Rèm cửa không được kéo hết, che một nửa, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu thẳng vào giường, rất chói mắt.
Hạ Hán Chử nằm trên gối, nheo mắt, nhìn chằm chằm tấm thiếp mời trong tay.
Mời là cơm trưa.
Giờ đã sắp giữa trưa rồi.
Đang hơi bần thần thì thím Hạ tới, gõ nhè nhẹ bên ngoài, nghe anh lên tiếng thì nói cho anh biết, Chương Ích Cửu gọi điện tới.
Hạ Hán Chử xoa xoa trán, ném tấm thiếp mời xuống, đi xuống giường, vào trong thư phòng nghe điện thoại.
Chương Ích Cửu gọi để thông báo cho anh tiến triển quá trình điều tra vụ ám sát.
Tổng thống rất bức xúc trước vụ ám sát tàu hỏa cách đây 1 tuần, đã yêu cầu Cục cảnh sát Bắc Kinh điều tra xử lý, đích thân Cục trưởng Cục công an Đoàn Khải Niên đã đứng ra nhận nhiệm vụ, điều tra ngày đêm, ngay khi Hội anh em vừa trồi lên, chỉ trong một tuần, đã bắt được mấy tên đầu xỏ.
Sau cuộc thẩm vấn, một số vụ ám sát cũ tình cờ bị phá, tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng cũng điều tra ra được người trung gian.
Nhưng đáng tiếc chính là, vẫn chậm một bước, ngày hôm qua báo cáo, người đã chết, manh mối cũng bị đứt đoạn, chỉ sợ lại biến thành vụ án thối.
Hạ Hán Chử mỉm cười nói:
– Thôi, án thối đâu đâu cũng có, thêm một vụ của tôi cũng thế.
Đang tết nhất, còn phải bắt anh Đoàn vất vả ngược xuôi, tôi áy náy quá.
Chương Ích Cửu nhắc nhở gia tăng thêm hộ vệ, cảnh giác vẫn hơn, lại an ủi anh một hồi, sau đó cười nói:
– Chú không phải khách sáo, áy náy chính là anh Đoàn.
Anh Đoàn nói mình làm không tốt, nhân lúc chú vẫn còn ở đây thì nhờ anh chuyển lời, buổi tối anh Đoàn mở tiệc ở Phượng Lai Lầu, bao cả tầng một, đều mời toàn là anh em với nhau cả, mời chú đến đó, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nghe hí khúc, an ủi động viên chú, cũng xin lỗi chú.
Hạ Hán Chử cười đồng ý, nói mình cũng đã lâu không gặp bọn họ, lần này đến đây, cứ nghĩ sẽ được tụ tập với nhau, không ngờ lại xảy ra chút chuyện mà trì hoãn, hẹn 7 giờ tối nay gặp.
Anh nói xong cúp điện thoại, đứng lên, đang định bước đi thì chợt thấy choáng váng, không đứng vững, tay bám vào ghế, chậm rãi ngồi xuống.
Thím Hạ bê món ăn đang đi tới, ở ngoài cửa nhìn thấy thì hoảng hốt, cuống quýt đi vào.
– Tôn thiếu gia, cậu sao vậy? Sắc mặt cậu tái lắm, cậu không khỏe ở đâu?
Hạ Hán Chử nhắm mắt, sau đó mở mắt ra ngay, cười nói:
– Không sao đâu ạ, tối qua uống say, vừa dậy nên hơi choáng.
Cháu về ngủ bù tiếp sẽ ổn.
Thím Hạ hồ nghi nhìn anh, rất lo lắng, thấy anh nói xong đứng lên, đành phải bảo anh ăn trước.
Hạ Hán Chử nhận lấy, ăn hai miếng rồi buông đũa.
Anh trở lại phòng ngủ, lại lần nữa cầm lấy tấm thiệp mời kia, hơi dựa vào mép giường, lại nhìn chằm chằm một lát, lúc đang do dự, trong đầu xẹt qua hình ảnh cô nhìn nhìn Phó Minh Thành che miệng cười vào đêm qua.
Bữa cơm này, chắc chắn Phó Minh Thành cũng tham gia.
Mình đi để làm gì.
Mấy miếng ăn vừa mới ăn dường như đang cuồn cuộn trong dạ dày, Hạ Hán Chử hết sức khó chịu, đầu vẫn còn choáng váng, anh ném tấm thiệp mời đi, tấm thiệp bay xuống nền nhà.
Anh bước đến chỗ chiếc tủ ngăn kéo cạnh bức tường của căn phòng, nuốt một viên aspirin, lại quay trở lại lên giường, kéo chăn chùm lên đầu, tiếp tục ngủ.
Ngủ tiếp một giấc, khi dậy, rồi sẽ tốt lên.
Sau nhiều hoạt động khác nhau, các đại diện tham gia hội nghị y học Trung Quốc đã lần lượt rời Bắc Kinh trong hai ngày qua, trở về mọi miền của đất nước.
Tô Tuyết Chí sẽ đi chuyến xe lửa 7 giờ tối nay, cùng đi với hiệu trưởng và Phó Minh Thành.
Bữa cơm chia tay Tông tiên sinh tổ chức vào giữa trưa.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng lâu đời có danh tiếng của kinh thành, Tông tiên sinh là khách quen ở đây, đặt sẵn ghế lô rồi.
Khách mời ngoài hiệu trưởng, Phó Minh Thành, Tô Tuyết Chí hôm nay sẽ đi thì còn có cả Hạ Hán Chử cùng Rudolph.
Vị bác sĩ già người Đức vui vẻ đã đến, nhưng Hạ Hán Chử thì không.
Tông tiên sinh giải thích thay anh, nói đã nhận được hồi đáp của anh.
Vì vừa hay anh có việc, cho nên không tham dự bữa cơm này được, chuyển lời cho ông chúc buổi diễn giảng chuyên đề của hiệu trưởng thuận lợi, cũng xin lỗi mọi người, đợi khi nào quay về Thiên Thành, hiệu trưởng rảnh rỗi, anh sẽ mời mọi người bữa cơm để tạ lỗi.
Mọi người đều rất hiểu, nói anh là người bận rộn, không tới được cũng không sao, sau đó từng người ngồi xuống.
Ổn định rồi, trên bàn cơm không tránh khỏi trò chuyện phiếm, đương nhiên, có nhắc đến sự kiện từ hôn của anh đang khiến rất nhiều người chú ý trong mấy ngày gần đây.
Có người nói, rằng anh gây chuyện phong lưu, xúc phạm nhà họ Tào, cho nên Tổng thống thay đổi quyết định, không gả con gái cho anh nữa.
Trò chuyện vui vẻ, lại có người hỏi Rudolph, nghe nói ông và Hạ Hán Chử quan hệ rất tốt, có từng nghe anh nói gì không, chuyện có phải sự thật không.
Vị bác sĩ già này đã nhắc nhở Hạ Hán Chử hai lần trong ba ngày, không được uống rượu và không được hút thuốc, nhưng bản thân ông thì cả ngày cái tẩu không rời tay, còn thích uống rượu.
Sau khi đến Trung Quốc, ông liền chung tình với Lão Bạch Càn.
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa ăn uống gì ông đã uống hai hớp trước, nghe thế thì buông chén rượu xuống.
Ông đúng là chưa từng nghe Hạ Hán Chử đề cập chuyện này với mình, càng không biết xảy ra chuyện như thế, còn tưởng rằng cuối năm đến đây là để cầu hôn, không khỏi kinh ngạc, lắc đầu nói không biết.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc trước anh nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại hỏi ý kiến về bệnh lý, nhất thời càng thêm khó hiểu.
Tông tiên sinh nói:
– Thôi, đó là chuyện cá nhân của Tư lệnh Hạ.
Tôi thấy cậu ta về công, cũng là người tài giỏi, trước đây có chút hiểu lầm.
Trước đó chẳng những phá vụ án xưởng dược Đông Á, hiện tại còn cứu Tiểu Tô, đã làm đúng chức trách của bậc trưởng bối.
Có câu “Đại đức bất du, tiểu tiết bất câu”.
Người trẻ tuổi, cũng khó tránh khỏi như thế.
Mọi người gật đầu tán thành, sau vài câu bình luận thì lại chuyển sang chuyện khác, bắt đầu nhắc đến sự kiện thành lập Hiệp hội Y khoa Trung Quốc vào năm sau.
Không khí trong bàn ăn dần trở nên sôi nổi, khách và chủ bắt đầu kính rượu lẫn nhau.
Trong mắt mọi người, Tô Tuyết Chí tuổi tác nhỏ, đặc biệt lần này, sau sự kiện tại hội nghị ngày hôm đó, mọi người đều rất quan tâm cô, cô không cần phải thoái thác cũng không cho cô uống rượu, còn lại ai uống được cứ uống.
Người này mời người kia, lại là ban ngày nên vô cùng thoải mái hết mình, chỉ đợi đến tối lên xe đi là xong.
Ăn xong bữa cơm, mọi người đều ngà ngà say, Rudolph cũng uống rất nhiều, say khướt, đi đứng còn không vững.
Phó Minh Thành gọi điện thoại, gọi một học sinh của ông tới để đón người.
Cơm nước xong, Tô Tuyết Chí đi theo nhóm hiệu trưởng đi về khách sạn.
Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ đi nhà ga, mấy người hiệu trưởng cũng rất say, đi nghỉ ngơi trước, hẹn 5 giờ chiều ăn cơm đơn giản sau đó cùng nhau xuất phát.
Tô Tuyết Chí trở về phòng, thu dọn đồ đạc.
Hành lý của cô vẫn là những thứ mà một tuần trước Hạ Hán Chử đã cho người mang tới cho cô, rất đơn giản, mấy ngày qua cũng không phải chi tiêu gì, một đồng cũng chưa dùng tới.
Hai trăm khối, không phải là số tiền nhỏ.
Cô mượn của hiệu trưởng vài tệ, giữ bên mình làm tiền tiêu vặt.
Số tiền kia, buổi trưa cô cầm theo tính trả cho Hạ Hán Chử, không ngờ anh lại không đến, hiện giờ đành phải mang về Thiên Thành, tìm cơ hội để trả lại anh.
Đồ đạc mau chóng được thu dọn xong, tiếp theo không còn việc gì nữa.
Cô ngồi trong phòng đến phát ngốc.
Rudolph biết từng học tiếng Đức, buổi trưa lúc tới có mang theo một quyển tập thơ tiếng Đức cho cô.
Giờ cô rảnh rỗi không có việc gì làm, vốn hoàn toàn có thể đọc sách giết thời gian, còn có thể học một chút ngôn ngữ.
Nhưng không biết vì sao, cả người biếng nhác, không nhấc nổi tinh thần, cuối cùng cô buông sách xuống, đứng lên đi đến bên cửa sổ, dựa vào một bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Từ cái đêm cô bước lên chuyến tàu đi phía bắc, cả tuần nay, sinh hoạt của cô rối tung lên.
Nỗi khiếp sợ trời xui đất khiến suýt nữa toi mạng vẫn còn chưa hoàn toàn bị đánh tan, mỗi ngày lại bận bịu đủ hoạt động và xã giao, quen biết đủ loại người, cô có lẽ là muốn nhanh chóng trở về Thiên Thành, khôi phục lại quy luật làm việc và nghỉ ngơi trước đây, để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo của nó.
Chờ mãi cuối cùng cũng đến tầm 5 giờ chiều, bầu trời bên ngoài cũng dần tối.
Thấy thời gian cũng đến rồi, cô đang định đi xuống tập hợp với mọi người thì đúng lúc nhân viên phục vụ đến gõ cửa, nói có người gọi điện thoại tới tìm cô, tự xưng họ Hạ, nghe giọng, hình như là một tiểu thư rất trẻ.
Tim Tô Tuyết Chí hơi nhảy lên, lập tức đi xuống sảnh lớn, nhận điện thoại.
Quả đúng là Hạ Lan Tuyết gọi tới, nói rằng vừa rồi, vợ chồng lão Lỗ gọi điện cho cô ấy, nói anh trai cô ấy tối qua uống rượu say, cả ngày hôm nay anh có vẻ không bình thường.
Buổi sáng nay nhận điện thoại, nhận xong còn suýt nữa ngất xỉu, không ăn được gì, giờ hình như còn đang ngủ.
Vợ chồng lão Lỗ rất không yên tâm.
– Thím Hạ nói anh em mấy ngày này tinh thần cũng rất uể oải, còn phải đi xã giao nữa.
Họ nói chắc là anh bị ốm, nhưng lại không chịu đi bệnh viện.
Em gọi điện cho bác sĩ Rudolph, muốn nhờ ông ấy đến khám cho anh em, nhưng nghe nói lúc trưa ông ấy say rượu, đến giờ còn chưa tỉnh, em đành phải tìm anh.
– Tô thiếu gia, anh có thể giúp em đi xem anh trai em được không? Em nghe thím Hạ nói, buổi tối anh ấy hình như còn muốn đi xã giao thì phải.
Em lo lắng lắm…
Qua điện thoại, Tô Tuyết Chí đều có thể nhận ra sự nôn nóng và lo âu trong giọng nói của Hạ Lan Tuyết.
Cô rất đồng cảm vố cô ấy khi có một người anh trai không khiến người ta bớt lo như thế.
Nghe miêu tả xong, Tô Tuyết Chí cơ bản kết luận, vết thương của Hạ Hán Chử chắc chắn bị nhiễm trùng rồi, cho nên đương nhiên mới bị sốt.
Nhưng mà, không phải cô không làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ, mà là cô thật sự không có thời gian để đi.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường.
Nơi này là thành đông, Hoa viên Đinh gia ở thành tây, kinh thành rộng lớn như thế, nếu cô đi, lúc trở lại chắc chắn sẽ không kịp chuyến xe lửa.
Cô bèn nói sự thật, rằng mình đi chuyến xe lửa lúc 7g giờ tối, không có thời gian.
Bên kia đầu điện thoại, Hạ Lan Tuyết cảm ơn cô:
– Em hiểu mà.
Em xin lỗi vì đã quấy rầy anh.
Cảm ơn Tô thiếu gia, chúc anh đi đường thuận lợi.
Tô Tuyết Chí cảm nhận được sự ngượng ngùng của Hạ Lan Tuyết khi nói đã quấy rầy mình, trong lòng bất giác hụt hẫng, nhưng cô thật sự không thể đồng ý, chỉ có thể đề nghị.
– Hạ tiểu thư, em tìm bác sĩ khác đi, hoặc là, bảo anh trai em mau chóng đi bệnh viện để khám.
Nghe theo bác sĩ, nghỉ ngơi thật tốt, chắc chắn sẽ khỏe nhanh thôi.
Cúp điện thoại, cô nhớ lại những lời Hạ Lan Tuyết nói.
Giữa trưa anh không đến ăn cơm theo lời mời, khiến cô không thể nào trả tiền được, thì ra là bị ốm.
Cô nghi ngờ anh bởi vì việc bám vào nhà họ Tào không thuận, hôn sự bị từ chối, cho nên mới ủ ê thất vọng như thế.
Nhưng trong mắt của người làm thì là “tinh thần không tốt” “phải đi xã giao”, là một người đáng thương.
Tô Tuyết Chí tuy rất đồng cảm với Hạ Lan Tuyết, nhưng đối với người anh trai kia của cô ấy thì cô chỉ muốn cười vào mặt.
Quá là đáng đời!
Muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng vẫn thích phong lưu làm ra chuyện chẳng hay ho gì, trên đời nào có chuyện đều hoàn hảo chứ? Cái người kia hoàn toàn không đáng để cô đồng tình, tất cả đều là gieo gió gặt bão.
Huống chi, vừa rồi nói gì nhỉ, tối hôm qua anh vẫn đi uống rượu? Người chẳng bao giờ quan tâm tới sức khỏe bản thân, đây chẳng phải là lần đầu tiên.
Cô nhớ tới khi lần đầu mới biết anh, vết thương trên đùi anh bị nhiễm trùng, phải chữa trị khá lâu thì mới khỏi hẳn được.
Chả phải trẻ con, là người trưởng thành rồi, tự mình đi tìm đường chết, ai mà cản được.
Đang ngồi một mình nghĩ miên man, bỗng thấy Phó Minh Thành cùng hiệu trưởng nói nói cười cười đi xuống.
Tô Tuyết Chí vội đứng lên đón, cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc ở khách sạn, sau đó xuất phát đi nhà ga.
Tới nhà ga, trời đã tối.
Phó Minh Thành bao hai ghế lô, một giường nằm, mấy người lên tàu.
Lên tàu rồi, anh sắp xếp hiệu trưởng và Tô Tuyết Chí mỗi người ở một ghế lô, đích thân anh đưa cô đến trước một gian ghế lô, mở cửa ra, cười nói:
– Em vào đi, buổi tối nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc là đến nơi.
– Tôi cũng ở ngay gần đây, có yêu cầu gì thì cứ gọi tôi.
Tô Tuyết Chí cảm ơn, sau đó cúi người, cầm hành lý đi vào ghế lô.
Cô khóa trái cửa lại.
Mới nửa năm, người kia đã gặp hai lần ám sát.
Nói anh là sao Tang Môn, cũng không quá.
Chỉ cần phủi sạch quan hệ, cô sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn gì nữa, giống như Phó Minh Thành vừa nói vậy.
Nhưng cô lại không thể nào hoàn toàn thả lỏng giống như buổi tối của tuần trước được.
Cô ngồi trên ghế đặt ngay bên cửa sổ, ngay sát tấm thủy tinh, nhìn nguyệt đài và những hành khách đang vội vàng từ nguyệt đài đi lên tàu ở bên ngoài, dần dần thất thần.
Không biết người kia có nghe lời em gái mà đi bệnh viện không.
Cô nhớ đến chuyện tiêm huyết thanh.
Anh không hề nghe theo lời dặn dò của cô.
Khi đó bảo anh đến kinh thành xong thì phải đi ngay, nhưng anh lại coi như gió thoảng bên tai, không chịu đi, chẳng chút tôn trọng lời dặn của bác sĩ gì cả.
Đúng rồi, Hạ Lan Tuyết Tuyết ở trong điện thoại còn nói, hình như tối nay anh còn đi xã giao thì phải.
Bất kể thế nào, lần này anh là vì cứu cô mà bị thương.
Tuy đã tiêm phòng uốn ván, nhưng hiện tại còn chưa có kháng sinh, con người có làm bằng sắt, thì cứ tiếp tục buông thả như thế, sợ là cũng đổ gục mà thôi.
Nếu xảy ra chuyện gì, bảo cô làm sao mà đối mặt với Hạ Lan Tuyết nước mắt lưng tròng đây…
Trời ạ! Trên đời sao có loại người như vậy chứ!
Anh rốt cuộc muốn làm gì!
Tô Tuyết Chí rất muốn mắng lên, nhưng lại mắng không được, cơn giận cứ kìm nén trong lòng, càng nghĩ càng giận.
Trên sân ga bỗng có tiếng ồn ào.
Có hai hành khách tranh đường đi cãi lộn với nhau, xô xô đẩy đẩy, ngăn người phía sau lên.
Nhân viên bảo vệ chạy tới quát, nhắc nhở xe lửa xắp rời ga, còi tàu cũng đã vang lên rồi.
Hành khách còn lại trên sân ga chen chúc tranh nhau đi lên xe lửa.
Tô Tuyết Chí cảm thấy xe lửa đột nhiên hơi rung lên, ly nước trước mặt sóng sánh.
