Nói xong cầu này nàng trực tiếp cúp điện thoại.
Ánh mắt Tuyết Nữ cùng Minh Minh tập trung vào người của Như Nguyệt, ánh
mắt các nàng hỏi thăm Như Nguyệt nhắm mắt lại, bộ dạng như nhắm mắt
dưỡng thần, trong miệng chỉ bình tĩnh nói một câu, một câu này như mưa
to gió lớn.
- Nếu như Tề Nhạc thật sự bị Vũ Mâu hại thì tôi sẽ cho Hy Lạp chôn cùng hắn.
May mắn lái xe Hy Lạp không có nghe hiểu ngôn ngữ Viêm Hoàng, nếu không có thể hắn không dám chạy tới biển Aegean đâu.
Minh Minh cùng Tuyết Nữ liếc nhau, các nàng hoàn toàn không phản đối,
giờ này khắc này hai nàng có thể cảm giác được Như Nguyệt yêu say đắm Tề Nhạc sâu cỡ nào, sâu tới mức khủng khiếp.
- Chị Như Nguyệt, bất luận thời điểm gì em cũng ủng hộ chị, chị vĩnh viễn là chị cả của chúng em.
Minh Minh nhẹ nói ra.
Tuyết Nữ chỉ gật gật đầu cũng không nói gì thêm, một tia đỏ thẫm hiện ra trong mắt của nàng, hung quang, đây là hung quang. Ai có thể nghĩ đến
ba thiếu nữ ngồi trong xe taxi vậy lại đang bàn chuyện hủy diệt một
quốc gia cơ chứ.
Trên xe taxi khác Hồ Quang nhìn qua điện thoại của mình, thì thào tự nhủ:
- Điên, Như Nguyệt điên rồi sao?
Dịch An bên cạnh nghi ngờ nói:
- Như thế nào? Như Nguyệt xảy ra chuyện không may sao?
Hồ Quang cười khổ nhìn qua Dịch An nói:
- Như Nguyệt nói muốn mua đạn đạo độc khí VX của Thánh Hỏa Giáo chúng
ta, hơn nữa còn bảo chúng ta lập tức mang tới nơi này tùy thời chuẩn bị
sử dụng. Nàng muốn cho cả Hy Lạp chôn cùng Tề Nhạc ah!
Chiếc xe này ngồi ba người trừ Hồ Quang cùng Dịch An ra còn có một người tỉnh táo nhất trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Quản Bình.
- Vậy sao anh không gọi điện thoại đi.
Đây là Quản Bình nói.
Hồ Quang sững sờ một chút nhìn qua Quản Bình nói:
- Anh không phản đối sao?
Quản Bình ngồi ở vị trí phụ lái cũng không quay đầu lại nói:
- Tại sao tôi phản đối, tính mạng người nơi này liên quan gì tới tôi.
Nếu như Tề Nhạc chết thật chỉ sợ Như Nguyệt giận chú đánh mèo không đơn
giản là Hy Lạp đâu. Tâm tính của Như Nguyệt tôi hiểu được, chẳng lẽ
trong nội tâm của các người không có suy nghĩ này sao? Không có Tề Nhạc
chúng ta còn là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sao, không có Tề Nhạc có thể có
chúng ta hôm nay sao?
Hồ Quang trầm ngâm nói:
- Nhưng mà bình dân của Hy Lạp có bao nhiêu người anh biết không?
Quản Bình buồn cười nói:
- Tôi cho tới bây giờ không có phát hiện thì ra tâm địa của anh còn khá
tốt. Nếu như Tề Nhạc không còn thì với chúng ta mà nói là trời đất sụp
đổ. Kỳ thật tôi nghe Như Nguyệt cần đạn đạo độc khí VX thì không có chút ngoài ý muốn. Tôi thậm chí còn muốn hủy diệt địa cầu. Không nên quên
địa cầu có thể thoát khỏi nguy cơ tiểu hành tinh va chạm đều là công lao của Tề Nhạc. Nếu như không phải hắn địa cầu đã sớm xong đời, hắn chết
thì nên kéo toàn bộ chôn cùng đi, tôi cảm thấy cũng đáng giá. Trước khi ở biệt thự Long Vực sở dĩ tôi bảo kéo dài thêm vài ngày chỉ là sợ Tề Nhạc không có chuyện về nhà không gặp chúng ta mà thôi.
Hồ Quang vốn đang sững sờ ngay sau đó một cổ sát khí từ trên người của hắn hiện ra ngoài.
- Đúng vậy, xem ra là tôi còn quá tốt rồi. Tốt, hiện tại tôi điện thoại
vậy. Chuyện này chúng ta trước tiên không nên nói cho người khác biết.
Tôi nghĩ những người khác không ai phản đối đâu, nếu như có chuyện gì cứ để tôi gánh vác là được.
Thần miếu Pathenon nằm cách sân bay Athen không xa, thời điểm mọi người
đi tới đây đã là giữa trưa rồi, chỉ có điều hiện tại quân đoàn Sinh Tiếu không có nghỉ ngơi ăn cơm, sau khi xuống xe taxi bọn họ đi tới thần
miếu Pathenon.
Mang tâm tình nặng nề mọi người đi tới thần miếu Pathenon, nhưng mà bọn họ đi không xa đã bị cản lại.
Chí ít có ba trăm cảnh sát không hề báo hiệu xuất hiện trước mặt quân
đoàn Sinh Tiếu. Hơn nữa đây là cảnh sát vũ trang lưng vác súng ống. Họng sung đen ngòm nhắm vào mỗi thành viên của bọn họ, tên cảnh sát cầm đầu
không biết cấp bậc gì cầm loa nói tiếng Anh.
- Người phương đông ở phía trước, toàn bộ đứng lại tiếp nhận kiểm tra.
Như Nguyệt đứng đầu tiên và cũng bước lên đầu tiên, tay phải của nàng năng lên xiết chặt lại.
Yến Tiểu Ất có chút kinh ngạc nhìn qua Điền Thử nói:
- Nhìn không ra cảnh sát Hy Lạp lại phản ứng nhanh như vậy, không ngờ ngăn trước chúng ta.
Điền Thử hừ một tiếng, nói:
- Nếu bọn họ không tới thì đúng là đồ ngu rồi. Chẳng lẽ anh không biết
chúng ta mặc như vậy quá gây chú ý hay sao? Không có bất kỳ che dấu gì
mà đi tới đây bị chặn lại là đương nhiên, nhưng mà không sao, chuẩn bị
chiến đấu.
Sắc mặt của hắn rất khó nhìn, hắn lo lắng cho Tề Nhạc tuyệt đối không kém hơn Như Nguyệt.
Quản Bình đứng ở nơi đó lầm bầm lầu bầu nói ra:
- Cảnh sát vũ trang ba trăm tên, súng bắn tỉa hơn hai mươi tên, đều là
vũ khí tiên tiến nhất, đội hình rất mạnh, xem ra bọn họ rất xem trọng
chúng ta.
Cảnh sát nhìn qua quân đoàn Sinh Tiếu dừng lại thì nhanh chóng bao vây
quanh, động tác cực kỳ thuần thục, hơn trăm tên cảnh sát vây quanh và
họng súng hoàn toàn nắm vào bọn họ, tùy thời có khả năng nổ súng.
Tên cảnh sát kêu gọi đầu hàng kia đi tới trước mặt Như Nguyệt, đương nhiên hắn nhìn ra Như Nguyệt chính là thủ lĩnh.
- Xin lấy giấy chứng nhận của các vị ra cho tôi kiểm tra.
Như Nguyệt thản nhiên nói:
- Như thế nào, Hy Lạp đối đãi với khách du lịch như vậy sao? Tôi chưa
từng nghe qua du khách bị cảnh sát vũ trang vây quanh đấy, tôi cự tuyệt
kiểm tra.
Cảnh sát sững sờ, đúng thế, đối đãi với khách du lịch như vậy thì thanh
danh của Hy Lạp rất kém rồi. Nhưng mà quân đoàn Sinh Tiếu quá khiến
người ta chú ý. Mỗi một người bộ dáng đằng đằng sát khí, trên người của
mỗi thành viên trong quân đoàn Sinh Tiếu đều có mùi huyết tinh nặng hơn
cả quân nhân. Sau khi đoàn xe taxi đi tới Thần miếu Pathenon thì cảnh
sát Hy Lạp đã làm ra phản ứng, ba trăm người chỉ là một bộ phận mà thôi, nếu ở gần Thần miếu Pathenon còn có ba trăm cảnh sát nữa thủ hộ thần
miếu, e sợ người phương đông sẽ gây hại cho Thần miếu Pathenon. Phải
biết rằng nơi này chính là biểu tượng của Athen, là cung điện của nữ
thần Athena.
- Thực xin lỗi, tiểu thư phương đông, chúng tôi nhận được tin tức tin
cậy nói có phần tử khủng bố lẻn vào thành phố, vì không để phần tử khủng bố đắc thủ nên xin các vị phối hợp công tác. Nếu các vị có gì không
tiện thì xin lỗi nhiều.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng súng trên tay của hắn vẫn nhắm vào mọi người. Trước mặt Như Nguyệt hắn cảm thấy áp lực thật lớn, Long uy khiến thân thể của hắn có cảm giác run lên, trên trán xuất hiện mồ hôi.
Đột nhiên tên cảnh sát Athen này và đông đảo thủ hạ đều súng vác vai đạn lên nòng và súng của hắn chỉ vào nữ nhân phương đông này, nhưng mà
không có ai trong số bọn họ sinh ra cảm giác sợ hãi cả. Như Nguyệt chỉ
nhìn qua hắn mà hắn có cảm giác như núi đè lên người.
- Tiểu thư, mời tiểu thư đưa giấy chứng nhận cho tôi kiểm tra.
Cảnh sát lại cường điệu một lần nữa, hắn lấy hết dũng khí nói ra lời này, trong nội tâm khẩn trương đã tới cực điểm.