Sính Kiêu


Người đến là Vương phu nhân và Vương Đình Chi.

Tối qua Đinh Xuân Sơn nghe theo dặn dò của Hạ Hán Chử, sau khi giải quyết xong sự hỗn loạn ở ga tàu hỏa thì buổi sáng ngay lập tức trở về Thiên Thành.

Sắp xếp như thế, một là Bộ Tư lệnh cần thân tín canh gác, hai là xảy ra chuyện như thế, Hạ Hán Chử bảo em gái tạm thời đừng tới kinh thành vội mà cứ ở lại Thiên Thành.

Ban ngày sau khi trở lại, Đinh Xuân Sơn lại từ thủ hạ thì biết, tối qua sếp lớn thực ra bị chấn thương sau vụ nổ.

Chạng vạng Vương Đình Chi gọi điện hỏi anh ta tình hình, anh ta liền nói sự thật.

Vương Đình Chi vô cùng lo lắng, tính đi Hoa viên Đinh gia để thăm, Vương phu nhân biết thì nói cũng muốn tới, bởi thế anh ta liền chở mẹ cùng tới đây.

Hạ Hán Chử từ trên lầu đi xuống, Vương Đình Chi lập tức bước nhanh tới đón, nét mặt đầy vẻ lo lắng quan tâm.

– Anh Tư, vết thương của anh thế nào rồi? Anh đến khi nào? Tới rồi sao không nói một tiếng thế?
Hạ Hán Chử chào hỏi hai người, nói mình không sao, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, đã xử lý xong rồi.

Sau đó anh lại cười giải thích, anh buổi chiều mới tới, bởi tối qua không ngủ được mấy cho nên khá mệt, tính nghỉ ngơi một lát rồi mới báo bình an cho mọi người.

Không ngờ ngủ sâu quá.

– Là tại cháu cả, đã khiến cho mọi người lo lắng.

– Hạ Hán Chử áy náy nói.

Vương phu nhân nói:
– Cháu đừng nói vậy, cháu không sao là tốt quá rồi.

Biết tối qua xảy ra chuyện, cả ngày bác lo lắng sốt ruột mãi.

Cháu cứu cậu Tiểu Tô kia vốn cũng là điều nên làm.

Nhưng không phải bác nhiều chuyện đâu, Yên Kiều à, như thế quá nguy hiểm.

Những chuyện như này đáng nhẽ cháu không cần phải đích thân đi, mà cũng không phải cháu cố ý.

May mà cháu phúc lớn mạng lớn, cát nhân thiên tướng, tránh được một kiếp!
Bà ta chắp tay trước ngực vái vài cái, sau đó chỉ vào hộp đồ ăn mang đến đã đưa cho thím Hạ, nói là mình làm để bồi bổ cho anh, bảo anh ăn lúc còn nóng, bồi dưỡng cơ thể.

Hạ Hán Chử cảm ơn, nói lát nữa sẽ ăn.

Vương Đình Chi nghiến răng nói:
– Nhất định là lão cáo già Lục Hoành Đạt làm rồi! Ngày nào đó, em sẽ bắt lão ta trả giá…
– Đình Chi!
Bà Vương nhíu mày quát con trai, sau đó nói:
– Yên Kiều, cháu yên tâm, bác trai cháu sẽ điều tra giúp cháu.

Đợi điều tra ra hung thủ rồi, nhất định sẽ trả thù cho cháu.

Hạ Hán Chử lại cảm ơn lần nữa.

Bà Vương hỏi khi nào thì Hạ Lan Tuyết tới, biết được Hạ Hán Chử đã đổi ý, vì sự an toàn mà tạm thời em gái vẫn chưa thể về bên này thì thở dài, buồn bã nói rất nhớ cô ấy.

Lại nói đến chuyện gần đây liên quan đến Tào tiểu thư, nói cô ấy tất bật ngược xuôi, tổ chức các phu nhân tiểu thư ở kinh thành quyên góp tiền xây dựng một cô nhi viện, bản thân Tào tiểu thư làm viện trưởng, hết sức bận rộn.

– Người có xuất thân tốt, lại có học vấn cao như Tào tiểu thư nhưng lại thấu hiểu và có trái tim bao dung với nỗi khổ của công chúng.

– Bà Vương cảm thán.

Hạ Hán Chử chỉ mỉm cười lắng nghe.

Lúc bà Vương trò chuyện với Hạ Hán Chử, Vương Đình Chỉ chỉ ngồi một bên, không nói lời nào, hình như tâm tư đang bay đi đâu đó.

Ngồi một lúc, bà Vương nói không quấy rầy anh nữa, bảo Hạ Hán Chử nghỉ ngơi sớm, đứng lên ra về.

Hạ Hán Chử tiễn bà ra ngoài.

Bà Vương bảo anh không phải tiễn, bà đứng ở cửa phòng khách, chờ con trai ra ngoài, bên cạnh không có ai, nhìn Hạ Hán Chử, ngập ngừng như có điều muốn nói.

– Bác gái còn có chuyện gì ạ? – Hạ Hán Chử mỉm cười hỏi.

Bà Vương ngập ngừng:
– Yên Kiều à, bác coi cháu như con cái trong nhà nên nói thẳng, cháu với vị Đường tiểu thư kia là như nào thế?
– Đường tiểu thư?
Hạ Hán Chử nhướng mày, hỏi lại một câu.

Mấy ngày qua, tại kinh thành xôn xao tin đồn, người trong giới xã hội khắp thành phố đều đang đồn rằng, Hạ Hán Chử và Đường tiểu thư đã cùng qua đêm tại khách sạn Thiên Thành.

Ai nấy đều biết anh sắp tới kinh thành gặp trưởng bối nhà họ Tào để bàn chuyện hôn sự, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nghe nói chính là buổi tối mà Phó thị tổ chức bữa tiệc ở khách sạn Thiên Thành, là có người tận mắt nhìn thấy hai người đi lên tầng trên, vô cùng rành rành, sự việc lập tức lan truyền ai nấy đều biết, hôm nay thậm chí còn đăng lên cả báo chí nữa.

Kiểu loại chuyện như này, bình thường cũng không vấn đề gì, đó chẳng qua là một chút chuyện lãng mạn phong lưu của đàn ông mà thôi, nhưng anh sắp đính hôn rồi, thế mà còn làm ra chuyện này, quan trọng là còn chẳng chút e dè, lại bị người khác âm thầm châm ngòi thổi gió, khiến cho sự việc lan rộng ai nấy đều biết, tới miệng những người rảnh rỗi, chắc chắn sẽ tam sao thất bản trở thành câu chuyện anh không tôn trọng Tào tiểu thư, thậm chí là nhà họ Tào.

Bà Vương nghe nói lão phu nhân nhà họ Tào rất không vui, thấy mất mặt, mắng Hạ Hán Chử không biết điều, còn cưỡng chế Tào tiểu thư không cho ra ngoài.

Làm cô ấy lo lắng hôn sự có ảnh hưởng.

Bà Vương nói lại chuyện này cho anh nghe, nhắc nhở:
– Yên Kiều à, việc này nói lớn thì không lớn, nhưng hơi rắc rối, chủ yếu là thời điểm không đúng.

Bác nghe nói, là một bà vợ nhỏ của nhà họ Lục đã thêm mắm dặm muối gièm pha trước mặt lão phu nhân, làm cho lão phu nhân vô cùng tức giận.

Ngoài ra, hôm nay bác còn nghe nói, cháu đã đánh gãy chân con trai bà vú của Tào tiểu thư nữa, có đúng không? Tào tiểu thư có lòng, muốn che giấu cho cháu, nhưng lại không thể giấu giếm được.

Con bé dù không phải, nhưng cháu cũng không thể làm như vậy chứ! Dù đánh chó cũng phải nể mặt chủ mà đúng không.

Bác rất lo lắng.

Hay là cháu xin nghỉ hai ngày, chờ khỏe hẳn rồi thì mau chóng đến nhà họ Tào xin lỗi, làm sáng tỏ hiểu lầm, chứ nếu để hôn sự bị ảnh hưởng không được suôn sẻ, chẳng phải càng khiến bọn tiểu nhân càng sung sướng hay sao?
Hạ Hán Chử nghe xong, lặng thinh một lát nói:
– Cám ơn bác gái đã quan tâm, nhưng chỗ cháu không có gì cần phải làm sáng tỏ cả ạ.

Như vậy là, tự anh đã thừa nhận cùng Đường tiểu thư ở bên nhau rồi, mà việc đánh gãy chân người của nhà họ Tào, cũng đều là sự thật.

Bà Vương thấy anh trẻ tuổi dễ giận, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như xưa, bản thân mình thì lại quá nóng nảy, bụng than thở, nghĩ không bằng để ông chồng mình khuyên có lẽ tốt hơn, vì thế chỉ bảo anh nghỉ ngơi cho tốt.

Hạ Hán Chử gật đầu, tiễn Vương phu nhân cùng Vương Đình Chi xong thì quay trở lại.

Thím Hạ đi vào bếp chuẩn bị món ăn cho anh, anh ngồi một mình trong phòng khách, đang thất thần,chợt thấy Vương Đình Chi quay lại, nhướn mày lên:
– Đình Chi, chú có việc gì à?
Ra hiệu anh ta ngồi xuống.

Vương Đình Chi không ngồi, nói mẹ còn đang chờ bên ngoài, anh ta chỉ có mấy câu muốn hỏi thôi.

– Anh Tư, sao Tô Tuyết Chí lại ở ghế lô của anh đến mức suýt nữa thì xảy ra chuyện thế?
Hạ Hán Chử nói:
– Là anh tạm thời thay đổi hành trình, nên chuyển vé tàu cho anh họ cậu ta.

Là anh liên lụy cậu ta.

– Cậu ấy có làm sao không? Bị thương không? – Vương Đình Chi hỏi xong, nín thở nhìn anh.

Hạ Hán Chử nói không sao, không bị thương.

Vương Đình Chi thở phào một hơi, trên mặt nở nụ cười, nhìn Hạ Hán Chử chân thành nói:
– Cảm ơn anh Tư đã cứu cậu ấy.

Vậy em không còn việc gì nữa, em đi đây.

Anh Tư bị thương, anh nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Hạ Hán Chử mỉm cười, nhìn Vương Đình Chi rời đi.

Người đi rồi, nụ cười trên mặt anh biến mất, lại cảm thấy vết thương sau lưng bắt đầu nhâm nhẩm đau nhức.

Anh vẫn luôn nhớ lời dặn dò của cô, bảo anh tới kinh thành rồi thì lập tức đi bệnh viện tiêm huyết thanh.

Nhưng anh lười biếng, chẳng hề muốn đi chút nào.

Tốt nhất là tiêm huyết thanh trong vòng 24 giờ, nếu không hiệu quả bảo vệ sẽ giảm đi rất nhiều.

Về điểm này, chắc chắn là cô hiểu rõ hơn so với anh.

Anh nhìn đồng hồ để ở phòng khách.

Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi.

Đương nhiên, giờ cô hẳn là đang bận rộn gặp mặt Hiệu trưởng, nhất định là đã ném anh lên tận trên chín tầng mây rồi.

Thím Hạ tới mời anh dùng cơm.

Hạ Hán Chử ngồi xuống nhưng chẳng có tâm tình ăn uống, ăn một chút rồi đứng lên.

Phần còn lại của buổi tối ngập tràn những cuộc gọi từ khắp nơi, anh liên tục nhắc lại lý do mất liên lạc trong ngày, nói rằng mình đã an toàn và chỉ bị thương nhẹ ngoài da, cảm ơn sự quan tâm của mọi người và yêu cầu mọi người không cần phải đến thăm anh làm gì cả.

Kim giây cứ tiến về phía trước, kim phút nhích từng bước một và kim giờ cũng tiến về phía trước mấy bước mà không hề hay biết.

Đã gần mười một giờ, điện thoại vang cả đêm, cuối cùng cũng lặng yên.

Đột nhiên lúc này, nó lại reo vang.

Trái tim Hạ Hán Chử khẽ nảy lên.

Theo lý mà nói, điện thoại xã giao sẽ không gọi đến vào lúc muộn như này.

Ban ngày trước khi chia tay cô, anh đã yêu cầu cấp dưới để lại địa chỉ và số điện thoại cho cô, để cô có thể đến gặp anh bất cứ khi nào cô cần.

Hạ Hán Chử không biết mình bị làm sao, biết rõ là không thể, nhưng khi trong đêm khuya muộn lại lần nữa nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, trong lòng anh lại có chút hồi hộp, với tay, cầm ống nghe lên, không lập tức lên tiếng mà hơi nín thở, chờ giọng nói bên kia.

– Là tôi.

Con trai của ta, muộn như này, không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ?
Một giọng nói hồn hậu, quen thuộc bằng tiếng Đức phát ra từ ống nghe.

Là bác sĩ Rudolph.

Hạ Hán Chử sửng sốt, cười nói:
– Không đâu, cháu còn chưa ngủ.

Hôm nay vừa đến, còn chưa kịp liên hệ với bác.

Dạo này bác thế nào?
Rudolph nói mọi thứ đều bình thường, hôm nay tham gia Hội nghị y học, gặp được nhiều người, buổi tối còn làm quen được với Hiệu trưởng của trường quân y cùng với trợ lý của ông ấy, một thanh niên trẻ tuổi họ Tô.

– Thì ra cậu ấy chính là người từng khâu vết thương cho cậu.

Tôi trò chuyện với cậu ấy một lúc, cậu ấy tri thức uyên bác, là một người rất am hiểu sâu sắc về y học.

Như cách nói người Trung Quốc các cậu, tôi đúng là thấy hận khi gặp nhau quá muộn.

Tôi rất thích cậu thanh niên này.

Nghe Rudolph khen ngợi cô liên tục, trong lòng Hạ Hán Chử lại có cảm giác tự hào, lẳng lặng nghe, không hề chen lời.

– Ồ đúng rồi, tôi đúng là vui quá mà quên mất chuyện chính.

Tôi nghe nói tối qua cậu xảy ra chuyện, bị ngoại thương, thế đã tiêm huyết thanh uốn ván chưa?
Trái tim Hạ Hán Chử lại lần nữa nảy lên, làm như không có chuyện gì:
– Sao bác lại biết cháu bị thương?
Rudolph nói, em gái anh vừa rồi gọi điện cho ông, nói buổi tối từ công tử nhà họ Vương biết được anh bị thương, lo cho anh trai không quan tâm đến sức khỏe bản thân, nên nhờ ông quan tâm, nhắc nhở anh mau chóng đi tiêm huyết thanh.

– Cậu không đi tiêm phải không?
Giọng Rudolph không vui.

Hạ Hán Chử yên lặng.

– Không được, nhỡ có chuyện thì sao.

Cậu chờ tôi, tôi đến nhà cậu ngay lập tức…
– Không không, đã muộn thế này rồi, tốt nhất để cháu đến chỗ bác đi…
Hạ Hán Chử nói, ép cảm giác thất vọng khó hiểu đang trào lên trong lòng mình xuống, cúp điện thoại.

Anh đánh xe đến nhà Rudolph.

Sau khi tiêm xong, anh đi ra, ngồi trong ô tô dưới màn đêm một lúc lâu mới trở về nơi ở của mình.

Ngày hôm sau, Phủ tổng thống cử bác sĩ đến xem vết thương cho anh, các tờ báo đăng lại vụ ám sát trên tàu hỏa xảy ra vào đêm hôm trước.

Hạ Hán Chử lấy lý do dưỡng thương nên ở nhà, nhưng đồng nghiệp và bạn bè của anh lần lượt đến thăm hỏi, Hoa viên Đinh gia luôn có khách từ sáng đến tối.

Không chỉ như vậy, có lẽ vụ án nhà máy dược phẩm Đông Á cách đây không lâu đã khôi phục lại danh tiếng cho anh, Tông tiên sinh từ chỗ Hiệu trưởng Hòa biết được chuyện đêm hôm đó anh đã chạy tới cứu Tô Tuyết Chí, cũng đã gửi thư an ủi cho anh.

Dư luận lên án vụ ám sát, tuy không nói rõ, nhưng âm thầm cho rằng đây là việc làm của Lục Hoành Đạt.

Nghe nói Lục Hoành Đạt vô cùng phẫn nộ, cực lực biện bạch.

Buổi sáng ngày thứ ba, Vương Hiếu Khôn gọi điện thoại tới, nói cho Hạ Hán Chử ở nhà dưỡng thương biết, Tổng thống vô cùng phẫn nộ đối với sự kiện ám sát lần này, ngay khi nhận được tin đã hạ lệnh điều tra vụ án, tróc nã hung thủ đứng sau màn, bảo anh an tâm đợi kết quả.

– Tối hôm qua Lục Hoành Đạt chạy đến kêu oan trước mặt Tổng thống.

Lão ta dù thật sự không làm việc này, nhưng chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cháu cưới tiểu thư nhà họ Tào.

– Vương Hiếu Khôn nói.

– …Yên Kiều, một số tờ báo lá cải trong hai ngày qua, cháu đã xem chưa?
Hạ Hán Chử hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách, chưa đọc tin tức gì cả, vừa mới thức dậy, cả người còn chưa chỉnh trang, tóc mái rũ xuống trán rất lộn xộn, hơi dựa vào sô pha, tay cầm điếu thuốc, nghe điện thoại.

– Chưa ạ, có chuyện gì thế bác?
– Cũng không phải chuyện lớn gì.

Chỉ là nhắc nhở cháu, Tổng thống dù không để bụng loại chuyện như này, nhưng ngài ấy có tiếng là có hiếu, lúc trước để tổ chức ngày sinh nhật cho lão phu nhân mà đích thân đến cầu chữ Tông tiên sinh đấy.

Nếu lão phu nhân không vui, không dỗ dành được, chỉ sợ hôn sự của cháu không thuận lợi.

Hạ Hán Chử chậm rãi ngồi thẳng lên:
– Nếu cháu không đi xin lỗi, bác trai nghĩ sao?
Vương Hiếu Khôn có vẻ sững sờ, do dự, nói:
– Đây là chuyện tốt, bác đương nhiên hy vọng cháu có thể thuận lợi.

Nhưng chuyện như này, tự cháu quyết định đi.

Đi, dĩ nhiên dệt hoa trên gấm, không đi, cũng ép không được.

Hạ Hán Chử mỉm cười nói:
– Cảm ơn bác trai.

Anh cúp điện thoại, cơ hồ gần như ngay sau đó, tiếng chuông lại vang lên.

Lần này là Chương Ích Cửu gọi tới, hỏi thăm vết thương của anh hồi phục thế nào, nếu ra ngoài được, anh ta làm chủ, mời anh một bữa cơm xoàng.

– Anh em chúng ta nhiều ngày không gặp nhau rồi, đáng nhẽ chú đến anh phải đón chú mới phải.

Nhưng chú xảy ra chuyện, anh cũng đành phải chịu.

Hạ Hán Chử ánh mắt khẽ nhúc nhích, rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó dụi nửa điếu thuốc trong tay đi, ném vào gạt tàn.

– Anh Chương đã mời, đừng nói là bị thương chút da thịt, dù là phải khiêng đi, tôi cũng phải đi bằng được.

Anh cười, nhận lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui