Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Xi Vưu:

- Nếu ngươi đã muốn giết ta thì rất nhanh ngươi sẽ biết. Đến đây đi, ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lãnh gì có thể hủy diệt ta. Bất quá, chúng ta phải nói trước, nếu là hai người chúng ta quyết đấu, như vậy thì không cho phép kẻ thứ ba nhúng tay. Cho dù là ngươi với tư cách triệu hoán sử lệnh Kỳ Lân cũng không được.

Tề Nhạc nhìn Xi Vưu, không khỏi có cảm giác muốn cười. người này tựa hồ trở nên càng thêm thông minh cùng âm hiểm hơn trước kia. Rõ ràng dùng lời nói gạt mình cho thấy sợ lão Ngưu. Bất quá, dùng trí thông minh của Tề Nhạc như thế nào lại mắc lừa chứ.

Hắn giang hai tay ra nói:

- Ngươi đã muốn quyết đấu 1 vs 1 vậy thì đưuọc, bất quá trong lúc quyết đấu, ngươi không được chạy trốn.

Xi Vưu hừ lạnh một tiếng đáp:

- Chỉ cần là chiến đấu 1 vs 1, ta tại sao lại phải chạy. Thân là Ma Thần Viễn Cổ vĩ đại nhất, lực lượng của ta như thế nào ngươi có thể hiểu rõ.


Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Vậy thì tốt, chỉ cần ngươi chịu trong chiến đấu 1 vs 1 không chạy trốn thì cứ làm như thế. . Đáng tiếc ah đáng tiếc, ta thật sự rất muốn cùng ngươi solo một hồi. Bất quá, có người lại bất đồng toan tính chứ. Lão Ngưu, giao cho ngươi.

Chuyện cười, Tề Nhạc làm sao có thể dưới loại tình huống này đi solo cùng Xi Vưu. Tuy rằng hắn rất hy vọng có thể đại chiến với Xi Vưu sau khi thực lực của hắn tăng lên, nhưng mà hiện tại cửu tinh liên châu hàng lâm, chờ đợi hắn đi làm còn có thật nhiều. Dưới tình huống không có Hiên Viên Kiếm, hắn cũng không có tuyệt đối nắm chắc có thể hủy diệt Xi Vưu. Hiện tại có lão Ngưu làm lao động miễn phí thì ngu sao mà không dùng. Dù sao lão Ngưu sớm muộn cũng sẽ ra tay, dứt khoát để hắn là đi, mình cũng không phải tiêu hao một chút năng lượng nào.

Trong lúc sắc mặt Xi Vưu đại biến thì Ngưu Ma Vương đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Tề Nhạc lui ra rất xa, hai tay khoanh lại trước ngực bày ra bộ dạng xem kịch vui, mà vòi rồng màu xanh chung quanh lúc này đã tăng lên tới độ cao trăm mét, bầu trời đều bị che phủ. Phong Năng Lượng tràn ngập linh hồn tuy rằng còn chưa đủ để ngăn cản được sự sắc bén của Bàn Cổ Phủ nhưng muốn ngăn cản Xi Vưu một chút thì hoàn toàn đủ rồi. ít nhất, như Xi Vưu trước kia sở dụng chiêu ve sầu thoát xác trước mặt bình chướng linh hồn vòi rồng thì không có bất kỳ tác dụng nào nữa.

Ngưu Ma Vương vẻ mặt âm trầm nhìn Xi Vưu:

- Tiểu tử, ngươi còn muốn chạy. Trước sau hai lần đều bị ngươi đào thoát trước mặt của ta. Ta xem, ngươi lúc này đây còn có bản lãnh gì có thể chạy khỏi nơi này.

Vừa nhìn thấy Ngưu Ma Vương xuất hiện, sắc mặt Xi Vưu đã trở nên khó coi tới mức cực điểm. Hắn nhìn hằm hằm Tề Nhạc bên cạnh:

- Ngươi không phải nói cùng với ta solo sao? Tên tiểu nhân ngươi, nhân loại các ngươi đúng là gian trá.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Xi Vưu, ta có nói người solo với ngươi là mình đâu? Ta chỉ nói là solo, không có nói là ta và ngươi solo a. Ngươi đã muốn solo mà ta không chọn cho ngươi một đối thủ đáng tầm thì chẳng phải hổ danh tên tuổi Ma Thần của ngươi sao?

Lão Ngưu, giao cho ngươi rồi. Bất quá, Xi Vưu ngươi đại khái có thể yên tâm, vừa rồi lời nói của ta tuyệt đối không sai, chỉ cần ngươi không chạy trốn, chúng ta là tuyệt đối sẽ không liên thủ. Đương nhiên, nếu như ngươi còn muốn trong chiến đấu đào thoát thì phải hỏi ta trước.

Nghe Tề Nhạc nói xong, Xi Vưu biết rõ hôm nay muốn thoát khỏi nơi này thì sẽ phải đối mặt với hai người Tề Nhạc cùng Ngưu Ma Vương. Hai lần trước mà thoát được có thể nói lợi dụng phối hợp không ăn ý của Tề Nhạc cùng Ngưu Ma Vương để tạo cơ hội hỗn loạn đào tẩu. Còn lần này lại không giống nhau, Ngưu Ma Vương rõ ràng đã cảnh giác rất lớn, tuyệt sẽ không cho phép chính mình đơn giản đào thoát, mà khí tức năng lượng trên người cả nhân loại kia cường đại hơn trước kia rất nhiều, tinh thần lực của hắn thủy chung khóa chặt tại trên người mình, lúc này đây còn muốn đào thoát. Chỉ sợ cũng chỉ dựa vào thực lực bản thân xông đi ra ngoài.


- Ngưu Ma Vương, ta và ngươi không oán không cừu. Ngươi vì sao phải đối xử với ta như vậy? Lúc trước, ngươi chủ động đưa ra trợ giúp Tộc Cửu Lê, nhưng mà bây giờ ngươi lại xuất thủ với ta. Chẳng lẽ chúng ta không phải minh hữu sao? Vừa rồi lời của ta đối với tên nhân loại cũng có hiệu quả với ngươi, nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta sẽ liên thủ chiếm lĩnh cái thế giới này khiến nó thành lãnh địa của chúng ta. Ah, không, chiếm lĩnh thời đại này, ta thậm chí nguyện ý dâng tặng ngươi làm chủ.

Nghe thanh âm vội vàng của Xi Vưu, lão Ngưu khinh thường bĩu môi nói:

- Coi như là muốn chiếm lĩnh cái thế giới này. Ngươi cho rằng ta cần trợ giúp của ngươi sao? Không sai, ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú ta xác thực chủ động đưa ra bộ phận hung thú trợ giúp ngươi đấu với nhân loại, mà ta thì dẫn theo hung thú đối phó thần thú. Nếu như có thể thành công, thời kì Viễn Cổ Cự Thú chính là duy ngã độc tôn. Đáng tiếc chính là về sau đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm ta không thể không cải biến ý nghĩ này. Hơn nữa tới cái thời đại này, Xi Vưu ngươi không biết ta tại sao phải đối phó ngươi sao?

Xi Vưu có chút mờ mịt lắc đầu, ánh mắt nhìn Ngưu Ma Vương toát ra một tia hỏi thăm. Từ Ngưu Ma Vương xuất hiện đến bây giờ, khí tức bên trên cũng không có mang cho hắn áp lực quá lớn, ngữ khí cũng bình thản hơn trước kia làm cho trong lòng Xi Vưu không khỏi sinh ra vài phần ảo tưởng.

Ngưu Ma Vương cười nhạt một tiếng nói:

- Cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này ngươi có lẽ hiểu được. Ta sở dĩ muốn đối phó ngươi cũng là bởi vì ngươi đã nhận được Bàn Cổ Phủ, đó căn bản là đồ vật ngươi không thể nắm giữ. Ngươi đã hiểu chứ?

- Bàn Cổ Phủ? Ngươi là vì Bàn Cổ Phủ mới đối địch với ta?

Xi Vưu ngơ ngác nhìn Ngưu Ma Vương. Trong nội tâm lập tức kịch liệt giằng co. Ánh mắt khóa chặt Bàn Cổ Phủ trong tay, hào quang bên trong con ngươi chớp liên tục tựa hồ tại đang suy nghĩ cái gì.


- Đúng vậy, chính là vì Bàn Cổ Phủ. Bàn Cổ là chiến phủ Khai Thiên Ích Địa không phải là thứ mà tên gia hỏa như ngươi có thể sử dụng,. Hiện tại ngươi nói cái gì cũng đã đã chậm, kết cục của ngươi một khắc này đã kết thục. Tề Nhạc vừa nói rất đúng, nếu như ngươi muốn cho mình toàn thây thì tự động thủ đi.

Trên tay Ngưu Ma Vương không có bất kỳ vũ khí, hai tay chắp sau lưng nhìn Xi Vưu như con gà quay đang nằm trên đĩa, sắp đưa tới miệng.

Xi Vưu nhìn Ngưu Ma Vương, mạnh mẽ cắn răng một cái, nói:

- Tốt, cho dù như thế, ta biết rõ sai rồi. Ta nguyện ý đem Bàn Cổ Phủ tặng cho ngươi. Như vậy ngươi có thể buông tha ta không?

Ngưu Ma Vương nghe xong hắn mà nói không khỏi sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi lại:

- Ngươi thật sự chịu đem Bàn Cổ Phủ đưa cho ta?

Xi Vưu cúi đầu, tuy rằng bộ dáng vẫn còn có chút do dự, nhưng hắn vẫn kiên định gật nhẹ đầu như trước:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận