Vào đúng khoảnh khắc này, họng súng đột ngột chuyển hướng, nhắm ngay vào bóng lưng màu trắng đang xông về phía Vương công tử kia.
“Đoàng”
Tai Tô Tuyết Chí lại một lần nữa bị hỏa dược phát ra từ khẩu súng làm cho chấn động.
Cô vẫn duy trì tư thế vừa rồi khi bị Tứ gia ném xuống, ngồi xổm trên boong tàu, quên cả sợ hãi, chỉ có kinh ngạc chấn động.
Ai có thể ngờ được, mục tiêu thứ hai của cây súng này không phải Vương công tử đằng trước mà là người này.
Cô cho rằng bóng người màu trắng kia sẽ nhuộm máu tươi, nhưng ngờ đâu tình hình lại lần nữa đảo ngược lại.
Người bị họng súng nhắm phải như là có mắt sau đầu, trong nháy mắt tiếng súng vang lên thì thân hình hơi cứng lại, ngay sau đó đột ngột nằm rạp xuống boong tàu, nhanh chóng lăn sang một bên.
Viên đạn bắn trượt mục tiêu, trúng vào trên boong tàu chỉ cách người kia chưa tới mười mấy cm, tấm ván gỗ bị thủng một lỗ lớn, vụn gỗ bắn tung tóe.
Người kia ngửa mặt lên, Tô Tuyết Chí còn chưa nhìn thấy rõ đã thấy trong tay anh cầm một khẩu súng, bắn lại về phía đối diện.
“Đoàng đoàng” hai tiếng.
Tay súng có lẽ cũng bị bất ngờ, không nghĩ lại bắn trượt, cánh tay bị trúng đạn, nhưng vẫn linh hoạt mạnh mẽ, rất nhanh đã lăn mình tới sau một cái ghế, mượn yểm hộ tiếp tục nổ súng về bên này.
– Cậu nằm xuống cho tôi.
Anh vẫn ngước nhìn, đôi mắt chằm chằm vào tay súng đối diện, lại lần nữa bắn trả, đột ngột hét to một tiếng.
Tô Tuyết Chí giật mình, hoàn hồn.
Tuy không nhìn mình, nhưng chắc chắn là bảo mình.
Cô cuống quít ôm đầu nằm sát xuống đất, đang nhắm mắt cầu nguyện đừng để mình bị lạc đạn bắn trúng thì bỗng phía sau có người kéo cô lên, yểm hộ, nhanh chóng rời khỏi boong tàu tầng trên cùng, lui về chỗ cầu thang.
Tô Tuyết Chí ngẩng lên, lúc này mới thấy rõ người mang theo mình thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Là một người đàn ông trung niên da đen gầy gò nhưng rắn chắc, nhìn khá quen mắt.
Cô ngây một giây rồi lập tức nhớ ra.
Ngày đó khi xuất phát, cô từng gặp ở bến tàu rồi, người này khi đó đi theo Trịnh Long Vương.
Còn chưa kịp tiêu hóa hết thì lại thấy Tô Trung cùng mấy tùy tùng trong nhà đuổi theo tới.
Tô Trung mồ hôi đầy đầu nét mặt nôn nóng, thấy nữ thiếu gia nhà mình không sao thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trèo lên, thở hổn hển:
– Thiếu gia, cậu không sao chứ.
Thật tốt quá rồi…
Còn chưa nói hết lại nghĩ tới gì đó.
– Biểu thiếu gia đâu? Cậu ấy ở đâu? Có bị nguy hiểm gì không?
Tô Tuyết Chí đoán anh họ giờ đang say trong giấc mộng dù bị tiếng súng làm cho tỉnh thì cũng không đến mức chạy lên boong tàu để tự tìm chết, bèn giải thích để ông yên tâm.
Tô Trung lau mồ hôi, lúc này mới để ý đến người kia, nhận ra là Vương Nê Thu thì kinh ngạc:
– Tam đương gia? Sao ngài cũng ở đây vậy?
Tô Tuyết Chí nói:
– Chú Trung, vừa nãy cháu bị vây ở trên, là Tam đương gia cứu cháu đưa cháu ra.
Tô Trung kêu lên, cầm chặt tay Vương Nê Thu:
– Cảm tạ Tam Đương gia, ngài là ân nhân của chúng tôi.
Vương Nê Thu cười nói:
– Đại đương gia phái tôi đi xử lý chút việc, vừa hay ngồi cùng thuyền, không ngờ lại gặp phải chuyện này nên tiện tay đưa Tô thiếu gia ra ngoài.
Việc nhỏ mà thôi.
Khi Tô Trung đang nắm chặt tay Vương Nê Thu đầy cảm kích thì quả tim Tô Tuyết Chí vẫn căng chặt, lo chuyện xảy ra ở trên, nghe được tiếng súng đã ngừng thì vội chạy về phía cửa thông đến boong tàu, thò nửa đầu nhìn ra bên ngoài.
Tay súng ngã xuống ẩn phía sau chiếc ghế, vẫn không nhúc nhích.
Vị Tứ gia kia đang chậm rãi từ boong tàu ngồi lên, trong tay vẫn nắm khẩu súng.
….
– Anh Tư, anh không sao chứ?
Vương Đình Chi chạy trở về, ngồi bên cạnh anh, vẫn còn đang kinh hoảng.
– Yên tâm, anh không sao.
Tứ gia đứng lên, phủi phủi bụi đất dính trên quần áo trắng.
Anh Báo chạy tới kiểm tra tay súng, quay lại bẩm báo:
– Chết rồi.
Tứ gia gật đầu:
– Bên trên này không sao rồi, cậu xuống dưới xem tình hình thế nào, còn có đồng đảng không.
Anh Báo dẫn người đi xuống, Vương Đình Chi nhìn chằm chằm vào tay súng ngã trong vũng máu, thần sắc lộ vẻ mù mịt.
Đột ngột anh ta như hiểu ra, quay phắt đầu lại:
– Em biết rồi.
Mục tiêu của đám người này là anh Tư.
Ban đầu cố tình nổ súng về phía em, thực ra mục tiêu vẫn là anh Tư đó.
Tứ gia cười cười:
– Cậu đi vào trước đi, nhỡ đâu vẫn còn đồng đảng.
Đây rõ ràng là thừa nhận.
Vương Đình Chi không đi, quay đầu lại nhìn tay súng đã chết kia, nhặt súng lên, bắn mấy phát vào xác chết cho hả giận, cho đến khi hết đạn thì thôi.
– Anh Tư, là ai ra tay với anh thế.
Anh nói đi, em thề sẽ mổ bụng gã ra.
Anh ta trở lại, nghiến răng hỏi, mắt lóe lên tia hung hãn.
Tứ gia vỗ vỗ lên cánh tay anh ta, ôn hòa nói:
– Đình Chi, đi vào đi.
Vương Đình Chi có vẻ không cam lòng nhưng vẫn nghe theo, chậm rì rì đi vào trong khoang.
Tô Tuyết Chí vẫn nấp sau cánh cửa ở cầu thang, nhìn thấy Tứ gia đuổi Vương công tử đi rồi như sực nhớ ra gì đó quay đầu trở lại, nhanh chóng nhìn chung quanh.
Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức nhảy ra, tâm trạng nhẹ nhõm sống sót sau tai nạn, cười vẫy tay với anh, tỏ vẻ mình không sao.
Tuy lúc nãy bị ném xuống nhưng cô có thể hiểu.
Trong tình hình như thế đổi lại là cô cũng sẽ làm như vậy.
Không thân chẳng quen, vốn chẳng có nghĩa vụ phải quan tâm đến người khác.
Còn có thể chú ý được đến mình cũng đã quá tốt rồi.
Cô vừa cười vừa vẫy tay báo bình an, lại thấy người ta không có phản ứng gì, chỉ liếc cô vừa ló ra sau cánh cửa rồi quay mặt đi, đi về phía lan can ở mạn tàu.
Có lẽ là muốn quan sát động tĩnh phía dưới.
Tô Tuyết Chí tức thì lúng túng, nụ cười và cánh tay đang vẫy cứng đơ, khựng lại một chút, thu lại nụ cười, tay cũng ngập ngừng rụt trở về.
Đúng thôi.
Còn chưa nói cảm ơn với vị Tam đương gia Thủy hội họ Vương kia nữa.
Là Tam đương gia mạo hiểm đưa mình ra khỏi đó.
Cô nghĩ thế, xoay người.
Đúng vào lúc này, hướng đuôi thuyền lại lần nữa vang lên vài tiếng súng.
Khoảnh khắc trước boong dưới đầy người thì giờ phút này đã vắng tanh, chỉ còn lại thi thể của xạ thủ đã ngã xuống kia.
Một người chạy ra từ lối vào đuôi tàu đến kho hàng dưới tầng cuối cùng của đuôi tàu, chân bị trúng đạn, máu chảy lênh láng, ra sức khập khiễng chạy về phía trước, chưa được vài bước không chịu đựng nổi nữa gục xuống trên boong tàu.
Anh Báo dẫn người đuổi theo, khống chế được người kia, ngước lên nhìn thấy Tứ gia từ tầng trên cúi xuống xem thì hô to:
– Tứ gia.
Tại kho hàng hóa dưới này phát hiện có gã này, trên người có súng, thấy chúng tôi thì nổ súng rồi bỏ chạy, có lẽ là đồng đảng.
– Chó Nhật!
Vương Đình Chi vừa mới đi vào mắng một câu lập tức xông ra, cũng không đi cầu thang mà túm lấy lan can nhảy ra ngoài, thả người xuống nhảy xuống tầng hai, lại từ tầng hai nhảy xuống, đẩy vệ sĩ ra, đạp chân lên vết thương trên đùi của gã kia.
– Nói, ai phái mày giết anh Tư tao? – Anh ta nghiến răng hỏi.
Đối phương nhắm mắt, không đáp câu nào, chỗ bị thương bị Vương Đình Chi dùng mũi giày da đá mấy phát, gã đau đớn kêu thảm thiết, nhưng vẫn nhắm mắt không chịu nói.
Vương Đình Chi nổi giận, giật súng trong tay vệ sĩ, dùng súng đánh nát vào đầu gối ở chân khác của gã kia.
– Không nói đúng không, ông đây có rất nhiều cách để đối phó với mày.
– Anh ta cười lạnh.
– Biết đây là gì không hả? Đây là nơi mà Trường Mao Tử Dực Vương Thạch Đạt Khai năm xưa bị thất bại.
Y cũng là hán tử kiêu kiệt, bị ngàn đao lăng trì mà vẫn bình thản, tiếc là ông đây sinh muộn mấy chục năm, không được chứng kiến.
Nhưng không sao, không phải có mày đó sao.
Ông muốn xem xem mày có thể chịu đựng được mấy đao, xương có cứng như Thạch Đạt Khai năm xưa không?
Dứt lời ném súng đi, gọi vệ sĩ đưa thanh chủy thủ đến.
Gã kia mở to mắt, thấy anh ta cầm thanh chủy thủ đặt lên đỉnh đầu mình thì hoảng loạn, kêu to:
– Tôi nói, tôi nói.
Chúng tôi có bốn người, chia nhau lên thuyền, hẹn khi dừng ở trạm này thì ra tay.
Nhận tiền, yêu cầu phải giết chết Tứ gia.
Kế hoạch là nổ súng bắn Vương công tử đầu tiên, chờ dẫn dụ Tứ gia ra, tôi và lão nhị sẽ phối hợp động thủ.
Vừa rồi tôi sợ quá mà hối hận, không dám xông ra, lão nhị chắc là chết ở tầng trên…
– Mẹ mày, chết là đáng đời.
Ai thuê bọn mày? – Vương Đình Chi lại đá vào chân gã.
Gã kia cũng không dám kêu.
– Đã chết hai rồi, cộng thêm tôi, người còn lại chính là người thuê chúng tôi thôi, là kẻ gánh hai sọt dưa ấy, chắc là đang trốn ở khu giường ghép rồi.
Các anh bắt lấy gã là biết cấp trên là ai.
Anh Báo lập tức mang theo người đi đến chỗ khu giường ghép, lại nghe có vài tiếng súng phát ra, hành khách kêu la hoảng loạn, rất nhiều người từ trong khoang chạy ra, nhốn nháo chạy khắp nơi.
Một người trong đó lao như điên đến mép thuyền, có vẻ như muốn nhảy xuống sông.
– Bắt lấy nó.
Anh Báo hét lên, lập tức đuổi theo.
Lối đi trên boong chật hẹp chật cứng những hành khách vừa rồi bị tiếng súng làm cho hoảng loạn, anh Báo giơ súng lên trời bắn chỉ thiên một phát, hét tránh ra, nhưng tốc độ vẫn bị cản trở, sợ ngộ thương đến người khác cũng không dám chĩa súng về đằng trước, chỉ biết trơ mắt nhìn gã kia xông tới mép thuyền, lao người xuống.
Vương Đình Chi vừa xô vừa đẩy trong tiếng la hét nhốn nháo, dẫm lên tay với chân không biết là ai đó bị ngã xuống đất, thả người nhào lên, với tay ra cuối cùng bắt được một chân gã kia.
Cùng theo quán tính của cơ thể, hai người đập vào lan can.
– Thằng rùa rụt đầu, tao xem mày chạy đi đâu…
Anh ta cười to, tiếng cười chưa ngừng thì lại xảy ra một tình huống bất ngờ khác.
Thuyền hãng Phúc Lai được cải tạo từ thuyền cũ, một phần lan can của boong tầng dưới đã gỉ sét từ lâu nhưng vẫn chưa được tu sửa thay thế, bình thường không để ý tới, vừa rồi bị va đập mạnh như vậy, thanh sắt hoen rỉ đã không chịu nổi được sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, chỗ mối hàn giữa đáy và mặt boong tàu đã bị gãy.
Anh Báo trơ mắt nhìn Vương công tử không kìm được đà cùng với gã kia rơi xuống sông.
– Vương công tử…
Anh ta lao tới chỗ đó thò hẳn người ra ngoài, chỉ thấy mặt nước cuồn cuộn, không còn bóng dáng của Vương Đình Chi đâu nữa.
Sự việc bất ngờ liên tiếp xảy ra.
Thuyền thả neo, ngừng lại.
Khi Tô Tuyết Chí chạy xuống boong tầng dưới thì nghe nói vị Tứ gia kia đã nhảy xuống sông cứu người rồi.
Bên mạn thuyền người xem đứng chật ních, quây thành một vòng, xì xào bàn tán.
Anh Báo hình như không biết bơi, mắt nhìn chằm chằm vào mặt sông cuồn cuộn, thần sắc lo lắng sốt ruột, đi qua đi lại chỗ lan can bị gãy.
Một lát sau, tại dòng sông chảy xiết gần đó lần lượt có mấy thủy thủ vừa mới cùng nhau nhảy xuống cứu người, bám chặt lấy cọc dài của đồng đội đưa ra, kiệt sức bò lên, ướt sũng nằm trên boong tàu, thở hổn hển.
Anh Báo không thấy chủ nhân đâu, khóe mắt như nứt ra, gào to:
– Xuống tìm tiếp đi.
Ai cứu được người sẽ được thưởng bạc.
Một ngàn, hai ngàn, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu.
Muốn làm quan, cho làm quan.
Mấy thủy thủ nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Một thủy thủ thấp giọng nói:
– Anh ơi, không phải chúng tôi không muốn tiền thưởng, mà là không có năng lực.
Nơi này mấy tháng trước thì còn được, giờ nước lớn quá, từ thượng nguồn đổ xuống, người bị quay tròn, không lặn xuống được…
Không chỉ vậy, mặt sông ở đây rộng chừng vài chục trượng, đá ngầm san sát, vô cùng nguy hiểm.
Có nhận tiền thì cũng phải giữ được mạng thì mới làm.
Chẳng thân không quen, ai sẽ chịu trả giá bằng tính mạng của mình chứ?
Nhóm thủy thủ đi lại trên sông nước nhiều năm, đã chứng kiến quá nhiều sinh mạng bị nước nuốt chửng rồi, họ chỉ làm những gì có thể là, tất cả mọi người cũng đều hiểu đạo lý này.
“Đoàng”.
Anh Báo chĩa súng lên trời bắn một phát, mắt đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn:
– Mẹ nó xuống cho tao.
Không xuống, ông giết hết các người.
Một thủy thủ quỳ xuống:
– Mong đại gia giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi.
Chúng tôi có già có trẻ, nếu chết rồi thì cả nhà cũng sẽ chết đói mất.
Vừa rồi chúng tôi đã thổi còi gọi Hồng thuyền rồi, ở đó có cao thủ sông nước, đại gia chờ một chút…
Những người còn lại cũng dập đầu cầu xin không ngừng.
Anh Báo cánh mũi phẫn nộ nở to, mí mắt giật liên hồi, chĩa họng súng vào đầu thủy thủ, chậm rãi chạm vào cò súng.
– Ra tới, hình như ra rồi.
Đột nhiên, có người chỉ vào phía trước kêu to.
Tô Tuyết Chí vội vàng nhìn theo.
Quả nhiên, trên mặt sông cách đó bảy tám mươi mét, phía sau một dải đá ngầm đen sì nhô ra khỏi mặt nước thật sự xuất hiện một bóng trắng.
Đó là một người nâng một người khác, đầu trồi lên mặt nước.
Anh có vẻ như muốn tới dải đá ngầm kia nhưng lại bị dòng nước đẩy đi, không thể quay lại, tiếp tục trôi về phía trước.
Đằng trước anh, trên mặt sông cách đó không xa nổi lên cuộn sóng trắng lớn.
Trong mắt người ngoài nghề thì vùng nước đó uyển chuyển nhẹ nhàng như lông chim từ trên trời rơi xuống.
Nhưng thực ra phía dưới ẩn giấu hung hiểm vô cùng.
Đây chính là xoáy nước lớn.
Đừng nói là người, dù là thuyền, đi qua đó mà thao tác không tốt cũng rất dễ bị cuốn vào trong đó, bị táng thân vào đáy nước.
– Tứ gia…
Anh Báo xông tới đầu thuyền, gọi lớn, lại trơ mắt nhìn bóng trắng kia bị đẩy tới chỗ lông chim càng lúc càng gần.
Đôi mắt anh ta đỏ như máu, đột ngột quay phắt người lại, gào to:
– Thả thuyền nhỏ! Tôi xuống.
Trên thuyền lại lần nữa vang lên những tiếng xì xào to nhỏ.
Anh ta rõ ràng là đi chết mà.
Thuyền trưởng cùng với Ti vụ vội sai người làm theo.
Tô Tuyết Chí bám tay vào mép thuyền, thò người ra ngoài, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
Đột nhiên, phía sau cô, có người nắm lấy một cuộn dây thừng trên boong tàu lên, làm cho những người vây quanh đều xôn xao, “bùm” một tiếng, tung người nhảy xuống dưới, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Chờ khi nổi lên thì đã ra tới giữa sông cách mấy chục mét rồi.
Chính là Tam đương gia của Thủy hội Vương Nê Thu!
Chỉ thấy hai sườn ông như mọc ra hai cánh, theo dòng nước mãnh liệt rất nhanh đã bơi đến khu vực dải đá ngầm kia, nửa người vẫn trồi trên mặt nước, lấy cuộn thừng ra thắt thành nút thòng lọng lớn, quăng đến chỗ đá ngầm, chụp lấy vô cùng chuẩn xác, siết chặt, leo lên dải đá ngầm bằng dây thừng, sau đó hét to với bóng trắng đang trôi về phía lông vũ đằng trước, vung tay, ném thật mạnh, đầu kia của dây thừng được ném tới chỗ bóng trắng.
Người đàn ông trẻ tuổi ở trong nước vươn cánh tay còn lại ra bắt lấy sợi dây thừng ném về phía mình, nhanh chóng quấn vài vòng ở lòng bàn tay, sau đó giữ chặt.
Vương Nê Thu kéo sợi dây thừng, kéo anh và Vương công tử đã hôn mê về tới dải đá ngầm.
Lúc này, Anh Báo cùng với mấy thủy thủ cuối cùng cũng chịu xuống nước đi thuyền nhỏ đến chỗ đá ngầm, tiếp người, nhanh chóng quay lại thuyền lớn.
Đôi mắt của Tứ gia phủ một lớp tơ máu nhạt, sắc mặt tái nhợt, vừa lên tới nơi cả người bám vào lan can, khom người, mặt hướng ra sông ho lên kịch liệt.
Anh Báo lo lắng lao đến:
– Tứ gia, anh…
Tứ gia cúi đầu ho, một lọn tóc ngắn rũ xuống trán, giọt nước nhỏ xuống, rơi trên sống mũi cao thẳng của anh.
Anh không ngẩng lên, xua tay, ý bảo mình không sao.
Tô Tuyết Chí đứng ngay gần bên, tinh mắt, thoáng nhìn thấy trên ống tay áo đang bị anh túm ngăn cơn ho hình như có dính vết máu.
Không chỉ có vậy, bên đùi trái của anh không biết ở dưới nước đã bị thương như nào mà vừa lên bờ, không có nước sông pha loãng, máu vẫn trào ra nhuộm đỏ cả áo trắng, vô cùng bắt mắt.
– Tứ gia, chân anh…
Anh cuối cùng cũng ngừng ho, lại lần nữa xua tay, nhận áo khoác do vệ sĩ đưa tới, khoác lên vai, sau đó ngồi dậy, bước nhanh đến chỗ Vương công tử.