Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Cửa mở, Như Nguyệt có chút kinh ngạc phát hiện, ngọn đèn của biệt thự trong sân đã mở. Vô thức, tay nàng lặng lẽ che mắt của Tề Nhạc, sợ ánh
sáng bên ngoài xuyên qua cửa xe làm Tề Nhạc thức giấc. Một động tác nhỏ
này khiến cho lòng tứ nữ ngồi trên xe cảm thấy ấm áp. Trong mắt các
nàng, vị trí của đại tỷ Như Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không dao động.

Xe vừa vào cửa thì ngừng lại, vốn là có thể chạy đến cửa biệt thự, nhưng mà lúc này con đường phía trước đã bị ngăn cản.

Tổng cộng mười người cùng xếp thành một hàng ngăn xe Cadillac lại, trong mắt của bọn họ đề lóe ra quang mang kích động cùng hưng phấn.

Từ
trái hướng phải, theo thứ tự là Sinh Tiếu Thử Chiến Sĩ Điền Thử, Sinh
Tiếu Ngưu Chiến Sĩ Mạc Đạm Đạm, Sinh Tiếu Thỏ Chiến Sĩ Mạc Địch, Sinh
Tiếu Hổ Chiến Sĩ Từ Đông, Sinh Tiếu Xà Chiến Sĩ Hồ Quang, Sinh Tiếu Mã
Chiến Sĩ Xương Kiệt, Sinh Tiếu Dương Chiến Sĩ Yến Tiểu Ất, Sinh Tiếu Hầu Chiến Sĩ Dịch An, Sinh Tiếu Cẩu Chiến Sĩ Quản Bình cùng với Sinh Tiếu
Trư Chiến Sĩ Quan Tĩnh.

Ánh mắt của bọn hắn đều tràn đầy chờ mong nhìn xe con dài trước mặt, đồng thời đứng lên.

Cửa xe mở ra, Minh Minh nhẹ nhàng linh hoạt từ trong xe nhảy ra ngoài, Quan Tĩnh là người đầu tiên mở miệng:

- Minh Minh, lão đại trở lại, sao các cô không gọi tôi tỉnh lại. Cũng may Xương Kiệt đại ca đến nói cho tôi biết. Lão đại đâu rồi?

Thời

điểm đám người Tề Nhạc vẫn còn cùng cha mẹ đoàn tụ thì Như Nguyệt cũng
đã thông qua điện thoại thông tri Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần rằng Tề Nhạc đã trở lại. Nhưng mà các nàng lại không nghĩ rằng chỉ trong mấy
giờ, các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã đều tụ tập trước biệt thự
Long Vực. Phải biết, khoảng cách xa nhất là Từ Đông cho dù ngồi máy bay
cũng mất hai giờ lộ trình mới tới a. Mọi người phần lớn có bộ dạng phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa vặn tề tựu không lâu.

Minh Minh khoa tay múa chân làm động tác yên tĩnh, nàng thấp giọng nói:

- Tề Nhạc ngủ rồi, chúng ta đừng là anh ấy thức giấc. Hình như anh ấy rất mệt, để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút đi.

Quan Tĩnh sửng sốt một chút, các sinh tiếu chiến sĩ khác cũng đều ngây ngẩn
cả người, lão đại ngủ rồi? Từ khi đám người nhận thức Tề Nhạc thậm chí
từ chưa thấy qua Tề Nhạc ngủ là cái dạng gì, từ trước tới giờ hắn đều tu luyện mà nghỉ ngơi. Đã ngủ rồi? Ba chữ đơn giản này đã nói lên rất
nhiều điều, trong mắt Sinh tiếu chiến sĩ, sự kính nể với Tề Nhạc càng
thêm nồng đậm.

- Ah. Các cậu sao lại tới đây cả thế này?

Đúng lúc này, hai mắt Tề Nhạc mông lung mở ra nhìn bên ngoài, rõ ràng là bộ
dạng ngủ chưa đã mắt. Hai mắt mơ hồ đảo qua người các sinh tiếu chiến
sĩ, hắn miễn cưỡng nói:

- Có chuyện gì thì mai rồi nói, mọi người đoán chừng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi. Như Nguyệt, em đi an
bài đi, anh mệt quá, còn muốn tiếp tục ngủ.

Vừa nói dứt lời, cánh tay của hắn đã khoác lên trên bờ vai của Minh Minh hướng phía biệt thự đi tới.

Tứ nữ khác cũng đều xuống xe, nhìn phương hướng Tề Nhạc ly khai, Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, thì thào tự nhủ:

- Hắn thật là quá mệt mỏi. Tất cả mọi người đến rồi, trước vào biệt thự nghỉ ngơi rồi nói sau, lần này những chuyện Tề Nhạc đã trải qua, mọi
người cũng cần biết rõ.

Giờ khắc này, vẻ dịu dàng trong mắt nàng
hoàn toàn biến mất, chỉ còn bộ dáng của người lãnh đạo. Lúc Tề Nhạc
không có ở đây thì nàng chân chính là nhất gia chi chủ, là lãnh tụ của
sinh tiếu chiến sĩ.

Tim của Minh Minh đập rất nhanh, nàng chưa
từng có cảm giác sợ hãi và xen lẫn một chút chờ mong giống như bây giờ.
Hô hấp của Tề Nhạc rất vững vàng như trước quàng lên vai Minh Minh. Hắn
giống như lại tiến nhập trạng thái nửa mê nửa tỉnh, khí tức nam nhân

trên người hắn dày đặc. Tuy rằng nàng cùng Tề Nhạc đã sớm định ra quan
hệ, nhưng mà giữa hai người một mực đều không có cơ hội phát sinh mấy
thứ gì đó, tương đối mà nói ngoại trừ Thực Vật Hồn vừa mới gia nhập ra
thì trình độ Tề Nhạc thân cận cùng nàng có thể nói là ít nhất đấy. Từ
Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ, nàng mơ hồ biết rõ Tề Nhạc đã sớm cùng các
nàng phát sinh qua quan hệ. Nhưng mình lại cùng hắn cái gì cũng không có xảy ra. Trong mơ hồ, đối với điều này Minh Minh thủy chung có chút cảm
giác oán hận.

Giờ khắc này, nam nhân mình yêu ở bên cạnh, Minh
Minh rất may mắn chính mình là người thứ nhất từ trên xe nhảy xuống đấy, cũng đúng lúc đỡ lấy thân thể của Tề Nhạc. hiện tại nên làm như thế
nào? Là đưa hắn về phòng hắn hay là phòng của mình? Hắn có thể sẽ ...
với mình hay không ....

Khí tức nam tử trên người Tề Nhạc phát ra khiến Minh Minh đã có chút ít mê say rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
tim đập không ngừng, vừa có chút sợ hãi, lại có chút ít chờ mong. Cái
loại cảm giác này, khiến cho trong nội tâm nàng không ngừng tích súc
những cảm giác khác thường.

Lên lầu bên kia chính là phòng của Tề Nhạc, bên này là của mình. Chỉ là đến tột cùng đi gian phòng nào đây?
Chút nữa nếu Như Nguyệt tỷ các nàng đi lên, sẽ tới tìm Tề Nhạc sẽ tới
hay không? Nếu như về phòng mình, các nàng có lẽ minh bạch a. Mỗi
người đều có thời điểm ích kỷ, Minh Minh cũng không ngoại lệ, vừa nghĩ
tới Tề Nhạc khả năng đã cùng chúng nữ khác đều phát sinh qua quan hệ. Mà cùng mình lại không có cái gì, nàng có một loại cảm giác bất an, tuy
rằng biết rõ Tề Nhạc sẽ không bởi vì điều này mà giảm bớt sủng ái đối
với chính mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy, cơ hội tốt như vậy tựa hồ không nên buông tha.

Ngay cả chính Minh Minh không biết là tại sao
cùng Tề Nhạc trở lại gian phòng này, khi nàng đỡ Tề Nhạc nằm lên cái

giường màu hồng phấn mềm mại thì nàng đã biết đây là phòng của mình mà
không phải của Tề Nhạc.

Đột nhiên thay đổi phương hướng khiến Tề
Nhạc có vẻ hơi tỉnh, hắn ôm lấy cổ Minh Minh, thân thể mềm mại của nàng
lập tức ngã xuống giường với hắn.

Minh Minh cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Một loại cảm giác trước nay chưa từng có trong
khoảnh khắc truyền khắp toàn thân, giống như là bị Lôi Vân Lực của Tề
Nhạc làm tê liệt, ngay cả di động một chút nàng cũng không dám. Cảm giác sợ hãi cùng chờ mong không ngừng xé rách phòng tuyến trong nội tâm
nàng. Hắn, hắn đến tột cùng sẽ làm không? Trong lòng Minh Minh thấp thỏm nghĩ đến.

Tề Nhạc rất nhanh cấp ra đáp án, cái tay ôm Minh Minh
bắt đầu di chuyển, có lẽ là cảm giác mát của mùa xuân nên hắn cảm thấy
hơi lạnh, hắn kéo cái chăn đắp lên người mình và Minh Minh, mắt vẫn nhắm chặt, hô hấp vẫn đều đèu, nhưng động tác phi thường tinh chuẩn. Cho dù
là trạng thái mộng du, cơ năng thân thể của hắn vẫn vượt xa người bình
thường.

Tim của Minh Minh đập càng thêm kịch liệt, nàng cảm thấy
ngay cả da thịt trên người mình đã đỏ lên. Nằm sát bên cạnh Tề Nhạc,
trong lòng âm thầm mặc niệm lấy, Như Nguyệt tỷ, các chị đừng trách em.
Đáng thương cho em còn chưa làm cái gì với Tề Nhạc, đến cùng sẽ có cảm
giác gì, hiện tại em phải làm như thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận