Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em



“Sau đó thì sao”

Trì Nhuyễn nằm nhoài trên giường, cảm nhận sức mạnh vừa phải xoa bóp trên lưng mình, tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi: “Đêm đó Từ Dã cứ thế bỏ đi à?”

Đã là sau khi về nước được mấy ngày.

Trong phòng thủy trị liệu* yên tĩnh, phong cách trang trí Châu Âu tao nhã sang trọng, trước mắt là cả một màu cam ấm áp sáng sủa khiến người ta dễ rơi vào trạng thái thư giãn.

(Thủy trị liệu: là một phương pháp điều trị bệnh bằng sức nước, giúp chữa các bệnh về xương khớp, tuần hoàn máu, giúp thư giãn cơ thể. Phòng thủy trị liệu: Xem hình ảnh.)

"Trong

Trong phòng có hai chiếc giường mềm, Thời Hoan nằm dài trên một chiếc giường, tóc cô được buộc gọn lại, có vài sợi dính trên gò má. Cô khép hờ mắt, dáng vẻ lười biếng an nhàn.

Nghe Trì Nhuyễn hỏi, lúc này Thời Hoan mới miễn cưỡng mở mắt ra, cong môi nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Đúng vậy, nếu không thì còn có thể thế nào nữa?”

Trì Nhuyễn hơi gật đầu, chắc chắn nói: “Xem ra Từ Dã chưa từ bỏ cậu.”

Thời Hoan ngẩn người, ý cười trên khóe môi hơi hạ xuống nhưng cũng không nói rõ là đúng hay sai, “Ảo tưởng.”

“Hoan, cậu cứ giả ngốc đi.” Trì Nhuyễn thấy thái độ này của cô liền khó chịu, lập tức vạch trần, “Cậu có dám nói cậu không có loại ảo tưởng này không?”

Thời Hoan nhếch môi, kìm nén tiếng thở dài. Ánh mắt cô mơ hồ, nháy mắt trở nên thất thần.

Cô vốn tưởng rằng, năm đó cô ra đi không lời từ biệt, nhất định Từ Dã sẽ hoàn toàn quên cô. Nhưng năm năm sau gặp lại, thái độ của anh khiến cô nhìn không thấu.

Từ Dã là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể đồng ý quay lại.

Có đánh chết Thời Hoan cũng không tin Từ Dã còn cảm tình với cô.

“Tớ biết đây chỉ là ảo tưởng.”

Cô lắc đầu một cái, ánh mắt buồn rầu, khẽ cười nhạt nói: “Năm đó tớ vứt bỏ anh ấy dứt khoát như vậy, sao anh ấy còn có thể động lòng?”

Trì Nhuyễn tranh luận, cảm thấy lời cô nói có chút vô lý, “Ngoài miệng ghét nhưng cơ thể rất thành thật. Nói thì hay lắm, cũng giống như lúc cậu tỏ ra bình tĩnh trước mặt Từ Dã ấy.”

Hình như cái này cũng có lý.

Lúc cô đối mặt với Từ Dã, luôn dễ dàng trở nên bối rối.

“Cậu nói xem có phải tớ mệt mỏi quá độ không?” Thời Hoan vô thức nhíu mày, đầu ngón tay lướt qua xương quai hàm, cô nghi ngờ nói, “Sao từ sau khi gặp lại anh ấy, tớ bắt đầu không thể tập trung được, còn gián tiếp mất đi khả năng suy nghĩ logic?”

“Nói gì mà cao siêu thế.” Trì Nhuyễn cười nhạo, tổng kết một cách đơn giản, “Chính là tinh thần rối loạn.”

Thời Hoan: “…”

Con nhỏ Trì Nhuyễn này, nhất định là nhớ rất kỹ lời cô nói trước lúc lên máy bay.

“Nói đến, đúng là phải xin lỗi tiểu tử Trương Đông Húc.” Trì Nhuyễn nhớ lại tình hướng lúng túng lúc người quen cũ gặp lại nhau ở doanh trại lúc đó, không khỏi thông cảm với Trương Đông Húc, “Nhìn cậu ta giống như mới 20 tuổi, có lẽ vừa mới vào bộ đội. Thời Hoan cậu đúng là người đáng sợ mà, nói cậu nhẫn tâm cũng chẳng có gì sai hết.”

Thời Hoan suy nghĩ lại hành động của mình năm năm trước, đúng là rất nhẫn tâm, liền gật đầu tán thành, “Được rồi, tớ thừa nhận.”

“Anh Lý nói đến tiệc đón tiếp, cậu định thế nào?”

Thời Hoan nhắm mắt, “Gọi tớ thì tớ đi thôi.”

“Cậu đúng là vô tư thật đấy.” Trì Nhuyễn ngáp một cái, miễn cưỡng mở miệng, “Nói thật Thời Hoan à, không có gì là không thể bỏ qua được cả. Thích thì theo đuổi, đừng dây dưa mãi.”

“…….Tớ cũng không muốn dây dưa mà.” Thời Hoan im lặng, nhẹ giọng nói, “Chỉ là tớ vẫn không thể thoát ra khỏi sự việc năm đó, cậu muốn tớ phải nói với Từ Dã thế nào đây?”

Trì Nhuyễn nhất thời im lặng.

Đúng vậy.

Sự cố bất ngờ năm năm trước, vốn là kí ức đau khổ nhất của Thời Hoan, nhưng cũng là chuyện mà Từ Dã muốn biết rõ nhất.

Đây chính là bức tường duy nhất chắn ngang giữa Thời Hoan và Từ Dã.

“Quên đi, từ từ vậy.” Trì Nhuyễn thở dài, cũng không bàn luận nhiều, toàn tâm toàn ý hưởng thụ thủy trị liệu.

————-

Từ spa đi ra, Thời Hoan và Trì Nhuyễn ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một chút đã đến buổi chiều.

Về nước nghỉ ngơi mấy ngày, hai người hiếm khi ra ngoài nên đương nhiên phải cố gắng đi chơi, liền đến trung tâm mua sắm gần đó.

Những năm gần đây, ngoài ở trong học viện ra thì Thời Hoan đều ở khu trại của những người dân tị nạn, không có mấy cơ hội được thảnh thơi, mua sắm thì càng khỏi cần nói. Lần này hiếm khi được về nước nghỉ ngơi, cô phải tự thưởng cho bản thân mới được.

Hai người đi tới khu ăn vặt mua hai ly trà sữa trước, định vừa uống vừa đi dạo.

Trì Nhuyễn lúc đi vứt túi giấy liền liếc nhìn đồng hồ ở trung tâm thương mại, không khỏi kinh ngạc nghiêng đầu nói với Thời Hoan: “Đã đến giờ này rồi, chúng ta có thể ăn tối luôn ở đây…”

Còn chưa nói xong, Trì Nhuyễn đã nhìn thấy cảnh tượng sau lưng Thời Hoan. Cô ấy lập tức choáng váng, có chút nghi ngờ dụi dụi mắt.

Bên cạnh một cửa hàng kem có hai người đàn ông trưởng thành cùng với một bé trai khoảng ba, bốn tuổi.

Bé trai trông rất đáng yêu và đẹp trai. Cậu bé nắm tay một người trong hai người đàn ông, đôi mắt đen láy hiện lên một tầng nước mắt, dáng vẻ rất tủi thân.

Tầm mắt Trì Nhuyễn rời lên trên, đánh giá người đàn ông đang bị cậu bé kia lôi kéo – Áo sơ mi đen, quần vải xám đậm, phối màu đơn giản gọn gàng, trình độ lựa chọn trang phục khá tốt, làm nổi bật lên thân hình vai rộng eo thon của anh ta. Người đàn ông dung mạo tuấn tú, gương mặt khôi ngô khí khái, khiến người ta phải sáng mắt.

Trì Nhuyễn trợn tròn mắt.

Người này rõ ràng là Từ Dã mà.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh anh nghịch điện thoại không phải là Lý Thần Ngạn sao?

Hai người bọn họ sao lại còn dẫn theo một đứa trẻ??

Thời Hoan tận mắt chứng kiến những biến hóa vô cùng đặc sắc trên gương mặt Trì Nhuyễn. Cô theo bản năng nhìn qua bên đó, vừa trông thấy ba người cách đó không xa cũng sững sờ.

Đây là tổ hợp kỳ quái gì?

Cùng lúc ấy, bé trai đang kiên nhẫn năn nỉ Từ Dã, tội nghiệp kéo tay anh, nũng nịu nói: “Anh Từ Dã, anh mua cho em kem ốc quế có được không…”

“Không được, ăn sẽ đau bụng.” Lông mày Từ Dã khẽ cau lại, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, “Trước khi anh trai em đưa em tới đã nói thế nào, có cần nhắc lại không, hả?”

Lý Thần Ngạn đứng bên cạnh thấy Từ Dã mắng cậu bé như vậy thì không khỏi buồn cười, “Lão Tịch tính tính lạnh lùng như vậy, sao em trai lại bám người thế này?”

Cậu bé chớp chớp mắt với Lý Thần Ngạn, dường như đang ám chỉ gì đó.

Lý Thần Ngạn giở vờ không hiểu, rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, tùy ý nhìn ra xung quanh.

Cậu bé thất vọng không ngừng, đành bỏ cuộc, tiếp tục quay sang làm nũng với Từ Dã, “Chỉ một, chỉ một thôi mà. Anh trai sẽ không biết…”

Thái độ Từ Dã rất kiên quyết, “Không được.”

Anh vừa dứt lời, trong nháy mắt đôi mắt cậu bé đã ửng đỏ, lông mày nhíu chặt lại trề môi, trông như sắp khóc đến nơi: “Anh Từ Dã không mua, chị dâu sẽ mua!”

Vừa nói ra câu này, Lý Thần Ngạn không kìm được nhìn về phía tiểu tử này, trêu đùa nói: “Anh Từ Dã còn muốn được chị dâu của em mua kem ốc quế cho nữa đấy, cơ hội này sao có thể tặng cho em được.”

Từ Dã nở nụ cười, không xem là chuyện gì to tát, chỉ xoa đầu cậu bé, “Chỉ cần em có thể tìm được chị dâu, anh sẽ mua cho em.”

Điều này chẳng qua chỉ là nói đùa cho vui thôi, không ai coi là thật.

Cậu bé nghe vậy liền nhìn người đi đường ở bốn phía xung quanh, dáng vẻ chăm chú, dường như thật sự đang tìm kiếm ai đó.

Khóe môi Từ Dã hơi cong lên, đang định mở miệng thì liền thấy ánh mắt cậu bé sáng lên, đôi chân ngắn cũn nhanh chóng nhạy về hướng nào đó.

Lý Thần Ngạn vội “Ôi” một tiếng, ngước mắt kinh ngạc.

Chỉ thấy phía trước cách không xa, tiểu thiếu gia nhà họ Tịch đang liều mạng ôm chân Thời Hoan, liên tục gọi giọng ngọt sớt “Chị dâu”. Thời Hoan mờ mịt nhìn sang phía bọn họ.

………Vãi?

Lý Thần Ngạn trợn mắt há miệng.

“Anh Từ Dã, anh Từ Dã!”

Cậu bé vội vội vàng vàng gọi Từ Dã, tâm trạng vui sướng không thể nào miêu tả được bằng lời, “Em tìm thấy chị dâu rồi!”

Khỏi cần nhắc, đương nhiên Từ Dã đã nhìn thấy Thời Hoan rồi.

Ánh mắt hai người trong phút chốc bắt gặp nhau, anh dừng một chút, con ngươi hơi tối lại, xoay người vững vàng đi vào trong quầy gọi đồ của cửa hàng kem.

Anh mở miệng nói với nhân viên phục vụ từng chữ một…

“Kem ốc quế nguyên vị, size lớn.”

Lý Thần Ngạn: “……..”

—————-

“Tịch Nhiên, ai nói cho em biết chị này là chị dâu của em?” Lý Thần Ngạn nhìn tiểu thiếu gia nhà họ Tịch đang đắc ý ăn kem ốc quế, thấp giọng hỏi câu bé.

Tịch Nhiên rốt cục cũng được ăn kem, tâm trạng rất tốt, cũng học theo Lý Thần Ngạn nói thì thầm: “Là anh trai của em nói cho em biết đó. Anh trai cho em xem ảnh của chị dâu, còn bảo em không được nói cho anh Từ Dã biết.”

Trì Nhuyễn ngồi cạnh nghe lén suýt nữa bật cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại, nghĩ thầm anh trai của người bạn nhỏ này thật sự đúng là vị thần giúp đỡ.

Cô ấy nhìn sang Lý Thần Ngạn, hỏi: “Anh Lý, cậu bé này là con cái nhà ai?”

“Em trai của một người bạn.” Lý Thần Ngạn đáp xong, trông thấy vẻ mặt thoáng kinh ngạc của Trì Nhuyễn liền giải thích thêm, “Là ba con, anh cả và anh hai cách nhau ít tuổi, cậu bé này nhỏ hơn hai người kia hơn 20 tuổi đấy.”

Trì Nhuyễn nghe anh ấy giải thích liền gật đầu đã hiểu, “Ra là vậy.”

Nói xong, cô nhìn hai người đang sóng vai đi phía trước, im lặng quan sát bọn họ.

Nhớ đến lúc trước Thời Hoan đã nói cái gì mà “Ngựa tốt không ăn lại đồ cũ”. Trì Nhuyễn nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi rơi vào trầm tư.

Ừm…

Sao cô ấy luôn cảm thấy, hai người này cũng không giống ngựa tốt cho lắm nhỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui