Không đúng, trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, Tát Nã bắn chất lỏng dung nham nóng chảy tuyệt đối khác biệt với nham thạch trong hồ dung nham này, nếu không thì sao những sinh vật lại có bộ dáng hưởng thụ như vậy, cũng không sợ dung nham nóng chảy làm nóng chết?
Không đợi Tề Nhạc suy nghĩ quá nhiều, Tát Nã đã hòa vào cùng với tia chớp trên không trung. Một đoàn quang cầu đỏ sậm từ trên không trung đánh xuống trực tiếp oanh kích vào Tát Nã. Tiếng nổ vang ầm ầm và bóng dáng kia bị nghiền nát, dòng điện khổng lồ lan tỏa ra khắp sơn cốc phát ra âm thanh xì xì. Năng lượng lôi thuộc tính cường thịnh trước nay chưa từng có, tất cả sinh vật địa ngục đều tránh né. Bọn này đem năng lượng của mình tăng lên mức lớn nhất vì e sợ bị lôi điện cường hoành tiêu diệt.
Toàn thân có chút tê rần. Ngay sau đó Tề Nhạc lập tức cảm giác được năng lượng lôi thuộc tính điên cuồng tiến vào trong thân thể của mình. Tốc độ loại bỏ năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều lần, Tề Nhạc cũng thúc dục lôi vân lực của mình tăng lên đỉnh phong.
Năng lượng lôi thuộc tính tinh khiết khiến Tề Nhạc không tưởng tượng nổi, trong thế giới lôi điện mạnh mẽ như thế này và tinh khiết như vậy thì khiến khí tức tà ác ở chung quanh bị khí tức hạo nhiêm chính khí tiêu diệt, toàn thân của Tề Nhạc tràn ngập cảm giác thoải mái dễ chịu, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ lôi điện tràn ngập chính khí trong địa ngục cũng có hay sao? Không, tuyệt đối không có khả năng này, đây là một thế giới chỉ có năng lượng tà ác thì tại sao có thể ngưng tụ ra lôi điện chính khí chứ? Cho dù ở địa cầu thời kỳ viễn cổ cự thú bất luận dưới tình huống ô nhiễm thế nào thì năng lượng lôi thuộc cũng không có tinh khiết như vậy. Vậy cách giải thích như thế nào đây, có lẽ chỉ có dùng thần tích để hình dung tia chớp kia.
Tát Nã sau khi cứng chọi cứng với tia chớp xong thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Thân thể của hắn không động nhưng mái tóc dài màu đen sau lưng phiêu phù. Lôi điện màu tím ngưng tụ nhiều hơn trên không trung, lại có một tia chớp bổ xuống lần nữa.
Tát Nã tức giận hét lớn một tiếng. Ngửa mặt lên trời đánh ra một quyền, năng lượng khổng lồ thôn phệ tia lôi điện kia, nhưng mà càng làm Tề Nhạc kỳ quái chính là Tát Nã không có thừa thắng xông lên, cũng không có ý định đạo thoát ngược lại quay về sơn cốc.
Nói cũng kỳ quái, quang điện trên không trung vì Tát Nã biến nên khôi phục bình thường, bầu trời màu tím lại xuất hiện và mọi thứ khôi phục như trước kia.
Thân thể cực lớn của Tát Nã từ giữa không trung hạ xuống, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, xem ra thằng này chỉ thăm dò mà thôi, hắn biết rằng mình không cách nào xông ra ngoài nên lập tức buông tha va chạm với sấm sét. Có lẽ vì đạo lý muốn sống ở địa ngục nên vĩnh viễn phải bảo trì thực lực mạnh nhất, nếu không có lẽ người mạnh như Tát Nã cũng có khả năng gặp nguy hiểm.
Thực lực Tát Nã mười cánh đối lập với mình như thế nào? Tề Nhạc cũng không biết. Bởi vì hắn biết rõ thực lực của Tát Nã vô cùng tiếp cận bản thân của mình, nhưng rốt cuộc ai mạnh hơn ai thì hắn không có nắm chắc. Theo lời Lãnh Nhi nói thì Tát Đán đã có mười hai cánh, nói như vậy thực lực của hắn còn cường đại hơn Tát Nã nhiều. Nếu như dưới tình huống có Hiên Viên kiếm và lĩnh vực phân thân có lẽ sẽ liều mạng được, từ trên người Tát Nã có thể thấy được thực lực của mình so với Tát Đán còn kém hơn nhiều.
Tát Lộ cung kính nghênh đón, đám sinh vật Hắc Tương tộc và các sinh vật địa ngục cùng quỳ xuống, cung kính nói:
- Chúc mừng Đại Ma Vương bệ hạ vĩ đại xuất quan.
Sắc mặt Tát Nã rất lạnh, hắn vung tay lên liền có một cổ năng lượng nóng rực đảo qua người của bọn Tát Lộ, ngay sau đó hơn mười giọt dung nham nóng chảy màu đỏ sậm bay ra ngoài, ngay cả Tề Nhạc cũng có phần, nhưng mà hắn không có quỳ xuống cho nên lộ ra vẻ phi thường đột ngột.
Đám sinh vật địa ngục thấy một màn này thì phi thường hâm mộ và ghen ghét trong lòng, nhưng mà thực lực của Tát Nã cường đại uy hiếp tất cả nên những sinh vật địa ngục này phi thường khắc chế, không có ai dám phát tác cái gì.
Tát Nã đưa mắt nhìn qua người Tề Nhạc, thản nhiên nói:
- Mới tới sao? Tát Lộ, hắn vì nguyên nhân gì tới đây.
Tát Lộ quay đầu lại nhìn qua Tề Nhạc, thấy hắn không có quỳ xuống thì phi thường kinh hãi, liên tiếp nháy mắt vài lần với Tề Nhạc, Tề Nhạc không có phát hiện ra và đứng ở nơi đó. Chê cười, bảo hắn quỳ trước Tát Nã? Trên thế giới này trừ sư trưởng, cha mẹ ra thì không ai có thể khiến hắn quỳ xuống, càng đừng nói là những sinh vật địa ngục tà ác này.
Tát Lộ không dám lãnh đạm, tuy tình huống của Tề Nhạc rất đặc thù nhưng vẫn tự thuật lại lời của Tề Nhạc một lần. Đương nhiên hắn không có hảo tâm trợ giúp Tề Nhạc. Mà là sợ Tát Nã hỉ nộ vô thường bởi vì chuyện Tề Nhạc không quỳ mà giận chó đánh mèo lên bọn họ. Phải biết rằng ở chỗ này Tát Nã chính là chúa tể tuyệt đối, cũng giống như Tát Đán ở bên ngoài là chúa tể địa ngục.
Nghe Tát Lộ nói thì Tát Nã có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện thần sắc nghiềm ngẫm.
- Nói như vậy, nhìn lén cháu gái của ta nên bị đưa tới nơi này?
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng há chỉ có thể nói nhìn lén, cho dù là toàn thân cũng đã nhìn qua rồi. Hắn cũng không cần che dấu cái gì, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt, nói:
- Không sai.
Tát Nã gật gật đầu:
- Thật can đảm. Đã lâu rồi không có người nào dám nói chuyện với ta như vậy. Tát Lộ, xem ra ngươi còn chưa nói cho hắn biết đây là thế giới như thế nào.
Nghe Tát Nã nói thì Tát Lộ sợ hãi toàn thân run rẩy lên, hắn cơ hồ vọt tới bên người của Tề Nhạc dùng một chưởng đánh vào đỉnh đầu của Tề Nhạc. Chỉ có tiên hạ thủ vi cường tiêu diệt tiểu tử này mới làm Tát Nã không tức giận, chỉ có như vậy mới bảo trụ cái mạng của mình cho nên Tát Lộ lần này dùng toàn lực đánh ra.
- Trở về.
Bỗng nhiên Tát Nã đánh ra một chướng, Tát Lộ đang đánh về phía Tề Nhạc giống như bị năng lượng dẫn dắt rời đi, cổ năng lượng này nghênh tiếp bàn tay của Tát Nã. Bỗng nhiên năng lượng bành trướng hiện ra ngoài, cơ hồ tất cả sinh vật địa ngục và Hắc Tương tộc bị thổi ngã trái ngã phải, Tát Lộ kêu thảm một tiếng bay ra xa xa, trùng trùng điệp điệp đụng vào trong sơn cốc. Không thể không nói nham thạch trong sơn cốc này vô cùng cứng rắn, va chạm mạnh như vậy thậm chí Tát Lộ ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, thân thể cũng đã hạ xuống.
Tát Nã cũng không có dùng bao nhiêu lực, cho nên Tát Lộ còn sống thậm chí tổn thương cũng không nặng, ngược lại còn lập tức xoay người quỳ xuống, không ngừng cầu khẩn thỉnh Tát Nã tha thứ cho sai lầm của hắn.
Tát Nã phất phất tay khiến âm thanh của Tát Lộ lập tức đình chỉ, hắn sẽ không giết Tát Lộ. Phải biết rằng từ khi hắn cảm giác có hy vọng rời khỏi nơi này thì hắn cũng đã chú ý tới mỗi sinh vật của địa ngục. Chống lại Tát Đán dễ như vậy sao.