Cơ Đức chỉ nói một chữ.
- Tốt.
Bọn họ không có lái xe, mà đi trên đường cái về phía trước, thân hình Tề Nhạc vốn có chút tiêu điều liền tràn ngập sinh cơ.
Ngày hôm sau.
Thời điểm Tề Nhạc mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, chuyện đêm qua hắn không có rõ ràng, hắn chỉ nhớ mang máng là mình và Cơ Đức uống rượu trong quán cơm nhỏ rồi hò hét. Tề Nhạc khôn biết mình uống bao nhiêu, hắn cũng không biết mình uống rượu là thống khổ hay vui vẻ. Chỉ nhớ rõ mình đã bất tỉnh nhân sự.
Dùng sức lắc lắc đầu, thần chí Tề Nhạc thanh tỉnh một ít, y niệm lưu chuyển, thủy vân lực trong người của hắn lưu chuyển trong kinh mạch, khí lạnh lẽo lưu chuyển toàn thân vài lần, hắn mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Tề Nhạc phát hiện mình đang nằm trên xe của Cơ Đức, Cơ Đức lái xe, chạy trên đường lớn, không biết muốn đi đâu.
- Cơ Đức, chúng ta đi nơi nào? Ngày hôm qua dường như anh uống không ít hơn tôi, còn có thể lái xe sao?
Cơ Đức quay đầu cười cười, nói:
- Sư phụ, vấn đề tửu lượng ngài tốt nhất không nên nghiên cứu thảo luận với tôi. Đây là trời sinh. Tôi thấy tâm tình của ngài không tốt, không bằng tôi mạng ngài đi giải sầu nhé.
- Giải sầu? Đi nơi nào?
- Thái Dương Quốc.
Cơ Đức hồi đáp.
- Cái gì? Đi Thái Dương Quốc?
Tề Nhạc lập tức tỉnh táo lại.
- Chúng ta phải đi Thái Dương Quốc chấp hành một nhiệm vụ, dù sao bây giờ ngài không cần tới trường, dường như không có chỗ để đi, xem như đi chơi với chúng tôi vậy. Như thế nào đây? Có hứng thú không? Nếu không muốn, tôi sẽ đứa ngài tới biệt thự Long Vực, hiện tại chúng ta đang ở đường cao tốc, ngài quyết định còn kịp.
- Tính toán, tôi không muôn nhìn thấy gương mặt lạnh của Phách Vương Long, Thái Dương Quốc thì Thái Dương Quốc. Nhưng mà, đi tới chỗ của đám gia hỏa đó làm cái gì? Có phải muốn phá hư chuyện tốt của chúng sao?
Vừa nghĩ tới mình sẽ đi phá hư Thái Dương Quốc thống hận nhất, Tề Nhạc lập tức khôi phục tinh thần.
Cơ Đức cười hắc hắc, nói:
- Chúng ta không phải đi phá hư, hành động lần này rất trọng yếu. Mục tiêu là tìm cách cứu viện người này trở về. Lần trước ngài đại triển thần uy trong nhà của tôi, lão gia tử nhà tôi tán thường rất nhiều, với tư cách vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh đi cùng với chúng tôi, thành công chắc chắn sẽ gia tăng lớn.
Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ Cơ Đức đánh giá cao năng lực của mình, nhưng hắn không có giải thích cái gì, chỉ là hiếu kỳ hỏi:
- Người nào trọng yếu như vậy, lại còn xuất động Viêm Hoàng Hồn?
Cơ Đức nghiêm mặt nói:
- Chúng ta muốn nghĩ cách cứu viện là một tên là Quản Bình tiến sĩ. Quản Bình tiến sĩ là chuyên gia nguyên cứu gien, tuy năm nay mới hai mươi chín tuổi, nhưng có địa vị rất cao trong ngành nghiên cứu gien quốc tề. Mấy ngày hôm trước, đột nhiên ngành an ninh trong nước nhận điện thoại của anh ta, anh ta nói mình có phát hiện mới trong nghiên cứu gien. Nhưng chuyện này đã bị Thái Dương Quốc biết được, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho anh ta, vì muốn mang nghiên cứu của mình nước, anh ta hy vọng ngành an ninh quốc gia sẽ mang anh ta về nước, công hiến nghiên cứu này cho đất nước, chỉ sợ Thái Dương Quốc sẽ có hành động với anh ta, cho nên động tác của chúng ta phải nhanh. Thời điểm trước khi Thái Dương Đế Quốc chính thức ra tay với anh ta phải cứu trở về.
- Thì ra là như vậy. Lần này Viêm Hoàng Hồn đi mấy người?
Với tư cách tổ chức thần bí nhất của nước cộng hòa Viêm Hoàng, Tề Nhạc phi thường hứng thú với Viêm Hoàng Hồn này.
Cơ Đức nói:
- Bốn.
- Cái gì? Mới bốn? Các anh đối mặt với một quốc gia thế nào.
Tề Nhạc giật mình nói.
Cơ Đức cười hắc hắc, nói:
- Sư phụ, ngài sẽ nhanh chóng nhìn thấy sự cường đại của Viêm Hoàng Hồn, tuy chúng ta chỉ có bốn người, nhưng lại có thể so sánh với thiên quân vạn mã. Lần này tham dự hành động có bốn người, kể cả tôi, theo thứ tự là Cơ Giới Hồn, Điện Não Hồn, Thực Vật Hồn cùng Thiên Hồn. Do Thiên Hồn đại ca chủ trì cả nhiệm vụ. Tôi đã thông tri với anh ta là ngài sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này. Cao tầng quốc gia coi trọng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ngang với Viêm Hoàng Hồn chúng tôi, bởi vậy, Thiên Hồn đại ca nhanh chóng đồng ý chuyện này. Anh ta cũng cảm thấy hứng thú với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đấy.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Tôi cũng cảm thấy hứng thú với các anh đấy.
Lần này đi Thái Dương Quốc a, nói không chừng mình bắt đầu thay đổi hoàn cảnh mới sẽ đổi vận. Cố gắng tu luyện trong khoảng thời gian này, nói không chừng các sở học của mình sẽ sinh ra trợ giúp cho bọn họ.
Đến sân bay, Cơ Đức đưa xe vào trong tầng ngầm, hai người đi thẳng vào sảnh khách quy, Cơ Đức mang theo Tề Nhạc đi gặp ba người khác, Tề Nhạc lập tức kinh ngạc dị thường.
- Cơ Đức, anh không nói cho tôi biết, ba người này chính là đồng bọn đấy nhé.
Cũng khó trách Tề Nhạc kinh ngạc như thế, bởi vì ba người trước mặt hắn, bất luận người nào cũng chẳng giống cường giả có năng lực cường đại cả. Đầu tiên là một tiểu cô nương, nhìn tuổi chẳng khác gì Điền Thử cả, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo như thiên sư, Tề Nhạc chỉ có thể nghĩ chỉ có hai chữ đáng yêu mới hình dung nàng được.
Mà hai người khác, một người chỉ mười tám, mười chín tuổi, đầu nhuộm lộng lẫy, tóc không biết dùng cách gì làm dựng đứng lên, một thân trang phục có cá tính, cái mũi, lỗ tai, bờ môi, đều có đeo hoàn bằng bạc. Nhìn hắn, Tề Nhạc nghĩ tơi những tên tiểu lưu manh thường xuyên gặp được lúc mình còn làm lưu manh, nếu như phân loại, thằng này chỉ đủ khả năng xem là lưu manh nửa mùa.
Người cuối cùng dáng người không cao, nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi, béo lùn chắc nịch tuyệt đối có thể so sánh với Điền Thử, mang kính mắt trên mặt, đôi mắt nhỏ có hào quang khiêm tôn hiện ra, nếu như dùng bốn chữ để hình dung hắn, Tề Nhạc chỉ có thể nghĩ tơi óc đặc bụng phệ, ba người như thế, chẳng lẽ chính là cao thủ trong Viêm Hoàng Hồn sao?
Cơ Đức cười hắc hắc, nói:
- Không giống sao? Sư phụ, hiện tại tôi sẽ giới thiệu cho anh rõ.
Vừa nói, Cơ Đức đè thấp âm thanh, nói:
- Vị này chính là Thiên Hồn đại ca.
Nói xong, ngón tay của hắn nhìn qua thanh niên tóc dựng đứng.
Tề Nhạc ngẩn người, trong mắt của hắn, cho dù ba người trước mặt là cao thủ tinh nhuệ trong Viêm Hoàng Hồn, hiện tại hắn cho rằng người béo lún là có khả năng nhất. Thật không nghĩ đến Cơ Đức lại nói người trẻ tuổi kia là Thiên Hồn.
Ba người trước mặt đều đứng lên, Tề Nhạc nhìn về phía thanh niên côn đồ kia vươn tay ra, nói:
- Xin chào, tôi là Thiên Hồn.
Âm thanh của hăn trầm thấp, nghe có thể làm cho người ta sinh ra áp lực, bề ngoài không cân xứng. Tề Nhạc đang đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đang đánh giá Tề Nhạc, sau đó hai người bắt tay nhau, ánh mắt Thiên Hồn toát ra tinh quang.
- Tiểu huynh đệ nhất định đang nghi hoặc vì bề ngoài của chúng ta. Đây là che dấu thân phận, tôi cũng không có biện pháp. Đến đây, ngồi đi, bây giờ tới khi đăng ký còn một thời gian, chúng ta tâm sự.