Sính Kiêu


Hồng Liên lặng lẽ đặt bát canh xương hầm xuống rồi lui ra ngoài, để hai anh em Cữu lão gia và bà chủ nói chuyện riêng.

Diệp Vân Cẩm bao nhiêu năm nay từng bước cố gắng như nào không ai hiểu rõ hơn so với so với anh cả Diệp Nhữ Xuyên.

Em rể ông Tô Minh Thinh, đại thiếu gia nhà họ Tô năm xưa hào hoa phong nhã, là người đọc sách, sở thích ngắm hoa thưởng nguyệt ngâm thơ câu đối, được người khác ái mộ, chẳng bao lâu thì nuôi vợ bé ở bên ngoài, về sau còn nghiện nha phiến.

Lão gia Tô gia khi đó sức khỏe đã rất yếu, việc làm ăn của nhà họ Tô chủ yếu là dựa hết vào em gái mình.

Mười năm qua, sức khỏe của em gái mình đã bị đào rỗng, chỉ còn lại bộ xương khô xác.

Mà em rể nhiều năm không về nhà kia cuối cùng khi về nhà còn bán nửa căn nhà đi.

Có lẽ là phần mộ tổ tiên nhà họ Tô hương khói đầy đủ, chính vào khoảng thời gian đó em gái mình cuối cùng cũng đã có thai.

Vốn đây là một chuyện vui lớn trong nhà, không ngờ đâu ngay sau đó chuyện vui lại biến thành chuyện tang.

Có một ngày, em rể uống rượu say, mượn rượu ra ngoài gây chuyện, không cẩn thận trượt chân rơi xuống sông, được người ta vớt lên đưa về nhà, không lâu sau thì mất.

Cháu gái mình sinh ra đã mồ côi cha từ trong bụng mẹ, thời gian đó đủ loại khó khăn, chỉ đành phải nuôi con gái như con trai.

Cuối cùng nhiều năm qua đi như vậy, không biết đã trải qua bao gian nan trắc trở, cứ nghĩ rằng khốn khó đã qua, nào ngờ thế đạo thay đổi, giờ lại xảy ra đại nạn như này.

Lúc Diệp Nhữ Xuyên tới căn bản cũng không nghĩ gì nhiều, có nằm mơ cũng không ngờ là cháu gái lại gây náo loạn cả nhà lên như thế.

Lẽ nào từ bỏ cơ hội cho chiếc bánh trên trời rơi xuống này.

Mà cứ tiếp tục khuyên em gái ép cháu gái mình tiếp tục làm thiếu gia nhà họ Tô, thế thì mình có còn là con người nữa không?
– …Em đừng nghĩ nhiều! Thôi như này đi, để anh phát điện báo cho Hiền Tề, bảo nó quay về ngay.

Nói thì nói thế, nhưng nhớ tới sự kiên quyết trước đó của ông con trai nhà mình, Diệp Nhữ Xuyên không quá tin tưởng, bất giác có cảm giác bất lực, cơn đau ở trán với chân lại càng nhức nhối hơn.

Cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đứa cháu trai kia thôi.

Diệp Vân Cẩm thầm thở dài, đang định bưng canh lên cho anh cả uống thì chợt bên ngoài có tiếng reo vui mừng của Hồng Liên:
– Phu nhân, Cữu lão gia, hai người xem ai trở lại này.

Cửa được gõ hai tiếng, tiếp đó được đẩy ra, một thanh niên mặc âu phục giày da mặt mày trắng nõn xuất hiện ở ngay cửa, đeo kính gọng vàng, một tay cầm gậy văn minh, tay kia xách một cái vali xách tay.

Anh ta dừng lại, hai mắt phía sau cặp kính liếc một vòng vào trong phòng, dừng ở Diệp Nhữ Xuyên đang nằm trên giường, ném gậy gậy văn minh và vali xách tay xuống, đi vào, bước nhanh đến bên giường.

– Bố, bố thế nào rồi? Bố không sao chứ?
Diệp Vân Cẩm ngây người.

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Người thanh niên đột nhiên xông vào không phải ai khác mà chính là Diệp Hiền Tề, cháu trai của bà.

Diệp Nhữ Xuyên cũng bị bất ngờ, miệng há hốc:
– Chẳng phải con ở Đông Dương mà? Lần trước còn nói bận học hành, nghỉ cũng không về, thế về khi nào thế?
Diệp Hiền Tề quan sát bố nằm trên giường, tuy rất thê thảm, nhưng nhìn có vẻ không xảy ra chuyện lớn gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đỡ đỡ gọng kính đè sống mũi làm mình không thoải mái:
– Là con nhớ bố mà…
Anh ta lại quay sang Diệp Vân Cẩm.

– Còn cả cô nữa ạ.

Cho nên tuy việc học hành bận rộn nhưng người thân vẫn quan trọng hơn, con mới đổi ý lên thuyền về nhà.

Nghe nói bố ở bên chỗ cô thì lập tức đến đây ngay.

Nào ngờ nghe tin bố xảy ra chuyện, con lo lắng quá mà tự ý xông vào, con xin lỗi bố và cô.

Đứa cháu trai thông minh, đồng thời cũng nghịch ngợm ngang bướng, lúc trước còn không muốn theo nghề y, là bị bố đánh cho phải nghe theo.

Ra nước ngoài một chuyến mà lại biết điều, ăn nói lịch sự thế kia, đừng nói là anh cả, Diệp Vân Cẩm cũng thấy mừng thay.

Tuy trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện không may, nhưng thấy cháu trai trở về, áp lực tâm lý của bà được thả lỏng, cả người có tinh thần hơn, cầm tay cháu:
– Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Cháu còn chưa ăn gì đúng không, muốn ăn gì để cô đi làm cho cháu.

– Không cần không cần đâu ạ, cảm ơn cô, cháu ăn rồi.

Diệp Hiền Tề từ chối, hỏi bố mình đầu đuôi câu chuyện như nào.

Nụ cười trên mặt Diệp Nhữ Xuyên tắt ngấm, sắc mặt Diệp Vân Cẩm cũng tối xuống, cuối cùng là Hồng Liên kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Hồng Liên còn chưa kể xong, Diệp Hiền Tề đã nổi giận phừng phừng.

– Đúng là đám chó chết.

Để con tìm chúng, chúng làm gì với bố, con cũng bắt chúng phải bị y như thế.

Anh ta giật gọng kính vàng xuống, ném xuống dưới đất, nhấc vali xách tay lên, lục tung quần áo bên trong ra, rũ vài cái rồi cầm lên một khẩu súng, cho vào trong túi rồi xông ra ngoài.

Diệp Vân Cẩm hoảng hồn.

– Ngăn nó lại.

Hồng Liên nhanh nhẹn xoay người ôm chặt lấy Diệp Hiền Tề vừa đi qua mình, không chịu buông.

Diệp Hiền Tề gầy gầy xương xương bị Hồng Liên ôm chặt, giãy thế nào cũng không thoát được.

– Dì Hồng, cháu không thở nổi…
Anh ta trợn mắt.

Hồng Liên vội buông tay ra.

Diệp Hiền Tề hít lấy hít để mấy ngụm, lại muốn lao đi thì bị Diệp Nhữ Xuyên quát to:
– Con đứng lại cho bố.

Kẻ kia là người mà con muốn động là động được à? Con nghĩ con là ai hả?
Diệp Hiền Tề cứng người quay người lại, cắn răng:
– Lẽ nào cứ phải nuốt cục hận này hay sao?
– Lần trước bố gửi điện báo chuyện này cho con, con còn nhớ không.

Vừa rồi bố đã bàn bạc với cô con, muốn con về, vừa hay con lại quay về…
– Không, con không đi học đâu.

Diệp Hiền Tề vừa rồi còn hùng hổ nay mặt đã tái đi, không chờ bố già nói xong đã nhảy dựng lên, xua tay liên hồi.

– Con nói với bố rồi, thành tích bên kia của con rất tốt, cứ thế mà bỏ dở giữa chừng, con đường học y này sẽ sao đây? Bố không muốn con lấy bằng à?
– Đúng rồi! Yale! Yale! – Anh ta chợt thốt lên hai câu tiếng nước ngoài, – Biết Yale không ạ? Thầy giáo đã đồng ý đề cử con tiếp tục đào tạo chuyên sâu đó.

Tương lai con sẽ là người có học vấn, chí của con không ở con đường làm quan!
– Với lại còn có Tô Tuyết Chí mà, để em ấy đi đi.

Diệp vân Cẩm không hiểu tiếng nước ngoài, không biết Yale là gì.

Nhưng chuyện con gái ba ngày trước mọi người đều biết hết rồi, cũng không cần phải che giấu nữa.

Bà thở dài:
– Nó xảy ra chút chuyện.

Diệp Hiền Tề nghe xong nói:
– Bố và cô chưa hỏi, làm sao biết em ấy nhất định không đi? Con với em ấy vẫn rất thân thiết, em ấy sẽ nghe con đấy.

Để con đi hỏi…
Anh ta định bước ra ngoài, vừa lúc bên ngoài có giọng nói vang lên.

– Con đi.

Mấy người trong phòng đều ngây ra.

Tiếp đó cửa mở ra, Tô Tuyết Chí đứng ở bên ngoài, nụ cười treo trên mặt.

Cô mặc trường bào vải mịn màu xanh lá trúc, cổ áo đứng cài nút chỉnh tề gọn gàng, cả người toát lên cảm giác sạch sẽ tươi mát.

Cô gật đầu với Diệp Hiền Tề gọi một tiếng anh họ, sau đó bước vào, đến trước mặt Diệp Vân Cẩm.

– Mẹ, con đến thăm cậu.

Con…
Tới nơi này mấy ngày, mấy đêm trước, Tô Thanh Thanh đều nghĩ, có lẽ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Cô lớn lên ở viện phúc lợi, về sau trở thành pháp y, đi làm chưa bao lâu thì mắc một loại bệnh hiếm có, dù là y học hiện đại cũng không chữa trị được, cuối cùng chết khi đang độ tuổi trẻ trung rực rỡ nhất.

Có lẽ là quen đối mặt với cái chết, cô không hề sợ chết.

Nhưng nói thật, nghĩ đến cuộc đời ngắn ngủi của mình giống như một giọt nước, lúc đến lúc đi cũng không hề để lại một dấu vết nào cho thế giới này, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối.

Cho nên, tuy cảm thấy tiếc cho con gái nhà họ Tô kia, nhưng đối với bản thân lại một lần nữa có được cuộc sống mới thì cô vẫn vô cùng trân trọng.

Là nữ hay là nam cũng không quan trọng, dù là phải dùng thân phận bất đắc dĩ này cả đời thì cũng không làm sao cả.

Giờ “người nhà” đang gặp khó khăn, cần đến cô, mà chuyện này đối với cô mà nói thì cũng không phải là không thể làm được.

Dưới ánh mắt dò hỏi của ba người, Tô Thanh Thanh ngước mắt lên, trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào “mẹ”, giọng rõ ràng:
– Con nghĩ kỹ rồi, trước như nào, giờ cứ như thế.

Bắt đầu từ lúc này, cô là Tô Tuyết Chí, Tô Tuyết Chí là cô.

Tên gốc là quá khứ và xuất thân của cô, một mình cô biết là được.

Diệp Vân Cẩm không hiểu làm sao con gái tự nhiên lại thay đổi xoành xoạch, chủ động muốn đi tham gia kiểm tra sát hạch như thế.

Biện pháp của anh cả đúng là rất hấp dẫn, nhưng dẫu sao thì vẫn không giống với việc đưa con gái lên tỉnh thành đi học.

Tuy trước đó bạn học của con gái đều là nam cả, nhưng giờ sẽ còn phải đến một nơi xa hơn nữa.

Không có người nhà chăm sóc, để một mình con gái đi, Diệp Vân Cẩm thật sự không an tâm.

Dẫu anh cả có cam đoan rằng có bạn bè của anh cả ở đó, đến đó rồi, việc ăn ở sinh hoạt mọi thứ đều sắp xếp đâu vào đó, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, nhưng bà vẫn lo lắng.

Đặc biệt là khi con gái tỏ thái độ, bà cũng không biết mình nên vui hay là lo nữa.

Sự việc ồn ào của nhà họ Tô rất nhanh lắng xuống, nhà họ Tô lại quay lại sự bình yên ban đầu, thậm chí, nếu không nghĩ đến chuyện Cữu lão gia gặp xui thì không khí nhà họ Tô vẫn yên bình vui tươi.

Người bên ngoài còn đang hóng chuyện mong được tiếp tục xem cảnh chiến tranh giữa bà chủ nhà họ Tô và thiếu gia, nào ngờ chỉ trong chớp mắt lại lan truyền ra tin tức mới, nói thiếu gia nhà họ Tô hôm đó quá say rượu nên mới gây ra chuyện cười chê như vậy.

Nhà người ta mẹ từ con hiếu, chốc lát đã hòa giải quan hệ rồi.

Những người hóng chuyện kia dĩ nhiên không tin, cho rằng toàn bộ là do Diệp Vân Cẩm vì mặt mũi mà bịa đặt ra.

Qua hai ngày nữa, khi nhìn thấy thiếu gia nhà họ Tô anh tuấn lịch sự cùng mẹ đi Nam viên huyện thành xem kịch, châm trà bóc hạt dưa cho bà thì mới tin là thật.

– Hôm đó Tô thiếu gia nhảy xuống sông, bảo không phải có mâu thuẫn lớn có đánh chết tôi cũng không tin đâu.

Bà chủ tính cách đã kinh khủng chuyên chế rồi, chuyên đứng trên đầu đàn ông, khắc chết chồng mình, giờ ngay cả con trai cũng răm rắp nghe theo mình, mâu thuẫn đến mức này, cuối cùng thiếu gia vẫn phải cúi đầu thôi.

Người hóng chuyện lại chuyển sang nói như này.

– Ôi chao, đúng là âm thịnh dương suy, đàn ông cũng phải chịu thua!
Lão tú tài Tam đại bá nhà họ Tô ở ngay con phố gần đó hút điếu thuốc, đôi mắt mờ đục mở to, nhìn về hướng nhà họ Tô, lẩm bẩm.

Mặc kệ bên ngoài xì xào thế nào, nhà họ Tô vẫn cứ từng bước tiến hành theo việc đã an bài từ trước.

Mười ngày sau, buổi tối hôm nay, nhà họ Tô tổ chức một bữa cơm gia đình.

Ăn xong bữa cơm này, sáng ngày mai, thiếu gia nhà họ Tô Tô Tuyết Chí sẽ lên đường đi Thiên Thành.

Giờ đang là giữa tháng bảy, thời gian khai giảng là vào giữa tháng chín, nghe có vẻ như còn sớm, nhưng thực ra là đã rất gấp rồi.

Từ Tự Phủ Tây Nam đến Thiên Thành phía Bắc đi đường phải mất một tháng, đấy là nói đi đường thuận lợi.

Tới nơi đó rồi còn phải đến thăm viếng chào hỏi người ta nữa, không đi lúc này vậy thì còn đợi đến khi nào mới đi.

Là mình có việc cầu xin người ta chứ không phải người ta có việc cầu mình, người ta không thể đợi mình được, cũng không phải vừa đến là có thể gặp được ngay đâu.

Mà gặp được rồi, chào hỏi cậu họ xong rồi, tiếp theo nên đặt chân ở nơi đó thế nào, nhiều người ở bên đó, cần phải có thời gian làm quen xã giao tạo quan hệ trước, cái này cũng cần thời gian.

Cho nên cần phải lên đường ngay.

Chuyến đi lần này của cháu gái rất quan trọng, Diệp Nhữ Xuyên nhẽ ra là muốn đích thân đưa đi, còn chuẩn bị hết mọi thứ cho cháu gái, nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này, giờ đi đứng còn không nổi nữa chứ đừng nói là muốn.

Diệp Vân Cẩm nói để mình đưa con gái đi thì lại bị cự tuyệt.

Con gái tuy thái độ hòa thuận hẳn đi, khác hẳn hoàn toàn với dáng vẻ gay gắt phân giới hạn với mình như trước kia, như hai người khác nhau một trời một vực, nhưng điều này lại làm cho Diệp Vân Cẩm không chút thấy vui lên chút nào.

Bà nhận ra được con gái thật sự không muốn mình đi cùng.

Nguyên nhân không muốn cũng không phải lý do kia khiến con gái cự tuyệt mình, mà là sợ bà đi tàu xe quá nhọc nhằn thôi.

Bà lặng người một lúc, trao đổi lại với anh cả, sau đó quyết định để Tô Trung cùng mấy tráng đinh đưa con gái đi.

Tô Trung biết thân phận của con gái, làm việc cũng chu đáo lại già dặn kinh nghiệm, đến bên kia rồi còn có bạn của Diệp Nhữ Xuyên giúp đỡ, như thế cũng yên tâm.

Cộng thêm Diệp Hiền Tề cũng xung phong đồng hành, nói là đưa em họ đi, đến đó rồi anh ta lại lên thuyền quay về Đông Dương, tiếp tục việc học hành của mình.

Con trai biết điều như thế làm cho Diệp Nhữ Xuyên như được an ủi, vui vẻ đồng ý ngay.

Bữa cơm tối, Diệp Vân Cẩm bảo Hồng Liên cùng ngồi.

Hồng Liên từ chối mãi, cuối cùng bị Diệp Hiền Tề vừa đẩy vừa ôm kéo tới bàn ăn thì chỉ biết cười hiền lành ngồi xuống nửa mép ghế.

Thím Ngô cùng với Tiểu Thúy và mấy người hầu bưng bê món ăn lên, cả một bàn đầy các món ăn phong phú.

Trong bữa cơm Diệp Vân Cẩm với Tô Tuyết Chí nói rất ít, may mà còn có Diệp Hiền Tề với Hồng Liên nên bầu không khí mới đỡ gượng gạo hơn.

Diệp Nhữ Xuyên tuy vết thương chưa lành, phải kiêng rượu, nhưng cũng tham gia bữa cơm tối nay, tâm trạng rất phấn khởi, nói khá nhiều.

Diệp Hiền Tề hỏi ông về vị Tôn thiếu gia nhà họ Hạ kia.

Diệp Nhữ Xuyên nói:
– Cậu ta tên Hán Chử, tự Yên Kiều, sinh năm Niên Canh.

Ông lẩm nhẩm,
– Nhà họ Hạ xảy ra chuyện là vào năm Nhâm Dần, bố nhớ rõ năm đó nó mười hai tuổi, giờ là năm Dần, mười hai năm, đúng là một vòng luân hồi.

Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Diệp Hiền Tề ngạc nhiên:
– Vậy nếu đi Thiên Thành, gặp mặt thì con phải gọi người ta là cậu họ à? Làm sao mà gọi được?
Anh ta năm nay hai mươi.

Diệp Nhữ Xuyên sầm mặt xuống:
– Bối phận lớn hơn trời.

Đừng nói là lớn tuổi hơn con, dù là nhỏ hơn, nên gọi là gì thì con gọi như thế cho bố.

Diệp Hiền Tề nhún vai, chọc đũa vào đĩa thịt trâu mềm xào ớt nhỏ,
– Vâng vâng, con biết rồi.

Với kiểu nói năng không chút nghiêm túc này của con trai, Diệp Nhữ Xuyên khá không hài lòng, nhưng giờ con trai đang có triển vọng, mình không thể cứ như trước đây động một tí là dạy dỗ con được, nhấn mạnh.

– Không nói bối phận cao thấp, nhà họ Hạ trước kia ở tỉnh thành, đó là danh gia vọng tộc, nhiều đời làm quan, lão thái gia nhân phẩm tốt.

Năm xưa nếu mắt nhắm mắt mở, ruộng đất nhà họ Hạ sẽ không bị mất hết như thế.

Diệp Hiền Tề rõ ràng không thích nghe bố kể về lão Hoàng Lịch này, đáp qua loa đôi câu cho có, đột ngột như nhớ ra chuyện gì thì lại nổi lên hứng thú, nhìn sang ông bố:
– Bố, nghe nói năm xưa nhà họ Hạ âm thầm qua lại với Trường Mao, cất giấu rất nhiều của cải vào trong hầm, do đó mới bị xét nhà.

Nghe nói khi đó bị đào ba thước đất lên, ngay cả nhà xí cũng bị đào đến nền chổng cả lên trời nữa.

Nhà họ Hạ có phải thật sự có bảo tàng không ạ?
Diệp Nhữ Xuyên lần này thì cáu thật sự, đập mạnh đũa xuống bàn:
– Những lời đồn thổi linh tinh này mà con cũng nghe à? Toàn bộ đều là bắt gió bắt bóng, vu oan hãm hại cả! Con mà còn nói năng bừa bãi nữa thì bố không tha cho con đâu.

Diệp Hiền Tề lẩm bẩm:
– Cũng chả phải con nói…
Diệp Vân Cẩm sợ anh cả với cháu trai cãi cọ bởi những chuyện vô vị thì vội nói chen vào:
– Tôn thiếu gia nhà họ Hạ giờ không biết sức khỏe ra sao nhỉ, chắc là tốt lên nhiều rồi, nếu không thì sao có ngày hôm nay được.

Cho nên chuyến đi này để Tô Trung mang quà lễ đến gặp mặt, em cũng không để mấy thứ lộc nhung đông trùng hạ thảo gì đó đâu, tránh bị gặp đen đủi.

Nói xong bà thở dài,
– Em nhớ bố cậu ấy mất sớm, từ nhỏ được ông nội nuôi nấng dạy dỗ.

Khi nhà họ Hạ bị bắt, cậu ấy và em gái không có tin tức gì, xem ra là cùng bị đưa đi rồi.

Đúng là số vất vả, khi ấy mới mười mấy tuổi thôi, còn dẫn theo cả em gái nữa, có được như hôm nay ắt là chịu không ít khổ sở.

Nhắc tới, hồi trước tuy em cũng đến nhà mấy lần, nhưng lại chẳng gặp bao giờ, chỉ nhớ Hạ phu nhân thương con trai sức khỏe yếu, thương cậu ấy bị trúng gió nhiều lần, nên chỉ ru rú trong nhà, ngày ngày đọc sách, hầu như không ra ngoài gặp ai.

Diệp Nhữ Xuyên quên luôn cậu con trai, nghe em gái kể lại thì như mở máy hát:
– Anh nhớ là có lần đến nhà thăm hỏi lão thái gia có tặng lão hai cây Bạch nhân sâm cổ, bấy giờ mới được ông ấy liếc mắt một cái.

Tôn thiếu gia rất thanh tú anh tuấn.

Tuy nói sức khỏe yếu ớt bẩm sinh, nhưng lại rất thông minh hiếu học, được lão thái gia kỳ vọng rất cao.

Khi đó anh nhìn thấy còn nghĩ, khí chất của người này ắt làm nên việc.

Giờ xem ra anh đoán không hề sai tí nào.

Tô Tuyết Chí đang lẳng lặng nghe mấy lời nịnh hót của cậu, không ngờ ông lại đột ngột hỏi cô:
– Tuyết Chí, cháu còn nhớ hồi nhỏ, vào năm nào đó cậu đưa cháu và anh họ cháu đến nhà họ Hạ, lão thái gia cho các cháu bao lì xì, dặn cố gắng học hành.

Cháu còn nhớ không?
– Chuyện lâu quá rồi ai còn nhớ chứ…- Diệp Hiền Tề lẩm bẩm.

– Không ai hỏi con đâu.

– Diệp Nhữ Xuyên nổi cáu.

Tô Tuyết Chí cố gắng nhớ lại, lắc lắc đầu.

Thật sự không nhớ ra nổi một chút gì về chuyện nhà họ Hạ cả.

Cô con gái nhà họ Tô chắc cũng giống như Diệp Hiền Tề đã chẳng nhớ được chuyện gì rồi.

Diệp Nhữ Xuyên lộ vẻ khá thất vọng, nhưng rồi lại cười:
– Không sao cả, dù sao thì sau khi đến đó lại lần nữa nhận lại nhà họ Hạ là được.

Nếu thuận lợi vào  học, về sau cần phải chịu khó chăm chỉ, để cho mẹ cháu được nở mày nở mặt.

Tô Tuyết Chí trước nay có lẽ không muốn học y, cộng thêm bị quan hệ mẹ con ảnh hưởng mà kết quả việc học hành không đạt yêu cầu.

Nhưng Diệp Nhữ Xuyên cũng không lo cô không được vào học.

Nếu Hạ Hán Chử mở miệng đồng ý, vấn đề đã được giải quyết.

Tô Tuyết Chí ngẩng lên, thấy Diệp Vân Cẩm đang nhìn mình thì lại cụp mắt xuống, bưng tách trà tước lưỡi mà thím Ngô vừa pha, nhấp một ngụm nhỏ.

Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Cậu yên tâm, cháu nhớ rồi.

Xong bữa cơm, Tô Tuyết Chí đi theo Diệp Vân Cẩm đưa Diệp Nhữ Xuyên về phòng.

Diệp Nhữ Xuyên nói cô ngày mai phải đi sớm, cũng nên nghỉ sớm một chút.

Tô Tuyết Chí vâng dạ, nhìn theo Diệp Vân Cẩm cùng Diệp Hiền Tề đỡ ông đi, cô thì quay về phòng mình.

Hành lý đồ đạc cần mang theo Hồng Liên và thím Ngô đã thu dọn xong hết rồi, cô không phải làm gì cả, ngày mai cứ thế lên đường là được.

Đóng cửa lại, việc đầu tiên cô làm là tháo băng quấn ngực ra, hít thở hai hơi thật dài.

Cái gì cũng đều ổn cả, chỉ có chuyện buộc ngực là làm cô vẫn không thể nào quen được.

Tô Tuyết Chí trước đây đúng là sống cũng không dễ dàng gì.

Vừa mới tháo ngực ra đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.

Cô vội vã túm lấy tấm vải, nhảy ra sau tấm mành.

Có người gõ cửa.

– Ai đấy ạ? – Cô thò đầu ra.

– Mẹ.

Là Diệp Vân Cẩm.

Tô Tuyết Chí lại lần nữa gỡ tấm buộc ngực, sửa sang lại quần áo, bước ra khỏi tấm mảnh, mở cửa.

Diệp Vân Cẩm ngồi xuống bên bàn, đưa mắt nhìn hành lý của con gái được đặt ở góc phòng, yên lặng.

Tô Tuyết Chí cũng yên lặng đứng bên cạnh bà.

Trong phòng im ắng, hai cây đèn cầy trên bàn sáng rực, ngọn lửa hơi lay động.

Cuối cùng, Diệp Vân Cẩm thu lại ánh mắt,
– Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa? Còn thiếu gì không?
Tô Tuyết Chí lắc đầu:
– Dì Hồng và mọi người thu dọn giúp con xong hết rồi, không thiếu gì cả.

Diệp Vân Cẩm gật đầu, lấy ra một tấm trang phiếu để trống chỗ ấn giám, đặt lên bàn.

– Thời buổi này ra ngoài không tiện mang theo nhiều tiền.

Tới bên kia rồi, nếu cần thêm tiền thì tự điền con số vào đây rồi đi tiền trang để lấy tiền.

Tô Tuyết Chí nói:
– Cảm ơn mẹ.

Diệp Vân Cẩm không có phản ứng gì, đứng lên.

Tô Tuyết Chí biết bà đi nên đưa bà ra cửa, lại đột nhiên thấy bà dừng bước, quay lại.

– Tuyết Chí, con nói thật với mẹ đi, chuyện mà cậu con sắp xếp, con là gượng ép hay là thật lòng?
Bà ngừng lại một chút.

– Giờ nếu con không muốn, mẹ cũng không ép con.

Tô Tuyết Chí mỉm cười.

– Mẹ, là con tự nguyện.

Diệp Vân Cẩm nhìn cô gật gật đầu, quay đầu trở lại đi ra ngoài.

Tô Tuyết Chí đời trước từng có bạn trai, nhưng cuối cùng đối phương đã chia tay với cô.

Anh ta nói mình yêu cô thật lòng, nhưng cô lại ích kỷ vô tâm, tính cách né tránh, có bệnh, anh ta vô cùng mệt mỏi khi ở bên cô, anh ta không thể nào tiếp tục được nữa.

Anh ta khuyên cô trước khi bắt đầu mối quan hệ mới thì nên đi khám bác sĩ tâm lý để khiến người khác phải chịu khổ.

Lúc ấy, Tô Tuyết Chí mới biết được mình có bệnh chướng ngại tình cảm.

Chẳng trách cô lại lựa chọn nghề nghiệp kia, công việc đó rất thích hợp với cô, không cần phải giao tiếp với người nào cả.

Không có tình cảm, cô cũng không thấy đau khổ gì, càng minh chứng thêm căn bệnh đó.

Tô Tuyết Chí hiện giờ cảm thấy mình cũng lại gặp phải tình trạng như này.

Vỏ bên ngoài “cố chấp”, “không nể tình thân” của nữ chủ nhân nhà họ Tô Diệp Vân Cẩm kia có vẻ như vì sự việc xảy ra ngoài ý muốn của nửa tháng trước mà đã bị nứt vỡ ra.

Tô Tuyết Chí thực ra hoàn toàn có thể cư xử thân thiện hơn, như vậy với mọi người đều tốt.

Nhưng cô không làm được, thật sự không thể làm được.

Không nói trước kia của cô như thế nào, mà ngay bản thân cô của hiện tại cũng không thể bình thản mà tiếp nhận “tình cảm mẹ con thân thiết” với Diệp Vân Cẩm được.

Cảm thấy điều đó….rất kỳ lạ.

Giống như tình trạng hiện tại vậy.

Tô Tuyết Chí tự nói với mình.

Nửa đêm, nghĩ sắp phải bắt đầu một cuộc sống mới ở một thế giới đầy lạ lẫm mà cũng như đã từng quen thuộc này, nói không căng thẳng là không đúng.

Tô Tuyết Chí trằn trọc liên tục, nghĩ này nghĩ nọ, lại sợ ngày mai không có tinh thần mà cố ép mình đi ngủ.

Khi đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng lại nghĩ đến người họ hàng mà mình sắp phải đi nhận này.

Hán Chử Yên Kiều.

Bên Hán Thủy, cầu mờ khói sương.

Là người như nào mới xứng với cái tên này đây?
Tô Tuyết Chí tự thấy đầu óc của mình quá nhạt nhẽo vô vị, quả thực không nghĩ ra được.

Cô ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui