Bước chân của Tề Nhạc dừng lại một chút, hắn cũng không quay đầu lại mà nói:
- Nếu như cô nghĩ để cho tôi lưu lại, như vậy thì không cần mở miệng nữa. Tôi tuy rằng đã đáp ứng Thái Dương thần Apollo muốn đối phó Địa Ngục
cùng Minh Giới, nhưng mà tôi không có đáp ứng nhất định phải giúp các
người hủy diệt bọn chúng.
Vũ Mâu lắc đầu, chua xót nói:
-
Không có gì, không phải tôi muốn khuyên anh lưu lại, bởi vì tôi biết rõ
đây là chuyện không thể xảy ra. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hiện tại
tôi đã trở lại trạng thái khi ở biển Aegean.
Tề Nhạc không nói
thêm gì, tiếp tục đi ra ngoài, hắn thậm chí còn không nghĩ nhiều tới lời nói của Vũ Mâu khiến cho mình phải phức tạp.
Ánh mắt Vũ Mâu tản
ra bi thương nhàn nhạt, nàng nhìn bóng lưng của Tề Nhạc rời đi, không
khỏi có chút ngây dại, thở dài một tiếng nàng tự nhủ:
- Bây giờ
nói những điều này có tác dụng gì? Xem ra, tôi vẫn còn vấn vương về hắn. Tuy rằng đó không phải là điều tôi muốn làm, nhưng mà tôi đã kế thừa
thần lực của Athena, như vậy thì Athena cùng tôi biến thành nhất thể,
bất luận là nàng làm hay là tôi làm có gì khác nhau sao? ? Ít nhất,
trong mắt hắn là tuyệt đối là không. Nếu như lần này có thể không chết,
những gì tôi thiếu anh thì nhất định sẽ trả lại cho anh.
Martti
cũng không nghe được Vũ Mâu độc thoại trong nội tâm, mắt nhìn Tề Nhạc
rời đi, hắn tuy rằng trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng nhưng bây giờ
không có dũng khí đi cản trở Tề Nhạc, chỉ đành quay người lại hỏi Vũ
Mâu:
- Vũ Mâu tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tề Nhạc đi rồi, chúng ta làm sao có thể ngăn cản công kích của Quân
Đoàn Nhiên Thiêu? Huống hồ còn có đại quân Minh Giới như hổ rình mồi?
Vũ Mâu thản nhiên nói:
- Tận nhân sự, nghe thiên mệnh. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta,
nếu như không thể làm được thì chúng ta cũng chỉ có lựa chọn ly khai tìm một địa phương an toàn chờ cơ hội phản công.
Martti sửng sốt một chút, tâm tư cáo già của hắn lập tức hiểu được những ý tứ trong lời nói của Vũ Mâu. Hào quang trong mắt sáng rực, khí tức không ổn định trước
đó lập tức trở nên bình phục lại, hắn hướng Vũ Mâu gật nhẹ đầu.
Tề Nhạc lặng lẽ trở lại bên trong trận doanh của mình, không làm kinh động những người khác, chỉ gọi Tuyết Nữ tới bên cạnh mình.
- Tuyết nhi, chúng tôi đi ra ngoài một chuyến.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Tuyết Nữ, trong lòng Tề Nhạc lập tức
rung động. Gần đây trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí không có cơ
hội thân mật với hồng nhan tri kỷ của mình. Phương diện kia thật sự có
chút nghẹn khuất khó chịu, đáng tiếc chính là hiện tại hắn xác thực
không có thời gian đi giải quyết vấn đề của mình.
Khuôn mặt Tuyết Nữ ửng đỏ, cũng không hỏi Tề Nhạc muốn dẫn nàng đi chỗ nào, chỉ nhu
thuận gật nhẹ đầu, ánh mắt nàng nhìn Tề Nhạc cũng trở nên quái dị mấy
phần.
Dẫn Tuyết Nữ ra khỏi nơi trú quân, quang mang màu đỏ sậm từ trên người hắn sáng lên, Kỳ Lân Ẩn bao trùm thân thể của bọn hắn, lập
tức hai người biến mất giữa bầu trầu. Phạm vi bao trùm của Kỳ Lân Ẩn rất có hạn, bao phủ hai người trưởng thành muốn không bỏ sót thì nhất định
phải ôm chặt nhau.
Ôm lấy thân thể lạnh buốt nhẵn mịn của Tuyết
Nữ đúng là một chuyện vô cùng hưởng thụ, Tuyết Nữ giống Như Nguyệt đều
mặc quần áo màu xanh da trời hoặc màu trắng, hôm nay nàng bận một bộ váy dài màu trắng.
Tề Nhạc đột nhiên có chút kinh ngạc phát hiện,
hắn dùng Kỳ Lân Ẩn bao phủ thân thể của mình và Tuyết Nữ, sau đó ôm nàng vào ngực thì khí tức của Tuyết Nữ rõ ràng trở nên nóng rực lên, đối với một cường giả tu luyện băng thuộc tính năng lượng mà nói thì điều này
hiển nhiên là không bình thường.
Tinh thần lực lặng lẽ bao phủ
thân thể mềm mại của Tuyết Nữ. Không cần quá cẩn thận cảm giác, Tề Nhạc
phát hiện trái tim của Tuyết Nữ đang không ngừng gia tốc, nàng cúi đầu
không dám nhìn mình.
- Tuyết nhi, em không sao chứ?
Tề Nhạc ân cần hỏi han.
Tuyết Nữ ừ một tiếng, lại không nói gì thêm, đôi tay nàng càng ôm chặt Tề Nhạc hơn.
- Tuyết nhi, sao em không nói chuyện?
Tề Nhạc vừa nói ra những lời này, chỉ cảm thấy thân hình của Tuyết Nữ khẽ run nhè nhẹ, nàng thấp giọng nói:
- Anh muốn em nói cái gì? Trước kia anh cũng đâu có nói nhiều như vậy,
chỉ là trước mặt mọi người anh kêu em đi với anh thì không tốt lắm.
Thương Băng với các chị sẽ ghen với em đó, như vậy là không tốt. Nhưng
mà chúng ta đi nhanh một chút đi, sau đó trở về đừng để các nàng nghĩ
nhiều.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyết Nữ, hai tay nâng má nàng lên. Trên mặt đẹp của Tuyết Nữ lúc này đã tràn đầy đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền, nhìn bộ dạng của nàng có chút khẩn trương, nhưng lại có
vài phần chờ mong không khỏi làm cho tim người tôi đập thình thịch. Nhìn nàng, Tề Nhạc không khỏi buột miệng cười:
- Tiểu nha đầu ngốc này, em nghĩ cái gì thế? Anh chỉ yếu như vậy sao? Chỉ với chút thời gian này mà còn lôi em đi thân mật.
- Hả?
Tuyết Nữ kinh ngạc mở to mắt, nhìn vẻ tươi cười trong mắt của Tề Nhạc thì lập tức có chút ngây dại:
- Vậy, vậy anh gọi em ra ngoài làm gì? Anh, anh ... mắc cỡ chết người ta rồi, anh xấu lắm.
Lúc này nàng đã hiểu chính mình đã hiểu lầm Tề Nhạc, tuy rằng không biết
hắn gọi mình ra để làm gì nhưng hiển nhiên không phải là chuyện ấy ấy
đó.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, Nhạc thực hận không thể lập
tức "làm thịt" nàng tại chỗ, nhưng mà hắn lại biết chính mình cứ trì
hoãn thêm một chút thì tổn thất mà Xi Vưu gây ra cho nước cộng hòa Viêm
Hoàng sẽ càng lớn thêm nữa. Cường hành ngăn chặn dục vọng trong nội tâm, Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ đằng không bay lên, hắn hôn khẽ lên trán
nàng một cái rồi nói:
- Anh còn không hiểu sao? Đừng xấu hổ nữa.
Tuyết Nữ nằm ở trong ngực Tề Nhạc, như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên, thì thào mà nói:
- Anh xấu lắm. Anh tại trước mặt mọi người gọi một mình người em một ra,
nhưng lại dùng Kỳ Lân Ẩn đem hai người chúng ta biến thành trạng thái
tàng hình, sao có thể không làm cho em hiểu lầm chứ? Anh, anh mau trả
lại sự trong sạch cho em...
Tề Nhạc oan uổng mà nói:
- Ai
biết trong cái đầu nhỏ này cảu em chứa đầy tư tưởng xấu xa như thế. Cho
dù anh thật sự muốn làm chuyện đó cũng phải đi tìm một cái lều vải ở chỗ Giáo hoàng. Nơi hoang vu hẻo lánh này, nếu em bị cảm lạnh thì biết
làm sao?
Vừa nói, hắn còn nhẹ nhàng bóp một cái trên mông của Tuyết Nữ, trên mặt tràn đầy ý cười xấu xa.
Tuyết Nữ hừ một tiếng, nói:
- Mặc kệ, dù sao chính là anh xấu, nói đi, anh dẫn em đi ra đến tột cùng là muốn làm gì ah!
Sự vui vẻ trong mắt Tề Nhạc dần dần thu liễm:
- Quên trước em đã nói với anh cái gì sao? Đều là anh không tốt, một mực
không để ý đến chuyện của em, chúng ta phải lập tức trở về nước cộng
hòa Viêm Hoàng. Trước khi đi, tuy rằng không thể đem vấn đề của Minh
Giới cùng Địa Ngục giải quyết, nhưng ít ra cũng phải giải trừ một bộ
phận cừu hận mới được. Nếu không, vạn nhất hắn bị chết ở trong tay giáo
đình hoặc là Hy Lạp Thủ Hộ Giả thì làm sao em có thể tự tay báo thù?