Xe lửa sắp đi rồi!
Trong lòng cô bỗng nhiên trào lên một cảm giác nôn nóng, đột ngột đứng lên, xách theo hành lý, mở cửa ghế lô chạy ra, đến ghế lô ngay sát bên cạnh, đứng ở nói với hiệu trưởng và Phó Minh Thành đang trò chuyện với nhau, rằng cô sực nhớ ra bên này vẫn có người bạn chưa kịp thăm hỏi, cô ở lại, họ cứ về trước, xong việc cô sẽ về sau.
Nói xong, cô đi xuống xe lửa, vội vàng đi dọc theo sân ga đi ra ngoài.
Xe lửa lại vang lên tiếng còi tàu, hai bên đầu tàu phun ra luồng khói màu trắng, gần như phủ lên toàn bộ sân ga đằng trước, lực lượng hơi nước kéo đoàn tàu, bắt đầu chậm rãi chuyển động về phía trước.
– Tô Tuyết Chí!
Cô nghe thấy phía sau có tiếng gọi mình, quay đầu lại, là Phó Minh Thành đuổi tới cửa toa tàu, một tay bám chặt vào cửa toa sắp bị nhân viên đóng lại, thò hẳn người ra, nhìn cô.
Tô Tuyết Chí đứng ở dưới lều chắn mưa tại sân ga, vẫy tay với anh, bảo anh đi vào.
Tốc độ xe lửa trở nên nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng ra khỏi sân ga, dần dần biến mất ở trong bóng đêm.
****
Hạ Hán Chử lại lần nữa tỉnh lại, qua tấm rèm vẫn nửa kín nửa hở kia, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối.
Xem tình hình này chắc là hơn 5 giờ rồi.
Đầu vẫn hơi đau nhức.
Anh nhắm mắt một lát, bỗng sực nhớ ra bữa tiệc mà ban ngày đã đồng ý đi.
Anh với tay sờ soạng mở đèn đầu giường lên, xuống giường, đi qua kéo mở tấm rèm, vào phòng tắm, rửa mặt, cạo râu.
Xong xuôi anh đi ra, tìm quần áo để mặc, đúng lúc thím Hạ tới gõ cửa, nói là tiểu thư gọi điện tới.
Hạ Hán Chử đi nghe điện thoại, nghe em gái hỏi có phải anh bị ốm không.
Anh nói mình không sao, quay đầu lại, liếc nhìn thấy thím Hạ đang đứng cách đó không xa xoắn tay vào nhau nhìn anh chằm chằm.
– Thím Hạ nói gì với em à.
Em đừng nghe thím nói lung tung, lớn tuổi rồi nên cứ thích lo nhiều…
– Tiểu thư, tôi không phải lo nhiều đâu!
Thím Hạ nói to, thấy anh lại quay đầu lại nhìn mình thì vội đi vào bếp, miệng nói:
– Ôi, tôi đi xem nồi canh hầm, chắc là sắp xong rồi.
Tôn thiếu gia ăn xong hẵng đi…
– Anh thích lừa em thì lừa đi.
Bị thương mà chẳng nói cho em, không đi tiêm huyết thanh nữa.
Giờ bị ốm, bị sốt, thế mà còn giấu em.
Hạ Hán Chử nghe được giọng của em gái như sắp khóc trong điện thoại, nghĩ mình cả tuần này đúng là bừa bãi, hình như không quan tâm tới cảm nhận của em gái, trong lòng đầy áy náy, giọng trở nên dịu dàng, dỗ dành:
– Anh thật không sao mà, anh có chín cái mạng đấy.
Hôm nay anh đúng là hơi mệt, đã uống thuốc rồi, cũng ngủ cả một ngày, khá hơn nhiều rồi.
Em yên tâm nhé…
Anh dừng một chút,
– Vừa hay lát anh ra ngoài có việc, tiện sẽ đi tìm bác sĩ Rudolph, nhờ ông khám cho luôn.
Em đã yên tâm chưa?
Hạ Lan Tuyết sụt sịt:
– Bác Rudolph buổi trưa say rượu, giờ còn chưa tỉnh rượu.
Tô thiếu gia sắp lên tàu rồi, cũng tới không được.
Anh đi bệnh viện đi.
Hoặc là anh đừng ra ngoài nữa, anh chờ em, em gọi cho anh Đình Chi, bảo anh ấy đưa bác sĩ tới nhà…
Trong lòng Hạ Hán Chử bỗng trào dâng cảm giác buồn bã khó hiểu, ngắt lời em gái:
– Em tìm Tiểu Tô à? Sao em lại đi nói với cậu ta? Cậu ta rất bận, chuyện của anh, sau này em đừng nhờ người ta nữa, tránh để người ta trong lòng không muốn nhưng vì ngại từ chối mà không thể nói ra.
Nhớ chưa?
Hạ Lan Tuyết ngập ngừng, yếu ớt nói hộ Tô Tuyết Chí:
– Anh ấy sẽ không…
– Em phải nghe anh.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy giọng nói của anh trai là lạ, như không vui, trong lòng không thích anh mình hiểu lầm người mình thích, ngực nónglên, thốt ra:
– Anh ấy không phải người như vậy đâu, anh đừng hiểu lầm anh ấy.
Mấy hôm trước, anh ấy còn nhớ rõ anh bị thương, còn sợ anh không tiêm huyết thanh nên nhắc em nữa.
Hạ Hán Chử ngẩn ra, tim bỗng đập điểm nhanh hơn, hỏi dồn sự việc là như nào.
Hạ Lan Tuyết lại không chịu, cứ ấp a ấp úng, nói gần nói xa.
– Lan Tuyết, giờ em có việc gì cũng không muốn nói với anh nữa à?
Hạ Hán Chử hỏi em gái, giọng nghiêm trang.
Trời đã tối hoàn toàn rồi.
Hạ Hán Chử lái xe, đi dự bữa tiệc mà ban ngày đã đồng ý.
Ăn uống rượu chè, xã giao bạn bè, gặp gỡ nhiều người, những bữa tiệc như vậy anh quá quen thuộc rồi, cũng không lý do mà từ chối.
Phượng Lai Lầu nằm ở gần con phố Bát Đại nổi tiếng, vào đêm, khu vực này vô cùng nhộn nhịp.
Anh tới trước một ngã tư đường cái, tiếp tục đi thẳng dọc theo con đường này, rẽ vào là đến.
Nếu rẽ trái, hướng đông, là đường đi thông đến nhà ga.
Ở đó, 7 giờ tối nay, có chuyến xe lửa đi phía nam.
Hạ Hán Chử chậm rãi ngừng xe, quay đầu, nhìn về hướng ga tàu hỏa, thất thần một lát.
Em gái anh cuối cùng bị anh tra hỏi mà đã nói cho anh, buổi tối ngày hôm sau vụ nổ ga tàu cách đây một tuần, đã muộn rồi, hình như gần 10 giờ tối, Tô thiếu gia gọi điện cho cô ấy.
Cô ấy là nghe theo dặn dò của Tô thiếu gia, mời bác sĩ Rudolph giúp xác nhận xem anh có đi tiêm huyết thanh không.
Em gái còn nói là, Tô thiếu gia bảo cô đừng nhắc tới trước mặt anh hoặc là Rudolph về chuyện cô đã từng gọi điện thoại tới.
Hạ Hán Chử nhìn chăm chú vào hướng bên tay trái mình, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ.
Anh muốn hỏi cô, nếu anh nói cho cô biết rằng anh nghe lời cô, cô nói gì đều nghe hết, vậy thì, cô có thể đối xử với anh tốt hơn một chút được không.
Chỉ cần một chút, với anh là đủ rồi.
Ý nghĩ này vừa mới nảy mầm, trong lòng anh cũng dường như có thứ gì đó thức tỉnh, một lần nữa xông ra khỏi đầu, máu toàn thân cũng dần dần theo đó mà nóng bỏng, lại khôi phục lại độ ấm của nó.
Ai nói nhất định không thể.
Buổi tối hôm đó, trong căn phòng cũ của khách sạn bên đường, dù anh có trêu chọc cô, chẳng phải cô vẫn còn nhớ anh có tiêm huyết thanh hay không đó sao.
Anh cúi nhìn đồng hồ trên tay
Sắp 7 giờ rồi!
Nếu không đi, cô thật sự lên tàu, sẽ cứ thế mà đi cùng người khác mất!
Đầu óc nóng lên, huyết dịch càng trở nên nóng bỏng, cuồn cuộn trong lồng ngực.
Hạ Hán Chử không do dự nữa, đánh tay lái, đạp ga, đổi hướng, chạy về phía ga tàu.
Ga xe lửa phía Đông là ga đường sắt lớn nhất ở kinh thành.
Gần đến tết, đang là lúc nhộn nhịp nhất trong năm, tầm 6, 7 giờ tối, trên con đường trước ga sôi động hẳn lên, rất nhiều khách chờ xe kéo và xe la, xen kẽ là đủ các gian hàng bán đủ thứ đồ ăn.
Hạ Hán Chử cuối cùng đã đến vào đúng 7 giờ kém 5 phút.
Anh bấm còi liên tục, nhưng mà, anh dường như bị chìm trong biển ồn ào náo nhiệt, đành phải chậm rãi nhích lên từng chút một.
Không có thần lực rẽ biển của Moses.
Hạ Hán Chử bỏ xe ở ven đường, xuống xe, chạy như điên, xuyên qua dòng người chen chúc xô đẩy trước nhà ga, chạy vào phòng chờ.
Anh đẩy những người đang ngăn đằng trước ra, xông tới sân ga của chuyến tàu đi Thiên Thành tối nay.
Xe lửa đi muộn là chuyện thường ngày, nói mười thì có tám chín cũng không khoa trương chút nào.
Anh trông chờ vào đêm nay, rằng vận số của mình cũng tốt hơn, chỉ cần chuyến tàu chậm hơn vài phút thôi, là anh có thể đuổi kịp cô.
Nhưng mà, trên sân ga, ngay dưới lán trú mưa, toàn bộ hành khách đã không còn ai nữa.
Chỉ vài phút trước đó, chuyến tàu kia đã chở người anh muốn gặp đi về phía nam rồi.
Hạ Hán Chử đón cơn gió lạnh, đứng tại chỗ, nhìn đường ray xe lửa kéo dài về phía xa dưới màn đêm, máu vốn đã sôi trào trong người dường như mất đi nhiệt độ, dần dần nguội lạnh.
Vận may, cuối cùng vẫn không đứng về phía anh.
Lẽ ra anh nên ý thức điều này từ sớm.
Anh nghĩ trong lòng như vậy.
Tô Tuyết Chí ra khỏi nhà ga, gửi tạm hành lý ở nhà ga, sau đó lên một chiếc xe kéo, đi thẳng tới nhà Rudolph.
Tới nơi rồi, quả nhiên người làm nói cho cô biết, ông vẫn chưa tỉnh rượu.
Tô Tuyết Chí cầm hòm thuốc của ông, theo địa chỉ được cho từ trước, lúc gần 8 giờ tối, tìm được Hoa viên Đinh gia.
Cô đập cánh cửa sắt, lão Lỗ ra mở cửa, biết cô họ Tô, là cháu ngoại trai, được Hạ tiểu thư nhờ vả đến khám bệnh cho Hạ Hán Chử thì mừng khôn xiết, vội mời cô vào.
Thím Hạ cũng tiếp đón nhiệt tình, mời cô ngồi, rồi đi pha trà cho cô.
Tô Tuyết Chí bảo bà không cần phải pha trà, hỏi Hạ Hán Chử có nhà không, biết anh ra ngoài thì hỏi anh đã đi đâu.
Thím Hạ nói:
– Hình như là tới Phượng Lai lầu.
Tô thiếu gia chờ chút, để tôi bảo lão Lô đi gọi.
Tôi rất lo lắng, ban ngày cậu Hạ nhận điện thoại xong thì ngất xỉu.
Tôi nói mà cậu Hạ chẳng nghe, tôi đành phải gọi cho tiểu thư.
– Thật sự bị ngất ạ? – Tô Tuyết Chí xác nhận lại với thím Hạ.
– Đúng đó.
Tôi nhìn thấy rõ Tôn thiếu gia ngã xuống ghế.
Bà nói rất chắc chắn, sau đó vội chạy ra ngoài, bảo lão Lỗ đi tìm người về.
Tô Tuyết Chí nghe được giọng nói của thím Hạ với lão Lỗ bên đình viện, trong lòng nghĩ không biết Phượng Lai lầu là nơi quỷ quái gì, luôn tự nhủ phải kiên nhẫn.
Cô bất chợt thay đổi và quay lại đây, không quan tâm hạnh kiểm của người bệnh như thế nào.
Họ Hạ là vì cứu cô mà bị thương.
Là một thầy thuốc, cô cần phải làm đến nơi đến chốn.
Lão Lỗ ra ngoài rồi, thím Hạ đi vào phòng khách tiếp cô, bắt chuyện vài câu, lại thỉnh thoảng lại chạy ra cổng lớn xem xét một chút.
Tô Tuyết Chí chờ.
Thời gian một phút một giây trôi qua.
9 giờ tối, cuối cùng cô cũng mất hết kiên nhẫn, đứng lên, quyết định đi trước, đến nhà ga nhận lại đồ đạc, tìm một khách sạn để qua đêm.
Những cái khác, để ngày mai tính sau.
Thím Hạ dường như không muốn cô đi, khuyên cô ở lại đây tối nay, bà nói mình đi dọn dẹp phòng cho cô, như thế, lúc Tôn thiếu gia về thì có thể khám cho anh.
Tô Tuyết Chí khéo léo từ chối, đi ra.
Hoa viên Đinh gia là một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào, cách đó không xa, rẽ vào đường giao thông vài trăm mét là phố chợ đêm mua sắm sôi động, đèn sáng trưng, hai bên đường là các sạp hàng buôn bán đủ loại.
Ban ngày là cửa hàng, hiệu thuốc, rạp chiếu phim, giày dép kim chỉ mũ nón, trời tối thì biến thành quán bán đồ ăn, gần cuối năm, việc buôn bán hết sức nhộn nhịp sinh động, buôn bán cho đến hừng đông.
Tô Tuyết Chí vẫy một chiếc xe kéo, ngồi lên, đi đến nhà ga phía đông.
Người kéo xe bắt đầu kéo xe chạy, khi sắp đến một cây cầu đằng trước, ngay đối diện là một chiếc ô tô đang đi tới.
Hai bên giao qua, mặt cầu lại hẹp, người kéo xe sợ va chạm mà đứng nép bên đường để nhường đường, chờ ở dưới cầu.
Hạ Hán Chử lái xe qua cây cầu, chiếc xe chạy giữa đường, tiếp tục đi thẳng sẽ là Hoa viên Đinh gia.
Vừa đi xuống cầu, biết đằng trước người đông đúc, anh đánh tinh thần, đang định rẽ vào đường khác vắng người hơn, bỗng nhiên, qua cửa xe, anh thoáng thấy có một chiếc xe kéo dừng ở bên đường ngay đầu cầu.
Người kéo xe tránh được ô tô của anh thì bắt đầu kéo xe, tiếp tục lên cầu.
Ánh mắt Hạ Hán Chử lướt qua người trên xe kéo, ngay một giây thấy hoảng hốt, trực giác cho rằng mình nhìn nhầm.
Anh đột ngột dẫm phanh, quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía sau, tim đập nhanh hơn, quả thực không thể tin hai mắt của mình.
Là cô!
Sao có thể!
Không phải cô đã lên xe lửa, rời khỏi nơi này rồi ư?
Rất nhanh, bóng dáng trên xe kéo kia biến mất ở dưới cầu.
Hạ Hán Chử không chút nghĩ ngợi đẩy cửa xe ra, xuống xe, đuổi theo chạy lên cây cầu, rồi chạy xuống, đuổi được hơn mười mét mới đuổi kịp xe kéo kia, gọi người kéo xe dừng lại, sau đó bám lấy thân xe, đụng phải đôi mắt của người ngồi trên xe.
Thật sự là cô!
Ánh đèn từ một cửa hàng bên đường hắt ra, mờ ảo, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc nhìn thấy anh, cô hiển nhiên cũng bất ngờ, ngồi ở trong xe, nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Hán Chử lúc này mới biết được, thì ra trái tim của mình lại yếu ớt như thế, vừa mới đuổi theo một đoạn đường ngắn ngủi hơn mười mét mà anh đã thở hổn hển, không thể nào ngừng được.
Tay anh bấu chặt lấy thân xe, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Đôi mắt anh cũng nhìn cô ở đối diện không chớp, tim đập như mặt trống bị gõ.
Không ngờ vừa đi ra thì sẽ gặp anh ở đây.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Tô Tuyết Chí bình tĩnh lại, thấy anh vẫn còn chắn đằng trước, nhìn mình không nói lời nào, liền gật gật đầu với anh:
– Về rồi ạ?
Giọng lạnh nhạt.
Anh vẫn không nói lời nào, vẫn chắn đằng trước.
Trên cầu, một nhóm người đi dạo chợ đêm đi qua, nhìn sang bên này.
Người kéo xe cũng hốt hoảng, không hiểu được tại sao lại bị một người đàn ông mặc chế phục rất thô bạo chặn lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rồi mau chóng phát hiện ra, hình như không liên quan đến mình, vì thế yên tâm đứng sang một bên chờ đợi.
Tô Tuyết Chí bị Hạ Hán Chử nhìn đăm đăm mà dần dà thấy xấu hổ, cảm giác không được tự nhiên, cũng may một lát sau, thấy ánh mắt anh dịch chuyển rơi vào hành lý cô còn cầm trong tay thì như trút được gánh nặng, vội nói:
– Cháu còn có việc, cho nên ở lại, không đi về cùng hiệu trưởng và mọi người.
Vừa lúc Hạ tiểu thư gọi điện cho cháu, nói cậu họ bị ốm, nhờ cháu tới khám.
Ánh mắt Hạ Hán Chử lại lần nữa trở xuống gương mặt bắt đầu phủ ráng đỏ kia, nhìn chăm chú, yết hầu hơi rung động.
Anh buông lỏng bàn tay đang bám vào thân xe, chậm rãi đứng thẳng lên, dùng giọng nói hơi chút khàn khàn, nói:
– Được, tôi cho cậu khám.
Anh với tay nhận hành lý trong tay cô, trở lại bên chiếc xe mà anh bỏ lại ở đầu cầu, mở cửa xe ra, sau đó đứng một bên, lẳng lặng nhìn cô.
Ánh đèn chợ đêm phác họa lên bóng dáng đứng ở đầu cầu kia.
Tô Tuyết Chí còn ngồi ở xe kéo, quay đầu nhìn, bất giác hoảng hốt, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh ở trong lòng.
Tựa như sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu cô bây giờ tiếp tục đi về phía bóng dáng kia.
Cô mơ hồ nghĩ như vậy.
Cô càng không biết, mình quay lại như này rốt cuộc là đúng, hay là sai.
– Tiên sinh…
Cô bị một giọng nói kéo về, lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng xua tan tạp niệm trong đầu, thanh toán tiền cho người đánh xe kéo sốt ruột đứng chờ ở bên cạnh, sau đó bước xuống, trong ánh mắt nhìn chăm chú của anh, vội vã đi tới, hơi cúi người chui vào trong xe.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa xe cho cô, sau đó lên xe, nổ máy, đưa cô trở về Hoa viên Đinh gia.
Hết chương 99