Không nói lão ong mật ở Hogwarts lại vừa mua kẹo gì, cũng không nói Hắc Ma vương sau Lễ Giáng Sinh có hướng đi nào mới. Đối với Severus, kẻ tạm thời không đếm xỉa đến mấy việc này mà nói, hiện tại khiến y đau đầu nhất chính là cái phiền toái nhỏ đang dính chặt lấy mình này đây!
—— Chết tiệt Taren, nói cái gì đưa cho thằng oắt con này một sự bắt đầu tốt đẹp gì đó….
Y nhớ như in cuộc sống trường học bi thảm của mình, bắt đầu từ hành trình mua sắm ở Hẻm Xéo, y gặp phải kẻ làm y thống hận nhất trong tổ bốn người, Potter, tuy lúc đó còn chưa chính diện xung đột, nhưng tuyệt không phải là hồi ức tốt đẹp gì để nhớ lại.
Bây giờ đứa nhỏ này tuy không phải là ngày y đến Hẻm Xéo năm đó, nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ không gặp phải đối thủ truyền kiếp nào đó!
Thở dài một tiếng, Severus bi ai phát hiện cho dù không có lão ong mật, mình vẫn không thoát được vận mệnh bị người ta bóc lột.
—— Nhưng y biết rõ những điều này đều chỉ là mượn cớ.
Điều y thật sự sợ hãi không phải là nhìn thấy tổ bốn người hoặc bạn bè cũ lúc trước, mà là. . .
Nụ cười tươi tắn của thiên sứ tóc đỏ hiện lên trước mắt y, đôi mắt màu xanh lá sáng lấp lánh dõi theo y. Mà màu sắc xinh đẹp ấy lại dần dần hợp lại với một khuôn mặt khác, khuôn mặt làm y thống khổ suốt nửa đời người, tên tiểu ác ma có đôi mắt to màu phỉ thúy.
——gông xiềng cùng gian khổ y cởi không hết, cậu bé vàng, kẻ làm y vĩnh viễn phải giãy dụa trong hối hận cùng căm hận.
Y biết, bề ngoài cứng rắn bao nhiêu thì bên trong y nhu nhược bao nhiêu, thậm chí y không dám liếc mắt nhìn cô gái tóc đỏ kia, cho dù cô ấy còn nhỏ, cho dù trong cuộc đời cô căn bản không có một người như y. Nhưng y vẫn sợ hãi muốn chết, người phụ nữ kiếp trước y yêu cả cuộc đời, ánh mặt trời mà đời này y thề phải bảo vệ.
—— Y là một kẻ nhu nhược, thằng oắt khốn kiệp nhà Potter nói không sai, y là một thằng hèn[1]!
[1] Có vẻ giáo sư đang nhắc đến việc sau khi giáo sư bị buộc giết cụ Dum, trên đường bỏ trốn, Harry căm phẫn mắng giáo sư là thằng hèn. (tập 6)
—— Nhưng ít ra, không thể để cho đứa trẻ này bước vào con đường giống như mình, ít nhất. . .
Nhìn lướt qua tiểu quỷ bên người, Severus im ắng thở dài.
Đứa bé nắm thật chặt áo choàng của người đàn ông cực kỳ giống nó đang đứng bên cạnh, đôi mắt to đen bóng đảo tới đảo lui truy đuổi theo dòng người, phảng phất như không thích ứng nổi trước cảnh tượng rối mắt này.
Món đồ chơi có thể bay, thằng hề tự động phân phát quà, công cụ không có người khống chế, sách vở tự động bay về chỗ cũ. . . Còn có đủ loại đồ vật mang kiểu dáng khác lạ chưa bao giờ thấy, đứa trẻ bị thế giới kỳ diệu này hấp dẫn thật sâu. —— Đây chính là thế giới ma pháp!
—— Hẻm Xéo, khu chợ của phù thủy. Vĩnh viễn tràn ngập tiếng gầm loạn của đám tiểu quỷ, tiếng thương nhân rao hàng, tiếng phù thủy tranh luận cùng các loại hội nghị nhỏ khó hiểu lãng phí thời gian.
Đại sư ma dược khinh thường hừ một tiếng, y chán ghét Hẻm Xéo, đặc biệt là cửa hàng quần áo ở Hẻm Xéo. Cho nên y tuyệt đối sẽ không cùng tiểu quỷ đang nắm lấy áo choàng của y đi may quần áo!
“Nếu cậu không quên cậu đã mười một tuổi, thì buông áo choàng của ta ra. Chính mình vào cửa hàng của Madam Malkin may áo choàng, sau khi xong việc thì đứng ở cửa chờ ta, không cần làm chuyện dư thừa.” Severus tránh né bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, kéo nó đi về hướng cửa hàng của Madam Malkin.
—— Chết tiệt, y tuyệt không muốn lại để cho cây thước đo rõ ràng thuộc về Gryffindor kia quấy rối một lần nữa.
“Được,” Đứa bé dứt khoát buông lỏng tay, “Vậy ông đi làm gì? Mua sách cho tôi sao?” Con rắn nhỏ ngửa mặt lên không chút sợ hãi nhìn vị phù thủy trẻ tuổi.
—— Nó không sợ y chút nào. Đúng vậy, một chút cũng không sợ. Dù người đàn ông trước mắt này cho tới giờ cũng chưa từng ôn hòa mà nói chuyện với nó, nhưng nó biết, đối phương quan tâm nó. Đứa bé từ nhỏ đã trải qua nhân tình ấm lạnh luôn rất mẫn cảm, cho nên nó sẽ không dễ dàng bị biểu hiện giả dối bên ngoài lừa gạt.
Hung hăng trừng thằng nhỏ càng ngày càng tùy tiện trước mặt y, Severus không nói hai lời, quay người. . . Hướng về phía cửa hàng sách giáo khoa Hogwarts —— cửa hàng sách Flourish and Blotts, áo choàng đen sau lưng quay cuồng.
Đứa trẻ nhìn người đàn ông khí thế mười phần rời đi, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong, nó rốt cuộc hiểu rõ ý của Taren rồi.
—— “Chỉ khi Prince thẹn thùng thì khí thế mới phát ra mạnh nhấ đó con àt.”
Quay người, cơ thể nho nhỏ cũng có ý thức khiến cho áo choàng trên thân thể vẽ ra một đường cong duyên dáng, đứa trẻ mang khí thế cũng hùng dũng y như thế bước về phía cửa hàng Madam Malkin.
—— Bọn họ thật sự rất giống nhau, không phải sao?
Vì hiện giờ mới là tháng giêng, tân sinh tới nơi này may áo choàng không phải rất nhiều, khi Tiểu Snape tiến vào trong cũng chỉ có một bé gái đang đo đạc, đứa bé híp mắt quan sát cái thước đo muốn chết kia 0.5 giây, sau đó bắt đầu thận trọng cân nhắc mình có nên dứt khoát mua trực tiếp áo choàng làm sẵn không.
Thế nhưng Madam Malkin hòa ái dễ gần không cho nó cơ hội trốn tránh thử thách trọng đại mà tất cả tân sinh đều phải trải qua. Giúp đỡ đứa trẻ cứng ngắc đứng trên ghế, cái thước đo háo sắc kia lại bắt đầu trắng trợn vây quanh thân thể thon gầy của đứa bé, lướt qua lướt lại.
Lần thứ ba bị cây thước hỗn đản chết tiệt này đùa giỡn lướt qua bên eo, con rắn nhỏ nổi giận. Xà vương tương lai nghiến răng nghiến lợi u ám nói với cây thước đang đùa vui vẻ, “Mi còn dám không thành thật, ta lập tức ném mi vào vạc, nấu thành một nồi ma dược!”
—— Một câu nói quen thuộc kinh điển cỡ nào a!
Cây thước sau khi nghe thấy câu nói làm cho nó mơ thấy ác mộng mấy ngày liền lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận. An phận đo xong kích cỡ.
Đứa trẻ dùng lực sát thương đơn giản, ánh mắt tử vong trừng cây thước đang cuộn thành một đoàn, dốc sức liều mạng giả trang bộ dáng “Ta rất vô tội”, sau đó quyết định nó chán ghét cửa hàng quần áo!
“Tôi giả thiết, cậu không phải con trai của ngài Prince?” Đứa trẻ đang thở phì phì đột nhiên nghe được một tiếng giống như vịnh xướng đặt câu hỏi, “. . . Xét thấy ngài Prince chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
Thiếu niên bạch kim nâng đầu đi vào trong tiệm, tóc dài màu vàng bạch kim hoa lệ được trau chuốc dán vào cái cổ duyên dáng của hắn. Chiêu bài giả cười đọng trên mặt, đôi mắt màu lam xám hứng thú đánh giá đứa trẻ gầy yếu trước mặt.
“Ngươi có tư cách gì quản chuyện của ta!” Cơn giận của đứa trẻ còn chưa tan, người trước mặt này cho nó cảm giác thật không tốt. Điệu bộ cao cao tại thượng của kẻ trên cùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu không che dấu chút nào kia, đều khiến nó có cảm giác mình bị miệt thị bị trào phúng.
Nghe thấy câu nói tràn ngập nộ khí của đứa trẻ, thiếu chủ bạch kim rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền bình thường trở lại. Mặt nạ tươi cười đã mang chút thành ý. “Nếu như mạo phạm đến cậu, tôi đối việc này cảm thấy thật có lỗi. Nhưng không thể không nói. . .” Thiếu niên kéo dài thanh âm chậm rãi nói, “Cậu thật sự cực kỳ giống ngài Prince.”
Đứa trẻ hừ một tiếng, hèn mọn nhìn thiếu niên giống như Khổng Tước kia.
—— Được rồi, theo thái độ vừa rồi cho thấy, đối phương cũng không làm người ta chán ghét như thoạt nhìn. Nhưng con rắn nhỏ vẫn quyết định tạm thời không thích hắn —— Nguyên nhân ai bảo ngươi chú ý ta là vì ta giống một người khác chứ!
Đứa nhỏ là Slytherin trời sinh, cho nên nó đương nhiên có kiêu ngạo của Slytherin.
—— Vinh quang của nó thuộc về chính nó, không cho phép bất cứ kẻ nào bẻ cong! Cho dù chính nó cũng phải thừa nhận nó và người đàn ông kia rất giống.
“Ta cho rằng chuyện của ta không có liên quan gì đến một kẻ vừa mới gặp mặt lần đầu tiên đã thất lễ.” Đứa bé ngẩng cái cằm nho nhỏ lên, “Bước đầu tiên để kết bạn với người khác không phải là nên tự giới thiệu mình trước sao? Quý ngài quý tộc?” Hai chữ ’quý tộc’ bị đứa nhỏ nhấn rất mạnh.
Khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ hơi hơi chuyển hồng.
—— Đúng vậy, hành vi vừa rồi của hắn rất thất lễ. Nhưng xét về mặt ăn nói, cậu bé trước mắt quả thật có được chân truyền của quý ngài cả người cha khôn khéo của hắn cũng phải kinh ngạc.
Thiếu niên bạch kim hắng giọng một cái rồi vươn tay ra, “Lucius Malfoy, rất hân hạnh được biết cậu…” nhướng mày tạo dáng nghi vấn.
Đứa nhỏ chần chờ một chút mới nhẹ nhàng vươn tay chạm đến bàn tay của thiếu chủ Malfoy, “Severus Snape.” Đôi mắt màu đen lóe lên ánh sáng, đứa trẻ cố gắng làm cho thân thể thẳng tắp, muốn giảm bớt chênh lệch độ cao giữa hai người.
Lucius mỉm cười nhìn cậu bé trước mặt – một Slytherin trời sinh – một con rắn nhỏ kiêu ngạo, quật cường, không được tự nhiên. Ngay cả điểm này cũng giống hệt quý ngài kia. Chỉ là chú rắn nhỏ chưa trưởng thành này càng đáng yêu thú vị hơn.
“Chào cậu, cậu Snape.” Hoàn toàn không thèm để ý sự đề phòng trong mắt cậu bé. “Ngài Prince không đề cập với cậu về nhà Malfoy sao?”
“Ta không biết vì cái gì hắn phải nói cho ta biết. Hay là, ngài quý tộc, ngài cho rằng chuyện của nhà Malfoy quan trọng đến mức người người nhà nhà đều phải biết, còn phải mỗi ngày không ngừng lặp lại như ý chỉ của thần thánh hả?” rắn nhỏ phản bác không hề khách khí, nhưng mà. . .
Thiếu niên bạch kim cười giảo hoạt. —— Quả nhiên là do ngài ấy dạy dỗ!
—— Đối với việc gài bẫy người khác, Lucius Malfoy chưa thể sánh bằng người cha có thể xem như cáo già kia, nhưng đối phó với cậu bé chưa biết sự đời như tiểu Snape thì vẫn là dư thừa.
—— Dù sao Xà vương vẫn còn đang lớn lên. . .
“Không, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm. Tôi chỉ muốn uyển chuyển biểu đạt hữu hảo với cậu. Có lẽ cách làm của tôi khiến cho cậu hiểu lầm?” bất kể là vì lợi ích của gia tộc Malfoy hay vì hảo cảm của mình đối với cậu bé này, Lucius đều quyết định hắn muốn kết giao bằng hữu với Severus Snape.
Đứa trẻ đối với loại thái độ không nóng không lạnh này lộ ra nụ cười nhạt, nhưng cũng không phản bác.
“Ah, cậu Malfoy, tôi nghĩ cậu đến cửa hàng quần áo cũng không phải để kết giao bằng hữu.” Madam Malkin đột nhiên xuất hiện thay đổi không khí hòa hoãn giữa hai người, cũng cắt đứt câu chuyện.
“Nếu ngươi muốn giống một bức tượng điêu khắc để người ta vây xem, ta tuyệt đối không ý kiến. Nhưng tha thứ cho ta, ta không muốn như thằng đần đứng ở cửa ra vào của cửa tiệm bán quần áo làm tiêu bản!” Đứa trẻ liếc mắt về phía cửa ra vào, hai người đứng gần cửa chính khiến cho cửa tiệm lâu đời này có tỉ lệ quay đầu lại rất cao.
—— Nó tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, thậm chí có hai người phụ nữ thần kinh trông thấy bóng lưng của khổng tước bạch kim làm ra một biểu tình bị mê đảo.
“Nhưng để người chú ý cũng không phải lỗi của chúng ta, không phải sao?” Sinh vật lóe sáng không hề tự giác cao ngạo nói.
“Nhưng ta không muốn ngày mai trên « Nhật Báo Tiên Tri» nhìn thấy tin tức càng thêm kinh bạo.” Thanh âm trầm thấp mềm mại như lông thiên nga cắt đứt biểu hiện tự kỷ của thiếu chủ bạch kim. Người đàn ông mặc áo choàng đen từ trên cao nhìn xuống hai người trong tiệm, đôi môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt Hắc Diệu Thạch bắn ra ánh sáng sắc bén, khiến cho người thừa kế Malfoy đã tiếp nhận huấn luyện đế vương từ nhỏ cũng không khỏi cảm thấy co rúm lại.
“Nếu như chân của ngươi còn có đủ công năng thì xin ngươi vận dụng chúng đi qua bên này.” Lướt qua thiếu niên bạch kim, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đứa trẻ còn lại. Thanh âm tơ lụa tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng đứa trẻ lại nghe ra sự lo lắng trong giọng nói kia.
—— A, được rồi, đối phương tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Vứt bỏ thiếu chủ bạch kim đang hơi sững sờ, đứa bé thong dong đi đến cửa chính của tiệm quần áo. Hai cặp mắt đen đối diện nhau, thật lâu người đàn ông mới cau mày ném một câu, “Đuổi kịp.” Sau đó áo chùng đen cuồn cuộn thẳng đến cửa hàng đũa phép.
Đứa bé chạy chậm theo. Ngay lúc nó vừa rời khỏi cửa hàng Madam Malkin, sau lưng truyền đến thanh âm của Lucius, “Chúng ta gặp lại ở Hogwarts.” Trong đôi mắt xám xanh tràn ngập vui vẻ cùng chờ mong. Đứa trẻ bĩu môi, không quay đầu lại.
—— Hogwarts a, nơi khiến mọi người chờ mong!