Sinh Sinh Tương Hi


Tuy rằng Thiệu Hi không có kinh nghiệm gì về việc an ủi người khác nhưng bản lĩnh lừa người thì khỏi phải nói, cô đã không muốn nói thì không ai có thể cạy được miệng cô ra.

Uống hai chai xuống bụng, sau vài lần bị Thiệu Hi đánh lạc hướng, Đào Hiểu Mẫn liền hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi mình muốn hỏi cô.

Thiệu Hi thấy cô ấy cũng đã say say rồi, liền cầm lấy một phần ba chai rượu còn lại, vừa rót cho mình một ly xong, một giọt còn chưa chạm tới đã bị Đào Hiểu Mẫn trực tiếp đoạt qua, say khướt nói: "Cô bị thương nên không thể uống rượu!" Sau đó liền tự mình uống hết ly ấy.

"......" Trình độ uống rượu này cũng sắp đuổi kịp cô rồi.

Thiệu Hi cúi đầu nhìn tay của mình bị băng bó bởi băng gạc màu trắng, sợ là gần đây không thể lái xe được rồi, cũng không tới quán bar được, cô thở dài, khi ngẩng đầu thì phát hiện Đào Hiểu Mẫn đã say gục ở trên bàn.

Thật vất vả mãi mới lôi được cô ấy tới giường được, cơ thể Thiệu Hi mệt không chịu nổi, nhưng vẫn không có chút buồn ngủ nào.

Ngủ không được thì thôi không ngủ, cô liền ngồi ở trên sofa xem một bộ phim điện ảnh.

Tuy rằng Tưởng Chiêu Huy đã bị bắt nhưng Đào Hiểu Mẫn vẫn muốn ở lại nhà của Thiệu Hi thêm mấy ngày, với danh nghĩa là chăm sóc, thật ra chính là biến tướng của "giám sát".

Bởi vì mấy ngày sau, trừ lúc đi ra ngoài tới bệnh viện để thay băng thì hầu như Thiệu Hi chỉ ở nhà, cho dù cô có muốn làm gì, đi đâu thì cũng sẽ bị Đào Hiểu Mẫn ngăn lại.

"Thiệu tiểu thư, cô không thể ăn món này được, nó có ảnh hưởng không tốt tới việc miệng vết thương lành lại."
"Thiệu tiểu thư, tôi xem thử rồi, nơi đó quá đông người, nếu chẳng may chạm vào miệng vết thương của cô thì lại không hay."
"Thiệu tiểu thư......"
"......" Không phải cô chỉ bị thương ở tay thôi sao, sao cảm giác như thể mình biến thành búp bê sứ rồi vậy?!

Nhưng cô cũng không thể từ chối, rõ ràng là Đào Hiểu Mẫn đã nắm giữ được điểm yếu của cô, chỉ cần Thiệu Hi hơi có phản kháng một chút là cô ấy liền trực tiếp đỏ mắt, đến cảm xúc cũng không giấu đi.

Thiệt tình, Thiệu Hi cảm thấy cô ấy có thể đi làm diễn viên được rồi.

Chuyện lần này Thiệu Hi không nói cho người khác, còn chưa chờ vết thương lành hẳn, vẫn là Thiệu Trình Vũ tự mình phát hiện ra, ngay sau đó Cố Lê cũng biết tin.

Hai người trực tiếp vọt tới nhà cô, một người mắng một người khóc, Cố Lê khóc lóc còn kéo Đào Hiểu Mẫn khóc theo, Thiệu Hi đeo nút bịt tai ngồi ở giữa hai người, vẫn có cảm giác bị tiếng khóc vây quanh khắp nơi.

Ngẫm lại thấy giấy không gói được lửa, Thiệu Hi quyết định về thành phố B một chuyến trước khi ba mẹ mình biết chuyện, rốt cuộc thì đã hơn ba tháng cô không về rồi.

Không thông báo cho bọn họ, Thiệu Hi trực tiếp đặt vé máy bay, hai ngày sau cô nhận được tin nhắn mà Phó Đình Sinh gửi tới, nói cho cô biết thi thể của những người bị hại đều đã được tìm thấy, thân phận cũng đã được xác nhận.

Nhìn tin nhắn, ngược lại trong lòng Thiệu Hi lại có một cảm giác không nói nên lời, những người đang mất tích đã được xác nhận là nạn nhân, đồng nghĩa với việc niềm hi vọng nhỏ nhoi trong lòng cha mẹ bọn họ cũng theo đó mà tan biến.

Cô thở dài một hơi, cất điện thoại, bước lên máy bay đi tới thành phố B.

Khi tới thành phố B đã là buổi chiều, ánh mặt trời vẫn cực nóng, nơi này còn nóng hơn thành phố S mấy độ, chờ lúc ngồi trên xe taxi thì cô mới tháo kính râm xuống.

Trên đường về nhà cô, Thiệu Hi dựa vào ghế nhìn kiến trúc ở bên ngoài cửa sổ xe, ba tháng không về, nơi này không có thay đổi gì quá lớn, dù sao thì cô cũng đã sống ở thành phố này hơn hai mươi năm, những thứ lọt vào trong tầm mắt đều là những thứ cô rất quen thuộc.

Vốn dĩ Thiệu Hi đã tính toán thời gian rồi, về lúc này là vừa kịp giờ ăn cơm tối, cô còn cố ý đi mua chút thức ăn nấu sẵn, kết quả mở cửa vào nhà liền phát hiện trong nhà không có một bóng người, cô gọi điện thoại cho ba Thiệu, lúc này mới biết được bọn họ đang ăn cơm tối ở bên ngoài.


Sự bất ngờ đã bị biến mất, cô chỉ có thể đi ra ngoài tìm bọn họ.

Con phố nơi ba mẹ Thiệu đang ở đó cách nhà không xa, đi qua cũng chỉ mất mười phút, Thiệu Hi liền đi bộ qua, không nghĩ đến đó còn gặp phải người quen, cô đang định giả bộ như không thấy nhưng đối phương đã phát hiện ra cô.

"Thiệu tiểu thư?" Ban đầu Kiều Hiên Viên chỉ cảm thấy có chút quen mắt, chờ đến khi nhìn thấy phản ứng của cô thì mới xác định là cô, "Thật sự là cô sao, cô về khi nào vậy?"
"Mới hôm nay thôi." Giọng nói của Thiệu Hi rất lãnh đạm.

"Thật là trùng hợp, nhìn qua thì sắc mặt của cô không tồi, hiện tại buổi tối còn bị mất ngủ không?"
"Kiều tiên sinh, tôi đã sớm không còn là bệnh nhân của anh nữa rồi." Lời này của Thiệu Hi không uyển chuyển, nhưng đúng thật là cô không muốn nhắc tới chuyện này với anh ta.

(Vì chưa rõ nhân vật này bao nhiêu tuổi nên mình để tạm là anh ta nhé).

Kiều Hiên Viên cũng ý thức được, biểu cảm có chút xấu hổ, "Thật xin lỗi." Sau đó liền nhanh chóng chuyển đề tài, "Cô trở về Đường......"
Lời này mới nói được một nửa đã bị Thiệu Hi ngắt lại, "Kiều tiên sinh, tôi còn có hẹn, không có thời gian để nói chuyện với anh nữa, hẹn gặp lại." Nói xong cô liền trực tiếp rời đi.

Lần gặp mặt ngẫu nhiên này đối với cả hai người mà nói thì đều không tính là vui vẻ gì, Kiều Hiên Viên nhìn bóng cô rời đi, lấy điện thoại ra và gọi rất nhanh, "Thiệu Hi đã trở về rồi đấy biết chưa?" (Câu gốc là "Thiệu Hi đã về rồi đấy, anh/cô/ngài/????? biết chưa, nhưng vì không biết nhân vật này là ai nên mình để tạm như vậy, sẽ sửa lại sau nhé.)
Mười phút sau, cuối cùng Thiệu Hi cũng gặp được ba mẹ mình đang nhúng thịt bò ăn lẩu, cô thấy cặp kính của mẹ mình bị khói lẩu bốc lên làm mờ đi, quả thật có chút buồn cười, cũng làm sự phiền muộn trong lòng cô tan đi thành mây khói.

Cuối cùng bữa cơm này là do ba Thiệu thanh toán, vì thế sau đó Thiệu Hi mời bọn họ đi ăn đồ ngọt.

Con gái trở về, bậc làm cha mẹ đương nhiên cực kỳ vui vẻ, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, trời tối hẳn thì tản bộ về nhà, tất cả đều rất hoà hợp.


Chỉ là, một câu ba Thiệu nói trong lúc lơ đãng đã khiến mũi Thiệu Hi chua xót.

"Sao con về mà không nói trước cho chúng ta một tiếng, tóc ba cũng chưa nhuộm lại, trông thật giống một lão già xấu xí."
Nhìn đầu ba Thiệu có tóc bạc, Thiệu Hi thấy khó chịu trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Không sao đâu, ba vẫn luôn trẻ ở trong mắt con, ba chính là người trẻ nhưng mà đầu bạc tóc."
Mẹ Thiệu bị chọc cười, "Trẻ mãi không già thì không phải ông ấy trở thành yêu quái rồi sao?"
"Yêu quái cũng được ạ, con đây chính là tiểu yêu quái." Nói xong cô còn nhe răng trợn mắt.

Ba người cứ như vậy mà đi về nhà, tắm rửa xong, mẹ Thiệu gọi Thiệu Hi vào trong phòng nói chuyện.

"Nếu ở thành phố S vất vả quá thì cứ về đi, mẹ và ba con kiếm tiền nuôi con cũng không phải là vấn đề."
Thiệu Hi duỗi tay ôm lấy mẹ mình, thấp giọng đáp lời: "Mẹ, con biết."
"Con nhìn quầng thâm mắt này của con đi, có phải là có nếp nhăn rồi hay không?"
"......" Câu nói ấy làm cô sợ tới mức đêm hôm đó liền phải đắp mặt nạ mắt.

Ngày hôm sau, 5 giờ sáng mới ngủ, hơn 10 giờ Thiệu Hi liền rời giường, ba Thiệu đang ở trong phòng vẽ tranh, cô cũng muốn thể hiện chút tài năng hội hoạ của mình, kết quả bởi vì vẽ rất khó coi nên liền bị đuổi ra ngoài, đến phòng bếp thì lại bị mẹ Thiệu chê vướng chân.

Cô chỉ có thể ngồi ở trên sofa gặm trái cây, Thiệu Hi không nhịn được mà bắt đầu tự hoài nghi, ba mẹ mình có thiên phú nghệ thuật và tài nghệ nấu ăn như thế, sao cô lại không thừa hưởng được chút nào chứ?
Ăn xong cơm trưa, gọi điện thoại cho Cố Lê báo mình đã về, Thiệu Hi mở cửa xe của ba Thiệu ra, nếu đã trở về thành phố B, có chút lễ nghĩa vẫn phải làm.

Trên đường đi, cô mua chút thực phẩm chức năng và trái cây, nửa tiếng sau cô đứng ở dưới một toà nhà cao tầng và ấn chuông cửa.

"Ai vậy?"
"Sư mẫu, là con, Thiệu Hi." (Sư mẫu là vợ của thầy.)
Cô đến đột nhiên làm cho Chu sư mẫu cảm thấy ngoài ý muốn, "Thiệu, Thiệu Hi, cháu đã đến rồi sao, đợi cô mở cửa cho cháu nhé."
Cửa dưới lầu mở ra rất nhanh, Thiệu Hi đi thang máy tới tầng mười, đúng lúc đó cửa phòng 1003 mở ra, người đón cô là sư mẫu Chu Vận.


"Sư mẫu, đã lâu không gặp." Đại khái đã hơn một năm không gặp, thái dương của Chu sư mẫu lại trắng thêm một chút.

"Đúng vậy." Chu Vận cười bảo cô vào nhà, lấy nước cho cô, ngồi xuống đối diện ở trên sofa, "Cháu về khi nào vậy?"
"Về hôm qua ạ, giáo sư Tiền không ở nhà sao ạ?"
Ánh mắt Chu Vận lập loè, giơ tay vuốt tóc một cái, "Thầy của con vừa mới ra ngoài rồi."
"À, phải không." Thiệu Hi lơ đãng ngó mắt về hướng thư phòng, cũng không chọc phá nữa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt như cũ, "Sư mẫu, hai người vẫn khoẻ chứ?"
Thấy cô chuyển đề tài, sắc mặt của Chu Vận cũng khôi phục như bình thường, "Vẫn vậy thôi, một ít bệnh cũ, cháu thì sao? Ở thành phố S thế nào?"
"Khá tốt ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi hỏi thăm đơn giản xong liền rơi vào sự im lặng ngắn ngủi đáng xấu hổ, Thiệu Hi nghĩ đến lúc trước mình thường xuyên tới nhà giáo sư ăn cơm, tuy rằng hiện giờ cô vẫn tôn kính bọn họ, nhưng rốt cuộc thì quan hệ giữa mọi người đã không còn được như lúc trước.

Chu sư mẫu yên lặng thở dài, đại khái là cũng đang nghĩ như cô.

Nói chuyện thêm vài câu, Chu Vận quay đầu nhìn đồng hồ treo ở trên vách tường, cách giờ ăn cơm tối còn hơn một tiếng, "Thiệu Hi, không thì cháu ở lại đây ăn cơm đi."
"Chắc không được đâu, cháu không quấy rầy nữa ạ." Thiệu Hi thức thời từ chối một cách uyển chuyển, đứng dậy nói với bà ấy: "Cô hỏi thăm giáo sư Tiền hộ cháu nhé."
"Được được." Chu Vận nhìn cô, vừa đau lòng lại vừa áy náy.

Tiễn Thiệu Hi ra cửa, Chu Vận xoay người vào nhà, thấy chồng mình đi từ thư phòng ra, lắc lắc đầu, "Con bé đi rồi."
Giáo sư Tiền gật gật đầu, nhìn thoáng qua hộp quà đặt ở trên sofa, trong lòng cũng không dễ chịu.

"Người ta cố ý tới thăm ông mà ông lại còn trốn đi."
Đối mặt với sự chỉ trích của vợ mình, vẻ mặt giáo sư Tiền ảm đạm, chỉ nói nhỏ giọng lặp lại: "Không còn mặt mũi nào để gặp con bé, tôi không còn mặt mũi nào để gặp con bé nữa."
Đi xuống lầu, Thiệu Hi ngồi trên xe, mới vừa khởi động thì có một chiếc màu đen xa hoa lái tới, một xe giảm tốc độ, một xe tăng tốc độ, dường như hai chiếc xe kề sát lấy nhau, Thiệu Hi nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm không thay đổi, chỉ là tay cầm tay lái đang trở nên khẩn trương hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận