Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Tề Nhạc nói:

- Chuyện này cũng không có gì. Nhưng mà, đại học Thanh Bắc thực sự có khí tức cường đại sao? Chẳng lẽ là hung thú? Chuyện này sao Minh Minh không nói cho tôi nghe.

Từ Đông lạnh nhạt nói:

- Đừng quên, tôi là vương của bách thú. Cho nên cảm giác với khí tức của hung thú còn mạnh hơn Minh Minh nhiều. Hơn nữa tu vi của tôi cao hơn Minh Minh một chút. Nhưng chỉ có thể xác nhận cổ khí tức này tồn tại. Nhưng mà, anh cũng không cần lo lắng, cổ khí tức này tuy cường đại, nhưng phi thường bình thản, chắc có lẽ không tồn tại ác ý, hơn nữa, đã ở trong đại học Thanh Bắc một thời gian không ngắn. Tôi nghe Như Nguyệt nói, vị trí của đại học Thanh Bắc chính là Long huyệt, có lẽ là thủ hộ giả âm thầm bảo vệ Long huyệt thôi.

Hắn nhìn qua hai nữ nhân đang chờ Tề Nhạc, cười nhẹ nói:

- Tốt, không làm chậm trễ việc của anh, anh nên đi gặp hai mỹ nữ kia đi, nhìn ra, hai nữ nhân này vẫn còn là xử nữ, thật sự làm khó anh rồi, có thể nhịn được tới bây giờ, bội phục nha.

Nói xong, để Tề Nhạc một mình, hắn chạy về phía hai mỹ nữ song sinh của mình.

Xử nữ? Thời này trong đại học còn có xử nữ sao? Ánh mắt Tề Nhạc nhìn về phía Trầm Vân cùng Hứa Tình có mấy phần cổ quái.

- Anh quen Từ lão sư kia sao? Tôi thấy anh và lão sư rất quen thuộc đấy.

Thời điểm Tề Nhạc đi đến bên cạnh hai người, Hứa Tình có chút nghi hoặc hỏi hắn.

Tề Nhạc thấp giọng nói:

- Các cô phải cẩn thận tên này, hắn có đại danh là dâm đãng. Nổi danh tình dục ẻo lả.


Trầm Vân bật cười, nói:

- Nhưng tôi lại thấy Từ lão sư lại đứng đắn hơn anh nhiều đấy.

Tề Nhạc khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Anh ta mà đứng đắn? Đứng đắn mà dẫn theo hai nữ nhân đi dạo khắp nơi? Chẳng qua là anh ta che dấu tốt mà thôi.

Hứa Tình nhìn Tề Nhạc le lưỡi, nói:

- Được rồi, không phải anh cũng đang đi bên cạnh hai nữ nhân sao, chúng ta không có quen hệ gì với anh cả, không nên dùng ánh mắt dâm đãng của mình đánh giá người ta cũng như anh.

Tề Nhạc nói:

- Tình Nhi, cô có lầm hay không, dường như tôi mới là bạn cùng phòng với cô nha, mà Từ Đông tên kia cô mới gặp lần đầu thôi đấy. Không phải cô vừa ý anh ta chứ.

Hứa Tình cười hì hì, nói:

- Đi rồi, đừng nói nhảm, trở về đi, không phải buổi tối anh muốn bơi lội với tôi sao, tôi cũng phải đi chuẩn bị một chút, người ta còn chưa mặc quần áo bơi đấy.

Vừa nghe Tình Nhi chuyện lặn đêm, tâm thần Tề Nhạc lập tức phấn chấn bừng bừng, nói:

- Đúng, đúng, đúng là cần chuẩn bị một chút.

Trầm Vân nhìn qua Tề Nhạc nói:

- Buổi tối tôi đi cùng hai người được không? Ngẫm lại bơi lội buổi tới cũng rất thú vị nha.

Tề Nhạc nghe vậy, trong nội tâm ngay sau đó có cảm giác quái dị, rõ ràng Trầm Vân sợ Hứa Tình bơi lội cùng mình sẽ ăn thiệt thòi! Các nàng đúng là quá thân mật, nhưng mà, hai vị mỹ nữ cùng lặn đêm với mình, cũng là chuyện không tệ.

- Đương nhiên được rồi. Có hai vị mỹ nữ cùng lặn đêm với tôi, cảm giác tuyệt đối vô cùng mỹ diệu.

Lần đầu tiên gặp các nàng, Tề Nhạc đã từng nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của các nàng, nếu các nàng đều mặc quần áo bơi cùng nghịch nước với hắn, nhất định phi thường mỹ diệu.

Ba người trở lại khách sạn một lúc, Tề Nhạc vốn định tu luyện trong chốc lát, nhưng trong đầu chỉ nghĩ tới lúc hai mỹ nữ mặc quần áo bơi, nói cái gì cũng không ổn định tâm thần được, đành phải hút thuốc, sau đó xem tivi trong phòng giết thời gian.

Thời gian chờ đợi luôn dày dằng dặc, Tề Nhạc trái trông phải ngóng, rốt cục cũng đợi tới giờ cơm chiều, cơm tối do đại học Thanh Bắc thống nhất an bài, tuy ăn cũng không phải đồ tốt gì, cũng không phải hải sản, nhưng đại đa số học sinh bình thường rất ít ăn tập thể ở căn tin, bữa tiệc này, ăn vô cùng vui vẻ.

Tình lữ trong đại học rất nhiều, theo Tề Nhạc được biết, bất luận là đại học nào, thời điểm học sinh vừa vào năm nhất, tương đối thuần khiết, nhiều lắm là thảo luận một ít vấn đề khác phái, nhưng khi lên năm hai, chỉ cần có chút bổn sự, đều có thể tìm được một người khác phái bầu bạn, tới năm ba đại học, người ở trong ký túc xá rất ít, thời điểm này học sinh thường đi chơi với bạn khác phái. Tới năm bốn đại học, những tình lữ có thể duy trì tới bây giờ đã rất ít, một khi tốt nghiệp, cũng chính là thời điểm mỗi người chọn cách thiên nam địa bắc.


Thanh Bắc là đại học tiêu chuẩn cao nhất của quốc gia, cho nên tình lữ rất hiếm khi thấy, nhưng không có nghĩa là không có, cơm tối vừa chấm dứt, đã có thể nhìn thấy không ít tình lữ ăn ý rời khỏi khách sạn, không biết đi tới nơi nào để phong hoa tuyết nguyệt.

Tề Nhạc trở lại gian phòng của mình, không thể chờ đợi được bấm điện thoại cho Hứa Tình.

- Sao rồi mỹ nữ, chuẩn bị xong chưa?

Hứa Tình không nhịn được nói:

- Hối cái gì mà hối, không phải trời mới vừa tối sao? Được rồi, anh ra cửa khách sạn chờ chúng tôi đi.

Tề Nhạc đại hỉ, sau khi tắt điện thoại, vội vàng cố ý mặc theo cài quần dài ngoài quần bơi, phủ thêm bộ y phục rời khỏi khách sạn.

Chờ ở cửa ra vào chừng hai mươi phút, lúc nhẫn nại của Tề Nhạc sắp cạn, mới nhìn thấy hai mỹ nữ khoan thai đi ra. Các nàng đều để tóc đuôi ngựa, màu tóc khác nhau phụ trợ làn da trắng nõn và dáng người lung linh của các nàng, nhìn các nàng tràn ngập sức. Khi thấy các nàng xuất hiện, một tia bực bội vì Tề Nhạc chờ đợi lâu đã biến mất, vội vàng nghênh đón.

Gương mặt Trầm Vân ửng hồng, thấp giọng nói:

- Chúng ta đi thôi.

Ba người rời khỏi khách sạn, Tề Nhạc vừa định mang các nàng đi ra biển, lại bị Hứa Tình ngăn lại.

- Đồ ngốc, thời tiết hôm nay oi bức như vậy, không biết có bao nhiêu tình lữ đi ra ngoài lặn biển buổi tối đấy. Chúng ta cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.

Tề Nhạc ngẩn người, nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ bọn họ về hết chúng ta mới đi?

Hứa Tình nói:


- Vậy thì không cần, chúng ta đi xa một chút là được, vùng biển gần khách sạn luôn là nơi dành cho khách du lịch bơi lội, chúng ta không nơi bơi ở đây.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Thế nhưng mà, chỉ có ở gần khách sạn mới an toàn nhất! Mới có lưới ngăn cá mập nha.

Hứa Tình bật cười, nói:

- Anh từ sao hỏa xuống nhà. Bắc Đái Hà cũng có cá mập? Tôi tới đây không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa từng nghe nói có cá mập. Hơn nữa, cá mập cũng không hoạt động ở vùng nước cạn. Anh quá nhát gan, chẳng lẽ anh không dám đi?

- Tôi không dám? Tôi có cái gì không dám. Tôi sợ sức hấp dẫn của hai người quá lớn, vạn nhất đem cá mập tới, gặp chuyện không may, tôi cũng không có biện pháp bàn giao nha.

Hứa Tình nói:

- Vậy được rồi, xem như tôi đã thực hiện đổ ước, Vân tỷ, đi, chúng ta trở về luôn.

Nói xong, kéo tay Trầm Vân muốn đi trở về.

- Đừng, đừng, đi xa một chút thì đi. Dù sao tôi sẽ bảo vệ các cô.

Tề Nhạc vội vàng ngăn hai nữ lại, nói giỡn, thật vất vả mới có cơ hội này, tuy Tề Nhạc không có phát sinh vấn đề gì với các nàng, nhưng có thể cùng lặn biển với các nàng, nhìn dáng người các nàng ở gần như vậy, hắn làm sao buông tha được chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận