Cũng không biết anh Tư nói gì với Vương công tử mà nom Vương công tử như đưa đám.
Hẳn cũng bởi vì điều này mà hoàn toàn quên chuyện vừa rồi, một chân móc một cái ghế lại, phịch mông ngồi xuống, hai chân gác lên can can, nhìn ra hoàng hôn sau ngọn núi phía mặt sông, vẫn không nhúc nhích.
Tô Tuyết Chí và anh họ nhìn nhau, trong lòng hiểu mà không nói ra, hai anh em lén lút lui xuống boong tàu.
Diệp Hiền Tề đi theo Tô tuyết Chí vào phòng, đóng cửa lại gõ mạnh vào đầu mình:
– Anh đúng là đầu heo, rõ ràng là bắt em dê vào miệng cọp mà? Nhỡ đâu anh ta còn bắt em học diễn….
– Anh với anh ta là bạn học ở Nhật Bản à?
Diệp Hiền Tề lắp bắp:
– À…Ờ…
– Được rồi, em biết rồi.
– Cô hừ một tiếng.
Diệp Hiền Tề chột dạ sờ đầu, cười làm lành:
– Tuyết Chí em yên tâm, anh lập tức đi tìm anh Báo, bảo anh ta là chúng ta dọn xuống luôn, tránh để xảy ra chuyện.
Tô Tuyết Chí vỗn không muốn làm anh họ không vui mới đi theo lên, giờ anh ta thay đổi ý kiến, cô cầu còn không được.
– Vậy tìm lý do gì đây?
Diệp Hiền Tề nhăn mày lại:
– Cứ nói là chú Trung không khỏe, chúng ta quay trở lại chăm sóc chú.
Vương công tử kia có muốn điều tra cũng không có cớ.
Có đôi khi Tô Tuyết Chí thực sự bội phục ông anh họ của mình, luôn có biện pháp, hơn nữa lý do này rất thuyết phục, vì thế gật đầu.
Diệp Hiền Tề bảo Tô Tuyết Chí đi tìm chú Trung trước, dặn cô đừng nói sự thật tránh để ông lo lắng, chỉ nói tầng trên này gò bó quá, hai người tìm cớ xuống dưới, bảo ông giả ốm.
Dặn dò xong quay trở lại, giả vờ như vừa biết chú Trung trong người không khỏe, lại đi tìm thím Vương nhắn lại, nhờ bà ta chuyển lời, sau đó chờ ở bên ngoài.
Thím Vương đi vào thông báo, một lát sau, anh Báo từ trong đi ra.
Diệp Hiền Tề nói:
– Vừa rồi em họ tôi xuống dưới lấy ít đồ thì biết chú Trung bị ốm.
Có lẽ là lớn tuổi, ra ngoài không quen khí hậu nên mới ốm.
Chú Trung là quản sự già trong nhà chúng tôi, chúng tôi coi ông ấy như người thân trong gia đình.
Tôi và em họ đã bàn bạc rồi, muốn dọn xuống để tiện chăm sóc chú ấy.
Tôi đến đây báo với các anh một tiếng.
Mấy hôm nay hai anh em tôi làm phiền mọi người, cảm ơn Tứ gia và Vương công tử rất nhiều.
Anh Báo nghe xong nói:
– Không cần phải dọn xuống đâu, cô cậu cứ ở lại đây đi, bảo người ốm cũng lên đây luôn, còn phòng trống đấy.
Lúc Diệp Hiền Tề nói chuyện, Tô Tuyết Chí không nói lời nào, hơi cúi đầu xuống, giờ nghe thấy anh Báo trả lời như thế thì vô cùng ngạc nhiên, không kìm được khẽ ngước mắt lên.
Đối phương mặt lạnh tanh, không giống như đang nói hươu nói vượn.
Diệp Hiền Tề cũng ngớ người, mất mấy giây mới kịp phản ứng, vội xua tay:
– Không cần không cần, chúng tôi dọn xuống là được, thật sự là…
– Quyết định như vậy đi…
Anh ta ngoảnh mặt sang dặn thím Vương đi chuẩn bị phòng, rồi bỏ đi vào trong.
Hai anh em hết cách, đành phải quay về trước, vừa đóng cửa lại tiếp tục bàn bạc với nhau, nghi là lần này là do ý của vị Tứ gia kia, nếu không thì anh Báo kia sẽ không dám tự ý quyết định như thế.
Nhưng vị Tứ gia kia vì sao lại cho họ ở lại?
Là muốn họ tiếp tục hầu Vương công tử chơi bài, giúp Vương công tử giết thời gian buồn tẻ ư?
Hai anh em nghĩ cả buổi cũng đoán chỉ có một lý do này mà thôi.
Người ta đã mở miệng như thế, còn yêu cầu chuyển “người bệnh” đi lên, nếu cứ khăng khăng đòi xuống, vậy có phải làm mất mặt người ta không?
Kiểu người này vô cùng coi trong thể diện đấy.
Hôm nay Vương công tử kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, nguyên nhân gây ra còn không phải bị từ chối, bị mất hết thể diện hay sao?
Cảm giác duy nhất hiện giờ của Diệp Hiền Tề là đã leo lên thuyền giặc, mà quan trọng là con thuyền này là do mình ra sức đòi trèo lên cơ.
Giờ thì hay ho rồi, muốn chạy cũng chạy không được.
Hai anh em nhìn nhau, nhất thời cũng bó tay hết cách, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, đi ra ngoài xem, chỉ thấy một vệ sĩ của Vương công tử xách hành lý cá nhân dẫn theo một người đi tới.
Kia chẳng phải là chú Trung thì là ai?
Không chỉ như vậy, bản thân Vương công tử cũng đích thân tới, đi theo đằng sau, cũng không nói gì cả, chỉ mỉm cười nói anh ta mới biết chuyện, bảo vệ sĩ xuống đón người, để vị quản sự già lên tầng này nghỉ ngơi.
Vương công tử đã cho mặt mũi như thế, chú Trung cũng đã bị người ta cưỡng ép đi lên, hai anh em còn biết làm gì ngoài việc cảm ơn liên tục.
Vương công tử xua tay:
– Được rồi được rồi, thế nhé.
Nói xong lại ngâm nga “Có quả nhân rời khỏi Yến Kinh, tâm tình nhàn nhã trên trấn Mai Long….”, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà đi.
Họ đi rồi, chú Trung vừa rồi giả ốm yếu đứng thẳng lên, hỏi hai anh em đã xảy chuyện gì.
Lúc ông đang chờ hai vị thiếu gia chuyển xuống dưới thì lại có người tới, muốn đón ông lên tầng trên để dưỡng bệnh.
Ông nhớ tới lời dặn của tiểu thư lúc nãy tìm mình, hết cách, đành phải căng da đầu đi theo người ta lên đây.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau.
Đã như vậy rồi, cũng đành phải ở lại thôi, chỉ là thiệt thòi cho chú Trung, khiến cho ông phải nằm trong phòng mấy ngày.
Việc xảy ra ngoài ý muốn trong ngày rốt cuộc cũng trôi qua, hôm sau Vương công tử lại như người không có chuyện gì, vẫn gọi hai anh em tới đánh bài, nhưng cũng không tiếp tục ép Tô Tuyết Chí học hát tuồng với mình nữa, hai anh em mới dần dần yên lòng.
Thuyền đi dọc theo con sông từ tây sang đông thêm hai ngày, ngày hôm nay, nó bỏ neo gần trấn lớn đi ngang qua để bổ sung nguồn cung cấp.
Tô Trung không giống nữ thiếu gia, đã quen với việc chạy ra ngoài, nằm trong phòng hai ngày liền, điều kiện dù có tốt đến mấy thì cũng không thể nằm mãi được.
Ông tận mắt chứng kiến hai vị thiếu gia sống tốt, vị Vương công tử kia thì rất ôn hòa cả ngày ngâm nga hát hí khúc thì rất yên tâm, tranh thủ lúc thuyền dừng thì nói bệnh đã hết, cảm ơn Vương công tử, rồi lại dọn xuống.
Nửa ngày sau, một con rồng đen bốc ra từ trong ống khói lớn, con thuyển chuyển động.
Hai ngày trước trời mưa, nước sông dâng cao, đoạn sông này mặt nước bỗng trở nên rộng hơn rất nhiều.
Nước sông mênh mông, giữ vững thuyền hơi nước 3000 mã lực tiếp tục đi về phía đông trong dòng nước chảy xiết.
Chờ qua hết đoạn sông này lại tiếp tục đi về phía trước, đến ngày mai là kết thúc đoạn thượng du, bắt đầu tiến vào địa giới tỉnh khác.
Thị trấn mà vừa rồi đi ngang qua là nơi phải dừng cho các con tàu đi hướng đông.
Nhiều người bán hàng từ trấn đi lên, mang theo đủ loại hàng hóa địa phương như lá trà, gà hun khói…tiếng chào hàng liên tiếp, còn có cả gánh xiếc với đủ loại trò chơi.
Hành khách sáu bảy ngày buồn bực ở trên thuyền đều hồ hởi đi ra xem, tức thì đầu đuôi boong thuyền của tầng giữa và tầng dưới cùng đều chật ních người, náo nhiệt hơn so với ngày thường, nhìn giống như một cái chợ nhỏ.
Tô Trung rất không thích kiểu rao hàng vặt trên thuyền như này.
Vừa rồi nhân lúc thuyền dừng, ông đã lên bờ, đi mua trà ngon có tiếng của địa phương, mang về đi lên cầu thang của tầng trên cùng, nhờ vệ sĩ canh ở đó gọi thiếu gia nhà mình ra.
Đêm qua đánh bài đến tận nửa đêm, đánh xong mới trở về, Vương công tử cũng không biết dây thần kinh nào phát tác mà lại cho người đến gọi hầu anh ta uống rượu dê.
Tô Tuyết Chí giả vờ đã ngủ không đi, anh họ lại phải đi hầu, uống say đến bất tỉnh nhân sự không biết trời trăng gì, ngủ đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Tô Tuyết Chí liền đi ra.
– Thiếu gia, đây là lá trà mà lúc nãy tôi lên bờ mua được.
Chỗ này là cho cậu và biểu thiếu gia, còn đây là cho Vương công tử bọn họ, làm phiền thiếu gia thay tôi đưa qua đó, cảm ơn họ giúp tôi.
Tô Trung nói.
Tô Tuyết Chí quay lại nhìn dòng người náo nhiệt đang ghé vào lan can tàu nhìn xuống phía dưới, nhận lấy, đi qua nói lại một lần, hai tay dâng trà lên.
Vương công tử liếc một cái, chẳng nhúc nhích, hơi hất đầu, ra hiệu vệ sĩ đi theo nhận trà.
Đây là tấm lòng của chú Trung, muốn nhận hay không là chuyện của anh ta, mình thì nhất định phải đưa.
Thấy anh ta đã nhận, vậy thì đã xong việc rồi.
Tô Tuyết Chí đang định đi thì Vương công tử lại vẫy tay ý bảo cô tới gần, chỉ vào quầy hàng ở tầng dưới nơi có vài đứa trẻ đang vây quanh người đàn ông đổ đường, nói:
– Cậu em có muốn ăn không?
Trong lời nói mang theo sự trêu đùa.
Tô Tuyết Chí lắc đầu, thấy mặt anh ta sầm xuống thì vội đổi lại.
Vài ngày qua, cô đã dần hiểu chút về tính cách của vị Vương công tử này rồi, cứ nghe theo anh ta là mọi chuyện sẽ ổn.
Anh ta muốn mua món đồ chơi làm bằng đường cho mình, vậy thì nhận đi, sau đó sẽ nói không sạch sẽ rồi bỏ đi là được.
Sắc mặt Vương công tử quả nhiên là dịu đi, lập tức thò người ra ngoài, vẫy tay với bên dưới, gọi to, làm những người bên dưới sôi nổi nhìn lên.
Tô Tuyết Chí không khỏi hoài nghi, vị Vương công tử này có khi muốn mua lắm rồi, chỉ là ngại mặt mũi, vừa hay lấy mình ra làm cớ mà thôi.
Cô không quen với những cảnh như này, rụt rụt ra sau.
Vương công tử lại không quan tâm, quay đầu lại hỏi cô muốn long hay là phượng.
Người tên Báo kia đi tới, đến bên cạnh nói nhỏ:
– Vương công tử, bên dưới hỗn tạp, anh nên vào trong thì hơn.
Vương công tử mặt lại suy sụp.
– Thuyền dừng, anh không cho tôi xuống, được, tôi nghe anh.
Giờ tôi muốn mua mấy đồ lặt vặt để dỗ dành trẻ con mà anh cũng không cho à? Anh Tư không nói tôi không thể lên boong tàu đúng không hả?
Dỗ dành trẻ con…
Tô Tuyết Chí mặt đen ngòm.
Anh Báo nói:
– Xin lỗi Vương công tử, bọn tôi buộc phải thế, phòng ngừa vẫn hơn.
Thái độ gã vô cùng cung kính, nhưng ngữ khí thì không có chút nhượng bộ nào.
Vương công tử giằng co với anh Báo, có vẻ như giận dỗi, không chịu đi.
Tô Tuyết Chí không muốn bị dính vào, từ từ lui về phía sau, đang định quay người chuồn đi thì ngay vào lúc này, một người trông giống như người bán hàng rong bước ra từ một góc của boong giữa, thình lình móc ra khẩu súng, nhắm về phía Vương công tử nã một phát súng.
“Đoàng” một tiếng, bên tai Tô Tuyết Chí vang lên một âm thanh lớn, viên đạn bay qua đỉnh đầu cô, gần như chỉ cách có vài cm.
Anh Báo đột ngột nằm xuống, cùng nhanh chóng kéo Vương công tử nằm xuống theo.
Vệ sĩ cũng kịp phản ứng, nhanh chóng rút súng ra, một trái một phải chắn trước người Vương công tử.
Xạ thủ là một kẻ liều mạng, thấy bắn trượt, lại tiếp tục xông tới bên này, tới phía dưới, tay bám lấy lan can cửa sổ của một khoang tầng hai để trèo lên.
Nhưng còn chưa kịp trèo lên thì lại một tiếng súng vang lên.
Gã xạ thủ bị trúng đạn ở lưng, cả người như hòn đá rơi xuống, nện trên boong tàu phía dưới.
Là vệ sĩ mặc thường phục ở tầng dưới kịp thời chạy tới nổ súng.
Có tiếng la hét ở boong dưới, hành khách và người bán hàng rong vừa rồi còn buôn bán lập tức nháo nhào chạy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tô Tuyết Chí không sợ người chết, nghiên cứu cơ thể người chết vốn là nghề nghiệp của cô.
Nhưng trong cuộc đời của cô đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng sinh vật con người bằng xương bằng thịt đang sống thành xác chết chỉ trong nháy mắt.
Loại cảm giác khủng khiếp và sợ hãi này là thể nghiệm đầu tiên trong cuộc đời cô.
Ban đầu cô đứng yên, sau đó kịp phản ứng, không dám chạy mà tức khắc ôm đầu ngồi xổm xuống, gắng sức để mình không bị nhìn thấy.
Anh Báo cùng vệ sĩ đều đã đi bảo vệ Vương công tử, không ai để ý tới cô cả.
Cô ngồi xổm xuống, lại sợ mình gần Vương công tử quá sẽ trở thành tấm bia di động, hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội, vì thế dùng cả chân tay vừa lộn vừa bò nhanh chóng dịch tới một góc, tiếp tục ôm đầu rụt cổ không dám cử động.
Nhìn thấy gã xạ thủ đã ngã xuống, có lẽ đã chết rồi, quả tim vừa rồi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lại trở về vị trí cũ.
Cảnh tượng này nhìn như đã xảy ra rất nhiều chuyện, thực ra cực kỳ nhanh, từ tiếng súng đầu tiên vang lên đến lúc cô chạy đi nấp và xạ thủ ngã xuống không quá một phút đồng hồ.
Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy trên boong tàu có thêm một người.
Vị Tứ gia kia cũng đi ra.
Có lẽ là vào lúc cô chạy trốn thì đã lao ra, sự việc phát sinh đột ngột, thậm chí còn chưa kịp mặc áo ngoài, trên người chỉ mặc trung y tơ tằm màu trắng rộng, lao đến như tia chớp, cô mới chớp mắt một cái, đã thấy bóng trắng kia chạy tới chỗ Vương công tử rồi.
– Anh Tư, gã xạ thủ đã chết rồi, em không sao, anh không cần ra đâu…
Vương công tử còn đang bị đè phía dưới ngẩng lên hô to.
– Chú ý còn có mai phục.
Lập tức đưa cậu ta vào.
Tứ gia ngắt lời Vương công tử, lạnh giọng quát bảo anh Báo.
Thủ hạ của anh không nói hai lời cùng vệ sĩ kéo Vương công tử lên, bảo vệ nhanh chóng đi vào trong khoang.
Tô Tuyết Chí còn đang ngồi xổm ở một góc, nhìn thấy anh đứng ở đó, hai mắt sắc bén nhanh chóng quét chung quanh, khi nhìn thấy cô thì có vẻ sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày, bước tới.
Tô Tuyết Chí đột nhiên cảm thấy hồi hộp đến quên cả đứng dậy, cứ ôm đầu ngồi xổm như thế, ngửa lên nhìn anh, như bị làm cho choáng váng.
Anh vội chạy tới chỗ cô, cúi người, một tay túm lấy cánh tay của cô, xách cả người cô từ dưới đất lên, chạy về hướng khoang tàu.
Không ngờ đúng lúc này, mọi người còn chưa kịp thở thì chuyện ngoài ý muốn lại nối gót tới.
Sau khi gã xạ thủ kia ngã xuống, trên boong tàu ở tầng dưới hỗn loạn, người bán kẹo đường bất ngờ lại xuất hiện trong đám đông hỗn loạn, thân hình linh hoạt, nhanh nhẹn, thân thủ còn hơn hẳn gã đồng bọn bị bắn vừa rồi.
Gã nhanh chóng xông đến trước khoang tầng hai, dẫm lên bệ cửa sổ bật người nhảy lên, tay bắt được tấm lan can tầng trên cùng, người nhảy qua lan can, chớp mắt đã đứng trên boong tàu của tầng trên cùng.
Cùng lúc đó, súng trong tay gã cũng nâng lên.
Xạ thủ thứ hai đã xuất hiện rồi!
– Nằm sấp xuống!
Vào khoảnh khắc gã xạ thủ đặt chân lên boong tàu nổ súng, Tô Tuyết Chí nghe được người đàn ông hét to, tiếp theo buông tay, bỏ lại cô, bản thân thì nhào tới hướng Vương công tử.
Hết chương 7