Kỳ thật vì đảo nhỏ này Tề Nhạc đã đi gặp Cơ Trường Minh thượng tướng
đưa ra yêu cầu với quốc gia. Dù sao tập đoàn Kỳ Lân đã phát triển tới
quy mô bây giờ tập đoàn cần một căn cứ. Mà đất liền quá ầm ĩ nên Tề
Nhạc và các chiến sĩ cầm tinh không thích, trải qua thương lượng đã lựa
chọn nơi này.
Rất nhanh Tề Nhạc đã mang Tiểu Lâu đi vào đảo nhỏ.
Phóng nhãn nhìn qua thì thì đa số hòn đảo do đáng tạo thành, có lẽ bởi
vì chưa có ai khai phá nên nước biển chung quanh đảo nhỏ đều là màu xanh lam có thể nhìn thấu biển bên dưới. Nơi này lập tức mang lại hảo cảm
cho Tiểu Lâu. Mà trên đảo nhỏ này thực vật cũng không phải rất nhiều,
nhìn nó hơi mang theo cảm giác hoang vu.
Tề Nhạc chỉ chỉ về hướng bắc của đảo, nói:
- Về sau đây là chỗ chúng tôi nghỉ phép, bên kia cần phải kiến thiết một
biệt thự đơn giản, hoặc là như thời kỳ viễn cổ cự thú làm nhà gỗ. Mà bên này và bên này về sau sẽ là nơi gieo trồng của tập đoàn. Tôi trong ít
ngày nữa sẽ chỉnh hợp nơi này lại, nếu như cô hy vọng nhìn thấy cảnh
tượng của thời kỳ viễn cổ cự thú thì trước hết chúng ta nên phát triển
nơi này. Thời điểm khai phá cũng bớt đi một chuyến.
Tiểu Lâu ngơ
ngác nhìn qua Tề Nhạc, cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu Tề Nhạc muốn làm gì. Nhưng mà nàng mờ mịt cũng không có quá lâu, Tề Nhạc đã động.
Tiểu Lâu vẫn phiêu phù trên không trung, mà Tề Nhạc thì hạ thấp xuống hai
mươi mét. Thanh sắc quang mang từ từ hiện ra, Tề Nhạc chậm rãi nhắm mắt
lại, một cơn gió lớn hình thành vòi rồng phiêu nhiên xuất hiện trên đảo
nhỏ này.
Hiện tại Tiểu Lâu chỉ có thể xuyên thấu qua ánh sáng
trên người Tề Nhạc nhìn qua cảnh tượng bên dưới mà thôi, chỉ thấy những
tảng đá trên hòn đảo nhỏ này bị cuồng phong mang đi, nước biển chung
quanh hòn đảo này chìm xuống lộ ra mặt đất. Cả đảo nhỏ này cũng sinh ra
biến hóa cực lớn. Gió này không đơn giản là gió bình thường, nó giống
như thanh đao săc bén, và bắt đầu cải tạo hòn dảo.
Đảo nhỏ vốn
không có bao nhiêu thay đổi, nhưng mà tất cả đá đã bị gió mang ra ngoài
biển cả rồi, hình như hòn đảo đã nâng cao lên nên diện tích cũng mở rộng ra.
Kế tiếp Tiểu Lâu nhìn thấy một màn cả đời này vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Vòi rồng đã biến mất khi ánh sáng màu xanh trên người của Tề Nhạc biến mất. Ngay sau đó một tầng ánh sáng khác lại xuất hiện trên người của Tề
Nhạc. Tuy khoảng cách Tề Nhạc còn hơn mười mét nhưng mà Tiểu Lâu lại cảm giác được rất rõ ràng khí tức thiên nhiên to lớn trước nay chưa từng
thấy Cho dù là thời kỳ viễn cổ cự thú có khí tức tự nhiên dồi dào cũng
không sánh bằng Tề Nhạc.
Hai tay của Tề Nhạc huy động và hạt
giống từ trong tay của hắn phiêu tán ra khắp cả hòn đảo, hắn khống chế
chính xác nên các hạt giống đểu rơi xuống vị trí và khu vực hắn muốn.
Thực vật trên hòn đảo này thưa thớt chủ yếu là vì chung quanh là nước niển,
bởi vì nước biển có nhiều muối nên hạn chế sinh trưởng của các loài thực vật. Nhưng mà với Tề Nhạc mà nói đó cũng không phải là vấn đề gì to
lớn.
Lục sắc quang mang bao phủ các hạt giống rơi xuống đất và
trực tiếp chui vào trong đất bùn. Hào quang này biến mất thì hào quang
chung quanh thân thể của Tề Nhạc lại biến thành màu xanh da trời. Hào
quang này không ngừng khuếch tán ra khắp cả hòn đảo.
Mưa xuất hiện. Mưa nhân tạo không mang theo chút muối nào, mưa nhẹ nhàng
đảo qua khắp hòn đảo cũng tưới tắm cho mỗi gốc thực vật trên đảo.
Hào quang màu xanh lại xuất hiện lần nữa, lúc này đây nó giống như hào
quang cực lớn bao phủ cả đảo nhỏ này, không khí trong hòn đảo như bị rút sạch. Nhưng rất nhanh thời điểm này rất nhiều gốc thực vật kỳ dị phá
đất chui lên, không khí lúc này lại xuất hiện. Hào quang màu xanh lá này bao phủ nên không khí hoàn toàn khác trước.
Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn qua các loại thực vật chỉ tồn tại trong thời kỳ viễn cổ cự thú đang sinh trưởng điên cuồng trên đảo nhỏ, cho dù khoảng cách chừng
trăm mét thì nàng cũng có thể nhìn rõ thực vật đang sinh trưởng rất điên cuồng. Trước đó còn là một hòn đảo hoang vu thì lúc này đã biến thành
một hải dương xanh lá cây. Trừ khu vực cát trắng sạch sẽ ra thì cả đảo
nhỏ này tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
- Cái này, đây là chuyện gì? Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Tiểu Lâu nghẹn ngào kinh hô. Những màn trước mắt đã vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng.
Tề Nhạc không biết lúc nào đã tới bên cạnh nàng, mỉm cười nói:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, trên thế giới này không có chuyện gì là
không thể nào. Hoặc là nói ở chỗ này chỉ thuộc tập đoàn Kỳ Lân mà thôi,
nơi này tôi chính là thần, tôi có thể khống chế mọi thứ, đồng dạng cũng
có thể làm nơi này biến hóa cực lớn. Hiện tại có lẽ cô tin tưởng là tôi
trước khi cũng không có lừa gạt cô chứ nữ thần Tự Nhiên của tập đoàn Kỳ
Lân, không biết tôi có vinh hạnh mời cô làm vị khách đầu tiên của hòn
đảo này chứ? Cô chính là khách nhân đầu tiên sau khi nơi này kiến thành.
Tiểu Lâu đã không biết nên nói thêm cái gì, thẳng đến khi đặt chân lên đảo
và cảm thụ hoàn cảnh chung quanh nàng mới tin tưởng đây là khí tức của
thời kỳ viễn cổ cự thú, nàng mới biết đây là sự thật.
Nhìn qua Tề Nhạc bên cạnh, đột nhiên Tiểu Lâu đưa tay véo tay của hắn một cái, sau đó có chút si ngốc hỏi thăm:
- Có đau hay không?
Tề Nhạc vẻ mặt đau khổ nói:
- Vì cái gì cô không tự véo mình? Véo chính cô một cái xem thử nó có đau hay không.
Đúng vậy, nơi này hiện giờ đã giống như thời kỳ viễn cổ cự thú. Khí tức hoàn toàn giống nhau. Thậm chí so với thời kỳ viễn cổ cự thú khí tức tự
nhiên còn nồng đậm hơn, từng quả trái cây hiện ra trên cành. Hào quang
óng ánh vàng vàng và hào quang xanh da trời trên không trung biến mất.
Nhưng Tiểu Lâu vẫn cảm giác được biến mất chỉ là màu săc mà thôi, chứ
không phải bản thân của nó.
Tiểu Lâu đi vào trong rừng rậm trước
mặt, trong mắt Tề Nhạc toát ra hào quang vui mừng. Thành công, mình đã
thành công rồi. Thành lập một nơi thuộc về mình trên địa cầu.
Nếu như lúc trước chưa tiến vào Thần Giới thì hắn có thể cải tạo nơi này,
nhưng mà Tề Nhạc lại biết mình có thể làm cũng chỉ là chế tạo mà thôi,
không cách nào bảo trì như bây giờ. Dù sao muốn duy trì thực vật sinh
trưởng quá khó khăn. Nhưng mà muốn duy trì hoàn cảnh là chuyện không thể nào. Dùng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên hình thành màn hào quang phải
tồn tại mái mãi mới có thể bào trì bộ dạng của hoàn cảnh nơi náy. Mà
năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên không có Tề Nhạc thì nhất định sẽ dần dần tiêu tán. Nói cách khác Tề Nhạc nhất định phải thường xuyên cách một
đoạn thời gian rót thêm năng lượng vào mới có thể duy trì hiện trạng.
Đây vốn là chuyện vô cùng vất vả.
Nhưng mà bây giờ không giống, mọi chuyện đều không giống. Nguyên nhân chỉ có một chính là Tề Nhạc lĩnh ngộ chân lý linh hồn.