Sính Kiêu


Để mình đợi hẳn nửa tiếng đồng hồ mới xuống, chỉ một câu nói đơn giản sau đó nghênh ngang bỏ đi, lại bất ngờ đến khó hiểu đưa mình về khách sạn, cuối cùng còn dõng dạc và tỏ lòng tốt mà quyết định làm chủ mời cậu mình ăn cơm?
Từ những trải nghiệm quá trực tiếp này mà làm cho Tô Tuyết Chí càng thêm chứng kiến tính cách đặc biệt vui buồn thất thường của người tên Hạ Hán Chử này.

Nhưng mà, so với đủ loại chuyện lúc trước mà anh đã để lại cho cô thì chút chuyện buổi sáng kiểu như thế này căn bản chẳng là gì cả.

Anh buồn vui thất thường thì liên quan gì đến cô, cô đã quá quen rồi và cũng chẳng trách gì hết.

Dù sao giải quyết được tâm sự của mình, tiện thì giúp được cậu chút việc, cô vẫn thấy rất vui vẻ, đi vào khách sạn, nói lại kết quả gặp mặt cho cậu biết.

Diệp Nhữ Xuyên lẽ ra rất áy náy, dẫu sao thì người ta bình thường chắc chắn rất bận việc, hôm nay còn dành ra thời gian để gặp mình, thế mà mình lại thất hẹn, khó bảo đảm người ta sẽ không trách móc.

Nào ngờ cháu gái đi một chuyến về lại mang theo tin tức tốt như thế, Hạ Hán Chử làm chủ, mời mình ăn cơm, còn dặn dẫn theo cả con cả cháu đi cùng nữa.

Như này so với mình tới nhà thăm hỏi rõ ràng còn thân thiết hơn nhiều, rõ ràng là đã nhận thành người trong nhà rồi.

Diệp Nhữ Xuyên liền kéo cháu gái hỏi kỹ tình hình cụ thể buổi sáng gặp mặt Hạ Hán Chử như nào.

Tô Tuyết Chí đương nhiên sẽ không nói anh đã bắt cô phải đợi mất nửa tiếng liền, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu, cô đành phải bịa đặt một câu chuyện gặp mặt rất bình thường nên có.

Diệp Nhữ Xuyên nghe xong vô cùng vừa lòng, đồng thời cũng mừng rỡ, vị anh em bà con xa này còn chưa gặp mặt mà đã tạo nên ấn tượng tốt hơn bao giờ hết.

Liên quan đến chuyện giờ cô đang ở khu ký túc xa tập thể nam thì không thể cho cậu biết được.

Tô Tuyết Chí lưu tâm điều này, dặn dò Diệp Nhữ Xuyên cùng Tô Trung, bảo họ không cần phải đến trường thăm cô nữa.

Trò chuyện một lúc, thấy bên này không có việc gì nữa thì quay về trường.

Diệp Nhữ Xuyên tâm trạng tốt lên, lại uống thuốc vào, một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau bên má bớt sưng hẳn, vì thế bảo Tô Trung lại đi một chuyến gửi tin.

Ông bạn già Trang Điền Thân của ông cũng từ kinh thành quay về, hai người gặp nhau, Trang Điền Thân trách móc ông khách sáo cứ đòi phải nghỉ ở khách sạn, làm cho đổ bệnh.

Diệp Nhữ Xuyên đương nhiên sẽ không nói là bị thằng con trời đánh làm cho tức giận mà phát ốm.

Hai người khách sáo đôi lời xong thì ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.

Bên kia cũng hồi đáp rất nhanh, hẹn 7 giờ tối nay ở Thiên Tiêu Lầu, nhà hàng truyền thống và nổi tiếng nhất Thiên Thành, Hạ Hán Chử làm chủ mời bữa cơm.

Tô Tuyết Chí nhận được tin thì tối đó đành phải ra lần nữa, đi theo cậu, còn có cả anh họ đi đến Thiên Tiên Lầu.

Người quản lý biết tối nay Hạ Hán Chử mời khách nên đích thân ra chờ đón, biết nhóm người này là khách mà Hạ Hán Chử mời cơm thì ân cần tiếp đãi, mời đến ghế lô đã chuẩn bị trước, nhân viên thì dâng lên đậu phộng và trà.

Diệp Nhữ Xuyên vừa ngồi xuống thì mặt nghiêm lại dặn dò con trai, bắt anh ta tối nay phải có tinh thần, nếu làm cho ông bị mất mặt thì khi về ông sẽ đánh chết thật chứ không có đùa đâu.

Đang dạy dỗ thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, biết người quản lý dẫn Hạ Hán Chử tới thì vội ngậm miệng, cùng con trai và cháu gái đứng lên.

Tô Tuyết Chí nhìn lại, thấy cửa ghế lô được người quản lý đẩy mở ra, Hạ Hán Chử đi đằng trước, sau anh là Trang Điền Thân.

Thì ra Hạ Hán Chử biết được Trang Điền Thân cũng tới, biết ông ấy và Diệp Nhữ Xuyên là bạn tốt nên đã mời ông ấy cùng dự bữa cơm tối nay.

Diệp Nhữ Xuyên thầm đánh giá người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang này, anh ta tuổi trẻ anh tuấn, bước đi trầm ổn vững chãi, khuôn mặt rõ ràng và đường nét góc cạnh, lông mày như mực, đôi mắt sắc bén lộ ra mấy phần nghiêm nghị lạnh thấu xương.

Diệp Nhữ Xuyên biết đó là vị Tôn thiếu gia nhà họ Hạ rồi, so với ấn tượng lúc còn thiếu niên để lại cho ông khi ông còn trẻ từng đến nhà họ Hạ thì lại không hề có một điểm tương đồng nào cả.

Ông không dám chậm trễ, bước nhanh lên chào đón, tự giới thiệu về mình trước, dĩ nhiên là không thể thiếu mấy câu xã giao như nghe danh đã lâu gì gì đó.

Hạ Hán Chử dừng chân, nhìn ông, rất nhanh trên mặt nở nụ cười, chủ động chìa tay ra bắt với ông, hỏi về tình hình sức khỏe của ông như nào, lại nói:
– Thực ra là tôi đến muộn, mong anh bỏ quá cho.

Diệp Nhữ Xuyên vội nói:
– Tư lệnh Hạ khách sáo rồi.

Tôi cũng vừa mới dẫn hai cháu nó đến, Tư lệnh đâu có tới muộn.

Hạ Hán Chử mỉm cười:
– Đều là người nhà cả, đừng khách sáo.

Tôi tự Yên Kiều, cứ gọi thẳng tên là được.

Tuy đối phương khách sáo, nhưng lần đầu gặp mặt, Diệp Nhữ Xuyên đương nhiên không dám xưng anh em với người ta, liền cười nói:
– Tư lệnh quá đề cao tôi rồi, ý tốt tôi xin nhận.

Nói xong quay sang con trai và Tô Tuyết Chí.

Diệp Hiền Tề cụp đầu, cung kính chào một câu chú họ.

Tô Tuyết Chí cũng nghe theo, ngoan ngoãn gọi một câu cậu họ.

Trang Điền Thân đi lên, cười khà khà nói mình được lây hào quang, bảo mọi người đừng đứng nói chuyện nữa, mau chóng ngồi vào bàn thôi.

Vị trí đầu, Hạ Hán Chử mời Diệp Nhữ Xuyên ngồi.

Diệp Nhữ Xuyên ra sức từ chối, nói mình và anh bối phận ngang nhau, chẳng qua chỉ lớn hơn tuổi chút thôi, hơn nữa tối nay anh làm chủ, bất kể thế nào vị trí này phải là Hạ Hán Chử ngồi.

Hạ Hán Chử cũng không ngồi, nói lớn tuổi được tôn trọng.

Không ai ngồi, Trang Điền Thân càng không dám đi ngồi.

Tô Tuyết Chí nhìn mấy người này đẩy tới đẩy lui, cuối cùng để không vị trí đó.

Hạ Hán Chử ngồi xuống bên cạnh vị trí đầu, Diệp Nhữ Xuyên ngồi cách bên kia, tiếp theo là Trang Điền Thân, cuối cùng mới đến lượt Tô Tuyết Chí và Diệp Hiền Tề.

Người quản lý dẫn phục vụ bưng món ăn lên, rất nhanh, cả bàn đã đầy món.

Diệp Nhữ Xuyên dẫn con trai và cháu trai kính rượu trước tiên.

Hạ Hán Chử uống cạn, đáp lễ lại, bầu không khí trên bàn cơm vô cùng thoải mái.

Diệp Nhữ Xuyên lại kính riêng Hạ Hán Chử, cảm ơn vì anh đã giúp đỡ hai nhà.

Sau vài chén rượu, thấy thái độ của anh vô cùng thân thiết liền dần dần thả lỏng, lúc trò chuyện thì cũng nói đến một chút việc làm ăn của mình.

Trang Điền Thân mượn rượu, càng nói càng hăng, cuối cùng không biết thế nào câu chuyện lại kéo tới hai ngày này trời đổ tuyết, đang nói đến thời tiết rét lạnh thì như sực nhớ ra gì đó, chuyển sang Tô Tuyết Chí vẫn đang cắm cúi vào ăn uống, bảo cô để ý lò sưởi trong phòng.

Ông nói bên chỗ mình có một người ở một mình, lúc dùng lò sưởi, mấy ngày hôm trước không cẩn thận dùng lò sưởi mà bị khói than làm cho ngất xỉu, may mà được phát hiện ra sớm kéo ra ngoài, vì vậy mới không xảy ra chuyện lớn.

Trang Điền Thân cho rằng cô vẫn còn đang ở phòng ký túc xá đơn, có lẽ là vì có lòng tốt nên mới nhắc nhở.

Tô Tuyết Chí dừng đũa, liếc nhanh sang Hạ Hán Chử.

Buổi tối từ lúc tiến vào ghế lô, Tô Tuyết Chí cảm thấy mình như bị coi là không khí, anh hình như vẫn chưa từng nhìn cô lấy một cái.

Giờ khắc này, lại đúng lúc anh cũng nhìn sang, cô vội thu ánh mắt lại, vâng dạ gật đầu, nói biết rồi.

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Diệp Nhữ Xuyên được nhắc nhở, nghĩ cháu gái ở một mình thì rất lo lắng, liền nói:
– Tuyết Chí à, hay là ngày mai cậu đến trường cháu xem chỗ ăn ở của cháu, giúp cháu kiểm tra lò sưởi luôn, xem có bị hở chỗ nào không.

Tô Tuyết Chí giật mình, theo phản xạ lại nhìn sang Hạ Hán Chử, lại lần nữa đụng phải ánh mắt của anh.

Nhìn thấy anh chần chừ, sau đó nhìn sang cậu mình, có vẻ như muốn lên tiếng thì quỳnh hết cả lên, giành lấy nói:
– Cậu ơi cậu yên tâm đi, cậu không cần phải tới đâu.

Hai ngày trước nhà trường vừa đến kiểm tra rồi, không có vấn đề gì đâu ạ.

Nói xong lại nhìn Hạ Hán Chử, dùng ánh mắt ý bảo anh đừng nói ra chuyện cô đã dọn phòng ở rồi.

Có vẻ như cuối cùng hình như anh đã hiểu ý cô, không lên tiếng gì nữa.

Diệp Nhữ Xuyên nghe cô nói vậy thì lại dặn dò hai câu, xong rồi thì yên tâm, lại trò chuyện khác với Hạ Hán Chử.

Tô Tuyết Chí lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bữa cơm tiếp tục, chủ khách đều vui vẻ thoải mái.

Dùng xong bữa cơm, Diệp Nhữ Xuyên lại lần nữa gọi con trai và cháu gái tới, bắt tay Hạ Hán Chử, siết chặt, nói hậu bối bất tài, sau này vẫn phải nhờ anh quan tâm nhiều hơn.

Hạ Hán Chử mỉm cười đồng ý.

Lại thấy hai người Diệp Trang đều đã ngà ngà say thì bảo để mình đưa hộ về.

Hai người ra sức từ chối, nhưng thấy anh nhiệt tình thì cuối cùng đành phải nhận ý tốt của anh.

Diệp Hiền Tề đêm nay như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng cũng chờ đến lúc kết thúc bữa cơm, nào dám ngồi xe Hạ Hán Chử, nói tối này anh ta phải trực đêm ở đồn cảnh sát, hướng đi khác nhau, tự anh ta về là được rồi.

Tô Tuyết Chí cũng muốn đi cùng anh họ, lại không nghĩ Hạ Hán Chử lại nói:
– Cậu về trường là cùng đường rồi, đi lên đi.

Còn chỗ đấy.

Trời đông giá rét, vị trí trường học của cháu gái lại hoang vắng, còn là buổi tối nữa, Diệp Nhữ Xuyên rất không yên tâm, nghe Hạ Hán Chử nói vậy, quả nhiên là anh rất quan tâm săn sóc con cháu, cảm kích vô cùng, vội cảm ơn thay cháu gái.

Tô Tuyết Chí đành phải ngồi vào trong xe.

Hạ Hán Chử đưa Diệp Nhữ Xuyên cùng Trang Điền Thân đến khách sạn xong, bảo Diệp Nhữ Xuyên yên tâm đi nghỉ ngơi, nói mình sẽ đưa cháu họ đến tận trường.

Diệp Nhữ Xuyên cảm ơn mãi.

Anh lên xe, lái xe đi về phía thành bắc.

Trong xe chỉ còn lại anh và Tô Tuyết Chí ngồi ở hàng ghế sau, vô cùng yên tĩnh.

Bữa cơm tố nay Tô Tuyết Chí đi theo cậu kính rượu có uống vào mấy chén rượu, vừa rồi đi ra cả người lâng lâng choáng váng, hiện tại bên tai yên tĩnh, xe lái cũng thong thả như là đang ngồi trên thuyền, dần dần mệt rã rời, liền nhắm mắt lại, đầu dựa vào lưng ghế.

Hạ Hán Chử lái xe ra khỏi thành bắc, sau một lúc lâu không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì thì không kìm được quay đầu lại liếc nhìn, thấy cô rúc ở ghế sau dựa vào một góc, đầu nghiêng đi, không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ rồi.

Trời đã hơi muộn, cái lạnh bên ngoài xâm nhập vào xe, nhiệt độ xuống rất thấp.

Anh do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi dừng xe lại, cởi áo khoác của mình ra, đi xuống, đến vị trí xe bên cô, nhẹ nhàng mở cửa xe, cầm lấy áo muốn đắp cho cô.

Tô Tuyết Chí thực ra chưa ngủ hẳn, mơ màng cảm giác cửa xe bị người ta mở ra, lập tức bừng tỉnh, mở choàng mắt ra, thấy một bóng người đứng bên cạnh, nhận ra là Hạ Hán Chử, anh đang đưa tay ra như sắp chạm vào mình thì giật nảy mình, theo bản năng dịch vào trong, cả người cũng ngồi thẳng lên.

– Cậu họ làm gì vậy ạ? – Cô đề phòng mà nhìn anh chằm.

Hạ Hán Chử ngẩn ra, tay cầm áo khựng lại, ánh mắt nhìn theo hành động của cô, rồi rơi xuống bộ ngực bằng phẳng như ván giặt đồ của cô, hừ mũi, ném chiếc áo lên người cô, vừa lúc phủ lên đầu cô.

Ánh sáng xung quanh vốn đã mờ mịt, giờ không thể nhìn thấy gì nữa.

Tô Tuyết Chí cũng chỉ cảm thấy cái gì đó xù xù ấm áo rơi xuống đầu mình, bao bọc lấy mình.

Ngay sau đó, chiếc mũi nhạy cảm của cô ngửi thấy một mùi lạ dường như được pha trộn giữa thuốc lá và xà phòng.

Cũng không hề khó ngửi, nhưng tưởng tượng đây là áo của anh, cô lập tức nín thở, không ngửi nữa, kéo chiếc áo từ trên đầu xuống.

– Cậu nói xem tôi có thể làm gì?
Anh như có vẻ khinh thường mà buông một câu, sau đó rầm một cái, đóng cửa xe lại, đi đến đằng trước, trở lại vị trí lái của mình, tiếp tục lái đi.

Hết chương 73


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui