Năm 1971 vốn nên là một năm cực kỳ không an bình, Hội Phượng Hoàng vốn do Dumbledore lãnh đạo cùng với tử thần thực tử do Voldemort lãnh đạo hẳn sẽ chính thức triển khai đối kháng trong năm nay. Nhưng bởi vì hiệu ứng hồ điệp đến từ linh hồn nào đó vốn không thuộc về thế giới này, khiến cho niên đại vốn nên tràn ngập hỗn loạn này có vẻ vô cùng yên ổn.
Tuy trên «Nhật Báo Tiên Tri» có xuất hiện vài bài báo công khai đưa tin về tử thần thực tử, Voldemort cùng Dumbledore cũng phân biệt ở các trường hợp khác nhau phát biểu lời thanh minh có lợi cho phe cánh của mình, nhưng mà vẻn vẹn chỉ dừng ở mức độ này, hai phe đều không trắng trợn tiến hành công kích, chỉ là ôn hoà châm chọc nói móc lẫn nhau, đem càng nhiều bản lĩnh dùng ở miệng lưỡi.
Không rõ ràng thế cục, Severus đương nhiên sẽ không biết, y, cái biến số nho nhỏ này đã bắt đầu ảnh hưởng đến toàn bộ tiến trình lịch sử rồi.
Từ sau khi cùng Voldemort đánh cược cái ván bài ‘Đầu óc nước vào’ kia, đại sư ma dược vẫn ở lại trong trang viên Prince. Taren Prince cung cấp cho y sự thuận lợi cùng không gian tự do rất lớn. Bởi vì y có được một nửa huyết thống gia tộc, cho nên trang viên có ma pháp huyết thống cũng không làm khó y chút nào, lập tức cho phép y tự do xuất nhập bất kỳ thư viện cùng phòng thí nghiệm nào trong trang viên.
Mới đầu một ít bức họa trưởng bối Prince đối với y, người xa lạ đột nhiên xuất hiện này, có cảm xúc rất lớn, nhưng từ khi y ngồi trong thư phòng, nói chuyện suốt đêm với ông cố cùng tên với mình, tất cả bức họa đều thay đổi thái độ đối với y.
– Nhân tài a, ai không thích?
Severus, với thiên phú ma dược bất kể ở thời đại nào đều khó gặp được, rất nhanh liền đứng vững gót chân trong gia tộc ma dược này. Mà Taren, người mang y đến nơi đây càng thành công đóng vai một đối tượng trao đổi nói chuyện phiếm tốt đẹp. Hứng thú giống nhau làm hai người rất hợp duyên, so với những tên tiểu quỷ đáng chết trong đầu không biết chứa thứ gì kia, vị trưởng bối nhà Prince này quả thực giống như thiên sứ.
Đối với ma dược, hai người đều có nhiệt tình không lời nào có thể diễn tả được, thể nghiệm cảm giác tuyệt vời của cắt, nghiền nát, quấy, nấu, hai vị Prince cả ngày đều sa vào sự an bình không dễ có được cùng sự vui sướng chế tác ma dược này.
Đối với chuyện của Severus, Taren cũng không có hỏi quá nhiều. Theo suy nghĩ của ông, lời tiên tri đều là cạm bẫy làm cho người ta đắm chìm. – Lời tiên tri tốt nhất là quá khứ mà không phải tương lai. – Nếu bản thân sự tồn tại của đối phương đã là biến số rất lớn rồi, thì không cần phải… Quá mức chấp nhất đối với tương lai ban đầu, nếu không ngược lại sẽ dễ dàng đi lầm đường.
– Vì sao biết rõ chuyện của tôi? (Lúc mới đầu Severus từng hỏi Taren.)
– Chỉ là suy đoán, mà hành vi của cậu chứng minh điều này.
– Suy đoán? (Đại sư ma dược nghi hoặc)
– Có lẽ sau này cậu sẽ rõ. (. . . )
Tóm lại, giữa hai người có loại cảm giác ăn ý trong im lặng, khiến họ đều tự giác lưu lại không gian cho đối phương.
Bị đả kích sau khi gặp Ma Vương biến dị rất lớn kia, Severus hoàn toàn đồng ý suy nghĩ này. Xét thấy sự hiểu biết của mình đối với Voldemort ở chỗ này lại hoàn toàn không thể sử dụng được, cái gọi là kinh nghiệm trước đây bất quá cũng là nói suông. Cho nên y chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu ma dược, về vấn đề lão ong mật, đánh chết y cũng không tin Dumbledore sẽ buông tha việc đối kháng với Hắc Ma Vương, chuyện này để chính Ma Vương đi mà lo lắng phiền muộn thì tốt rồi. Mà với tư cách đại sư ma dược mang theo công nghệ của vài thập niên sau trở lại quá khứ, bây giờ quan trọng nhất là đột phá công nghệ chế tác vốn có, rút ngắn thời gian nghiên cứu chế tạo ma dược.
– Tuy y vô tâm tạo phúc cho giới ma pháp, nhưng việc này đối với chính y cũng là một loại lạc thú.
Trong trang viên Prince chỉ có hai chủ nhân, nhưng đôi khi sẽ có thêm tiểu chủ nhân thứ ba, đó đương nhiên là Severus Snape vẫn còn nhỏ tuổi, đại sư ma dược tương lai của chúng ta, lúc này mới tròn 11.
Sau lễ Giáng Sinh, Severus dàn xếp xong ở trang viên Prince liền “Độn thổ” đến Spinner’s End tìm tiểu Snape vài ngày không gặp. Rất khó được, gã đàn ông nghiện rượu kia không ở nhà, trong nhà chỉ có tiểu Snape cùng Eileen Prince.
Lúc nhìn thấy Eileen, Severus rõ ràng cảm giác được sự chua xót trong nội tâm của mình.
Khi mà vài thập niên sau lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt chưa bao giờ mơ hồ này, y thật sự chân thành cảm tạ Merlin ban ân. Nhìn mẹ vẫn còn sống, dù bà đã không còn xinh đẹp trẻ trung, dù bà nhu nhược, nhát gan, bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, bất kể thế nào cũng chăm sóc sinh hoạt cho tên bòm rượu kia giống hệt như đời trước, nhưng bà vẫn là người duy nhất đời trước không hề giữ lại, không cần bất kỳ hồi báo nào mà yêu thương y.
– Người cho đến chết vẫn lẩm bẩm tên của y. Cho dù trong lòng bà, sự quan trọng của mình vĩnh viễn kém gã đàn ông kia, nhưng mà. . .
– Y yêu bà, yêu bà từ tận trong linh hồn, luôn luôn, vĩnh viễn. . .
Y muốn tiến lên ôm lấy người phụ nữ làm y vô cùng tưởng niệm này biết bao, thân tình duy nhất đã từng tồn tại trong sinh mệnh của y.
Nhưng y biết rõ, đây đã không còn thuộc về y nữa, ở thế giới này, con trai của Eileen Prince vẫn là Severus Snape, nhưng đứa bé kia đã không phải là y.
Hiện tại, y chỉ là một người bà con dùng thân phận em họ của Eileen xuất hiện mà thôi. – Y, mất đi tư cách gọi bà là, mẹ.
Đè nén sự chua xót trong nội tâm xuống, y bình tĩnh giải thích với Eileen mục đích của mình cùng quá trình quen biết tiểu Snape. Người phụ nữ tang thương và mỏi mệt kinh ngạc há to miệng, bà không biết mình còn có một bà con xa thân thích. Nhưng sau khi xem qua thư của Taren, Eileen đã tin.
Đồng thời bà cũng nghẹn ngào khóc rống một hồi với bức thư của cha mình, dòng nước mắt đục ngầu kia từng giọt từng giọt chảy xuôi vào đáy lòng Severus. Y hơi ngẩng đầu lên, để gió lạnh thổi khô vết nước tràn ra từ khóe mắt của mình, dạng này giống như bị hạt cát rơi vào mắt. – Y, không thể lộ ra sự yếu ớt của chính mình.
Nhìn người chẳng những cực kỳ tương tự con của mình, đồng thời còn cùng tên Severus, Eileen cảm thấy rất thân thiết, người phụ nữ đáng thương và đáng buồn này phảng phất thấy được đứa con trai của mình sau khi lớn lên.
– Ít nhất điểm này, bà đã hạnh phúc hơn so với đời trước.
“Không mời khách vào nhà sao?” Đứa bé từ nãy đến giờ không nói lời nào đột nhiên mở miệng, nó nhạy cảm nhận ra không khí có chút bi thương.
“Không cần, ta chỉ là chào hỏi Prince. . . Snape phu nhân. Ta đáp ứng con của ngài dạy ma pháp y.” Severus biết mình tuyệt không thích hợp tiếp tục ở lại chỗ này, y muốn tìm một chỗ che giấu sự đau thương của mình.
“Ngài có thể dẫn nó đi sao?” Eileen đột nhiên nói ra lời nói làm cho hai người đều vô cùng khiếp sợ.
“Không, mẹ, con không muốn đi với ông ta.” Tiểu Snape hiếm khi trực tiếp biểu lộ cảm xúc.
—— Severus biết rõ đứa bé này sẽ không đi, giống như chính y năm đó, dù cho thống khổ đến mức nào cũng không có rời khỏi căn nhà kia, y khi còn bé cũng không muốn để một mình mẹ lại bên cạnh người nọ. Mặc dù sự tồn tại của y kỳ thật không làm được chuyện gì.
“Cậu Prince, tôi mong cậu có thể dẫn nó đi. Nếu cha đã thừa nhận Severus thì tôi hi vọng nó có thể ở lại trang viên Prince, không trở về nữa.” Người phụ nữ nhu nhược kia đột nhiên trở nên cực kỳ kiên định, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra thành khẩn, điều này làm người phụ nữ sắp bị sinh hoạt quật ngã bỗng trở nên tôn nghiêm.
—— Đây, cũng là một người mẹ a!
“Không, mẹ, mẹ không quan tâm đến con nữa sao?” Đứa bé cố chấp la hét, trong thanh âm non nớt lộ ra lo lắng.
“Cậu Prince. . .”
“Tôi cho rằng ngài cần phải tôn trọng lựa chọn của cậu Snape, phu nhân.” Severus lẳng lặng nói, cắt đứt lời nói kế tiếp của Eileen. Đôi mắt y nhìn người phụ nữ, Eileen bị ánh mắt mang theo bi thương đồng thời vô cùng quen thuộc này làm rung động. Cảm giác giống như đứa con đã trưởng thành dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình, khiến bà chịu thua ngay lập tức.
Đôi tay khô gầy run rẩy ôm chặt lấy đứa trẻ quật cường, gắt gao ôm thân thể nho nhỏ vào ngực, Severus có thể nhìn thấy thân thể nhỏ bé gầy yếu kia không ngừng run rẩy ở trong ngực mẹ, lặng lẽ mà khóc.
—— Đời trước y chưa từng nói với mẹ y yêu bà bao nhiêu, như bây giờ, rất tốt. . .
Trấn an hai mẹ con đang kích động, y cho đứa bé một chiếc kính hai mặt, lại hẹn tối thứ năm mỗi tuần, y sẽ đến đưa đứa nhỏ đến trang viên Prince học. Mà kính hai mặt có thể luôn luôn giữ liên lạc.
Tiểu Snape chờ mong nhìn mẹ, Eileen lại bi thương lắc đầu. Severus biết người phụ nữ này vĩnh viễn cũng khó có khả năng cầm lại đũa phép.
Một tuần kế tiếp, đứa bé thành công thể hiện thiên phú kinh người của nó trước mặt hai vị đại sư ma dược. Taren tuy hiểu rõ tài năng của Severus, nhưng ông vẫn cảm thấy kinh ngạc vì còn nhỏ như vậy mà đã có thể tiếp thu được tinh túy của ma dược. Thậm chí ông còn than phiền với Severus, rằng ở thế giới của y ông không có cơ hội dạy dỗ cháu ngoại của mình.
Ma dược đối với đứa nhỏ có sức hấp dẫn vô cùng. Đôi mắt to màu đen kia nhìn thấy các loại ma dược thì mê hoặc ngây ngất tựa như nhìn thấy người yêu mối tình đầu. Hai mắt lóe sáng phảng phất như phát hiện vật báu.
“Severus, khi cắt benladon dao phải mượn sức từ bên ngoài, như vậy mới dễ cắt ra ngay một lần.”
“Ngưu Hoàng cần phải dùng chùy nhỏ đập thành mãnh vụn trước, sau đó mới dần dần nghiền nát thành bột.”
“Khi quấy ma dược cần dùng lực đều đều. Pha loãng cao dầu cần phải nghiêng dầu trơn đến bên trong nồi nấu ma dược.”
“Khi vô chai tay cần ổn định, không thể để cho nước thuốc rơi vãi ra ngoài.”
“Ma dược dễ nổ thì sau khi hoàn thành chế tạo phải lập tức tắt lửa. . .”
Lão Prince rõ ràng đã yêu thích quá trình bồi dưỡng học sinh. Severus đột nhiên cảm thấy lão nhân từ ái đối diện này thích hợp giao tiếp với đám tiểu quỷ phiên bản quỷ khổng lồ thu nhỏ hơn y.
Khí tức an bình, mùi thuốc nồng đậm, ba Prince đắm chìm trong thế giới thần kỳ vĩ đại thoạt nhìn hưởng thụ như thế, hạnh phúc như thế.
Đứa bé gầy yếu ra sức đối phó với nồi đồng to lớn tràn ngập vô hạn trí tuệ, thanh niên tái nhợt gầy gò trầm tĩnh nhìn chằm chằm màu sắc xinh đẹp kia, lão nhân hiền lành ôn hòa chậm rãi chuyển động gậy khuấy trong tay. Các bức họa trong trang viên Prince nhìn cảnh tượng trước mắt, dần dần rơi vào mộng đẹp.
—— Sau vài thập niên khẩn trương áp lực, giây phút yên lặng ngắn ngủi này quả thực làm Severus cảm động rơi lệ. Tuy rất khó tin, nhưng y bắt đầu sinh ra tình cảm với tuổi nhỏ của mình. như tình cảm của người cha đối với đứa con.
—— Nhìn nó phát triển, nhìn nó chậm rãi trở nên mạnh mẽ. Nhìn thân thể nhỏ gầy kia dần dần cao lớn lên, hình dáng non nớt trở nên cương nghị, mắt to đen bóng trở nên thâm thúy, thanh âm tinh tế trở nên trầm thấp. Đây là một chuyện rất kỳ diệu, nhìn mình lớn lên. . .
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau Lễ Giáng Sinh hai tuần, thời gian trọng yếu bị Severus quên lãng đã đến. Sáng 1/9/1971, vừa ăn xong điểm tâm chuẩn bị bắt đầu đối thoại với ma dược tình nhân của mình, Severus liền cảm nhận được chiếc kính hai mặt chấn động.
Lấy ra công cụ trao đổi chưa bao giờ được sử dụng này, khuôn mặt hưng phấn của đứa nhỏ ngay lập tức xuất hiện.
“Là cái gì khiến cho quý ngài nhỏ bé của chúng ta như uống phải ma dược hưng phấn không thể kiềm chế vào sáng sớm thế này?” Lời châm chọc tơ lụa xuyên qua tấm gương rơi vào lỗ tai của đứa bé. Những ngày này, tiểu Snape đã hoàn toàn quen thuộc phương thức nói chuyện của đối phương, hoàn toàn không bị những lời khắc nghiệt này làm khó dễ quấy rầy hào hứng chút nào.
“Ta nhận được cái này.” Đứa bé giơ tay lên, đem một tấm da dê đưa lên trước mắt Severus.
Tấm da dê quen thuộc, chữ viết quen thuộc, nội dung quen thuộc.
“Học viện ma pháp Hogwarts
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore (Huân chương Merlin đệ nhất đẳng. Hội trưởng Hội liên hiệp Ma pháp quốc tế. Hội trưởng Hiệp hội Pháp sư.)
Severus Snape tiên sinh thân yêu:
Chúng tôi hân hạnh thông báo cho ngài, ngài đã trúng tuyển vào Học viện ma pháp Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách vở và trang thiết bị cần thiết.
Chúng tôi chờ cú mèo mang hồi âm của ngài đến chậm nhất là trước ngày 1/10.
Kính thư,
Phó hiệu trưởng (nữ)
Giáo sư Minerva McGonagall
Đồ vật tân sinh năm nhất cần chuẩn bị gồm:
ĐỒNG PHỤC
Tân sinh năm nhất cần:
1. Ba bộ áo chòang thực tập (màu đen).
2. Một nón đỉnh nhọn đội ban ngày (màu đen).
3. Một đôi găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).
4. Một áo choàng mùa đông (màu đen, thắt lưng bạc).
Chú ý là tất cả đồng phục của học sinh đều phải có phù hiệu và tên.
SÁCH GIÁO KHOA
Tất cả học sinh đều phải có các sách liệt kê sau:
- Thần chú tiêu chuẩn sơ cấp.
- Lịch sử ma pháp.
- Lý luận ma pháp.
- Hướng dẫn biến hình cho người nhập môn.
- Một ngàn loại thảo dược và nấm mốc thần kỳ.
- Ma dược cùng dược nước ma pháp.
- Quái vật cùng nơi sinh sống của chúng.
- Lực lượng hắc ám: hướng dẫn tự vệ.
TRANG THIẾT BỊ KHÁC
- Một cây đũa phép.
- Một cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2).
- Một bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.
- Một kính viễn vọng.
- Một bộ cân bằng đồng.
Học sinh có thể đem theo một con con cú mèo hoặc một con mèo hoặc một con cóc
Ở đây đặc biệt nói rõ tân sinh năm nhất không được mang theo chổi bay.”
“Chúc mừng ngươi, tiểu Snape. Như vậy ngươi tại sao không hồi âm mà còn ngây ngốc làm gì?”
“Trên thư hỏi trường học có cần phái giáo sư dẫn đường cho ta không. . .” Đứa nhỏ do dự một chút, ngẩng đầu nhìn người trong gương, “Ta muốn hỏi ngươi. . . Có thể dẫn ta đi hay không. . .”
Đứa nhỏ chờ mong nhìn mình. Severus nhìn đôi mắt đen chết tiệt đang lóe sáng thì liền muốn hung hăng nguyền rủa hỗn đản Taren dạy hư tiểu hài tử kia.
—— “Tiểu Severus, con biết không, đôi mắt của con rất đẹp. Chỉ cần con dùng đôi mắt đen sáng bóng nhìn người khác, bọn họ sẽ không dám ức hiếp con nữa. Con tuyệt đối đừng học Prince, cậu ta cũng không biết lợi dụng ưu thế của mình.” ——
Taren hỗn đãn, sao y chưa bao giờ nhớ rõ đôi mắt của mình lớn như vậy, sáng như vậy! Đây quả thực là đem tuổi nhỏ của mình bồi dưỡng theo hướng khổng tước bạch kim!
“Hogwarts sẽ cử giáo sư tới đón ngươi.” Đại sư ma dược khô cằn nói. Y coi như phát hiện, y tuyệt không thích con nít, chính bản thân mình khi còn bé cũng không thích!
“Nhưng ngươi cũng rất quen thuộc chỗ đó không phải sao?” Đứa trẻ không chút dao động.
“Ta cũng không phải cái loại ngu ngốc rãnh rỗi không có chuyện gì làm, không có thời gian cùng tiểu quỷ nhàm chán đi chết tiệt mua sắm!” Xà vương tầng hầm nhất quyết không mềm lòng.
“A, không có việc gì! Tiểu Severus, Prince sẽ mang con đi. Con ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu ấy a.” Taren không biết lúc nào từ phía sau đi tới đột nhiên nói chen vào.
Đứa trẻ trong gương khó được lộ ra nụ cười chân thành, “Tốt, Taren.” Đứa nhỏ cắt đứt liên hệ, vui rạo rực chuẩn bị ở nhà.
Mà hoàn toàn trái ngược với sự vui mừng của nó, Prince trang viên lập tức bộc phát đại chiến nước bọt.
“Chết tiệt, tôi không muốn dẫn một tiểu quỷ đến Hẻm Xéo mua sắm trước nhập học cái gì hết!” Xà vương gầm thét phun nọc độc về phía lão Prince.
“Bình tĩnh một chút, Severus, cậu không muốn cho đứa bé kia một bắt đầu tốt sao?” Lấy tay trấn an người đàn ông đang kích động, vị phù thủy lớn tuổi chăm chú nhìn đối phương, “Cho dù không tiếp xúc căn nguyên, nhưng cậu nhẫn tâm nhìn đứa bé kia chịu khổ sao?”
“Tôi. . . Không biết.” Severus do dự nói, “Tôi…Sợ.” Gục đầu xuống thật thấp, y chán ghét lộ ra sợ hãi trước mặt người khác, nhưng lão nhân có năng lực khiến y biểu lộ thật tình.
“Ta biết, con của ta.” Hai tay ôm lấy thanh niên thon gầy, lão nhân nhè nhẹ vỗ vào lưng y. “Sau khi gặp được mẹ cậu, cậu cảm thấy đối mặt với người quen đã chết đi là chuyện rất thống khổ sao?”
Dưới sự trấn an dịu dàng của trưởng bối, thân thể vốn vì không quen tiếp xúc với người khác mà căng cứng, dần dần buông lỏng. “Những người… Kia có lẽ còn có kẻ thù của tôi.” Thanh niên nhỏ giọng nói thầm.
“Ta tin tưởng cậu có thể khống chế chính mình thật tốt.” Lão nhân kéo ra khoảng cách giữa hai người, đôi mắt màu nâu đậm chằm chằm vào màu đen, trong giọng nói không có chút nghi ngờ.
Đối mặt thật lâu, Severus rốt cục nhẹ gật đầu một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.
—— Con người không thể sợ hãi vận mệnh.