Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần


Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói:

- Xem ra, tôi xác thực không phải là người biết tiêu tiền. Vừa rồi chúng ta đi một vòng cũng không xài hết bao nhiêu.

Không có tiêu bao nhiêu theo lời hắn kỳ thật đã có hơn mười vạn đô-la Mỹ biến mất, đương nhiên con số này so với 1000 vạn USD thì không đáng bao nhiêu.

- Thủy Nguyệt, vì sao không mua để tôi mua cho cô một chút đồ, nếu không nhờ cô thì chỉ sợ tôi vẫn còn lưu lạc đầu đường.

Vừa nói dứt lời, hắn không khỏi làm một bộ dáng buồn cười khiến Thủy Nguyệt cảm giác áp bách từ hắn giảm bách vài phần.

Thủy Nguyệt mỉm cười nói:

- Đó là tiền của anh, sao tôi lại muốn được.

Chỉ là bằng hữu bình thường, sao có thể tùy tiện nhận lấy đồ vật người ta tặng. Nam tử trước mặt này luôn thần bí làm cho nàng nhìn không rõ.

- Tề Nhạc, hiện giờ anh là công việc gì? Vẫn là nghệ thuật gia sao? Khó trách anh lại tới nước Pháp.

- Ách. . .Cái này... Xem là như thế đi. Đợi khi làm xong một số chuyện tôi sẽ đi Đức.

Thủy Nguyệt sửng sốt một chút, nói:

- Nhưng mà hộ chiếu của anh và chứng minh thân phận không phải đều bị mất rồi sao? Làm sao đi tới Đức được?

Tề Nhạc cười cười thần bí nói:

- Sơn nhân tự có diệu kế. Sau này có cái gì khó khăn thì nhớ phải tìm ta.

Thủy Nguyệt đột nhiên nói:

- Tề Nhạc, anh có nhiều tiền không hoặc là nhà anh có rất nhiều tiền?

- Như thế nào? Cô rất cần tiền hả? Bao nhiêu? Nếu như đủ khả năng thì tôi nhất định sẽ giúp cô.

Đối với tiền, Tề Nhạc cũng không có khái niệm gì quá lớn.

Thủy Nguyệt lắc đầu nói:

- Không phải là tôi cần trợ giúp. Gần đây, tôi cùng cha tham gia các loại hoạt động y học các quốc gia khiến cho tôi có cảm xúc rất sâu. Làm một bác sĩ, nguyên tắc của tôi là tế thế cứu nhân, hy vọng có thể trợ giúp nhiều người hơn. Nhưng mà tôi bây giờ phát hiện, lực lượng của một người cuối cùng là có hạn. Cho dù y thuật của tôi có cao minh, bằng vào lực lượng một người cũng không thể giúp bao nhiêu người. Anh biết không, tại quốc gia của chúng ta còn có rất nhiều nơi rất nghèo khó, có địa phương thậm chí ngay cả nước đều không có. Anh có thể tưởng tượng không, một người một đời người chỉ có thể tắm ba lần. Lần đầu tiên là vào lúc sinh ra, lần thứ hai là trước khi kết hôn và cuối cùng lúc hắn tử vong. Có lẽ anh không tin, nhưng đây là tình huống chân thật ở quốc gia chúng ta. Nơi cằn cối thiếu nước kia, có người một ngày thậm chí chỉ có thể uống mấy muôi nước.

Nói đến đây cảm xúc của Thủy Nguyệt rõ ràng trở nên kích động hơn.

- Một vài chỗ ở nước ngoài cũng có vấn đề như thế, nhưng mà chế độ từ thiện của nước ngoài tốt hơn quốc gia của chúng ta rất nhiều. Người giàu có của quốc gia chúng ta vô cùng, nhưng suốt ngày chỉ biết kiếm tiền như thế nào, mà người giau ở nước ngoài không như vậy. Họ thành lập quỹ ngân sách tận khả năng trợ giúp những người cần phải trợ giúp. Nhìn những điều này, cảm xúc của ta thay đổi, nếu như nhà của anh có rất nhiều tiền thì sao không dùng ở phương diện từ thiện?

Nghe Thủy Nguyệt nói xong, Tề Nhạc không khỏi thay đổi sắc mặt:

- Nhưng mà cơ cấu từ thiện quốc gia chúng ta không phải có rất nhiều sao? Quốc gia hàng năm đều dùng rất nhiều tiền giúp đỡ người nghèo mà.

Thủy Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng mà lực lượng quốc gia cũng có hạn, anh phải biết rằng với tư cách là đại quốc đệ nhất thế giới, những thứ khác không nói chỉ riêng lương thực tiêu hao một ngày của chúng ta đã nhiều tới bao nhiêu. Quốc gia mặc dù đang không ngừng nỗ lực, nhưng mà nếu như mỗi người chúng ta đều có thể giúp đỡ một phen, như vậy những người nghèo khó không phải có thể thoát khỏi nghèo khó sớm hơn sao?

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nghiêm mặt nói:

- Tôi hiểu rồi. Thủy Nguyệt, vậy cô có thể giúp tôi một chuyện không?

Thủy Nguyệt sững sờ hỏi:

- Giúp anh? Anh nói đi.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Cô vừa mới nói là quỹ từ thiện, tôi không có học văn hóa nên đối với những điều này không hiểu rõ lắm. Mà các bằng hữu của tôi cũng bận nhiều việc. Cô đã hi vọng trợ giúp nhiều người thì đối với nhân phẩm của cô, tôi tuyệt đối tín nhiệm. Như vậy đi, tôii mời cô làm chủ trì ngân sách, tôi xuất tiền, cô xuất lực hoàn thành giấc mộng của cô cũng là của tôi. Được chứ?

Thủy Nguyệt không nghĩ ra Tề Nhạc lại sảng khoái đáp ứng ý kiến của mình như thế, càng không thể tưởng được hắn lại quyết định để mình quản lý quỹ từ thiện. Trong lúc nhất thời Thủy Nguyệt không khỏi sững người ra, sau đó ánh mắt nhìn Tề Nhạc trở nên càng ngày càng quái dị.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Sao vậy? chưa từng thấy người đẹp trai như tôi à? Cô không nói gì tức là đã đáp ứng nhé. Quyết định vậy đi, chờ cô về nước thì tới biệt thự Long Vực gặp Như Nguyệt, nói ý nghĩ của cô cho nàng biết, nàng nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Về phần tài chính, nơi này còn hơn chín trăm vạn USD coi như làm là tài chính khởi động a. Đừng sợ dùng tiền, muốn làm cái gì thì cứ làm, tôi sẽ ủng hộ cô vô điều kiện. Sau này tôi sẽ tận lực rót tài chính vào trong đó để trợ giúp cô hoàn thành sự nghiệp từ thiện.

Thủy Nguyệt đột nhiên cảm giác tim của mình đập rất nhanh, nam nhân trước mặt nhìn có vẻ thuận mắt hơn bề ngoài rất nhiều:

- Tề Nhạc, anh không hỏi tôi muốn làm gì đã đáp ứng mà không cần suy nghĩ sao?

Nàng hỏi dò.

Tề Nhạc cười nói:

- Tôi đã nói là tôi tin tưởng nhân phẩm của cô, có câu đã nghi người thì không dùng, đã dùng người thì không nghi. Cô cứ phóng tay mà làm, kỳ thực tôi cũng có suy nghĩ này, chỉ là tôi quá bận, căn bản không có thời gian đi hỏi. Lần này vừa vặn, cô đưa ra đề nghị này, tôi cảm thấy thời cơ rất thích hợp, cô là người chọn người thích hợp. Cô có phải lo lắng vấn đề tài chính không, yên tâm đi. Tôi nghĩ ít nhất trong vài năm tôi sẽ gửi vào một ít tiền. Về phần cụ thể là bao nhiêu thì phải xem tình huống lợi nhuận của công ty tôi.

Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, nói:

- Nhưng mà anh thực sự đáp ứng sao?

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Đừng nên hoài nghi thành ý của tôi. Tôi đã từng nói với cô mình là cô nhi, có lẽ khi đột nhiên nghe thấy cha mẹ mình sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Lúc nhỏ, tôi thất lạc cha mẹ hoặc là nói tôi bị những tên gia hỏa bất lương bắt cóc. Về sau tôi sinh sống ở cô nhi viện, nếu như không có cơ cấu từ thiện của quốc gia thì chỉ sợ tôi đã chết cóng đầu đường rồi. Đối với quốc gia của chúng ta, trong lòng tôi thủy chung mang một loại cám ơn. Nếu như không có năng lực thì thôi, nhưng hiện giờ tôi có thì tại sao không làm chút sự tình này? Cô nói rất đúng. Nếu như mỗi người chúng ta đều có thể xuất một phần lực thì quốc gia của chúng ta sẽ cường thịnh hơn. Không phải sao?

Thủy Nguyệt gật nhẹ đầu, nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra một tia quang mang thoải mái:

- Cảm ơn anh, Tề Nhạc. Anh đúng là người tốt.

Tề Nhạc cười ha ha, nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui