Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần


Trong nội tâm nàng vừa vặn gọi tên Tề Nhạc thì đột nhiên một cảm giác quen thuộc hiện ra trong đáy lòng, bỗng nhiên đồng tử Lãnh Nhi co rút lại, hai mắt vô thần càng lăng lệ ác liệt, ánh mắt lập tức tập trung nhìn xuống đám người bên dưới. Nàng nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt phi thường quen thuộc với nàng, tuy chỉ thoáng qua trong đám người rồi biến mất nhưng mà Lãnh Nhi lại mừng rỡ trong lòng.

Hắn đến, hắn quả thực đến, nội tâm như đóng băng của nàng lập tức có lửa cháy hừng hực, nàng chờ đợi rốt cục thành sự thật. Nhưng Lãnh Nhi lúc này đang hưng phấn lại khẩn trương lên, hắn đến, hắn tới đây làm gì? Nếu hắn và phụ vương xung đột thì không có khả năng toàn thân trở ra nha! Phải biết rằng nơi này tập trung lực lượng mạnh nhất của Địa Ngục. Mà hắn chỉ có một mình.

Tề Nhạc dùng tinh thần lực nói cho Lãnh Nhi là mình đã tới rồi biến mất trong đám người. Bởi vì thời điểm Lãnh Nhi nhìn về phía hắn thì ánh mắt Tát Đán cũng nhìn theo, Tát Đán vô cùng mẫn cảm với tinh thần lực so với phán đoán của Tề Nhạc còn mạnh hơn nhiều, không hổ là người mạnh nhất trong thế giới Địa Ngục.

Mặt trời màu tím bao phủ đại địa, lấy vòng hạch tâm và lâu đài Ma Vương làm trung tâm thì năng lượng hắc ám tràn ngập.

Nhìn cảnh tượng ầm ĩ trước mặt đôi mắt lạnh như băng của Tát Đán nhiều hơn vài phần khát máu và hưng phấn, trong tương lai không lâu tràng cảnh này sẽ diễn ra ở địa cầu, đến lúc đó hắn chính là chúa tể chân chính của địa cầu. Nghĩ tới đây thì cảm xúc không đành lòng với ánh mắt oán hận của con gái cũng biến mất. Hắn tuyệt đối không cho phép ai ngăn cản bước tiến của mình. Lãnh Nhi là con gái duy nhất thì bất cứ thời điểm gì nàng cũng ở bên cạnh của hắn, nằm trong khống chế của hắn.

Nghĩ tới đây Tát Đán chậm rãi nâng hai tay của mình lên. Một tầng hào quang màu đỏ sậm phóng thích ra ngoài, năng lượng khổng lồ chấn động trải rộng mỗi góc của quảng trường. Bỗng nhiên mặt trời màu tím hạ xuống một đạo hào quang màu tím đem thân thể Tát Đán bao phủ vào bên trong, dưới uy thế của mặt trời màu tím thì Đại Ma Vương của Địa Ngục lập tức chấn nhiếp toàn trường.

Âm thanh ồn ào biến mất, mấy chục vạn người hoàn toàn yên tĩnh lại, ánh mắt mỗi sinh vật Địa Ngục nhìn qua người của Tát Đán, trong ánh mắt biến thành sợ hãi và sùng bái. Thực lực, đây chính là thực lực của Đại Ma Vương ah! Tất cả mọi người sinh ra cảm giác hô hấp không thông, dưới uy áp không ngừng tăng lên thì tâm tình của bọn chúng càng trở nên khẩn trương, Ma Vương bệ hạ muốn làm gì? Lần này không phải kén rể sao?

Năng lượng thiêu đốt trên người Tát Đán càng ngày càng mạnh mẽ hơn trước, năng lượng màu tím của hoàn toàn bao phủ hắn vào bên trong khiến cho khí lưu chung quanh thân thể của hắn biến mất, lúc này Tề Nhạc mới nhìn rõ tướng mạo thật của Tát Đán, so với Tát Nã thì trên người của hắn nhiều hơn vài phần uy nghiêm, khí tức tà ác cũng không mạnh nhưng mà chỉ ánh mắt của hắn lại mang cho Tề Nhạc áp lực thật lớn, điểm này Tát Nã không cách nào làm được.

Mặc dù chỉ chênh lệch hai cánh nhưng mà Tát Nã cùng Tát Đán so sánh với nhau khác biệt như trời và đất. Lúc này Tề Nhạc sinh ra vài phần hoài nghi với kế hoạch của mình. Cho dù là phóng xuất Tát Nã và sinh vật Địa Ngục trong Vạn Ma Sơn Cốc ra ngoài thì bọn chúng có thể làm được gì chứ, hoặc là nói mang lại uy hiếp chính thức cho Tát Đán sao?

Tề Nhạc trải qua phán đoán của mình thì cho ra đáp án rất khó. Tát Đán nắm giữ lực lượng quá mức cường đại. Tát Nã đã bị giam giữ không biết bao nhiêu năm qua còn Tát Đán thông trị Địa Ngục bao nhiêu năm, thế lực đã sớm trải rộng mỗi góc của Địa Ngục rồi. Sinh vật Địa Ngục với hắn không chỉ có sợ hãi đồng thời còn có sùng bái mù quáng, đây là hình thức tín ngưỡng mới so sánh được!

Thời điểm Hắc Tương tộc chung quanh khi Tề Nhạc suy nghĩ rất nhanh có người ngã xuống, trong con mắt của bọn họ chỉ có sùng kính cùng sợ hãi, dưới áp lực khổng lồ này rốt cục không chịu nổi mà ngồi xuống. Nói cũng kỳ quái chỉ cần Hắc Tương tộc ngồi xuống đất lập tức không còn cảm thấy áp lực xuất hiện. Nhưng mà bọn họ muốn đứng lên là chuyện không có khả năng, bởi vì chỉ cần đứng lên thì lập tức xuất hiện cảm giác áp lực khổng lồ.

Đại đa số người Hắc Tương tộc không hiểu chuyện gì, nhưng Tề Nhạc lại rất rõ ràng vì hắn hiểu được, cho nên hắn càng bội phục Tát Đán nhiều hơn vài lần.

Tát Đán khống chế năng lượng bản thân vô cùng chính xác. Hắn có thể khống chế áp lực duy trì ở độ cao một mét hai, nói cách khác áp lực trên không trung là phân tầng, dưới một mét hai hoàn toàn không có áp lực gì cả, mà trên một mét hai áp lực thật lớn. Áp lực như vậy cũng không có tạo thành thương tổn quá lớn với người của Hắc Tương tộc.

Chỉ cần ngồi xuống là được rồi, khống chế năng lượng diện tích lớn như vậy Tề Nhạc tự hỏi không cách nào làm được. Tuy Tát Đán có mặt trời màu tím phụ trợ, nhưng mà đây là thế giới Địa Ngục chỉ sợ cũng chỉ có hắn là có thể mượn lực lượng của mặt trời màu tím. Tề Nhạc rất hoài nghi nếu như trên địa cầu thì Tát Đán còn có thể bảo trì thực lực này hay không. Nhưng ít nhất từ tình huống bây giờ mà nhìn thì mình tuyệt đối không phải đối thủ của Tát Đán.

Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia hào quang nhàn nhạt, trước áp lực của Tát Đán thì hắn không bị ảnh hường gì, nhưng cũng nên biểu lộ thống khổ một chút mới được, sắc mặt của hắn cũng giống như đám người Hắc Tương tộc chung quanh, giả vờ làm ra bộ dáng đau khổ chèo chống

Áp lực khổng lồ duy trì đứng năm phút mới biến mất, mà thành viên Hắc Tương tộc có thể bảo trì đứng thẳng cũng còn lại không tới một phần mười. Không cần Tát Đán hạ lệnh thì Quân đoàn Nhiên Thiêu đã hành động. Đây là khảo nghiệm, nếu như ngay cả áp lực diện tích lớn của Tát Đán cũng không thừa nhận nổi thì hiển nhiên đã bị đào thải. Muốn làm con rể Tát Đán không phải dẽ dàng như vậy, ít nhất bản thân phải có thực lực nhất định mới được.

Dưới giám sát của Quân đoàn Nhiên Thiêu thì những tên Hắc Tương tộc không chịu nổi áp lực xám xịt rời đi. Chờ đợi cả buổi chỉ đối lấy co đuôi ra ngoài.

Thời điểm đám Hắc Tương tộc bị mang ra khỏi vòng hạch tâm thì cả quảng trường đã trống trải hơn nhiều. Mà lúc này có thể lưu lại giữa sân thì đại bộ phận đều là Hắc Tương tộc có cánh, cho dù không có cánh thì năng lượng bản thân cũng đạt tới trình độ nhất định. Tề Nhạc vì không làm cho người ta chú ý đem cánh Kỳ Lân của mình phóng xuất ra. Một đám Hắc Tương tộc có cánh sẽ không khiến người ta chú ý.

Tát Đán thoả mãn nhìn qua mọi người bên dưới, bây giờ trong sân chỉ còn lại mấy ngàn người, mà thành viên quân đoàn Nhiên Thiêu là người Hắc Tương tộc lúc này tách ra, những thành viên Hắc Tương tộc phù hợp tuổi đã ở lại quảng trường.

Âm thanh của Tát Đán vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui