Mũi cự kiếm màu đen rơi vào lòng bàn tôiy cảu Tề Nhạc, khóe miệng Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia nụ cười tàn nhẫn.
Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng mà hắn lại hoảng sợ
phát hiện, thân thể của mình cùng Cự Kiếm trong tay giống như đã bị Tề
Nhạc hoàn toàn dính chặt rồi, cho dù hắn hiện tại muốn bỏ trường kiếm
ra cũng không được.
Ngay sau đó, hắn thấy được một màn vô cùng
khủng bố. Trên trường kiếm, từng vết rách dần dần xuất hiện và nhanh
chóng lan tràn. Vết rách không chỉ xuất hiện trên thân kiếm, đồng thời
cũng xuất hiện ở trên người hắn. Thống khổ mãnh liệt kèm theo cảm giác
như bị xé rách linh hồn làm cho Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế không khỏi thảm hô
một tiếng.
Phịch một tiếng, một mảnh sương mù màu xanh sẫm nổ
tung lên trước người của Tề Nhạc, Hắc Võ Sĩ Hoàng Đế biến mất, thân thể
của hắn cùng linh hồn lạc ấn trong khoảnh khắc đó đã bị Kỳ Lân Vân Lực
cường hãn nổ thành bột mịn. Đây không phải là đọ sức cùng một đẳng cấp.
- Đến phiên ngươi.
Âm thanh đến người tới, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội thậm chí ngay cả phản ứng đều không có, Tề Nhạc cũng đã xuất hiện ở cách hắn một xích (0,33m).
Thuấn di!
Khí cơ khóa chặt, năng lượng bao phủ làm cho thân thể
Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội hoàn toàn trở nên cứng ngắc lại, giờ khắc này
thậm chí ngay cả ngón út hắn cũng không thể nâng lên nổi.
Thân
ảnh màu lam xuất hiện từ sau lưng Tề Nhạc, hàn ý ngưng tự như thực chất
thậm chí còn nồng đậm hơn cả Tề Nhạc đem lại rất nhiều. Dung nhan tuyệt
mỹ, khí tức quen thuộc làm cho Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội đã minh bạch rất nhiều điều, chỉ là hắn không còn cơ hội để thể nghiệm điều gì nữa.
Quang mang màu xanh da trời trực tiếp bao trùm lên thân thể của hắn, Hắc Ám
Chủ Tịch Quốc Hội trực tiếp biến thành một tòa băng điêu. Ánh sáng màu
lam lập loè, chỉ trong nháy mắt, Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội đông thành
tượng băng và bị nghiền nát thành từng khối băng bay tán loạn. Không có
chút mùi vị huyết tinh, có lẽ kết cục như vậy đối với hắn mà nói đã là
tốt nhất rồi.
Tuyết Nữ không đi nhìn chút ít khối băng, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt nàng đã tràn ngập nhu tình:
- Tề Nhạc. Cám ơn anh!
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Giữa chúng ta còn cần nói hai chữ cám ơn sao? Đây là một chuyện anh sớm phải làm nhưng một mực kéo dài tới bây giờ, anh thật là xấu hổ.
Tuyết Nữ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không, anh có nhiều chuyện phải làm. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ
ngơi đều không có. Dưới tình huống như thế mà anh vẫn không quên chuyện
của em. Tề Nhạc, em biết, anh...
Hư!
Nhạc đặt nhẹ tay lên môi thơm của Tuyết Nữ rồi nhu hòa nói:
- Chỉ cần em biết, như vậy đủ rồi. Không cần nói ra, được chứ?
Nói đến đây, sắc mặt của hắn hơi đổi, Tề Nhạc trầm giọng nói:
- Bọn chúng tới rồi, chúng ta không thể ở chỗ này trì hoãn nữa. Phải đi về rồi.
Quang ảnh màu đỏ sậm biến mất là lúc Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ đã ở trên không
trung ngàn thước. Ma Vương, Hades, Lucifer cộng thêm Lãnh Nhi, cơ hồ
đồng thời đuổi đi theo phương hướng của hai người.
Tề Nhạc cười nhẹ một tiếng:
- Như thế nào, bệ hạ còn không muốn buông tha ta sao? Đây chỉ là lễ vật
tặng cho các ngươi mà thôi. Ân oán lúc trước của chúng ta cùng Hắc Ám
Chủ Tịch Quốc Hội, ngươi có thể hỏi Lãnh Nhi. Không quấy rầy các ngươi
nghỉ ngơi, gặp lại sau.
Ánh sáng màu xanh vờn quanh, lập tức gia
tốc. Đừng nói là Ma Vương cùng Hades hiện tại đều không có khôi phục đến trạng thái tốt nhất, cho dù đám người khôi phục thực lực, hơn nữa cộng
cả hai người lại cũng không thể đuổi kịp Tề Nhạc tám vân đỉnh phong, chỉ còn cách một khoảng ngắn Phong Vân Lực.
Mắt nhìn quang ảnh màu xanh viễn độn rất nhanh, Hades ngăn cản Ma Vương:
- Đừng đuổi theo, có thể đó là cái bẫy.
Hai tay của Ma Vương nắm chặt, xương cốt vang lên những tiếng răng rắc. Tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng ánh mắt khi nhìn phương hướng Tề Nhạc rời đi lại tràn đầy oán độc.
Trên mặt Lãnh Nhi hiện lên vẻ đắng
chát, lúc này nàng căn bản không phải muốn trợ giúp phụ thân xâm chiếm
Địa Cầu. Mà là ấn ký linh hồn trước kia nàng cùng Tề Nhạc ân ái.
Bên kia, Giáo hoàng Martti cùng Vũ Mâu chỉ phát hiện quân đội địch nhân
có chút di động, nhưng căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Khi bọn hắn
còn muốn tìm kiếm Tề Nhạc ý đồ thuyết phục hắn thì Tề Nhạc cùng quân
đoàn Sinh Tiếu đã biến mất.
Tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu căn bản
là sẽ không đi hỏi Tề Nhạc tại sao phải ly khai chiến trường, trong lòng bọn họ mệnh lệnh của Tề Nhạc chính là sứ mạng cuối cùng của họ, là điều tuyệt đối không thể vi phạm. Vì có thể dùng tốc độ nhanh nhất trở về
tới Viêm Hoàng, Tề Nhạc trực tiếp đem tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu cùng
Thương Băng, Tuyết Nữ thu vào bên trong Không Động Ấn của mình, sau đó,
lập tức lặng lẽ rời đi chiến trường.
Khi Tề Nhạc vừa mới rời đi
sau khi năm phút đồng hồ. Martti lập tức hướng Liên Quân hạ mệnh lệnh
của Tề Nhạc. Đương nhiên, mệnh lệnh hoàn toàn là do hắn bịa đặt ra.
Tiếng oanh minh kịch liệt vang lên, vùng ngoại thành Bách Lâm, tất cả hỏa lực hạng nặng mà Liên Quân chuẩn bị nhiều ngày nay trong nháy mắt phô thiên cái địa tập trung bắn về phía Quân Đoàn Nhiên Thiêu.
Tề Nhạc tự
nhiên có thể cảm giác được năng lượng ba động sau lưng, nhưng mà đây
không còn là phạm vi mà hắn lo lắng. Hiện tại Tề Nhạc chỉ nghĩ tới Xi
Vưu có tạo nên nhiều tổn thương cho quốc gia mình trước khi mình kịp trở về tiêu diệt hắn hay không?
- Tề Nhạc, không nghĩ tới hắn lại tới nhân gian, lần này không cần ngươi xuất thủ, có ta như vậy đủ rồi.
Thanh âm trầm thấp của Ngưu Ma Vương vang lên trong lòng của Tề Nhạc, hắn mỗi một lần xuất hiện đều đột nhiên như vậy, không có bất kỳ báo hiệu, bất
quá, Tề Nhạc cũng đã hình thành thói quen này.
- Được rồi, vậy giao cho ngươi, ta cũng dễ thở hơn. Chỉ hi vọng ngươi đừng để hắn chạy thoát.
Tề Nhạc hồi đáp.
Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lúc này đây hắn nếu như còn có thể chạy trốn, ta cũng không phải là lão Ngưu rồi. Đến lúc đó, ngươi phải trợ giúp ta ngăn cản lộ tuyến hắn
chạy trốn là được. Ngươi cũng không hy vọng hắn tiếp tục quậy phá ở nước cộng hòa Viêm Hoàng các ngươi phải không?
Tề Nhạc nói:
- Tốt, ta sẽ giúp ngươi. Bất quá, lão Ngưu, ngươi có thể cũng giúp ta làm một chuyện sau khi tiêu diệt Xi Vưu hay không?
Ngưu Ma Vương trầm ngâm một chút, nói:
- Có thể, ta đáp ứng ngươi, nếu như sau này, ngươi gặp nguy hiểm gì ta sẽ cứu ngươi một mạng. Dùng một cái mạng để đổi ngăn cản Xi Vưu thoát đi,
có lẽ đã rất rẻ a.
Trong lòng của Tề Nhạc có chút kinh ngạc,
bởi vì hắn không nghĩ tới lão Ngưu lại có thể đáp ứng thống khoái như
thế, thậm chí ngay cả cân nhắc đều không có.
Phi hành, tiếp tục
mà phi hành, trong thế giới cửu tinh liên châu hắc ám, Tề Nhạc đã có một thời gian ngắn không biết lúc nào là ban ngày, lúc nào là đêm tối
rồi. Dưới chân, các loại cảnh vật không ngừng xẹt qua, thêm nữa...