Như vậy coi như là anh đã đồng ý giúp rồi.
Tô Tuyết Chí thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, kiểu cách miễn cưỡng, thậm chí là giọng điệu châm chọc mình như thế lại càng làm cho cô thấy yên tâm.
Quen biết với anh gần nửa năm, phản ứng như này của anh cơ bản rất phù hợp với nhận thức của cô về anh.
Cô không hề do dự, thừa nhận:
– Không giấu cậu họ được gì cả.
Cậu họ nói đúng, chỗ cháu đúng là có một vài thứ.
Cô lấy lá thư mà tiến sĩ Dư nhận được ra, nói cho anh biết tiến sĩ Dư báo án không có kết quả, nhưng lại làm quen được anh họ mình, bởi tin tưởng anh họ mà cuối cùng đã quyết định giao lá thư này cho anh họ, mong được anh họ giúp đỡ.
Nói xong, cô đưa thư cho anh.
Hạ Hán Chử nhận lấy xem.
– Xin lỗi cậu họ, tiến sĩ Ngô rất có khả năng đã bị hại như trong thư đã nói, giờ chỉ có tiến sĩ Dư là người biết tình hình, cho nên ngay từ ban đầu cháu mới không tiện nói ra toàn bộ..,.
Ánh mắt Hạ Hán Chử đang đặt vào lá thư ngước lên:
– Khoản mục mà trong thư nhắc tới hiện tại còn trong tay vị tiến sĩ Dư kia không?
– Còn ạ.
Nếu cần thiết thì cháu dẫn cậu họ đi gặp anh họ cháu, bảo anh họ đưa cậu họ đi gặp tiến sĩ Dư.
Tiến sĩ Dư hiện giờ cũng chỉ tin tưởng một mình anh họ thôi ạ.
Hạ Hán Chử nói:
– Không cần.
Tôi nói rồi, tôi nhận việc này, cậu không phải lo đâu.
Thư tôi sẽ cầm, việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ tự liên hệ với anh họ cậu để đi lấy đồ.
Tô Tuyết Chí đáp ứng.
– Vâng ạ.
– Tôi đi đây.
Anh cất thư đi, sau đó với tay muốn lấy áo khoác vừa rồi có vắt lên lưng ghế, Tô Tuyết Chí cũng nhanh nhẹn giành trước một bước cầm lên, cung kính đưa qua bằng hai tay:
– Cậu họ, áo đây ạ.
Anh liếc cô một cái, nhận lấy đặt trên cánh tay, sau đó đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí tiễn anh ra khỏi tòa thực nghiệm, lẽ ra cô muốn tiễn anh ra tận cổng trường để tỏ tấm lòng chân thành.
– Cậu về đi, không cần tiễn đâu.
Tô Tuyết Chí đành phải nghe lời anh dừng bước, nhìn theo bóng dáng anh đi ra ngoài, lúc sắp không nhìn thấy nữa thì sực nhớ tới một chuyện thì lại vội vã đuổi theo.
– Cám ơn cậu họ.
Anh đã đồng ý chuyện lớn này, Tô Tuyết Chí thực ra cũng hiểu, dù là anh khi xử lý chỉ sợ cũng không hề dễ dàng, thậm chí, rất có khả năng ngay cả anh cũng gặp phải nguy hiểm.
Cô không có tư cách thay mặt bất cứ ai để cảm ơn anh, nói cảm ơn là bởi bản thân bất lực, nhưng bất kể thế nào, cám ơn là phương thức kính trọng nhất và là duy nhất mà cô có thể bày tỏ với anh, vì câu nói bảo đảm kia của anh với cô.
– Cậu họ, cậu là người tốt.
Cảm ơn xong rồi, cô lại không kìm được nhìn bóng lưng đằng trước, nói thêm một câu này nữa.
Anh dừng bước, thân hình chìm trong bóng tối, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn cô, nở nụ cười.
– Tiểu Tô…
Cô nghe thấy anh gọi mình, giọng vô cùng ôn hòa, không hề có vẻ hung dữ như lúc ở trong phòng thí nghiệm.
– Tôi không dám nhận danh hiệu này đâu, cũng không gánh vác nổi, cậu nên dành cho người thích hợp đi.
Anh nói.
– Tôi đồng ý làm, thứ nhất là vì chức trách, thứ hai là vì bản thân tôi.
Có câu không có lợi thì không dậy sớm, thân tôi một nửa đã hãm sâu dưới bùn lầy rồi, bằng không, cậu cho rằng tôi lấy gì để nuôi thủ hạ, khiến cho họ cống hiến sức lực vì tôi? Có điều, loại hút máu dân chúng kiếm tiền này tôi không làm.
Nếu tôi không làm, đương nhiên cũng sẽ không thể để kẻ khác kiếm được nhẹ nhàng như vậy, không thể để những kẻ mà hiện tại đi hút máu kia rất có khả năng sẽ trở thành súng pháo đối phó lại với tôi.
– Tôi nói thế, cậu đã hiểu chưa? Cho nên, về sau đừng có dùng từ mà bản thân không biết để đi nịnh tôi nữa, tôi luôn cảm thấy như nghe tiếng chuông tang, không may mắn.
Tô Tuyết Chí ngẩn người ra.
Cô không hiểu vì sao lại có một người kháng cự mạnh mẽ với kiểu cảm ơn là “người tốt” như này.
Cô cũng không biết có phải là cô nghĩ nhiều hay không, nhưng trong cách nói chuyện vô cùng tự ti và thẳng thắn của anh, cô dường như cảm thấy một loại tự giải phẫu và tự chễ giễu bản thân một cách cay nghiệt và lạnh lùng.
Hóa ra anh không chỉ thích tận dụng mọi cơ hội để chế nhạo cô, mà ngay cả bản thân mình anh cũng tàn nhẫn như thế.
Nhưng không biết vì sao, anh như vậy, đột nhiên lại chạm vào một nơi nào đó trong trái tim cô một cách nhẹ nhàng.
Cô bỗng nhiên thấy xúc động, mê hoặc, và một chút khó chịu, vì anh còn có một khía cạnh như này.
Trước đây cô chỉ biết anh là người muốn gió được gió muốn mưa được mưa, để đạt mục đích bất chấp thủ đoạn, tàn nhẫn, độc ác.
Người ta gọi anh là “Tứ gia”, là “Tư lệnh” để tôn xưng anh, dù là kẻ địch của anh cũng phải tránh đi mũi nhọn, cùng lắm là nghiến răng mài đao ở sau lưng anh mà thôi.
Cô không bao giờ nghĩ rằng, một người như anh lại cũng có một khắc u ám nản lòng đến cực độ như thế, mà khoảnh khắc bộc lộ bất chợt sự nản lỏng và tăm tối này đối lập hoàn toàn với anh thường ngày, rõ ràng như ngày và đêm, mới càng khiến con người ta ngỡ ngàng, càng không thể nào coi thường được.
Anh đã từng trải qua chuyện gì, mà khi một người dùng hai từ “người tốt” để khen ngợi anh lại có thể khiến cho anh nghe thành thanh âm của “chuông tang” đây?
Trong sự tương phải lớn lao này, Hạ Hán Chử nào mới là Hạ Hán Chử chân chính?
Tô Tuyết Chí phải kìm nén lắm mới không tiếp tục đuổi theo để cản anh lại, nghiêm túc nói cho anh biết, câu nói kia của cô không phải là nịnh hót, mà là lời thật lòng của cô.
Cô thấy anh là người tốt, dù cho anh có nói anh không thể gánh vác nổi.
Nhưng ít ra, ở trong chuyện này cô muốn biểu đạt sự cảm ơn của mình với anh, anh là người tốt.
Vậy là đủ rồi.
Nhưng cô không dám, cũng không có lá gan này, đành phải nhìn theo anh quay người rồi tiếp tục đi, cuối cùng, bóng dáng biến mất trong tầm mắt của cô.
Hạ Hán Chử đi ra khỏi cổng lớn trường y, lúc bảo vệ cúi chào anh thì nói nhỏ đôi câu, sau đó đứng ở cổng lớn nhìn quanh một lượt.
Đinh Xuân Sơn hôm nay theo anh ra ngoài tuần tra kiểm soát, buổi tối vẫn luôn chờ ở đây, nhìn thấy anh đi ra thì xuống xe đón, mở cửa xe cho anh.
Hạ Hán Chử đi lên, chỉ thị mấy câu.
Đinh Xuân Sơn gật đầu.
– Còn chuyện này nữa, sáng ngày mai, cậu tiếp tục phái một người tới kiểm tra khắp tường rào quanh trường, xem xem có dấu vết người nào hay không.
– Có người theo dõi ngài ạ? – Đinh Xuân Sơn lập tức cảnh giác.
– Tôi nghi ngờ tối nay có người do thám, lợi dụng cơ hội mất điện để tiếp cận, nhưng chắc không ngờ điện phục hồi nhanh chóng mà vội vàng rút lui mà bị tôi phát hiện.
Tôi vừa hỏi bảo vệ trường, bảo vệ trường khẳng định tối hôm nay không có người nào vào trường cả.
Vì vậy, nếu tôi đoán không sai, người này chắc chắn là người bên ngoài rồi.
– Đã rõ, sáng mai tôi sẽ tự đi làm.
– Đinh Xuân Sơn nói.
Hạ Hán Chử gật gật đầu, dựa ghế nhắm mắt lại.
Đinh Xuân Sơn lái xe đến Hạ Công quán, Hạ Hán Chử bảo anh ta tự lái xe quay về làm việc.
Đinh Xuân Sơn mở cửa xe cho anh, Hạ Hán Chử thấy anh ta ngập ngừng như muốn nói thì hỏi:
– Còn có việc gì?
Đinh Xuân Sơn nhìn hướng cổng lớn, chần chừ một giây cuối cùng vẫn nói:
– Là có chuyện.
Tôi nghe thủ hạ báo cáo, Diệp công tử hôm nay lại gặp mặt tiểu thư, còn nói chuyện mấy câu, hỏi tiểu thư chủ nhật có đi tuyên truyền cai thuốc lá không.
Còn nói chờ hoạt động xong rồi nếu tiểu thư rảnh thì anh ta sẽ dạy tiểu thư đi xe đạp….
Thủ hạ của anh ta chính là tài xế cho Hạ Lan Tuyết kia.
Đinh Xuân Sơn khẽ liếc sắc mặt của thủ trưởng, trong lòng thấp thỏm, nói chuyện cũng lắp bắp lên:
– Bởi vì là anh họ của Tô thiếu gia, cũng là họ hàng của ngài, cho nên thủ hạ của tôi cũng không biết có nên ngăn cản hay không…
Hạ Hán Chử nghe xong cũng không có biểu cảm gì khác, chỉ nói không cần ngăn cản, sau đó thì đi vào.
Đinh Xuân Sơn cũng lái xe nhanh chóng rời đi.
Rạng sáng, cổng lớn của Công quán vẫn đóng chặt, phòng của em gái đã tắt đèn, mấy người hầu cũng đã kết thúc một ngày làm việc, vào giờ này đều đang ngủ say sưa.
Hạ Hán Chử vừa từ thư phòng của mình trở về phòng ngủ, cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Anh cởi quần áo, đi vào buồng tắm, mở vòi nước ra.
Dòng nước xối lên đỉnh đầu, làm ướt yết hầu nhô ra trước cổ của người đàn ông trẻ tuổi, rơi xuống bờ vai rộng, nhanh chóng phủ lên cơ thể trần trụi gầy mà rắn chắc, mạnh mẽ của anh.
Những chuyện quan trọng, lúc ở trong thư phòng anh đã suy xét gần như rõ ràng.
Nhưng mà đêm nay, còn có một chuyện nhỏ không quá quan trọng khác trong màn đêm yên tĩnh này, trong lúc tắm rửa riêng tư nhất này lại đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, thậm chí anh muốn xua đi cũng không xua được.
Điều này làm cho Hạ Han Chử cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Mỗi khi đi tắm, anh bình thường sẽ không nghĩ gì cả.
Chuyện thích hợp để làm nhất chính là gạt bỏ mọi thứ trong đầu, để cơ thể được thanh lọc và hoàn toàn thả lỏng, chuẩn bị thật tốt cho giấc ngủ và nghỉ ngơi tiếp theo.
Từ nhỏ anh đã mắc chứng ho đêm, thời điểm phát bệnh nặng nhất ngay cả thở cũng thấy khó khăn, người nhà hết sức lo lắng, bởi thế mà từ nhỏ anh đã được người nhà che chở như báu vật, chỉ lo săn sóc không đầy đủ.
Dần dần điều trị đến khi mười mấy tuổi đã xem như chữa khỏi, trong mấy năm nay chưa từng phát bệnh trở lại.
Không ngờ vận mệnh thay đổi bất ngờ, triều đình giáng tội, trong một đêm cả gia tộc bị gặp họa ngập đầu, anh mười hai tuổi mang theo em gái chạy trốn, phải trôi giạt một thời gian dài.
Về sau được sự trợ giúp của Vương Hiếu Khôn, em gái mới có cuộc sống ổn định.
Anh lúc thiếu niên đã lên tàu đi Châu âu, đến Berlin vào học trường quân đội.
Sau khi trở về, anh dấn thân vào cách mạng, trở thành một trong hàng ngàn nghĩa quân chôn vùi triều đình nhà Thanh cùng với thế giới cũ.
Trong mấy năm sống nơi băng tuyết ở vùng núi Berlin, anh đã thoát thai hoán cốt, nhưng bệnh cũ cũng theo đó mà tái phát.
Tuy rằng ở nơi đó, bác sĩ Rudolph mà anh đã kết bạn được đã giúp rất nhiều cho bệnh tình của anh, nhưng bệnh cũ từ đó vẫn không khỏi hẳn, lúc thì phát nặng, lúc thì nhẹ.
Bản thân anh cũng đã quen với điều đó, chưa từng lo lắng gì cả, trước khi đợi được ngày nào đó anh thật sự phát bệnh mà chết thì có khi anh đã chết trước rồi.
Điều khổ sở duy nhất là khi phát bệnh, cả đêm anh không ngủ được.
Về sau anh phát hiện ra, trước khi đi ngủ tắm nước nóng, đầu óc thanh tịnh, không suy nghĩ gì, xong rồi lên giường ngủ, dường như rất có ích cho chứng ho đêm, vì thế dù thật hay giả thế nào thì thói quen này cũng dần dần hình thành.
Lúc tắm rửa, anh sẽ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì cả.
Nhưng đêm nay giờ phút này, anh lại không khống chế được.
Dòng nước ấm chảy qua toàn thân khiến lỗ chân lông nở ra, cảm giác này khiến cho anh chợt nghĩ đến cảm giác gò má của cô con gái nhà họ Tô chạm qua mặt anh vào lúc mất điện trong buổi tối nay trong sàn luyện tại trường quân y.
Lúc đó anh muốn tránh cô để hai người khỏi va đụng vào nhau trong bóng tối, nhưng lại không nghĩ rằng suýt nữa đụng vào nhau, không chỉ thế, khi ấy anh hơi cúi thấp đầu, bởi vậy mà sượt qua gò má cô một chút.
Anh là một người đàn ông trưởng thành bình thường, lúc đó cơ thể anh có phản ứng gì, anh vô cùng rõ ràng.
Chính bởi vì như thế mà giờ hồi tưởng lại, anh càng cảm thấy không thể tin được, và có chút khó chịu.
Quá là hoang đường.
Anh để mặc nước ấm xối xuống cơ thể, nhắm mắt lại, nhắc nhở chính mình.
Có lẽ là cô độc quá lâu, bản thân cũng có nhu cầu bình thường, cũng không có giải tỏa, cho nên anh mới nảy sinh cảm giác hấp dẫn dục vọng với một cô gái như thế.
Nếu là cô gái khác thì cũng thôi đi, nhưng lại là cô gái nhà họ Tô, là cô gái mà anh không thể đối xử như lẽ thường.
Lại nghĩ đến lần trước, nghĩ đến chuyện lần đó tắm rửa anh không thể khống chế được, hình như cũng là vì cô gái nhà họ Tô này.
Khi ấy anh hoài nghi cô giấu giếm thân phận.
Còn đêm nay, vì sao anh lại có suy nghĩ ham muốn này?
Sau khi tuần tra kiểm soát trở về, tối nay lẽ ra anh còn có buổi xã giao khác, nhưng khi biết sẩm tối cô đến tìm mình thì không kìm được liền đổi hướng.
Anh phát hiện không biết từ khi nào, dường như anh đã bị cô gái nhà họ Tô vẫn đang khoác trên mình vỏ bọc đàn ông trói buộc rồi.
Nhận thức ra điều này càng khiến cho tâm tình của Hạ Hán Chử càng trở nên tồi tệ.
Anh với tay chạm vào vòi nước, tắt toàn bộ nước ấm.
Chớp mắt, nước ấm chuyển sang lạnh, sau đó hoàn toàn biến thành nước lạnh ngắt, rào rào xối xuống người anh.
Anh đứng bất động trong làn nước lạnh đang dội một cách đột ngột và không thương tiếc, ngửa mặt lên, mặc cho nước lạnh cọ rửa, nhắm mắt lại chờ một lúc, chờ cho cảm giác kỳ lạ khác thường còn lưu lại trên da mặt anh biến mất hoàn toàn thì mới chậm rãi với tay ra tắt vòi nước.
Nước lạnh đã ngừng, chỉ còn lại vài giọt dọc theo vòi nước nhỏ xuống, rơi vào gương mặt điển trai ướt sũng của người đàn ông trẻ tuổi.
Anh mở mắt ra, kéo khăn tắm được treo bên cạnh lau khô tóc và thân thể, lúc đi ra thì đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Dục vọng là dục vọng, kết hôn là kết hôn.
Tào tiểu thư không thể làm anh nảy sinh dục vọng như này, nhưng nếu không thể thoái thác, anh cần phải cưới, vậy thì anh cưới Tào tiểu thư, trước mắt mà nói không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
Anh cần phải duy trì sự cân bằng trong cuộc đối đầu giữa các thế lực khác nhau.
Ba thế lực lớn mạnh nhất Tào, Lục, Vương hiện nay sau lưng đều có phụ thuộc riêng.
Mà bản thân anh, căn cơ còn chưa đủ mạnh.
Nếu giờ tùy tiện đắc tội Tào, Tào Lục liên thủ với nhau, anh không dễ dàng nắm phần thắng được.
Mà liên kết với Vương Hiếu Khôn để đi đối phó…
Đặt hy vọng lên trên người khác luôn rất nguy hiểm.
Con người có đôi khi vì lợi ích mà có thể bán đứng mình cũng không chút do dự.
Cho nên hiện tại, tránh đi mũi nhọn, phò tá Tổng thống đang như mặt trời giữa trưa đối với anh mà nói là phương thức đơn giản nhất, cũng hữu hiệu nhất.
Trước khi báo thù, anh còn cần phải làm cho mình lớn mạnh hơn, đồng thời, anh cũng cần phải chờ thời cuộc biến hóa, thuận theo tình thế mà hành động.
Tất cả điều này cần đều là thời gian, anh phải có nhẫn nại.
Cho anh thêm mấy năm, thậm chí một hai năm, hẳn là cũng đủ rồi.
Anh chưa từng chuẩn bị lên bờ.
Người lấy được nước giữa biển lớn mênh mông, cuối cùng chỉ có hai kết cục, một là chết chìm, hoặc là, đối thủ chết chìm trước so với mình.
Trong cuộc sống của anh, không cần bất cứ điều ngoài ý muốn nào, cũng không thể có thứ vượt ra khỏi kiểm soát của anh được.
Vừa rồi bị nước lạnh dội xuống, những tạp niệm không nên có trong đầu Hạ Hán Chử đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Có lẽ là dạo gần đây phụ nữ mà anh tiếp xúc nhiều nhất chính là cô gái nhà họ Tô, cho nên rất tự nhiên mà suy nghĩ của anh sẽ rơi trên người cô.
Nếu đã có nhu cầu ở phương diện này, cũng rất đơn giản thôi, Đường tiểu thư chính là một đối tượng không tồi.
Vừa hay, anh cũng thích một người vừa xinh đẹp dáng người lại quyến rũ còn dịu dàng thông minh biết tiến biết lùi, không cần chịu trách nhiệm như thế.
Nếu thật sự có nhu cầu, cô ấy là lựa chọn thích hợp nhất.
Anh không ngại có thể thử một lần.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, trong lòng nghĩ như vậy.