"Bác sĩ Lục, lần này cảm ơn chị rất nhiều." Lần này gặp nàng, Ngô Tâm Ngữ lập tức quỳ xuống, Lục Thanh Thời đưa tay đỡ người lên.
"Đừng vui mừng quá sớm, phẫu thuật là cửa ải đầu tiên, quản lý nhiễm trùng sau phẫu thuật và biến chứng bệnh cũng rất trí mạng." Bác sĩ nói như vậy nhưng vẫn sắp xếp cho cô ấy kiểm tra sức khỏe kỹ càng, đồng thời căn cứ vào tình hình hôm nay của cô ấy để điều chỉnh phương án dùng thuốc.
Vu Quy nhớ kỹ từng điều, vỗ vai cô ấy, đi cùng giáo viên hướng dẫn của mình kiểm tra phòng bệnh.
Xa xa, trên hành lang yên tĩnh có tiếng huyên náo, mấy người mặc đồng phục bệnh nhân tụ tập lại không biết đang làm gì.
Vu Quy bước nhanh tới, một quả bóng lăn đến chân cô, cô bé khập khiễng bước tới: "Trả lại cho em, là bóng của em."
Cô bé vén tóc ra sau tai, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, trên cổ tay đeo vòng tay đánh dấu danh tính.
Tên: Đới Vũ Thần.
Khoa: Khoa Cấp cứu.
Vu Quy nâng nâng quả bóng: "Trong bệnh viện không được đá bóng, em không biết sao?"
Cô bé bĩu môi: "Chán quá."
Lưu Thanh Vân vỗ vỗ vai cô bé: "Để con bé đá đi, dù sao..."
Chờ cô bé cầm bóng đi xa dần, Vu Quy mới đi theo sau nhỏ giọng nói: "Còn nhỏ quá... thật sự là ung thư xương sao?"
"Cô Lục của em chẩn đoán chính xác như vậy, còn giả được sao!"
"Từ hôm qua tới giờ, mẹ của đứa nhỏ này bận trước bận sau, bố còn chưa có mặt nữa, thật là kỳ lạ." Có y tá đi ngang qua tiếp lời.
Lục Thanh Thời xoay người lại: "Kiểm tra phòng bệnh hay đi mở tiệc trà?"
Đám người cầm băng keo vô hình dán miệng lại.
Khoa Phụ sản.
Tần Huyên vén rèm lên, trên cổ đeo ống nghe, sắc mặt không được tốt lắm: "Lớn tháng như vậy rồi mà còn đến phá thai, bạn trai của cô đâu?!"
Cô gái tỏ vẻ vô tội: "Anh ấy... anh ấy ở ngoài..."
Y tá đi ra ngoài nhìn xem, trên hành lang không còn một bóng người.
Tần Huyên đỡ trán: "Được rồi, nằm viện kiểm tra trước đi, sẽ có người đi làm thủ tục với cô."
"Người tiếp theo." Bận rộn cho tới trưa, còn chưa uống được ngụm nước nào, Tần Huyên không còn sức lực ngồi phịch xuống ghế. Khi bệnh nhân tiếp theo đi vào, cô vuốt thẳng quần áo, lấy lại tinh thần ngồi dậy.
"Họ tên, tuổi."
"Triệu Huệ, 38 tuổi." Bút dừng trên mặt giấy một chút, cô cảm thấy mình đã từng nghe qua cái tên này rồi. Nhưng khi nhìn vào vẻ mặt không chút cảm xúc của đối phương, cô lại cảm thấy mình chưa từng gặp qua, lắc lắc đầu để đánh bật những nghi ngờ ấy ra khỏi đầu.
"Không khỏe chỗ nào?"
Người phụ nữ tên Triệu Huệ này ăn mặc rất đẹp, cô liếc nhìn thoáng qua sợi dây chuyền Bvlgari có giá trị không nhỏ trên cổ cô ấy. Tuy vẻ ngoài chỉ có thể nói là nhạt nhòa không có gì đặc biệt, nhưng khí chất lại khá dịu dàng.
"Kết hôn hơn mười năm mà chưa có con... Cho nên tôi muốn... ừm... đến kiểm tra thử xem..." Nói đến những chuyện này, người phụ nữ có chút xấu hổ, thật ra Tần Huyên không cảm thấy bất ngờ.
"Chồng cô đâu? Chuyện này cả hai vợ chồng đều phải kiểm tra mới được."
Sắc mặt của người phụ nữ ảm đạm đi: "Anh ấy bận việc, không đến được."
"Vậy được rồi." Tần Huyên đứng dậy: "Qua bên kia nằm xuống giường đi, tôi kiểm tra cho cô."
"À... được."
Tần Huyên thay một đôi bao tay mới, khử trùng: "Nếu đau thì nói cho tôi biết."
Cô ấy chỉ cảm thấy nữ bác sĩ này thái độ hòa nhã, kỹ thuật cũng rất tốt, còn chưa kịp có cảm giác bắt đầu đã khám xong rồi.
"Huyết trắng bình thường, cổ tử cung cũng không có vấn đề gì. Lần gần nhất sinh hoạt tình dục là khi nào?"
Nhìn cô còn nhỏ tuổi hơn mình, người phụ nữ có chút ngại ngùng: "Khoảng chừng... hơn một năm trước..."
......
Khóe miệng Tần Huyên giật giật, như vậy có thể mang thai mới là lạ.
"Vậy thì... tôi đề nghị ha... sinh hoạt vợ chồng phải hòa thuận thì mới có thể..."
Cô còn chưa dứt lời, người phụ nữ lấy khăn giấy trong túi ra, bắt đầu khóc lên: "Tôi cũng không muốn đâu bác sĩ... Là do anh ta nuôi bồ nhí ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng không có ở nhà. Nếu tôi còn không sinh con, e rằng chỗ đặt chân cũng không còn!"
Tần Huyên tê dại da đầu một hồi, vội vàng đưa tờ giấy xét nghiệm cho cô ấy, mời thần bệnh ra ngoài.
"Vậy đi, cô làm siêu âm B lần nữa đi, sau đó cầm kết quả xét nghiệm tới tìm tôi."
Sau khi tiễn bệnh nhân này đi, Tần Huyên lại ngồi phịch xuống ghế, không còn sức lực nói: "Người tiếp theo."
Buổi trưa ở căng tin, tầng tầng lớp lớp đông đúc người mặc áo blouse trắng đến nỗi Vu Quy cảm giác như mình quay về thời đại học. Thực tập sinh ở phòng khám ngoại trú ít ca mổ và ít bữa ăn hơn lại chạy nhanh nhất, cho nên cô lấy một lúc ba phần cơm.
Của cô, Tần Huyên và Lục Thanh Thời, đồ ăn ngon đầy cả một bàn.
Tần Huyên vội vàng chạy tới trước, giày cao gót bước như bay, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô ấy cầm cơm hộp lên, vẻ mặt say mê: "Ôi cơm đùi gà, tôi biết là em yêu tôi mà!"
Vu Quy gắp một đũa đồ ăn cho vào miệng: "Hôm nay bận rộn như vậy sao?"
"Haizz lại chả thế, sáng nay tôi đã khám cho năm mươi bệnh nhân, thực hiện hai ca phá thai, một trong số đó đã nhập viện." Mỗi ngày đều nhìn qua đủ loại bộ phận sinh dục, nhưng khẩu vị của Tần Huyên vẫn rất tốt, cô ấy gắp một miếng nấm cho vào miệng.
Đồng nghiệp ở khoa Phụ sản ngồi ở đối diện nói: "Bác sĩ Phó Chủ nhiệm của khoa chúng tôi xin nghỉ ốm dài hạn, tất cả công việc đều đổ lên đầu bác sĩ Tần. Mỗi ngày còn phải trực phòng khám, quản lý phòng bệnh, còn có thể không bận được sao?"
Trách không được Tần Huyên, người luôn coi trọng hình tượng cá nhân nhất, gần đây mặt cũng hướng về ánh nắng rồi —— không có thời gian trang điểm.
Vu Quy tò mò hỏi: "Bệnh gì vậy?"
"Ung thư cổ tử cung."
Cô lập tức nghẹn họng, chuyển sang chủ đề khác.
"Chờ đến khi đánh giá chức danh, chuyện bác sĩ Tần được thăng chức làm Chủ nhiệm chỉ là sớm muộn thôi.
Tần Huyên độ tuổi đủ lớn, vào nghề lâu năm, tài giỏi xuất chúng, nhưng lại có khuyết điểm lớn nhất, cũng giống như Lục Thanh Thời, không thích viết bài báo luận văn.
Nhắc tới chuyện này cô ấy liền nhức đầu, cầm đùi gà trong tay nhanh chóng cầu xin: "Thôi thôi xin đừng, tôi không có hứng thú với chức Chủ nhiệm khoa này đâu, có thời gian không bằng khám thêm cho vài bệnh nhân nữa."
Điện thoại trong túi Vu Quy rung lên, cô cầm hộp cơm chưa kịp ăn xong lên, ném đũa chạy đi: "Xe cứu thương đến rồi, tôi đi trước đây."
Tần Huyên lấy đùi gà trong chén của cô cho vào hộp cơm của mình: "Ok, cần hội chẩn thì gọi cho tôi."
Hai chiếc xe cứu thương cùng dừng lại trước cổng trung tâm cấp cứu, Vu Quy phụ đẩy giường bệnh ra ngoài: "Một, hai, ba!"
Cô và đồng nghiệp cùng khiêng người đặt lên băng ca, vừa chạy vừa hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Nam, 45 tuổi, lúc làm việc trong nhà máy, cánh tay bị cuốn vào thiết bị đang hoạt động."
Vu Quy liếc mắt nhìn, đây gọi là máu thịt be bét, giống như da thịt bị dao cùn không sắc bén cắt vào. Mặt cắt không đồng đều, mạch máu và dây thần kinh lộ ra bên ngoài, máu tươi từ trên cáng cứu thương chảy xuống.
"Còn một người nữa đâu?"
Đồng nghiệp đi phía sau hô to: "Đứa trẻ 7 tuổi, bị chó cắn."
"Mau gọi cho khoa Nhi, khoa Ngoại tổng quát, khoa Miễn dịch và khoa Chỉnh hình xuống hội chẩn."
Hai giường bệnh được đẩy vào phòng cấp cứu cùng lúc, globulin miễn dịch và vắc xin phòng bệnh cũng được mang đến. Đứa trẻ bị chó cắn có chút nghiêm trọng, bị cắn vào vùng bụng và đùi, máu chảy đầm đìa. Đứa trẻ khóc đến mức muốn ngất đi, bác sĩ làm gây tê tại chỗ cho đứa bé.
"Đừng khóc, sắp xong rồi, không sao đâu." Vu Quy lấy i-ốt rửa sạch vết thương cho đứa bé, cô đeo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc.
Monitor theo dõi ở bên kia kêu lên, Vu Quy ngẩng đầu liếc nhìn, có người đẩy cô ra.
"Cô qua bên đó giúp đi, bên này để tôi."
Là Từ Càn Khôn, đeo bao tay đi đến.
Vu Quy đành đặt ống tiêm xuống: "Vâng."
Người đàn ông đau đớn giãy giụa dữ dội, không chịu hợp tác điều trị, một mực không chịu đeo mặt nạ dưỡng khí vào, Lưu Thanh Vân và một số đồng nghiệp khác đang giữ chân anh ta lại.
"Nhanh lên, tôi không đè nổi nữa rồi."
Vu Quy đỡ đầu anh ta lên, vẻ mặt của người đàn ông đau đớn, sắc mặt đỏ bừng khác thường, mồ hôi đầm đìa.
"Anh đừng cử động, đừng cử động, chúng tôi đang cứu anh."
"Được rồi."
Cô đeo mặt nạ dưỡng khí vào, nhanh chóng đứng dậy. Lưu Thanh Vân kiểm tra tình trạng cánh tay bị cắt, vết cắt từ cẳng tay, rất khó để ghép lại. Anh lắc đầu biểu thị không được.
Vu Quy khẽ cắn môi: "Vậy chúng ta hãy xử lý miệng vết thương trước đã, nếu nhiễm trùng lan ra toàn thân suy đa tạng sẽ rất phiền phức."
"Được." Vài người vây xung quanh giường, y tá đưa thiết bị qua.
Thấy các dấu hiệu sinh tồn lại giảm xuống, Vu Quy phân phó: "Mở thêm một đường thông tĩnh mạch khác, tiêm dopamine vào tĩnh mạch."
Lưu Thanh Vân đeo kính lúp, buộc ga-rô lấy mạch máu và dây thần kinh bị đứt cho anh ta: "Đi kiểm tra máu, đề phòng chảy máu quá nhiều."
Y tá vội vàng gửi mẫu máu đến phòng xét nghiệm.
"Không được, không tìm được mạch máu nên không đâm vào được." Y tá trẻ mới tới vỗ vỗ mu bàn tay của bệnh nhân, lo lắng đến mức phát khóc.
"Đưa ống thông tĩnh mạch cho tôi." Vu Quy đưa tay ra, y tá trẻ nhanh chóng đưa dụng cụ cho cô.
"Khử trùng."
Một tấm màn phẫu thuật màu xanh được đặt dưới xương quai xanh của bệnh nhân.
"Đâm chậm một chút, đừng đâm vào động mạch." Lưu Thanh Vân dặn dò một câu.
"Tôi biết rồi." Vu Quy ở bên cạnh trả lời, kim châm rất ổn, đi vào khoảng chừng 4 cm đã bắt đầu hồi máu.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, đưa tôi băng gạc."
Khi đang giữ da bệnh nhân và từ từ rút kim ra, cơ thể bệnh nhân đột nhiên co thắt, nửa người trên bật lên. Vu Quy không kịp chuẩn bị, cánh tay bị anh ta bật trúng, đầu ngón tay phát lên đau đớn.
Bao tay bị thủng một lỗ, thấm ra giọt máu to như hạt đậu, trên trán cô toát ra mồ hôi lạnh.
Y tá trẻ kêu lên: "Bác sĩ Vu!"
"Không sao, không sao." Cô định thần lại, nhanh chóng cầm băng gạc lên lau sạch, dùng một tay đè chặt người kia lại, lúc này mà thoát ra xem như phí công vô ích.
"Đưa tôi đổi một đôi bao tay khác, cấp cứu trước đi."
Sau khi cấp cứu xong, Vu Quy cởi bao tay ném vào thùng rác, mở vòi nước rửa sạch chỗ bị kim đâm, nói thầm trong lòng: Sẽ không có chuyện gì đâu...
***
Sau khi tan làm, Tần Huyên đứng ở cổng bệnh viện gọi điện thoại cho Lão Bao: "Này, anh đang làm gì vậy? Không phải trở về rồi sao, sao không đến đón em tan làm?"
"Ở công ty, còn nhiều việc phải làm." Bao Phong Niên che ống nghe, thấp giọng nói: "Tiền anh đưa em đủ để mua bao nhiêu chiếc xe..."
Tần Huyên tức giận giơ chân: "Em chỉ muốn anh tới đoán em, không được sao?"
"Được, được, được, nhưng hôm nay không được. Đi cùng khách hàng lớn, không nói chuyện với em được nữa."
Cô còn muốn nói gì đó, điện thoại đã bị cúp máy. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc sắp rời khỏi tầm mắt, Tần Huyên vội vàng chạy lên gõ cửa kính: "Chủ nhiệm Lục, có hứng thú cho người đẹp đi nhờ một đoạn không?"
Không nói lời nào, chiếc xe bắt đầu nổ máy tăng tốc, lao ra khỏi cổng bệnh viện, chỉ để lại Tần Huyên đang kinh hồn bạt vía ngổn ngang trong gió.
Ngay khi cô định chửi ầm lên, chiếc xe màu trắng bạc chậm rãi dừng ở ngã tư phía trước, Lục Thanh Thời mở cửa kính xuống.
"Chạy nhanh lên, ở đây cấm đỗ xe."
Tớ tin cậu xấu xa, cậu già rồi còn xấu xa cực kỳ.
Tần Huyên ngoài mặt mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng đã chém người này vô số lần.
***
"Sao gần đây cô không đi cùng cô hàng xóm xinh đẹp nữa vậy?" Cố Diễn Chi đưa tay lên mạnh mẽ bắn một mũi tên trúng vào hồng tâm, chủ câu lạc bộ trò chuyện với cô vài câu.
"Bận, lâu rồi tôi không gặp chị ấy." Cho dù Cố Diễn Chi rất muốn gặp nàng, nhưng công việc và thời gian nghỉ ngơi của hai người không có quy luật, phần lớn thời gian sẽ không gặp nhau.
"Tôi nói này, không phải cô thật sự..."
Cố Diễn Chi liếc anh ta, hạ giọng: "Đừng nói lung tung, không có khả năng, tôi từ bỏ rồi."
Đối phương cười nhạo: "Cô sẽ từ bỏ chuyện mà cô xem trọng à?"
Cố Diễn Chi giơ tay kéo căng dây cung: "Chuyện này khác, phải ngươi tình ta nguyện mới được, dưa xanh hái không ngọt."
"Vậy cô cảm thấy cô ấy nghĩ gì về cô?" Hiếm khi thấy cô phiền muộn vì chuyện này, trước kia nửa tháng cũng không tới một buổi, nhưng bây giờ ngày nào cũng chạy tới câu lạc bộ bắn cung, có lẽ là để nhìn thấy người đó.
"Không suy nghĩ gì." Lại một mũi trên bắn trúng hồng tâm, Cố Diễn Chi đi tới đổi tấm bia.
"Tôi cảm thấy có lẽ chị ấy xem tôi không khác gì bệnh nhân của mình."
Sau khi Cố Diễn Chi rời đi, chuông gió ở cửa hàng lại vang lên, Lục Thanh Thời đeo túi đi vào, nhân viên dẫn nàng vào trong.
Nàng vô thức nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nghiêm túc bước đi.
Mọi chuyện trên đời, có đôi khi chính là trời xui đất khiến như vậy.
***
Trong quán bar ồn ào tiếng người huyên náo, nam nữ thanh niên đang lắc lư không ngừng, một vài thanh niên không mấy nổi bật bước vào nhanh chóng đùa giỡn với những người trên sàn nhảy.
Trong con hẻm phía sau quán bar, một chiếc xe tải chở hàng dừng lại, trên đó in tên của một nhà hàng nào đó, một vài cảnh sát mặc thường phục ngồi dưới tấm kính đen.
Kỹ thuật viên ngồi ở hàng ghế sau bật màn hình giám sát, đưa tai nghe cho Hướng Nam Kha: "Đội trưởng Hướng, người truyền tin đi vào rồi."
"Được rồi, chúng ta cũng chuẩn bị sẵn sàng đi."
Năm phút sau, vài người bước xuống xe, mặc quần áo lao động bẩn thỉu, đội mũ đầu bếp dính dầu mỡ, mở cốp sau để dỡ hàng xuống, từng thùng rau từng thùng trứng được khiêng xuống.
Người trong quán bar ra đón: "Bên này, bên này."
"Ôi chao, chỗ này của mấy người sang trọng quá ha! Chỗ tường và góc cột này đẹp quá đi!" Cảnh sát mặc thường phục dùng giọng địa phương nói chuyện với nhân viên phục vụ.
Đối phương hừ lạnh: "Đúng vậy, sao không nhìn xem quán bar của chúng tôi ở chỗ nào đi, có nhiều ông chủ lớn nổi tiếng thích đến chỗ này chơi lắm."
Đi vào dãy hành lang dài, cuối góc có cầu thang thẳng tắp, trải thảm và vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ nhân viên phục vụ, hầu như không có ai đi lên.
Trong khi nói chuyện, có thêm một nhân viên phục vụ mặc trang phục hầu gái bưng rượu vang đỏ quý giá đi lên lầu.
Hướng Nam Kha nhìn lâu thêm chút, lập tức bị đối phương mắng: "Nhìn cái gì vậy! Đây không phải chỗ mấy người có thể vào, mau để đồ ăn xuống rồi cút khỏi đây ngay cho tôi!"
"Vâng vâng vâng." Mấy người cúi đầu khom lưng.
"Cái gì?" Nghe được tin tức từ thuộc, người đàn ông đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo, cầm túi xách lên.
"Các vị, xin lỗi không tiếp được nữa."
Mấy tên lâu la được người truyền tin dẫn lên lầu, vừa đi vừa ngáp. Những kẻ nghiện ma tuý lâu năm trông vô cùng uể oải, khẽ nghiến răng khi nói chuyện.
Tội phạm ma tuý.
Mấy người nhìn nhau, khẽ gật đầu.
"Tôi nói cho mấy người biết, cũng là do mấy người may mắn, đến rất đúng lúc. Bình thường không ai bước qua được cảnh cửa này, xem như vì Lão Trần, hôm nay dẫn mấy người đi mở mang tầm mắt."
Cảnh sát phòng chống ma túy kề vai sát cánh với tên lâu la này, bắt chước giống như người nghiện ma túy lâu năm: "Tôi chán ăn thứ bột trắng đó rồi, thật sự không thú vị chút nào."
Nói xong, lại ngáp một cái, đi đứng lảo đảo: "Tại sao không đến chỗ mấy người tìm mấy món đồ chơi mới mẻ chứ! Thứ mà lần trước Lão Trần đưa cho tôi là đủ rồi! Đúng không, lão Trần?"
Người truyền tin vội vàng châm cho anh ta điếu thuốc: "Đúng vậy, đồ của Lão Trần, ai dám nói tệ chứ! Ngài cũng đâu có thiếu tiền, đúng không?"
Nghe thấy từ "tiền", tên lâu la lập tức trở nên hăng hái, xem ra là một khách hàng lớn.
Một nhóm người từ phòng bếp đi ra, đúng lúc giáp mặt, cảnh sát phòng chống ma túy đưa tay thủ thế phía sau lưng. Hướng Nam Kha hiểu ý, đè lên tai nghe: "Tất cả các tổ chuẩn bị."
Một nhóm cảnh sát hình sự trang bị đầy đủ súng ống leo tường tiến vào quán bar, người truyền tin đi lên lầu. Hướng Nam Kha đi cuối cùng, đột nhiên dừng bước, đụng thẳng vào người đưa bọn họ ra ngoài.
"Này, tôi nói cô..."
Hắn còn chưa dứt lời, cảnh sát liền trở tay đánh cùi chỏ, nhanh chóng ngã vào người cô.
Hướng Nam Kha kéo người đàn ông vào góc khuất, rút súng lục bên hông ra: "Hành động!"
"Dừng lại! Không được cử động! Cảnh sát đây! Tay ôm đầu, ngồi xuống!" Khi cánh cửa phòng khách bị mở ra, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Hướng Nam Kha kéo một tên lâu la đang run rẩy co rúm trên mặt đất lên: "Đây là đồ chơi mới mẻ mà mấy người nói đến sao?"
Tên lâu la a a a, không nói nên lời.
Cô ném một túi nhỏ bột trắng lên bàn, vừa nhìn liền biết không bình thường. Lại là bột mì, cô vô cùng tức giận: "Tìm kiếm cho tôi, đào sâu ba thước cũng phải đào ra được thứ gì đó cho tôi!"
***
Đêm hôm khuya khoắt, có tiếng gõ cửa, Tần Huyên ngáp một cái đi ra mở cửa: "Ồ ~ hôm nay sao lại chịu tìm đến chỗ em thế này?"
"Không phải là thu xếp công việc xong rồi liền đến đây hay sao?" Bao Phong Niên nói xong, lấy dép trong tủ giày cạnh cửa ra, tự mình thay. Mặc dù trông có vẻ bình tĩnh nhưng Tần Huyên vẫn chú ý đến cà vạt của anh ta hơi lộn xộn, giống như được buộc lại trong tình thế vội vàng, trên trán cũng đổ một lớp mồ hôi, mùa này cũng không quá nóng.
"Anh xem đây là khách sạn à, muốn đến là đến, muốn đi là đi!" Nói thì nói như thế, nhưng cô vẫn rót cho anh ta một ly nước.
"Tắm đi, không tắm không được lên giường."
***
Buổi sáng lúc rửa mặt, nơi bị kim đâm vào có cảm giác đau âm ỉ, Vu Quy lại nặn ra một chút máu đông, khử trùng bằng i-ốt, sau đó dán băng keo cá nhân qua loa rồi chạy đi làm.
Cô cắn bánh bao chạy vào bệnh viện, đồng nghiệp khoa Xét nghiệm đúng lúc nhìn thấy cô: "Này Vu Quy, kết quả xét nghiệm ngày hôm qua của bệnh nhân ở khoa cô vừa có rồi đó. Cô lấy luôn đi, tôi không cần đi qua nữa."
Vu Quy lau lau tay lên áo blouse trắng, rồi nhận lấy: "Ok, làm phiền cô rồi."
Lúc xoay người lại, cô vô tình đụng vào người nhà bệnh nhân, tài liệu rơi vãi ra đất. Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý."
"Làm gì vậy, đi đường không có mắt à? Lần sau chú ý giùm chút đi!"
"Vâng, vâng, vâng." Vu Quy ngồi xổm xuống nhặt báo cáo xét nghiệm bị rơi ra.
Xét nghiệm máu, sinh hóa, X quang, X quang ngực...
Cô cất kỹ từng tờ, cho đến khi nhặt được một tờ giấy mỏng.
Sàng lọc kháng thể HIV.
Ánh mắt dời xuống: Dương tính.
Vu Quy lập tức như sét đánh trúng đầu, run rẩy, hai mắt tối sầm, nặng nề ngã xuống.