nghĩ của cháu, không có gì khác nhau.
Hạ Hán Chử cười cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn vài cái:
– Về đi, về suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi.
Con người của tôi không có sở trường gì, nhưng kiên nhẫn thì có thừa.
Tô Tuyết Chí lòng lạnh ngắt, biết anh không dễ bị lừa gạt.
Đây là anh đang đuổi người ròi.
Cô đứng tại chỗ một lát, lẳng lặng xoay người, đang định đi ra ngoài, bỗng lại nghe giọng anh cất lên:
– Về sau cứ gọi tôi là cậu họ đi.
Còn nữa….
Tiếng ghế bị xê dịch phát ra tiếng động, có vẻ như anh đứng lên.
Tô Tuyết Chí quay lại, thấy anh đã bước đến bên cửa sổ, đẩy một cánh cửa sổ ra, dựa vào cửa sổ, cúi đầu châm điếu thuốc trên tay, ngậm trên môi nói:
– Sau này đừng có mà nhảy sông bừa bãi nữa.
Một lần nữa đầu thai làm người, cũng không dễ dàng đâu…
– Muốn chết, không dễ chút nào.
Anh đối mặt với bóng đêm ngoài cửa sổ, rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó quay mặt lại, liếc cô, xua tay, kết thúc cuộc trò chuyện tối nay.
– Đi đi, nhớ đóng cửa lại!
Hết chương 27