Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần


Nguyệt Quan nhìn qua bộ dáng nô nức của mọi người thì mỉm cười nói:

- Các vị phóng viên, xin các vị trước tiên yên tĩnh lại đã. Như vậy đi, tôi biết rõ các vị có nhiều vấn đề cần hỏi mà chủ tịch tập đoàn Kỳ Lân chúng tôi là Tề Nhạc tiên sinh rất bận rộn, nếu mọi người có vấn đề gì thì hiện giờ có thể bắt đầu. Về sau tôi sẽ giới thiệu cho các vị sản phẩm mà công ty chúng tôi mang ra thị trường lần này.

- Ách...

Thân thể Tề Nhạc trở nên cứng ngắt một cái, hắn biết rõ Nguyệt Quan đang cố ý trả thù mình cho tới bây giờ không có xuất lực gì cho công ty, nhưng hắn cũng không có biện pháp, Nguyệt Quan cũng đã nói như vậy thì hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Suốt một giờ sau thì mọi chủ đề đều xoay quanh câu hỏi về Tề Nhạc. Thời điểm Tề Nhạc lôi kéo Tiểu Lâu rời khỏi lễ đường thì hắn cảm giác mình sinh ra cảm giác hư thoát, thậm chí so với đại chiến Tát Đán còn mệt mỏi hơn nhiều.

- Xem ra mị lực của anh rất lớn nha.

Nhin qua bộ dáng chật vật của Tề Nhạc thì Tiểu Lâu buột miệng cười lên..

Đúng thế, thời điểm tiến hành chiêu đãi ký giả được một nửa thời gian thì vấn đề với Tiểu Lâu còn chưa tới một phần ba của Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Cuối cùng cũng ra được, lần sau có loại chuyện này tôi tuyệt đối không tham dự. Trời ạ! Những ký giả kia quả thật cường hãn.

Tiểu Lâu che miệng cười khẽ, nói:


- Được rồi, đi nhanh thôi. Nếu không phóng viên phát hiện đường đường chủ tịch tập đoàn Kỳ Lân lại dùng danh nghĩa nghỉ ngơi chạy đi đấy, còn không biết người ta còn làm khó anh cỡ nào.

Tề Nhạc quay đầu đưa mắt nhìn qua lễ đường, thầm nghĩ trong lòng, chị Nguyệt Quan, chị không nên trách tôi nha, tôi cũng không có biện pháp! Nếu như tôi không đi sẽ không có biện pháp rời đi a. Vừa nghĩ hắn nhanh chóng kéo Tiểu Lâu rời khỏi lễ đường, thời điểm lên xe thể thao bọn họ lại chạy về hướng biệt thự Long Vực.

- Tề Nhạc, chúng ta đi đâu đây?

Tiểu Lâu vừa lái xe vừa hỏi.

Tề Nhạc sững sờ một chút, nói:

- Về nhà đi!

Tiểu Lâu nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói:

- Anh quên trước đó đã đáp ứng gì với tôi rồi sao?

- Ách... , tôi nhớ rồi, thật sự là vừa rồi đã quên.

Tề Nhạc ngượng ngùng nói ra.

- Chỗ kia rốt cuộc nằm ở đâu ah! Tôi thật sự không tin trên địa cầu còn có chỗ nào so sánh được với thời kỳ viên cổ cự thú. Anh không nên nói cho tôi nghe là Hawaii, chỗ đó căn bản không có khả năng.

Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Đương nhiên không phải. Được rồi, tôi sẽ mang cô đi xem để cô không lo lắng. Nhưng mà bây giờ muốn đi xem cũng phải kiến thiết tốt đã, chỉ có vậy cô mới đi qua được. Hơn nữa nhất định phải giữ bí mật, chỗ đó chính là bí mật lớn nhất của tôi.

Tiểu Lâu vô ý thức gật đầu. Dưới sự chỉ dẫn của Tề Nhạc nàng đưa xe tiến vào biệt thự Long Vực.

Xuống xe. Tiểu Lâu nghi ngờ nói:

- Anh sẽ không nói cho tôi biết chỗ đó ở gần đây nhé.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, đương nhiên không. Sau khi tới đó cô sẽ biết rõ. Tiểu Lâu cô nương, cho dù là cô nhìn thấy cái gì cũng không được kinh ngạc..

Tiểu Lâu cắn cắn môi dưới, nói:

- Trái tim của tôi rất tốt, huống chi anh đã cho tôi xem nhiều thứ không thuộc phạm trù bình thường rồi.


- Được rồi. Vậy thì chúng ta đi.

Không đợi Tiểu Lâu mở miệng thì năng lượng vô hình bao phủ thân thể mềm mại của nàng, trong tiếng thét kinh hãi của Tiểu Lâu thì thân thể hai người lại bay lên trời, trong chớp mắt đã xuất hiện giữa không trung.

Trong mắt Tiểu Lâu hiện ra hào quang kinh hãi, trong biệt thự Long Vực vừa rồi chỉ thoáng qua một cái, dưới chân có đám mây, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo giác sao?

- Không phải ảo giác. Hiện tại chúng ta đang bay, chỗ kia không phải nơi bình thường, nếu không bay thì rất khó đi.

Tiểu Lâu giật mình nhìn qua Tề Nhạc bên cạnh, Tề Nhạc giống như làm việc gì đó rất bình thường, thân thể của nàng ở bên cạnh và hắn mặc áo đen và cưỡi mây trắng rất bắt mắt a, tóc dài màu bạc lại phiêu tán sau lưng thì nàng cảm giác được mình đang bay với tốc độ nhanh chưa từng có. Nhưng mà nàng lại không cảm nhận được chút gió hay khí lạnh nào cả.

- Tề Nhạc, anh thật sự là con người sao?

Thật vất vả Tiểu Lâu mới bình tĩnh tâm tình của mình.

Tề Nhạc liếc nhìn nàng một cái. Nói:

- Như thế nào? Cô cảm thấy tôi có chỗ này không giống con người sao?

Tiểu Lâu liếc nhìn hắn, nói:

- Ở đâu cũng không giống. Con người có thể bay sao? Con người có thể vượt qua thời không tới thời kỳ viễn cổ cự thú sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Có một số việc cô không nên biết thì tốt hơn. Biết rõ quá nhiều ngược lại chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp.

Đột nhiên đám mây màu xanh xuất hiện, tốc độ của đám mây này còn nhanh hơn mây trắng vừa rồi gấp mười lần. Một loại cam giác mông lung làm cho Tiểu Lâu nói không nên lời, dù sao những chuyện này quá thần kỳ.

Thời gian phi hành không dài, ước chừng nửa giờ sau thì Tề Nhạc đã mang mang theo Tiểu Lâu bay xuyên qua mây mù dần dần bay ra biển cả.


Chỉ vào vào một điểm nhỏ trên biển cả, Tề Nhạc nói:

- Thấy nơi đó không? Chỗ đó chính là nơi chúng ta cần tới.

Tiểu Lâu rất thông minh, nàng đưa mắt nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Đó không phải tiểu đảo sao?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Cô cũng biết sản phẩm của tập đoàn Kỳ Lân có nơi xuất phát là thời kỳ viễn cổ cự thú. Khi tập đoàn Kỳ Lân không ngừng phát triển thì chúng tôi cũng cần nơi gieo trồng sản phẩm để cung cấp cho thị trường. Tới thời kỳ viễn cổ cự thú mang hoa quả về tuy có thể thực hiện. Nhưng mà cũng có chút nguy hiểm đấy. Ai biết trong quá trình xuyên qua không gian sẽ có thứ gì chứ? Huống chi vừa rồi tôi đã nói với cô rồi, tôi không hy vọng phá hư cân đối của thế giới. Cho nên sau này chúng ta sẽ ít đi tới nơi đó. Đảo nhỏ ở phía dưới là một hòn đảo bình thường ở tây hải. Bản thân cũng không có gì và chỉ là hòn đảo bình thường. Chúng ta tốn chút tiền bỏ ra thuê đảo này, sau đó đem nơi này thành cứ điểm của tập đoàn Kỳ Lân. Đồng thời cũng là nơi chúng tôi nghỉ ngơi nhàn nhã. Cả đảo nhỏ này có diện tích chừng mười cây số vuông. Tôi dùng một phần ba làm nơi nghỉ dưỡng, những nơi còn thừa thì tôi dùng làm chỗ gieo trồng?

Mua đảo nhỏ? Không, là thuê. Dùng tài lực của tập đoàn Kỳ Lân đúng là làm được. Nhìn qua Tề Nhạc Tiểu Lâu nói:

- Nhưng mà mang hoa quả tới từ thời kỳ viễn cổ cự thú sao có thể gieo trống trên đảo nhỏ này được? Anh nên biết thời đại của chúng ta khác xa thời kỳ viễn cổ cự thú đấy.

Tề Nhạc chắp hai tay sau lưng, hắn mang theo Tiểu Lâu hạ xuống đảo nhỏ, vừa nói:

- Người khác có lẽ không được, nhưng tôi có thể.

Toàn thân Tiểu Lâu hơi chấn động, đột nhiên nàng có cảm giác mãnh liệt là mỗi câu nam nhân này nói đều có thể tin được. Cho dù hắn hiện giờ nói đây là đầm rồng hang hổ theo lẽ thường phán đoán cũng không phải không có khả năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận