Sinh Ly Tử Biệt


Liễu Đông Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ có một người bạn đồng hành trên đường.

Bởi vì suốt ba năm qua, con đường mà cô đi chỉ có mỗi mình cô, không một ai khác.

Nay lại xuất hiện thêm một người nữa, mà lại là đàn ông, khiến Đông Cô quả thực cảm thấy có hơi khác một chút.

Dễ hiểu thôi, những thói quen thường ngày nay bị thay đổi mà .
Nhưng người bạn đồng hành mới này chẳng khiến Đông Cô dễ chịu chút nào cả.

Dọc đường hắn nói bao nhiêu chuyện giời ơi đất hỡi.

Đụng cái gì hắn cảm thấy thích là nói không nghỉ, lảm nhảm đến điếc hết cả tai.

Nhưng Đông Cô không phải là người thích kiếm chuyện, cô mặc, hắn muốn nói gì thì nói, để hắn tự nói với chính mình thì sẽ chán ngay thôi.

Và quả đúng thế thật, cả ngày hôm nay hắn không thốt ra được câu nào, vì mấy ngày trước hắn nói nhiều quá .
Căn phòng tắm tràn ngập hương thơm , và Đông Cô đang tận hưởng những giây phút sảng khoái nhất khi ở trong làn nước nóng sau khi dùng cơm tối xong .
Đông Cô và Hệ Liệt đã dừng chân tại một quán trọ nhỏ trong Lân Nhật Trấn , một nơi khá sầm uất và nhộn nhịp.

Nơi đây là chỗ để các cánh lái buôn nghỉ qua ngày để bắt đầu một cuộc hành trình mới.

Mỗi ngày, hàng trăm xe chở hàng ra đi, lại có hàng trăm xe chở hàng khác đổ về, người đông vô kể.

Các chuyến hàng của người Nhân Tộc, dẫu là từ phương Bắc chuyển xuống hay phương Nam đưa lên đều đi qua Lân Nhật Trấn cả.

Lại nói về các chuyến hàng.

Trong cái thời buổi này, chở một đống hàng hóa đi mà không có ai bảo vệ thì chẳng khác nào đem mồi đến cho hổ đói.

Con đường huyết mạch kinh tế của Nhân Tộc là một con đường độc đạo trải dài từ Vạn Xuân Thành ở miền bắc, đi qua Huyệt Lĩnh Cổ Thành, rồi chạy thẳng xuống phía nam, và Đại Việt Thành là điểm dừng chân cuối cùng.

Từ Đại Việt Thành trở xuống là con đường giao thương sang vùng lãnh thổ của Dạ Hành Tộc.

Cũng thật là oái ăm khi có đúng một con đường độc đạo này , ở hai bên đường là những vùng rừng rậm rộng lớn.

Tất nhiên, cả vùng lãnh thổ của Nhân Tộc không phải chỉ có con đường ấy, nhưng những con đường khác đều không tốt, lại có nhiều quái vật, chúng chỉ phù hợp cho những chuyến hàng nhỏ, không phù hợp cho những đoàn hàng trăm, thậm chí hàng ngàn xe chở hàng nặng trịch.

Chỉ có con đường độc đạo kia mới đủ lớn để đáp ứng yêu cầu đó mà thôi.

Con đường đó gọi là Minh Lộ.

Và điều làm làm các cánh chở hàng lớn lo ngại ở đây, chính là bọn Đạo Tặc.

Chúng có thể bất thình lình từ trong một khu rừng rậm tràn ra, chém giết, và cướp hàng.

Những vấn nạn về Đạo Tặc trên Minh Lộ đã trở thành sự bức xúc của các lái buôn, các ông chủ có tiếng.

Và các vị trưởng giả đã đưa ra nhiều giải pháp hữu hiệu.

Thứ nhất, họ ngày càng mở rộng Minh Lộ, những khu rừng tăm tối xưa kia bị triệt hạ và Minh Lộ ngày càng được mở rộng, và cho đến ngày nay, thì Minh Lộ đã trở thành một con đường rất lớn, với những vùng thảo nguyên đầy cỏ mênh mang.

Thứ hai, là cho tập trung quân đội đóng rải rác trên Minh Lộ thành từng nhóm lớn, khi cần, có thể ra tay truy quét và tiêu diệt Đạo Tặc.

Nhưng, có một vấn nạn là ở chỗ, ngày càng có nhiều các chiến binh biến chất, tha hoá, lao vào con đường bất chính.

Có những nhóm Đạo Tặc có Sát Thủ, Kiếm Khách, Đạo Nhân, thậm chí là cả Kiếm Khách Giả cũng có.

Vậy cho nên, đó chính là nguyên nhân dẫn đến hình thành các tổ chức bảo vệ các chuyến hàng, mà cánh lái buôn thường gọi những tổ chức đó là : Tu Viện.

Các Tu Viện có hàng trăm các chiến binh để tham gia bảo vệ các chuyến hàng cho cánh lái buôn, và cánh lái buôn gọi họ là Ẩn Nhân.

Các Ẩn Nhân có trách nhiệm bảo vệ hàng, không cho bất cứ tên Đạo Tặc nào xâm nhập, và các Ẩn Nhân có quyền giết những kẻ mà họ cảm thấy nghi ngờ.

Đây là công việc bảo vệ, liên quan tới sinh mạng và tiền bạc, nên các Ẩn Nhân thường có trình độ võ công, pháp thuật cao cường.

Nhưng cũng bởi tính chất làm việc hơi tàn nhẫn , nên một số vụ giết nhầm người là không thể tránh khỏi.

Đối với các Ẩn Nhân, họ phải làm tất cả để đảm an toàn cho chuyến hàng mà họ bảo vệ, và đôi khi, sự cẩn trọng quá đáng cũng khiến các Ẩn Nhân ra tay nhầm đối tượng.

Vì vậy, thời gian gần đây, các Tu Viện hay bị lên án bởi những vụ giết nhầm.

Nhưng thôi, giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Trên con đường chuyển hàng đầy chông gai , những mối nguy hiểm luôn rình rập và sẵn sàng cướp đi sinh mạng người ta bất cứ lúc nào.

Với lại chết vài mạng đâu có sao ? Các vị lãnh đạo Tu Viện nhắc ngầm với nhau như vậy.

Và dưới một góc độ nào đó, các Ẩn Nhân cũng là những lính đánh thuê.

Nhiều ông chủ lái buôn đã bắt tay và làm ăn lâu dài với một Tu Viện, và Tu Viện đó gần như đã sát nhập với cánh lái buôn của ông chủ đó, và Tu Viện ấy cũng trở thành một quân đội riêng của cánh lái buôn, khi cần, có thể sử dụng các Ẩn Nhân ra tay tranh cướp địa bàn, hoặc thanh toán kẻ nào đó thuộc cánh khác.

Sự kết hợp ấy gọi là Bang Phái.

Nhưng gì thì gì, có một đạo luật, mặc dù mang tiếng là người cùng một nhà, nhưng các ông chủ vẫn sẽ phải trả lương cho Tu Viện, và nếu Tu Viện cảm thấy trả công không xứng đáng, hoặc có vấn đề gì đó, họ hoàn toàn có thể tách khỏi cánh lái buôn, và trở về đúng với nghĩa Tu Viện .
Liễu Đông Cô thở dài, nghĩ về Tu Viện thì cả ngày không hết.

Cô cũng đã từng là một Ẩn Nhân, cũng đã đi khắp mọi chốn, đương đầu nguy hiểm ở Minh Lộ rồi.

Tuy nhiên, Đông Cô nghĩ lại vẫn thấy mình còn trong sạch.

Bởi vì cô chưa từng bao giờ giết nhầm ai cả , trong khi những bạn đồng môn của cô, có người đã giết nhầm năm sáu lần.

Chà ! Đến giờ những ngày tháng làm Ẩn Nhân trong Tu Viện Phương Giả vẫn còn lưu lại mãi trong ký ức của Đông Cô.

Nhưng giờ đây, Đông Cô không còn là thành viên của Tu Viện Phương Giả nữa.


Dưới con mắt của các bạn đồng môn, Đông Cô đã trở thành một Sát Thủ lang thang cô độc .
Nhưng đối với Đông Cô, con đường cô đang đi không phải là không có đích đến.

Cô đang hướng tới nó.

Cô có việc phải làm.

Công việc ấy phải được thanh toán dứt điểm .
Và không có chuyện nợ nần .
Nợ đã quá nhiều, và những kẻ mang nợ thường quên ngay những thứ mà mình nợ .
Gác đôi bàn tay trắng hồng đẫm nước lên gò má, Liễu Đông Cô khép hờ đôi mắt, cõi lòng nghĩ về một cõi nào đó.

Nó xa lắm, xa như chính cái đích mà cô đang dò dẫm đi trên con đường này vậy .
Quanh cái cổ trắng hồng tuyệt đẹp là chiếc dây chuyền vàng.

Từng ngón tay thuôn dài của Đông Cô mân mê sợi dây chuyền đó.

Cô khẽ nâng niu chiếc dây chuyền , đối với cô, đó là một vật quan trọng.

Nó đã theo cô từ lúc nào cô chẳng biết nữa, chỉ biết rằng khi bắt đầu biết nhớ, Đông Cô đã thấy chiếc dây chuyền này trên cổ mình rồi .
Nhắm mắt lại, Đông Cô lại nhớ như in tiếng hét của chính mình :
-Mẹ !
Đông Cô mở choàng mắt.

Tiếng hét năm xưa vẫn giày vò Đông Cô .
Đông Cô lặn xuống cái bồn tắm bằng gỗ.

Cô nín thở thật lâu, để cho làn nước nóng ấm chạy dạt dào khắp cơ thể mình .
Đông Cô nổi lên, từng làn nước trong vắt theo những đường cong gợi cảm từ bờ vai chảy xuống đến eo.

Bất cứ gã nam nhân nào nhìn Đông Cô vào giờ này cũng sẽ nổi lên những ham muốn không thể kiềm chế của bản thân .
Nhưng bỗng nhiên, cửa phòng tắm bật mở.

Đông Cô chỉ phản ứng theo bản năng, cô lặn ùm ngay xuống nước .
Kẻ bước vào có mái tóc dài chấm cằm, và hết sức quái đản khi càng về cuối, sợi tóc ngày càng trắng bệch đi .
Không ai khác là Hệ Liệt .
Đông Cô nói, đây là lần đầu tiên cô nói với Hệ Liệt suốt mấy hôm nay, nhưng lời nói đó chẳng dễ chịu chút nào :
-Vào phòng mà không biết gõ cửa à ?
Hệ Liệt như biết mình có lỗi, hắn trả lời :
-Ồ, tôi xin lỗi, tôi nghĩ là không có ai !
-Biết rồi thì ra ngoài đi .
Nhưng Hệ Liệt không những không ra mà còn mỉm cười , cái miệng lún phún râu của hắn đang nở một nụ cười vẻ hơi đểu cáng, hắn ra ngoài, ngó ngang ngó dọc xem có ai không rồi đóng cửa phòng tắm lại, nhưng không phải là đi ra, mà hắn đi vào phòng tắm .
Liễu Đông Cô không thể tin là cái tên Hệ Liệt này lại dâm đãng đến thế, cô nói :
-Ra ngoài ngay .
Hệ Liệt kéo một chiếc ghế lại, hắn ngả người vào ghế, bắc chân chữ ngũ rồi nói :
-Cô cứ việc tắm đi .
-Thế anh ở đây làm gì ?
Hệ Liệt nhún vai :
-Canh cho cô tắm, được chứ ?
Đông Cô mím môi nén giận :
-Rất cám ơn về ý tốt đó ! Nhưng tôi không cần, mời anh ra ngoài cho !
Hệ Liệt nhíu lông mày :
-Thật sự, tôi muốn được chiêm ngưỡng cái cơ thể tuyệt mĩ của cô.

Không phiền chứ ?
Lần này thì quá đáng rồi đó ! Đông Cô lao ra từ bồn tắm, tay phải đã cầm dao từ lúc nào, lưỡi dao sắc bén dí sát cổ Hệ Liệt.

Là một Sát Thủ, Đông Cô đã được thấm nhuần tư tưởng, luôn mang theo vũ khí , trong bất kỳ tình huống nào, hoàn cảnh nào .
Hệ Liệt định cúi đầu nhìn xuống thì con dao trong tay Đông Cô nghiến lên đến rát cổ .
-Cút khỏi đây, hoặc là câm họng vĩnh viễn ! - Đông Cô cảnh cáo .
Hệ Liệt giơ hai tay xin hàng :
-Thôi được rồi ! Tôi ra khỏi đây là được chứ gì ?
Đông Cô nghiến con dao về phía trước , Hệ Liệt lùi bước ra, nhưng đến cửa, hắn cười :
-Cô đẹp lắm, Đông Cô.

Tôi rất có nhã hứng với cô gái như cô đấy .
Đông Cô không thèm nói lời nào nữa, nhanh tay rút dao và đóng cửa phòng lại , cài then cẩn thận .
Hệ Liệt đứng ở bên ngoài, nhưng hắn chỉ cười cợt.

Dù sao thì hắn cũng có chút cảm tình với Đông Cô thật.

Phụ nữ đẹp, ai chẳng yêu.

Chà ! Cái ngực của cô ả này cũng ghê gớm ra phết đấy chứ ! - Hệ Liệt tự nhủ với mình .
Hệ Liệt leo lên mái nhà hóng gió cho mát.

Và không ngoài dự tính, hắn lại lăn ra nằm ngủ.

Hắn thích ngủ .
Và nếu được, hắn muốn gió đưa hắn đi, đi đâu thì đi, mặc xác nó !
Có tiếng động lạch cạch trên mái nhà .
Hệ Liệt ngó đầu sang trái, những sợi tóc trắng bạc của hắn khẽ đung đưa qua đôi mắt nhìn xuyên thấu màn đêm .
Hệ Liệt cười :
-Ông già quá rồi , nên cả việc ám sát cũng không còn thành thạo nữa !
Từ trong hư không, một tấm áo đen rách rưới hiện ra.

Mặc chiếc áo đó là một lão già , đầu chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc, nhưng dù vậy thì cái cơ thể của lão vẫn khá khoẻ mạnh, và không có gì cho thấy đây là một lão già ốm yếu cả .
Hệ Liệt cười :
-Ta ghét lão nhất , hồi còn học ở lớp Trung Diêm Vệ, lão đã từng bắt ta phải móc cống bằng tay suốt từ sáng cho đến tối !
-Đó là tại ngươi quậy phá, bỏ thuốc xổ vào bát canh của các bạn đồng môn, khiến họ chạy suốt từ đêm cho tới tận trưa hôm sau.

Hình thức kỷ luật đó là hết sức xứng đáng .
Nhắc đến hai chữ " kỷ luật " trong Diêm Vệ Gia, thì chắc chắn chỉ có mỗi một cái tên gắn bó với nó chứ không phải cái tên nào khác : Diêm Tả Vệ.

Cái tên mà bọn trẻ trong các lớp học Diêm Vệ ghét nhất, từ lớn đến bé .
-Vậy hôm nay, ông đến đây là có chuyện gì, Diêm Tả Vệ ? - Hệ Liệt cất giọng hỏi .
-Đưa ngươi về chịu tội trước toàn thể gia tộc Diêm Vệ.


- Diêm Tả Vệ nghiêm nghị .
-Đưa tôi về ? - Hệ Liệt hết sức ngạc nhiên, đó là điều ngạc nhiên đối với hắn .
Hệ Liệt đứng dậy, mái tóc nửa đen nửa trắng của hắn phất phơ trong gió .
-Nằm mơ đấy à ? - Hệ Liệt hỏi .
...
Lúc này, trên mái nhà của một quán trọ trong Lân Nhật Trấn, có hai người đang đối mặt nhau, hai thế hệ trong gia tộc Diêm Vệ .
-Đúng vậy.

- Diêm Tả Vệ nói - Tội trạng của ngươi đã quá nhiều rồi.

Giờ hãy ngoan ngoãn theo lão phu về Diêm Vệ Gia !
Hệ Liệt mím môi, ra vẻ đồng tình với lời nó đó :
-Thôi được rồi, tạm biết vậy đã.

Thằng em Hệ Tôn của tôi vẫn khoẻ mạnh chứ ?
Diêm Tả Vệ đáp :
-Vẫn khoẻ .
-Nó vẫn đang theo đuổi ước mơ đấy chứ ?
Diêm Tả Vệ hơi tức tối.

Anh em hai thằng này giống nhau cả .
-Vẫn như thế .
-So với bọn đồng trang lứa thì thế nào ? - Hệ Liệt hỏi tiếp .
-Hơn .
-Hơn cỡ nào ?
Diêm Tả Vệ nén giận :
-Là thiên tài, hơn hẳn cả các Đại Diêm Vệ .
Hệ Liệt cười :
-Em tôi có khác ! Giỏi giang gớm !
-Đừng có lôi thôi lằng nhằng nữa ! Hãy theo lão phu về Diêm Vệ Gia , hoặc ta sẽ phải kết liễu ngươi ngay tại đây !
Diêm Tả Vệ đằng đằng sát khí, từ tay lão, một thanh kiếm lưỡi to bản xoay vòng trên không trung, khuôn mặt lão dúm lại muốn ăn tươi nuốt sống Hệ Liệt, trông đáng sợ vô cùng .
-Ông đi có một mình thôi sao ? Những người khác trong Tứ Đại Diêm Vệ đâu ?
-Chỉ một mình ta là đủ để đưa ngươi về rồi !
Trong Diêm Vệ Gia, Tứ Đại Diêm Vệ là bốn vị cao nhân, võ công cái thế kiệt xuất của dòng họ , và cũng có thể nói là kiệt xuất của Nhân Tộc .Cả bốn người đều đã kinh qua trận mạc trên chiến trường, kinh nghiệm , tài năng đều đủ cả.

Dòng họ Diêm Vệ Gia đã trải qua hai trăm năm tồn tại, và Tứ Đại Diêm Vệ đã chuyển sang đời thứ ba.

Riêng kỳ tuyển chọn Tứ Đại Diêm Vệ đã đủ biết những người được lựa chọn thuộc tầm cỡ nào.

Đầu tiên, những người tham dự sẽ phải là những người đã từng có ít nhất trên mười năm kinh nghiệm trong quân đội.

Tiếp đó, vẫn là những cuộc so tài giữa các ứng viên.

Khi chọn đủ số người, những ứng viên sẽ phải trực tiếp đối đầu với Ngũ Đại Trưởng Lão Diêm Vệ , chính là năm người cao tuổi nhất, quyền lực nhất dòng họ, trong đó có Diêm Lão Tứ là một ví dụ.

Và Ngũ Đại Trưởng Lão sẽ quyết định ai là người đủ khả năng nhất.

Và còn phải thông qua một kỳ vấn đáp với Diêm Lão Nương, để chứng tỏ rằng mình có đủ trí lực để có thể đảm nhận những trọng trách lớn lao của dòng họ Diêm Vệ.

Và cuộc thi tuyển chọn Tứ Đại Diêm Vệ này không chỉ có tiếng trong dòng họ Diêm Vệ, mà nó còn là cuộc thi gây ra sự chú ý của toàn bộ Nhân Tộc, thậm chí, cả năm dân tộc còn lại cũng khá chú ý tới cuộc thi này.

Cuộc thi không những là để tuyển chọn những con người xứng đáng của dòng họ Diêm Vệ, mà còn là biểu trưng sức mạnh của con người Nhân Tộc.

Các tộc khác cứ lấy đó mà dè chừng !
Diêm Tả Vệ xuất chiêu, thanh kiếm trên tay lão làm một cú chọc đơn giản, nhưng đầy uy lực, lưỡi kiếm nóng đỏ xé rách không khí, lao thẳng vào người Hệ Liệt .
Nhưng đường kiếm đầy sức mạnh đó đã bị chặn lại bởi một chiếc đầu lâu, cái mặt đầu lâu đó như đang cười cợt Diêm Tả Vệ khiến lão tức sôi máu :
-Khô Lâu Kiếm !
Hệ Liệt vui mừng ra thể như người ta để ý tới hắn vậy :
-Còn nhớ đến nó sao, ông già ?
Diêm Tả Vệ gồng mình, bàn tay trái của lão nén tụ sức mạnh, những luồng đạo quang tràn xuống cánh tay bốc ra một đám khí màu xanh lè :
-Lôi Âm Chưởng !
Đạo quang như có sức mạnh, xoáy như mũi khoan vào thanh Khô Lâu Kiếm, Hệ Liệt gắng sức đỡ lại, nhưng chịu không nổi, hắn bị xoáy tung người về phía sau .
Ngay tức thì , ông già Diêm Tả Vệ phi thanh kiếm của mình, lưỡi kiếm vun vút xẻ rách không gian, nhằm thẳng đầu Hệ Liệt mà tiến tới.

Nhưng trước sự kinh ngạc của Tả Vệ, lưỡi kiếm phi vào trong hư không, Hệ Liệt không biết bằng cách nào đã biến mất, như thể hắn hoà tan vào không gian vậy .
Diêm Tả Vệ rùng mình quay lại, Hệ Liệt vác thanh Khô Lâu Kiếm trên vai bước đi chậm rãi, hắn cười cượt lão :
-Ông già quá rồi đấy, Diêm Tả Vệ .
Diêm Tả Vệ thở hắt ra, lão đành phải xài tới món chính, một luồng đạo quang đỏ choé ngưng tụ trên tay lão, và tập trung lại, hiện nguyên hình là một thanh đao .
-Là thanh Đồng Đao ? - Hệ Liệt hỏi .
Hệ Liệt chống thanh Khô Lâu Kiếm xuống dưới nền mái nhà, ra mặt thách thức Diêm Tả Vệ .
Diêm Tả Vệ vung thanh Đồng Đao lên, khí thế hừng hực tưởng như có thể phá huỷ mọi thứ, kẻ nào công lực yếu mà nhìn thấy lão lúc này phải vỡ mật ra mà chết .
Nhưng Hệ Liệt lại là người ra đòn đầu tiên, hắn vung kiếm lên, và lập tức chuyển thành thế tấn công.

Thanh Khô Lâu Kiếm vun vút trong không trung, chẳng mấy chốc đã áp đảo lại thanh Đồng Đao .
Hệ Liệt dồn lực, vung kiếm chém lên, ông già Diêm Tả Vệ không còn cách nào khác là phải đỡ lại cú chém khủng khiếp đó, lão bị thanh Khô Lâu Kiếm hất bay lên không trung .
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, thì Diêm Tả Vệ đã nhìn thấy Hệ Liệt xuất hiện ngay trước mặt mình, vung Khô Lâu Kiếm bổ xuống, ông già buộc phải giương Đồng Đao đỡ đòn, lực chém của Khô Lâu Kiếm nặng tựa như núi.

Diêm Tả Vệ bị đánh rớt xuống dưới .
Diêm Tả Vệ dùng chút sức lực còn lại vung thanh Đồng Đao ngang người Hệ Liệt, nhưng Khô Lâu Kiếm đã đánh tung thanh Đồng Đao đó khiến nó cắm phập vào mái nhà .
Hệ Liệt xoay người đạp thẳng bụng ông già Diêm Tả Vệ khiến ông ta bay người về phía sau .
Hệ Liệt từ từ bước đến , thanh Khô Lâu Kiếm trên tay hắn toả ra một thứ tà khí quỷ dị , chết chóc, đè nén đến mức muốn vỡ tim mà chết.

Diêm Tả Vệ ngày càng cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết trước thanh Khô Lâu Kiếm .
Diêm Tả Vệ thổ máu, nội thương quả không phải nhỏ .
-Giết ta đi...còn chờ gì nữa...?
Hệ Liệt trề môi nhại lại, rồi hắn nhún vai :
-Tuỳ ông thôi .
Thanh Khô Lâu Kiếm vung xuống, chặt phăng cánh tay trái của Diêm Tả Vệ, máu đổ ra như suối, lênh láng khắp mái nhà.

Máu thành dòng, thành dòng, theo từng thớ gạch, nhỏ giọt tí tách xuống đất .
Diêm Tả Vệ đau đớn không thể tả, nhưng lão cắn chặt răng chịu đựng , không kêu ca đau đớn .

-Giết ta đi ! Đồ khốn! - Diêm Tả Vệ gào lên .
Hệ Liệt thở dài ngao ngán rồi tặc lưỡi :
-Là lão nói đấy nhé !
Khô Lâu Kiếm vung xuống chặt phăng tay phải.

Lại một cánh tay nữa rơi bịch xuống đất.

Máu phun thành vòi, bắn túa lên lưỡi kiếm .
Diêm Tả Vệ không gào thét, nhưng khuôn mặt lão nhăn nhúm lại như tấm giẻ nhàu, đôi mắt lồi ra .
-Đồ...!khốn !
Hệ Liệt vung kiếm, lần này thì cả cái đầu của Diêm Tả Vệ bay lên không trung.

Máu chảy lênh láng, sóng sánh thành vũng .
Hệ Liệt lấy một tấm giẻ, hắn lau sạch vết máu trên Khô Lâu Kiếm rồi bất chợt nói :
-Đùa đủ rồi đấy, lão già.

Ra mặt hẳn hoi đi .
Một bóng người với áo khoác đen rách rưới xuất hiện từ sau lưng Hệ Liệt .
Là Diêm Tả Vệ .
Cái đầu vừa bị chặt đang nằm lăn lóc trên mái nhà biến dạng, từng cơ mặt kéo dãn ra, và hiện nguyên hình là bộ mặt của một kẻ khác, không phải của Diêm Tả Vệ .
-Ông kiếm đâu ra cái thằng này ? - Hệ Liệt vừa lau kiếm vừa hỏi .
-Một thằng Kiếm Khách quèn, và là một Đạo Tặc, ta bắt chuyện với nó, cho nó uống rượu, và nó nghe theo thôi .
-Và ông bỏ thuốc mê cho nó, dùng Hoán Thể Thuật lên người thằng này chứ gì ?
-Đúng là như vậy .
Hoán Thể Thuật.

Một bí thuật đặc dị.

Đó là cải tạo cơ thể của người khác trở thành một bộ dạng hoàn toàn mới , hoặc cũng có thể cải tạo cơ thể kẻ đó thành chính mình.

Với một điều kiện, người áp dụng cho Hoán Thể Thuật là những người đã chết.

Diêm Tả Vệ đã khéo léo bắt chuyện với một tên Kiếm Khách trộm cướp bèo nhèo hạng bét trong Lân Nhật Trấn, và nhân lúc tên Kiếm Khách không để ý, lão bỏ thuốc mê cho nó.

Trước khi xài Hoán Thể Thuật, Diêm Tả Vệ phải tặng thằng này một nhát dao giữa ngực, và dùng Hoán Thể Thuật.

Hoán Thể Thuật, một dạng cấm thuật , và cũng được ít người biết đến.

Phải là người tinh thông am tường về bùa chú và đạo bùa , mới có thể dùng Hoán Thể Thuật.

Và khi dùng Hoán Thể Thuật, có thể thông qua đạo bùa mà điều khiển những cái xác chết này, sự điều khiển như điều khiển một con rối, nó được gọi là Chế Nhân Thuật.

Chế Nhân Thuật còn là đẳng cấp cao hơn của Hoán Thể Thuật, đó là cải tạo cơ thể, móc hết toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra ngoài, rồi lắp ráp cho cái xác chết này những loại vũ khí cần thiết như đao, kiếm, dao găm, độc dược...!Tuy nhiên, muốn cải tạo cơ thể thì cần thời gian.

Mục đích chính của Diêm Tả Vệ là thử Hệ Liệt, nên lão không có đủ thời gian để cải tạo cái cơ thể này.

Với lại, cơ thể cần cho Chế Nhân Thuật là những cao thủ, khi họ chết đi, những bí thuật võ công trong cơ thể vẫn được giữ nguyên, những cái xác đó mới là đắc dụng, chứ cái thằng Kiếm Khách hạng bét này thì cần gì ? Đây cũng là một trong những tuyệt kỹ của Diêm Tả Vệ, có điều là cấm thuật, ít khi lão để lộ ra.

Hoán Thể Thuật có nguồn gốc từ Ma Tâm Nhập Thế của Kiếp Yêu Tộc.

Sự giao thương buôn bán giữa hai dân tộc cũng dẫn đến sự trao đổi và xâm nhập võ đạo, pháp thuật, ma thuật lẫn nhau giữa Nhân Tộc và Kiếp Yêu Tộc.

Diêm Tả Vệ là một trong số ít những người có thể dùng Hoán Thể Thuật và Chế Nhân Thuật.

Với đẳng cấp hiện tại, chuyện lão điều khiển mười cái xác chết là bình thường.

Tất nhiên, không chỉ có Chế Nhân Thuật, Diêm Tả Vệ còn nổi tiếng với thanh Đồng Đao với vố số các độc chiêu mà chỉ lão mới nghĩ ra được .
-Ngươi tàn nhẫn đấy, Hệ Liệt ạ ! - Diêm Tả Vệ nói - Giả dụ đấy là ta thì ngươi cũng làm như vậy sao ?
Hệ Liệt gật gù đồng ý .
-Nhưng mà tàn nhẫn hả ? - Hệ Liệt hỏi - Cái món Chế Nhân Thuật của ông cũng tàn bạo đâu kém gì ta ?
Diêm Tả Vệ lạnh nhạt đáp :
-Lão phu chưa bao giờ làm điều gì sai ! Những cái xác mà lão phu thu nạp đều là những kẻ đáng chết ! Đó là những kẻ giết người, sống trên nỗi đau khổ của người khác ! Giết chúng là đúng !
Hệ Liệt lau sạch máu trên kiếm , hắn cất nó trở lại vào lưng mình .
-Cũng thế cả thôi.

- Hệ Liệt cười - Giết người, đều giống nhau cả .
Diêm Tả Vệ mím môi , ông nói :
-Tội lỗi của ngươi gây ra , sớm muộn gì thì cũng phải trả ! Diêm Đế linh thiêng sẽ bắt ngươi phải đền tội !
Hệ Liệt thở ngắn than dài, hắn buông ra một câu khiến Diêm Tả Vệ sững người :
-Đừng có nhắc tên cái lão già chó chết ấy trước mặt tôi .
Thật là hết sức chịu nổi !
Diêm Tả Vệ không thể ngờ Hệ Liệt lại dám nói câu đó.

Dù là một đứa học viên hỗn hào nhất trong các lớp Diêm Vệ cũng không có cái gan mà xổ ra câu ấy.

Kẻ nào dám đại nghịch vô đạo như thế sẽ bị cả dòng họ trừng phạt chứ không cần đợi đến lão già Diêm Tả Vệ kỷ luật ! Mà Diêm Đế...
...lại là người cha của Hệ Liệt .
-Ngươi...ngươi...- Diêm Tả Vệ tức sôi máu - ...đứa con đại nghịch vô đạo ! Diêm Đế là người hết thảy Kỳ Thiên Đại Lục sùng kính ! Ông ấy là cha của ngươi !
Hệ Liệt lúc lắc đầu :
-Cha à ?
Rồi hắn cong miệng thách thức :
-Thì sao ?
-Ngươi...
Hệ Liệt thở mạnh, hắn cười :
-Cái đầu óc rệu rã của ông còn chưa hiểu đâu .
-Cái gì ?
-Mọi thứ tốt đẹp, phải bắt nguồn từ những cái xấu xa đã .
Diêm Tả Vệ không cần lời nói ấy, sự xúc phạm tới Diêm Đế, đủ khiến lão muốn băm vằm nó ra hàng trăm mảnh rồi .
Hệ Liệt dường như đã chán chuyện ở đây, hắn nói :
-Về mà nói lại với Ngũ Đại Trưởng Lão và ba người bạn của ông trong Tứ Đại Diêm Vệ là hãy ngồi nguyên ở đó mà dạy dỗ đám trẻ con đi, đừng có mất thời giờ theo tôi nữa .
-Ngươi...
-Sao ? Ông không muốn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa phải không ?
Diêm Tả Vệ giận dữ, nhưng lý trí của lão cho lão biết rằng sự giận dữ đó là vô ích .
Lão không đủ khả năng để giết Hệ Liệt .
Và Hệ Liệt có đủ khả năng lấy mạng lão...
...bất cứ lúc nào .
Hệ Liệt chuẩn bị xuống, thì nói :
-Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến thằng em Hệ Tôn yêu quý và...dọn dẹp cái xác này đi , đối với ông, đem cái xác này mà sưu tập, chẳng phải là thú vị lắm sao ?
Tiếng cười của Hệ Liệt làm Tả Vệ đến ớn lạnh.

Nó áp đảo người khác đến cùng cực.

Tiếng cười ghê rợn đến sởn tóc gáy.

Đó không phải là tiếng cười của con người .
Lão không thể nào quên được hình ảnh của Hệ Liệt với áo khoác đỏ sậm màu máu, trên tay cầm thanh Khô Lâu Kiếm sáu năm về trước.
...
Hệ Liệt tới trước cửa phòng tắm, và để ra dáng lịch sự, hắn gõ cửa .
Lần này, thì Liễu Đông Cô đã tắm xong, cô vận một bị y phục mới.

Bộ quần áo bó sát mà Đông Cô đang mặc càng khiến cho Hệ Liệt thêm phần hứng thú với cô nàng .
-Chuyện gì ? - Đông Cô hỏi .

-À, tôi chỉ hỏi cô có nhã hứng đi dạo cùng tôi tối nay không ?
-Không.

- Đông Cô đáp ngắn gọn .
Hệ Liệt ve đôi tay của mình lên bờ má trắng mịn của Đông Cô :
-Trông cô đáng yêu thật đấy !
Liễu Đông Cô hết cách với cái tên này, cô không muốn rắc rối với hắn, với lại, đang có vài người ở hành lang bên kia nhìn sang, nên cô cũng không muốn gây sự mà náo loạn ở đây.

Đông Cô chỉ gạt tay Hệ Liệt sang một bên, rồi thẳng bước về phòng của mình .
Hệ Liệt nhìn theo, rồi hắn hỏi :
-Muốn giết ai ?
Đông Cô sững người.

Tại sao tên Hệ Liệt này lại hỏi thế ?
-Loại người như cô, tôi cũng đã từng gặp qua ...!- Hệ Liệt chậm rãi nói - ...cô muốn thanh toán người nào ?
Đông Cô quay lại , hỏi :
-Điều kiện ?
Hệ Liệt cảm thấy hứng thú, hắn nói :
-Phục vụ tôi một đêm, đồng ý chứ ?
Đông Cô trừng mắt nhìn, rồi cô nói :
-Được thôi.

Nhưng thanh toán xong đã .
-Tôi không có thói quen đó.

Trả trước đi .
Đông Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi :
-Đảm bảo chắc chắn chứ ?
-Tuỳ thuộc vào đó là kẻ nào đã.

Càng là kẻ quan trọng, cô sẽ phải phục vụ tôi nhiều hơn, được không ?
Liễu Đông Cô nhìn tay Kiếm Khách này.

Hắn thuộc cỡ nào đây ? Hay chỉ là...
Đông Cô rút dao từ sau lưng một cách khéo léo, phải thử hắn trước đã .
-Một Sát Thủ không nên để dao sau hông, cô nên để ở bắp đùi, như vậy sẽ tiện tay hơn.

- Hệ Liệt nói .
Đông Cô giật mình, cô đã khéo léo lắm rồi cơ mà ? Rõ ràng là chỉ có bàn tay cử động thôi, tại sao tên này là biết là cô đang có ý định rút dao ?
-Khi để dao ở bắp đùi...!- Hệ Liệt nói tiếp - ...cô có thể thuận tay rút ra ngay được.

Đối với Sát Thủ như cô, thời gian là quan trọng, chỉ cần một cái nháy mắt là có thể mất mạng rồi.

Vì vậy, khi để dao ở bắp đùi, cô sẽ được ưu thế về thời gian khi có thể rút dao ra ngay lập tức, và hơn nữa là thuận tay cho những cú chọc lên cổ họng hoặc đâm tầm thấp .
Tên này là Kiếm Khách, nhưng hắn còn am hiểu về Sát Thủ hơn cả Đông Cô.

Rõ ràng là lời quảng cáo về bản thân của Hệ Liệt là không quá.

Hắn có thể đọc trước ý định của đối phương, và hắn còn hiểu cả tâm lý của đối phương.

Kẻ này rõ ràng không hề đơn giản !
Đông Cô hỏi tiếp :
-Sao anh biết tôi muốn giết người ?
Hệ Liệt trả lời :
-Đôi mắt .
-Vì sao ?
-Ánh mắt của cô thường hết sức tập trung.

Điều đó cho thấy cô luôn phải lo nghĩ.

Cô thường xuyên mang dao, kể cả lúc đi tắm, đó là tôn chỉ của Sát Thủ, nhưng không phải Sát Thủ nào cũng thường xuyên tuân theo tôn chỉ đó.

Việc cô mang dao mọi lúc mọi nơi là để đề phòng những kẻ khác muốn giết mình.

Chứng tỏ việc làm hiện tại của cô không lấy gì làm trong sạch lắm, và tôi nghĩ là cô cũng đã từng giết người.

Cô cũng thường hay lâm vào tình cảnh hay suy nghĩ đăm chiêu, đôi mắt thường đảo lên trên rồi hướng xuống dưới liên tục, điều đó cho thấy cô đang ngẫm lại quá khứ, và thỉnh thoảng đôi mắt lại căng ra tức giận, đầy vẻ sát khí, chứng tỏ cô đang căm hận một cái gì đó.

Và cuối cùng, là cô thường mân mê chiếc dây chuyền của mình, hình như đó là kỷ vật của người thân đã chết, đúng không ?
Vượt xa ngoài dự đoán của Đông Cô, tên Kiếm Khách này thực sự là một cao thủ.

Hắn đọc được hết tất cả những trăn trở băn khoăn đang giày vò Đông Cô.

Đúng, nếu hắn có thể giúp được mình, thì Đông Cô sẽ trả cho hắn thù lao.

Để có thể thanh toán nợ, cô có thể làm gì cũng được .
Đông Cô tiến lại gần Hệ Liệt, đoạn, dang hai tay ra, để lộ cơ thể tuyệt mĩ trong bộ quần áo bó sát , Đông Cô nói :
-Nếu giúp được, tôi sẽ là của anh .
-Tuỳ nghi sử dụng chứ ?
-Bất cứ điều gì anh muốn .
Hệ Liệt nhếch mép cười đểu cáng, hắn đưa ngón tay trỏ lên cổ Đông Cô rồi vạch một đường thẳng xuống :
-Cô cũng ngoan ngoãn đấy nhỉ ?
Đông Cô không cần thiết tới sự trinh tiết.

Cô chưa từng quan hệ với người đàn ông nào cả.

Nhưng món nợ đang ở phía trước, để có thể đòi nợ, cô sẵn sàng hiến cái thứ ấy cho Hệ Liệt .
Ngón tay Hệ Liệt đang dừng lại trước ngực Đông Cô, hắn phởn chí :
-Trông cô hấp dẫn với cái này đó !
Đông Cô không đếm xỉa gì tới những lời nói đểu giả đó, cô nói :
-Tôi đã nói, tôi sẽ phục vụ anh, muốn bao giờ ?
-Ngay bây giờ, được chứ ?
-Tuỳ .
Hệ Liệt cười, khuôn mặt hắn đang lộ ra một vẻ dâm đãng hết sức .
Nhưng trái với dự đoán của Đông Cô, Hệ Liệt chỉ gõ gõ ngón tay vào giữa ngực Đông Cô rồi nói :
-Trái tim cô đang bị tổn thương đấy cô bé ạ !
Hệ Liệt bước đi, hắn vỗ vai Đông Cô :
-Giết ai, thì cứ để mai rồi hẵng nói.

Giờ tôi muốn đi ngủ .
Đông Cô ngạc nhiên, không biết là cái tên Hệ Liệt này đang nghĩ gì nữa ? Cô hỏi :
-Thế là thế nào ?
-Tức là giờ tôi đi ngủ, và cô cũng nên đi ngủ , có thế mà cũng không hiểu sao ?
Hệ Liệt cười :
-Yên tâm, tôi không quên lời nói của cô đâu, cô vẫn sẽ phải phục vụ tôi một vài đêm, không sớm thì muộn .
Hệ Liệt quay gót bước về phòng của mình, tiếng cười của hắn thành một tràng mãi mà không dứt .
Đông Cô nhìn từ đằng sau mà cảm thấy cái bóng của Hệ Liệt như đang bao trùm toàn bộ cơ thể mình.

Và cái mặt đầu lâu trên thanh kiếm của Hệ Liệt như đang cười cợt mình.

Chiếc áo khoác đỏ sậm màu máu của hắn đang bốc ra một thứ tà khí lạnh lẽo đến khốc liệt ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận