Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Y Nhược rất thông minh, nhìn bộ dạng của Tề Nhạc, hắn không khỏi hỏi:

- Tề Nhạc, có phải con có chuyện gì không?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Không có việc gì rồi. Mẹ, ngài không cần lo lắng. Ah, đúng rồi. Con
muốn đi tới Hiên Viên mộ gặp Hoàng Đế tiền bối, từ sau khi rời đi con
chưa từng trở lại gặp vị sư phụ này.

Y Nhược như có điều suy nghĩ nhìn Tề Nhạc, nàng tự nhiên nhìn ra được Tề Nhạc là muốn để cho thần
thú trợ giúp làm mấy thứ gì đó, cho nên mới phải hỏi vấn đề vừa rồi.
Nhưng mà nàng cũng không nói gì thêm, như Tề Nhạc đã phán đoán, hiện tại thần thú nhất tộc thật sự không có nhiều lực lượng để trợ giúp hắn.

Chính ở thời điểm này, cửa mở ra, một thanh âm dễ nghe vang lên:

- Y Nhược a di, ngài tìm con có chuyện gì sao?

Một thiếu nữ cao gầy từ bên ngoài đi vào. Tóc dài màu đen rủ xuống chấm mặt đất, dáng người động lòng người cơ hồ nhìn không ra một tia khuyết
điểm. Nàng mặc trang phục lá cây tộc thổ, chỉ bao vây che chắn bộ ngực
đẫy đà và hạ thân thần bí, đại bộ phận da thịt toàn thân lộ ra bên ngoài tràn ngập sức sống vô hạn.

Trong gian phòng này rõ ràng có thể
nghe xuất hiện mấy thanh âm nuốt nướt bọt, đối mặt với hấp dẫn như vậy,
những nam tử trẻ tuổi ngồi đây, ai mà không có chút suy nghĩ? Ngay cả Tề Nhạc cũng không ngoại lệ, bất quá hắn phản ứng rất nhanh, bên cạnh còn
có nhiều lão bà như vậy, nếu hắn dám lộ vẻ gì, chỉ sợ những ngày này sẽ
không dễ chịu lắm. Trước khi đến, hắn và Như Nguyệt, Tuyết Nữ đoàn tụ,
nhưng mà lại không phát sinh quan hệ thân mật nhất gì với tam nữ Minh
Minh.

Thiếu nữ không phải ai khác, là chưởng môn nhân giới ca hát dục nữ, siêu cấp lớn minh tinh Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu nhìn bề ngoài có biến hóa rất lớn so với trước kia, đầu tiên là khí tức trên thân nàng nguyên bản luôn làm cho người ta có cảm giác nhu hòa và bề ngoài mềm mại thì hiện tại lại có thêm mấy phần anh khí hào hùng, bộ dáng hiên ngang. Hơn nữa cách ăn mặc của nàng hiện tại khiến lực hấp dẫn trở nên càng mạnh hơn so với trước kia. Nguyên bản da thịt trắng
nõn cũng hoàn toàn biến thành màu đồng cổ khỏe mạnh, biến hóa như thế
chẳng những không có giảm xuống lực hấp dẫn của nàng, ngược lại khiến
nàng thêm vài nét đẹp hoang dã nguyên thủy.

Chứng kiến trong phòng có nhiều người như vậy, Tiểu Lâu cũng sửng sốt một chút, mừng rỡ mà nói:

- Mọi người cũng đều đến rồi sao?

Tề Nhạc mỉm cười nhìn Tiểu Lâu trở nên hoạt bát sáng sủa hơn trước kia rất nhiều thì không khỏi nói:

- Tiểu Lâu tiểu thư, có vẻ cô ở đây rất vui vẻ đúng không?

Tiểu Lâu có chút hưng phấn gật nhẹ đầu, nói:

- Đương nhiên, nơi đây đúng là nhân gian tiên cảnh, không có bất kì khí ô nhiễm nào, hoa quả thì đoạt thiên tạo hóa, người dân Tộc Thổ thuần phác dễ mến. Ánh mặt trời sáng rỡ mà thời đại kia của chúng ta không có
được, ở nơi này mỗi ngày ta đều xuất hiện vô số linh cảm, sáng tác ra
một ca khúc mà chính ta đều cảm thấy kinh ngạc. Tôi thật sự không muốn
trở về nữa, dường như chỉ có thiên nhiên ở nơi này mới thực sự là thuộc
về tôi.

Nhìn bộ dạng say mê của nàng, Xương Kiệt toát ra một tia mỉm cười hiểu ý nói:

- Nha đầu ngốc, tại đây dù sao không phải thuộc về chỗ của em. Em là
người hiện đại, cuối cùng cũng phải trở về. Lần này em đã đi chơi đủ
nhiều rồi, chẳng lẽ sẽ không sợ cha mẹ em lo lắng sao?

Trong mắt Tiểu Lâu toát ra một tia hụt hẫng nhàn nhạt, nàng đi đến bên cạnh Y Nhược ngồi xuống nói:

- Em cũng biết là phải trở về nhưng sau đó không biết còn cơ hội trở lại nơi tuyệt vời này nữa không.

Tề Nhạc nói:

- Đương nhiên là có cơ hội. Nếu như cô nguỵen tý thì hàng năm cũng có thể tới nơi này một lần. Chúng ta cũng sẽ thường xuyên trở lại nơi này, dù
sao thì làm gì có nơi nào thích hợp để nghỉ phép hơn nơi này đâu?

Ánh mắt của Tiểu Lâu sáng lên, nàng hưng phấ nói:

- Thực vậy sao? Như thế thì tốt quá còn gì bằng nữa.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Đương nhiên là thật sự. Cô chỉ cần thông báo thời gian tới đây là được.

Tiểu Lâu liên tục gật đầu, trong mắt toát ra một tia quang mang đặc thù, nàng đột nhiên nói:

- Tề Nhạc, anh có nghĩ muốn thành lập một công ty âm nhạc hay không?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Để làm gì? Chẳng lẽ cô muốn hợp tác cùng tôi sao?

Tiểu Lâu nhoẻn miệng cười đáp:

- Tại sao lại không chứ? Nếu như không có các anh, tôi cũng không thể có thể đi tới thế giới mỹ diệu như thế này, không có khả năng đạt được
nhiều linh cảm như thế. Ngay cả thân thể của ta cũng bởi vì đi vào cái
thế giới này mà trở nên khỏe hơn so trước kia rất nhiều. Để báo đáp lại, tôi nguyện ý trở thành ca sĩ của công ty anh, những gì mà tôi lấy được
từ anh sẽ dùng hình thức này để báo đáp.

Nghe nàng nói xong, tim
của Tề Nhạc không khỏi đập thình thịch. Thanh âm Tiểu Lâu là tiếng nói
êm tai nhất mà hắn từng nghe, nếu có nàng ủng hộ, mở một công ty âm nhạc hiển nhiên cũng là chọn lựa không tồi.

Ánh mắt chuyển hướng Như
Nguyệt, chỉ thấy Như Nguyệt đang hướng hắn gật đầu, sắc mặt thậm chí có
chút ít lo lắng, hình như là để cho Tề Nhạc nhanh chóng đáp ứng.

Mục mang của Tề Nhạc chuyển tới trên người Xương Kiệt hỏi:

- Xương ca. Tiểu Lâu nếu như đến công ty chúng ta thành lập thì có vi phạm hợp đồng gì hay không?

Xương Kiệt nói:

- Đó chỉ là vấn đề nhỏ, hợp đồng trước đó sắp tới hạn rồi, hơn nữa Tiểu
Lâu cũng giúp bọn hắn buôn bán lời không ít tiền. Tối đa chúng ta trả
giá một chút trái với một số thỏa thuận cũng dễ làm thôi. Bằng thế lực
của chúng ta bây giờ tại Viêm Hoàng, chẳng lẽ sợ hãi một công ty âm nhạc tìm phiền toái sao?

Tề Nhạc cười ha ha, nói:

- Tốt, vậy
quyết định như vậy đi. Xương ca. Anh sẽ là ông bầu của Tiểu Lâu, về
phương diện âm nhạc hiển nhiên là anh rất quen thuộc, công ty này của
chúng ta phải nhờ anh vận tác rồi. Xem như nó là công ty con của tập
đoàn Kỳ Lân, về phần cái tên thì gọi là Kỳ Lân âm nhạc truyền bá đi.
Những thứ khác tôi bất kể, cần bao nhiêu đầu tư anh trực tiếp tìm Tuyết
Nữ, tôi chỉ hy vọng có thể nghe được thanh âm tuyệt vời nhất của Tiểu
Lâu được truyền mỗi một chỗ trên thế giới.

Xương Kiệt cười khổ nói:

- Tiểu tử cậu đúng là vung tay làm chưởng quầy a, tập đoàn Kỳ Lân hoàn
toàn giao cho Tuyết Nữ, hiện tại công ty mới này lại giao cho tôi, chẳng lẽ cậu không thể phụ trách cái gì sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không có biện pháp ah! Ai bảo tôi xuất thân là một tiểu côn đồ, lại
không có học hành gì, nếu như để cho tôi quản lý công ty, chỉ sợ bao
nhiêu tiền cũng tiêu hết. Các anh là người tài giỏi thì phải có nhiều
việc phải làm a. Đúng rồi, Tuyết Nữ, lần trước anh đáp ứng Thủy Nguyệt
thành lập một hội từ thiện gọi là quỹ từ thiện Kỳ Lân, nàng có đi tìm em và Như Nguyệt không?

Tuyết Nữ gật nhẹ đầu, nói:

- Nàng có tìm em một lần, chỉ là nói tiền của anh tạm thời đủ cho nàng sử dụng,
nói với chúng ta một tiếng là không cần đầu tư quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui