Hành trình kế tiếp, dưới sự ra sức chém giết của hai vị Xà vương lớn nhỏ, toàn bộ mọi người ở Hẻm Xéo đều phải lùi bước, bán kính năm mét quanh hai người trở thành trạng thái chân không quỷ dị. Mà ngoài phạm vi năm mét lại có vô số kẻ không sợ chết – tạm thời cho rằng là sư tử – đang cố gắng tiến gần về vị trí trung tâm. Nhưng dưới sự tẩy lễ bằng ánh mắt tử vong, các sư tử đều ào ào ngã xuống.
—— Nếu như anh em sinh đôi nhà Weasley sinh ra sớm một chút, họ nhất định sẽ lập tức mở ván đánh cược, đánh cược ai có thể tới gần hai người kia trước.
Dưới ảnh hưởng của loại khí thế phi phàm này, ngay cả lão Ollivander cũng không thể phát huy tiềm chất lải nhải lầu bầu của mình, dứt khoát trực tiếp để cho tiểu Snape chọn đũa phép. Sau khi đứa bé lần thứ ba thành công phá hủy cửa hàng đũa phép cũ nát, tiểu Snape lấy được đũa phép định mệnh của nó – hoa mộc, tâm đũa phép là kì lân, mười ba tấc rưỡi.
Đón nhận ánh mắt sắc bén của Severus, lão nhân không sợ chết vượt khó tiến lên, không ngừng nói đũa phép kia có bao nhiêu đặc biệt, có bao nhiêu không bình thường.
“Thưa ngài, ngài nhất định sẽ thành công.” Xà vương đại nhân đối với những lời này cười nhạt, y nghiêm trọng hoài nghi lão già này đối với ai cũng nói như vậy.
Rời khỏi cửa hàng của lão điên, buổi mua sắm hôm nay coi như chính thức hoàn thành. Severus còn muốn đến Hẻm Knockturn mua mấy thứ, nhưng cái phiền toái nhỏ đang đi theo y, khiến y không thể đi được. Cau mày tự hỏi là nên đưa đứa nhỏ về nhà trước hay để nó ở Hẻm Xéo chờ mình.
Đứa trẻ im lặng đứng bên cạnh y, hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của người qua đường. Nó thích thái độ của người đàn ông. —— Không để ý tới những tên ngu ngốc tự cho là đúng kia, ta không quan tâm bị bất cứ kẻ nào xa lánh, cũng không sợ hãi trở thành tiêu điểm bị chú ý, ta chỉ đi con đường thuộc về ta.
Không ngừng vuốt ve đũa phép vừa có được. —— Đây là của nó, đũa phép chỉ thuộc về nó. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, nhìn nhìn lại chính mình – tương lai mình có thể mạnh như y không, có thể mạnh hơn cả y không?
Trong lòng đứa bé dâng lên một ý chí chiến đấu, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt, nó muốn vượt qua người đàn ông này, chiến thắng y, khiến cho tất cả mọi người lúc nhìn thấy mình không phải trước tiên nghĩ đến người kia, mà là nghĩ đến bản thân mình.
Nó không muốn mình trở thành cái bóng của người này trong mắt người khác, cho dù họ giống nhau đến vậy, cho dù nó kỳ thật rất ưa thích, rất tôn kính người này. Nhưng nó muốn mọi người nhìn thấy nó cũng chỉ có thể nghĩ đến nó là Severus Snape, nó chỉ là chính bản thân nó, chỉ làm chính nó!
“Ta đưa cậu về nhà trước. . .” người đàn ông toàn thân màu đen cúi đầu nhìn nó.
“A!” Đứa trẻ bị giật mình có chút phản ứng không kịp.”Tốt. . .”
“Severus! Cậu cũng tới mua đồ hả!” Một thanh âm thanh thúy vui sướng cắm vào, ngay sau đó một thân hình nhỏ màu hồng phấn cùng với tiếng cười bổ nhào vào người đứa trẻ, toàn thân đứa trẻ hắc y cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lập tức trở nên đỏ bừng.
“Lily. . .” Đứa bé khẩn trương mở miệng, nắm lấy hai tay của cô bé đang đặt trên người mình.
“Sớm biết như vậy mình liền cùng đi với cậu.” Cô bé tóc đỏ có chút mất hứng phàn nàn, nhưng đôi mắt to sáng ngời màu xanh biếc kia vẫn tràn đầy vui vẻ cùng tò mò.
“Mình. . . Mình không biết hôm nay cậu cũng đi, mình vừa mới nhận được thư thông báo.” Đứa trẻ vẫn cứng ngắc nói, cực lực đè nén sự hưng phấn của mình. Khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, kinh ngạc phát hiện đối phương không có phản ứng gì, trên khuôn mặt vốn không có biểu tình hiện tại càng thêm trống rỗng, cả khuôn mặt giống hệt như mặt nạ không có chút cảm giác chân thật nào.
—— Rất kỳ quái, phản ứng rất kỳ quái.
Hơn nữa đứng kề sát người đàn ông, nó có thể rõ ràng cảm nhận thấy thân thể cao gầy vô cùng cứng ngắc kia, giống như mỗi tấc cơ thể đều bị kéo căng quá mức. Thậm chí cách áo chùng nó còn có thể phát giác hai bàn tay nắm chặt của y. Loại cảm giác này tựa như dùng tất cả lực lượng để ngăn cản chính mình làm một chuyện gì đó.
—— Có chuyện gì nguy hiểm sao?
Đứa bé kéo kéo áo chùng của người bên cạnh, toàn thân y run rẩy một chút, sau đó thanh niên lấy lại tinh thần miễn cưỡng cho đứa trẻ một cái nhướng mày nghi vấn.
—— Đây là cái nhướng mày khó coi nhất nó từng thấy.
—— Đứa bé càng nghi hoặc.
“Severus, người này là ai vậy, hai người thật giống nhau!” Tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ phá vỡ không khí giằng co giữa hai người, đôi mắt to xanh biếc của Lily tò mò nhìn Severus, hoàn toàn không bị khí thế của người trước mắt dọa lùi bước.
—— Merlin, tới cứu ta đi!
Đáng tiếc không ai có thể nghe được tiếng rên rĩ trong lòng nam nhân, Merlin cũng không phải đang làm chính sự gì, hắn chỉ là một tên chết tiệt thích xem diễn!
“Ông ấy là em họ của mẹ mình, hôm nay cậu dẫn mình đến mua đồ.” Mặc dù có chút lo lắng, nhưng đứa bé cũng không muốn ở chỗ này quấy rầy người đàn ông trầm tư.
“Chú ấy chính là người lần trước cậu nói dạy tri thức ma pháp cho cậu sao? Thật tuyệt cú mèo nha!” Cô bé có đôi mắt màu xanh biếc hưng phấn nói. Nhưng thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì, Lily có chút bị đả kích.
Thế nhưng tâm tình của trẻ con rất dễ chuyển tốt, huống chi Lily Evans là một tiểu sư tử chân chính.
“Severus, mình muốn đi ăn kem, mình chưa từng ăn đồ ăn vặt của thế giới ma pháp, cậu cùng đi ăn thử với mình được không.” Cô bé ôm lấy cánh tay của cậu bé, tràn ngập chờ mong mà đong đưa.
Vốn muốn nói “Mình không thích đồ ngọt”, nhưng tiểu Snape, dưới loại ánh mắt mong chờ này, rất nhanh thua trận. Hơn nữa trực giác của nó nói cho nó biết, hiện tại người nọ cần ở một người trong chốc lát, đứa trẻ săn sóc lưu lại không gian cho đối phương.
“Lát nữa ta chờ ngươi ở tiệm kem. . .” Ngẩng đầu người kia không có biểu tình gì, đứa bé không xác định hỏi. Sau khi nhận được một cái gật đầu cho phép gần như không thể nhận ra của đối phương, thân ảnh màu hồng phấn liền vui sướng lôi kéo con rắn nhỏ màu đen cứng ngắc phóng tới tiệm đồ ngọt. Lưu lại người đàn ông cao lớn phủ toàn màu đen, một mình ngơ ngác ngóng nhìn, ngóng nhìn bóng dáng màu đỏ không ngừng dao động trong tầm mắt kia, tội nghiệt sâu nặng nhất ở đời trước của y, kiếp nạn của y.
—— Lily. . .
Chật vật chạy trốn tới một góc rẽ vắng vẻ, Severus chặt chẽ dựa vào một mặt tường, mong muốn duy trì thân thể đang không ngừng run rẩy của mình.
Che lại đôi mắt, y để mặc cho giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt trào ra. Merlin biết rõ vừa rồi y mất bao nhiêu khí lực mới không làm ra chuyện gì thất lễ. Nhìn thấy đôi mắt phỉ thúy thuần khiết kia, y cảm thấy trái tim của mình đang run lên. Tình cảm mãnh liệt phức tạp gần như ức chế không được muốn phun trào.
—— Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống!
Cô ấy không trở thành một thi thể lạnh như băng nằm trước mặt y. Cặp mắt mê người kia còn lóe lên hào quang của sự sống, chứ không phải vĩnh viễn mất đi linh động như trong trí nhớ. Cô ấy cùng thằng nhãi ác ma hoàng kim nhà Potter của cô ấy còn chưa trở thành gông xiềng trên người y, còn chưa ở trong mộng không ngừng nhắc nhở tội nghiệt của y, còn chưa để lại gánh nặng trên linh hồn đã sa đọa của y, còn chưa. . . Còn chưa. . .
Hết thảy đều chưa xảy ra, tất cả mọi người còn sống, cái gì cũng chưa xảy ra!
—— Thật tốt, thấy cô ấy còn sống, thật tốt. . .
Người đàn ông rơi lệ đầy mặt ra sức bấu tay vào bức tường sau lưng, y có thể cảm giác được tay y đang chảy máu, nhưng y không quan tâm, cảm giác đau đớn có thể khiến y xác định mọi việc hiện tại đều là chân thật. Người đã chết vẫn còn sống, còn cuộc đời của y vẫn chưa rơi xuống địa ngục.
—— Ca ngợi Merlin, ca ngợi ngài. . .
Severus ngẩng đầu nhìn bầu trời, y không biết cảm giác này có phải là một loại cứu rỗi hay không. Nhưng y biết xiềng xích nặng nề trong tâm hồn y bắt đầu buông lỏng. Giờ phút này y cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, giống như linh hồn cũng trở nên thoải mái hơn.
—— Lily, kiếp này nhất định sẽ không để em chết đi lần nữa!
Severus dùng hai tay gắt gao ôm lấy thân thể mình, tùy ý để sự yếu ớt khó gặp ở y phóng thích ra, lúc này y mới chân chính cảm nhận được ánh bình minh của tân sinh mệnh, tựa như trên con đường hắc ám đầy bụi gai mà y vẫn phải gian nan bước đi một mình kia, rốt cục xuất hiện bóng dáng của ánh sáng.
—— Có thể còn sống, thật tốt!
“Sev, người họ hàng kia của cậu thật là nghiêm túc.” Cô bé tóc đỏ vừa ăn ly kem mùi ô mai vừa nói.
“Cậu ấy luôn như vậy, nhưng ổng không có ác ý.” Cậu bé tóc đen trả lời, sau đó nhẹ nhàng cắn cái bánh ngọt vị cà phê – mùi vị cũng không tệ lắm. Tiền mua thức ăn đương nhiên là Prince cho nó, thật ra từ khi nó bắt đầu đến trang viên Prince học tập, Taren đã thuyết phục nó lấy một ít tiền về nhà.
*****
“Nếu người cha nghiện rượu kia của con có tiền, hắn có thể đi mua rượu, cho nên sẽ không đánh đập mẹ của con.” Lão nhân nói với nó như vậy.
“Vì sao không đưa mẹ trở về.” Cậu bé quật cường hỏi.
“Con cũng biết, mẹ của con không muốn rời khỏi cha con, đây là nguyên nhân chủ yếu.” Lão nhân có chút đau thương nói, “Ông cũng hy vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy con gái của mình.”
“Chủ yếu?” Đứa bé thông minh lập tức bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, đây chẳng qua là một trong những nguyên nhân. Ông không muốn lừa gạt con, Severus.” Lão nhân yêu thương vuốt ve tóc của nó, “Còn về những nguyên nhân khác, con còn nhỏ, không cần quan tâm nhiều như vậy. Đợi sau này khi con trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu.”
***
“Cậu chỉ không thích náo nhiệt, cũng không thích trẻ con mà thôi.” Cậu bé trở về hiện tại, nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà, mình nhìn ra được chú ấy đối với cậu không tệ.” Lily vui vẻ nói, cô bé cảm thấy cao hứng thay cho người bạn của mình.”Mấy ngày hôm trước mình thấy dì Eileen, xem ra tinh thần của dì đã tốt hơn nhiều.”
“Ừm, mẹ đang uống thuốc.” Khóe miệng của cậu bé lộ ra nụ cười vui mừng khó gặp.
“Đúng rồi, Sev.” Cô bé dừng lại một chút, sau đó tràn ngập chờ mong hỏi, “Cậu có thể dạy mình những thứ cậu học được không. Hôm nay mình phát hiện mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Mình sợ sau khi đến trường mình sẽ không thể thích ứng.”
Sự lo lắng của Lily là có đạo lý, nhưng nó không được sự đồng ý của Prince, cho nên nó không thể trả lời khẳng định.
“Mình cần xin phép.” Cậu bé do dự nói, nhưng khi nhìn thấy sự thất vọng toát ra từ đôi mắt của cô bé, lại bổ sung, “Nếu cậu của tớ đồng ý, mình sẽ dạy cậu. Hơn nữa, Lily cậu thông minh như vậy, không thể không thích ứng. . .” Tiểu Snape đỏ mặt cúi đầu xuống, nó gần bị nụ cười tươi rói của cô bé làm cho choáng váng hoa mắt.
“Ah, Sev!” Cô bé bỗng nhiên bổ nhào vào nó, “Mình biết cậu là tốt nhất!”
Cậu bé lập tức trở thành trái cà chua chín, mặt nóng hôi hổi. Trong lòng nó không được tự nhiên chửi bới người đàn ông nọ đi rồi không trở về, ngoài miệng cũng không buông tha cho cô bé đang vô cùng hưng phấn. “Lily, mau buông tay ra! Đầu óc của cậu bị kem đông lạnh hư mất rồi à!”
Cô bé hoàn toàn không để ý tới lời nói không được tự nhiên của nó, tiếp tục biểu đạt tình cảm hữu nghị của mình.
—— Như vậy, rất tốt.
Giờ phút này, Severus Snape trẻ tuổi cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Người mẹ yêu thương nó, ông ngoại hiền lành,Prince lời nói độc ác không được tự nhiên nhưng hết lòng dạy dỗ nó – nó cảm thấy hai người là ngang hàng – xét theo mặt nào đó thì người đàn ông kia cũng đóng vai trò người cha, nhưng nó tuyệt đối sẽ không để cho đối phương biết suy nghĩ của mình. Còn có người bạn thân thiết cùng tương lai đáng mong đợi.
Nếu nói còn có cái gì không hài lòng, thì phải là nó còn chưa đủ mạnh, vẫn không thể bảo vệ những thứ thuộc về mình.
—— Nó muốn trưởng thành, nó phải trở nên mạnh mẽ hơn!