Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Hà Lệ Chân thấy mặt mình không nóng như những lần trước, nhưng cũng
không lạnh, cả người như một nồi nước ấm, vừa bị Vạn Côn đun nóng, vừa
bị ánh nắng nung nóng.

Vạn Côn hôn cô, cọ cọ chóp mũi vào chóp mũi cô, dường như thấy thú vị nên cậu lại cọ thêm vài cái nữa. Hà Lệ Chân
nén chịu nhột, cố gắng không cúi đầu xuống.

Vạn Côn cười nhẹ.

Rốt cuộc Hà Lệ Chân cũng bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng lên.

“Sao anh lại cứ làm vậy…” Cô nhỏ giọng nói.

Vạn Côn: “Làm gì cơ?”

Hà Lệ Chân nghiêng đầu, nhìn ra phía sân thể dục: “Có phải anh đã từng có rất nhiều bạn gái không?”

Vạn Côn: “Hả?”

Hà Lệ Chân: “Em thấy anh rất am hiểu phụ nữ.”

Vạn Côn cười cười: “Ý em là, em là bạn gái của anh?”

Hà Lệ Chân nhất thời cứng họng, rõ ràng vấn đề này anh trả lời không đúng trọng tâm.

Nụ cười của Vạn Côn dần dần biến mất: “Anh đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng tất cả đều vui chơi thoáng qua.”

Hà Lệ Chân quay đầu nhìn cậu, nói: “Vậy anh nghiêm túc với em không?”

Vạn Côn nhìn vào mắt cô, lại giống như thông qua đôi mắt cô nhìn về một nơi khác, mơ hồ nói: “Không hẳn nghiêm túc…”

Hà Lệ Chân nói: “Với em cũng là vui chơi thoáng qua à?”

Giọng Vạn Côn vẫn thì thào như trước: “Không chỉ nghiêm túc…” Cậu nói xong,
dùng ánh mắt đắm đuối nhìn Hà Lệ Chân: “Có lẽ em không biết, em có ý
nghĩa thế nào đối với anh đâu.”

Hà Lệ Chân nói: “Ý nghĩa như thế nào?”

Cô gặng hỏi, cuối cùng Vạn Côn đành chịu thua, nhưng cậu chịu thua khác
với Hà Lệ Chân, cậu sẽ không đỏ mặt, sẽ không ngượng ngùng, mà biểu hiện chịu thua của cậu sẽ là nói lại cô rồi làm nũng, ăn vạ, chiêu xấu gì
cũng lôi ra xài.

“Đừng hỏi nữa.” Vạn Côn mím miệng, dùng ánh mắt vô tội.

Hà Lệ Chân bị cậu dọa: “Anh định làm gì thế?”

Vạn Côn dang tay ra, kéo Hà Lệ Chân vào lòng, để đầu cô tựa lên vai mình.
Quá sát, Hà Lệ Chân có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc cũng như cảm
nhận được vòng tay ấy không chỉ thể hiện sức mạnh của nó, mà còn muốn
nói một điều gì đó khác nữa.

Vạn Côn không muốn trả lời vấn đề
này. Cậu đưa mắt nhìn đường chạy trên sân thể dục. Hạng mục chạy bốn
trăm mét nữ đã bắt đầu. Mấy nữ sinh mới chạy được nửa vòng đã vội đầu
hàng, từng bước từng bước thở hổn hển đi về phía trước. Hà Lệ Chân vẫn
luôn nhìn Vạn Côn, sau khi hạ quyết tâm không nói thì cậu chỉ cười một
tiếng, rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bờ vai cậu rộng rãi, cánh
tay cậu vạm vỡ, Hà Lệ Chân cảm thấy thoải mái cực kỳ, lại thêm ánh nắng

ban mai bên ngoài cửa sổ ấm áp khiến cơn buồn ngủ của cô trỗi dậy.

Ngay lúc mí mắt cô từ từ khép lại, điện thoại bỗng vang lên.

Hà Lệ Chân tưởng Bành Thiến gọi đến giục cô, cho nên chậm chạp lấy điện
thoại ra. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, cô lập tức
ngồi thẳng dậy.

Vạn Côn đưa mắt nhìn cô.

Hà Lệ Chân nghe điện thoại.

“Alo, thầy Lý ạ?”

“…”

“À, vâng, thế ạ, tôi cũng có nghe nói, hình như các trường cấp ba trong
thành phố cũng tổ chức Đại hội Thể dục thể thao vào hôm nay.”

“…”

“Thật sao? Bây giờ?”

“…”

“À, tôi cũng có ở đấy, nhưng…”

“…”

“Vâng, tôi sẽ báo với thầy Hồ.”

“…”

“Được, thầy đến nơi thì gọi cho tôi.”

Cúp điện thoại, Hà Lệ Chân quay đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt không vui.

Vạn Côn vẫn nhìn cô, không nóng không lạnh hỏi: “Ai thế?”

Hà Lệ Chân: “Thầy giáo trường Dục Anh cạnh trường mình, anh không biết đâu.”

“Thầy Lý?”

Hà Lệ Chân kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao anh biết?”

Vạn Côn ‘hừ’ một tiếng: “Tên là Lý Thường Gia chứ gì?”

“Ừ.” Hà Lệ Chân nói: “Anh cũng chưa từng gặp thầy ấy mà.”

“Ai bảo anh chưa gặp.”

“Anh gặp ở đâu?”

Vạn Côn nhìn cô một cái, rồi lại nhìn sang chỗ khác: “Ngày đó.”

“Ngày đó?”

“…” Vạn Côn hình như không muốn nhớ lại, Hà Lệ Chân nhìn anh, sau một lúc
lâu, bỗng nhiên như bừng tỉnh thốt ra: “A, hóa ra là ngày đó.”


Vạn Côn quay đầu, nhìn biểu cảm của Hà Lệ Chân, cười như không cười, giống như đang trêu ghẹo anh.

Vạn Côn dỗi, hít sâu một hơi, sau ba giây sau mới nói: “Em đang bắt nạt người ta đó.”

Hà Lệ Chân cười cười làm hòa, bỏ điện thoại vào túi.

Vạn Côn chán ghét nói: “Hắn muốn tới đây à?”

“Ừ, lát nữa sẽ tới.” Hà Lệ Chân giải thích: “Hôm nay trường Dục Anh cũng tổ chức Đại hội Thể dục thể thao.”

“Hắn không tham gia thi đấu sao?”

“Sức khỏe thầy ấy không tốt lắm, chắc là không thi đấu được.”

Vạn Côn lầm bầm một tiếng: “Ma ốm.”

Hà Lệ Chân quay đầu nhìn anh: “So với anh thì tất cả mọi người đều là ma ốm.”

Vạn Côn nở nụ cười vô lại, ôm chặt Hà Lệ Chân vào lòng. Anh hơi nghiêng
đầu, thì thầm với cô: “Như ông đây mới gọi là đàn ông, về sau em sẽ biết chỗ tốt của anh.”

Hà Lệ Chân đẩy anh ra: “Đừng làm ồn.”

Vạn Côn chống hai tay sau người, nhìn cô cúi đầu gửi tin nhắn bèn nói: “Đừng gặp hắn.”

“Sao không gặp được chứ, thầy ấy sẽ tới đây ngay bây giờ mà.”

“Tìm lý do tránh đi.”

“Lý do gì?”

“Nói em bận thi đấu, không rảnh.”

“Thì thầy ấy đến xem em thi đấu mà.”

“Em —— ”

Vạn Côn bị cô chọc cho á khẩu, to tiếng nói: “Em bắt nạt anh!”

Hà Lệ Chân cười khanh khách, Vạn Côn trừng mắt nhìn cô, nhìn xong thì lại ngây người.

Hà Lệ Chân giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Vạn Côn.

Vạn Côn có phần ủ rũ nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Anh ghét hắn.”

“Không quen biết gì, tự dưng anh lại ghét thầy ấy?”

Vạn Côn thở dài, thu tay về, để trước bụng, khom lưng ngồi xuống: “Em phải cẩn thận.”

Hà Lệ Chân nhẹ nhàng nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, em với thầy ấy không có quan hệ gì hết.”

Vạn Côn quay đầu: “Vậy chuyện em mặc váy cho hắn ngắm thì sao?”

Hà Lệ Chân hỏi: “Vì sao em mặc váy, anh còn không biết?”

“…”


Vạn Côn nản lòng ngồi khoanh chân lại: “Được rồi, đều là lỗi của anh.”

Giống như hai đứa trẻ choai choai ngốc ngếch nói chuyện yêu đương, một hỏi
một đáp, một hồi vui vẻ một hồi khổ sở. Hà Lệ Chân cảm thấy lòng mình
cũng bị anh khuấy động, mềm mại đến cực điểm.

“Chuyện đã qua rồi
thì không cần nghĩ đến nữa.” Hà Lệ Chân giơ tay lên, sờ sờ tóc Vạn Côn.
Anh cắt tóc ngắn, mấy sợi tóc lổm chổm đâm đâm vào tay ngưa ngứa. Cô
đang nghĩ, không biết khi anh để tóc dài, chạm vào sẽ có cảm giác thế
nào.

“Không có gì cả.” Hà Lệ Chân nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ tới quá khứ, không cần thiết.”

Vạn Côn trầm mặc một lúc, rồi bỗng quay đầu, yên lặng nhìn Hà Lệ Chân.

Hà Lệ Chân: “Sao thế?”

Vạn Côn: “Anh vẫn ghét hắn.”

Hà Lệ Chân: “…”

Rốt cuộc Hà Lệ Chân không nhịn được nữa, bật cười haha, Vạn Côn ‘hừ’ một
tiếng, nhảy từ trên bàn xuống. Thấy thế Hà Lệ Chân vội nói: “Sắp đến giờ rồi, tiếp theo chính là phần thi chạy hai trăm mét đó, anh mau xuống
dưới đi.”

Vạn Côn: “Đuổi anh à?”

Hà Lệ Chân: “Đứng đắn chút. Cố gắng chạy cho tốt.”

“Nếu chạy về nhất thì có thưởng gì không?”

“Anh muốn thưởng gì?”

Vạn Côn nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, Hà Lệ Chân bị cậu nhìn đến bối rối: “Nhìn gì thế?”

Vạn Côn dời mắt, nhún vai: “Quên đi, nếu anh chạy về nhất, tối nay để anh tới nhà em.”

Trong lòng Hà Lệ Chân vô cùng căng thẳng, nên nói năng có phần lộn xộn: “Tới, tới nhà em? Tới nhà em làm gì?”

Vạn Côn khó hiểu nhìn cô: “Ăn cơm.”

“À à.” Hà Lệ Chân nhếch miệng: “Được, anh muốn ăn gì, em sẽ ——” Cô nói được một nửa liền im bặt.

Nói nhiều cũng vô ích, có một số việc giữa nam và nữ, chỉ cần một ánh mắt
là hiểu, huống chi Vạn Côn còn cười quỷ dị rõ ràng như thế.

Hà Lệ Chân bị anh cười đến mức cả người căng thẳng. Cô đi về phía trước vài bước, định đi ra ngoài.

Vạn Côn nắm chặt cổ tay cô, nghiêng đầu cười nói: “Em sao thế? Ăn cơm mà. Hay là ——” Vạn Côn hơi cúi đầu: “Em muốn chia tay?”

Hà Lệ Chân hất tay anh ra.

“Vạn Côn, bất kể thế nào, đây cũng là trường học, chúng ta… Chúng ta không nên thái quá.”

Nhưng Vạn Côn nào để cô hất tay ra dễ dàng như vậy. Cậu kéo nhẹ một cái, Hà
Lệ Chân đã bị kéo vào lòng cậu. Vạn Côn ôm cô, hoặc có thể nói là bế cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

“Vạn Côn!”

Vạn Côn buông tay ra, Hà Lệ Chân giãy giụa trèo xuống. Trước khi Vạn Côn đi ra ngoài, cậu còn đưa mắt nhìn Hà Lệ Chân, cười cười. Hà Lệ Chân không biết lúc
này tóc cô rối loạn tứ tung, hai mắt trợn trừng, nhìn rất giống một chú
chó Phốc.

Năm phút sau khi Vạn Côn đi, Hà Lệ Chân mới đi ra ngoài.

Lý Thường Gia đã đến.

Khi nhận được điện thoại của Lý Thường Gia, Hà Lệ Chân đi thẳng xuống lầu, ra cổng trường đón thầy ấy.


Lý Thường Gia mặc một bộ đồ thể thao hợp thời, thấy Hà Lệ Chân, anh ta phất phất tay: “Cô Hà!”

Hà Lệ Chân đi tới chào: “Thầy đến nhanh quá.”

“Chỉ cách mấy con đường thôi mà.” Lý Thường Gia bước theo Hà Lệ Chân đi vào sân thể dục: “Nghe nói cô cũng tham gia thi đấu?”

“Vâng, sao thầy biết?”

“Thầy Hồ nói với tôi.” Lý Thường Gia nhìn Hà Lệ Chân.

Hà Lệ Chân cười khổ: “Thi môn đẩy tạ, tôi cũng không biết mình có thể ném
được bao xa.” Nói xong, cô lập tức nhớ tới chuyện đẩy tạ là phải đẩy,
chứ không phải ném, nhưng đối mặt với Lý Thường Gia, cô không nhất thiết phải sửa lại.

“Có tham gia là được rồi.” Lý Thường Gia nhẹ nhàng bảo: “Dù sao cũng là chơi, vui là chính.”

Dẫn Lý Thường Gia vào sân thể dục, hạng mục hai trăm mét chuẩn bị bắt đầu,
các vận động viên đã được chia tổ, đang đi đến vạch xuất phát.

Hà Lệ Chân nhìn xa xa, Lý Thường Gia cũng nhìn theo: “Đây là hạng mục chạy mấy trăm mét vậy?”

“Hai trăm mét.”

“Có học sinh lớp cô không?”

“Có, lớp nào cũng có.”

Bọn họ vừa nói, vừa đi đến khán đài. Hồ Phi cũng biết Lý Thường Gia tới,
khi thấy bọn họ từ xa, Hồ Phi đã bắt đầu vẫy tay. Đại hội Thể dục thể
thao đã diễn ra được một thời gian, đến bây giờ thì không còn giữ được
trật tự nữa. Trên khán đài loạn xì ngầu, các học sinh tụm năm tụm ba xem thi đấu, nói chuyện phiếm, ăn quà vặt.

Hồ Phi dẫn hai người họ tới ngồi cạnh mình, bắt đầu trò chuyện.

Hồ Phi và Lý Thường Gia chủ yếu nói về chuyện lớp học bổ túc. Lý Thường
Gia dành chút thời gian hỏi Hà Lệ Chân: “Đúng rồi, ngày mười một sẽ bắt
đầu lên lớp, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Hà Lệ Chân đáp: “Rồi, tôi đã xem qua rất nhiều lần nội dung bài học.”

Lý Thường Gia cười nói: “Cô Hà nghiêm túc quá.”

Hà Lệ Chân có chút ngượng ngùng: “Cũng không…”

Một tiếng còi báo hiệu bất ngờ vang lên, tiếng hô ‘cố lên’ nổi lên khắp
phía. Hà Lệ Chân quay đầu, nhìn các vận động viên, vừa liếc mắt đã nhìn
thấy Vạn Côn.

“Chà, thằng nhóc kia chạy nhanh thật đấy.” Lý Thường Gia cũng quan sát cuộc thi, kinh ngạc nói.

Hồ Phi đứng lên, cau mày nhìn đường đua. “Chạy rất nhanh…”

Khi Vạn Côn chạy qua vạch đích, cậu cách khán đài khá gần. Lý Thường Gia
nhận ra cậu, chuyển tầm mắt lướt qua Hồ Phi, có phần lúng túng hỏi: “Đó
không phải là Vạn Côn sao?”

Hồ Phi ‘ừ’ một tiếng.

Lý Thường Gia: “Đáng tiếc, không biết dùng vào việc có ích.”

Vạn Côn đột nhiên quay đầu. Cậu mặc một chiếc áo thể thao ba lỗ mỏng, trước ngực có dán một dãy số, xoay mặt hướng về phía khán đài 12/6, vừa chạy
vừa giang hai tay ra.

Cánh tay Vạn Côn lại có thể thon dài như thế.

Gió thổi mây bay, ánh mặt trời sáng vàng rực rỡ, động tác kia giống như đang khoe khoang, lại giống như một cái ôm.

Hà Lệ Chân không nghe thấy Hồ Phi và Lý Thường Gia nói gì. Cô đang mải suy nghĩ, hôm nay Vạn Côn tiêu hao nhiều thể lực như vậy, buổi tối cô nên
nấu món gì cho cậu ăn bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận