Nghe Trầm Trác nói xong, ba vị tộc trưởng khác cũng đồng thời gật nhẹ đầu biểu thị đồng ý.
Tề Nhạc đứng lên, nói:
- Tứ đại gia tộc thì không cần phải ra sức nữa. Tôi chỉ hy vọng các vị
có thể dùng hết sức tăng thực lực lên, hiện tại tôi không giúp được
các vị điều gì. Thời gian cấp bách các vị cùng các tộc nhân cùng một chỗ phản hồi từng gia tộc a. Nếu như chúng tôi không có ngăn cản được địch
nhân tiến công thì các vị chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng của
Viêm Hoàng.
Từ Chí Viễn thủy chung không nói gì, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tề Nhạc, như lời ngài vừa nói thì những địch nhân này thật sự cường đại như vậy sao? Chẳng lẽ vũ khí hiện đại hoá của chúng ta không có bất kỳ
tác dụng nào với chúng?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
-
Tuy rằng không thể nói vũ khí hiện đại hoá hoàn toàn không có tác dụng,
nhưng mà tác dụng cực kì nhỏ. Ví dụ siêu cấp cường giả như địa ngục Ma
Vương ma vương cùng Minh Giới Minh Vương Hades, cho dù các vị có ném
mười quả đạn hạt nhân cũng không có tác dụng gì. Huống chi sự kiện tiểu
hành tinh trước đó đã tiêu hao đại lượng vũ khí hạt nhân của các quốc
gia trên Địa Cầu.
Từ Chí Viễn gật nhẹ đầu, ánh mắt chuyển hướng Từ Đông bên cạnh:
- Đông Đông, cháu có theo ta trở về không?
Từ Đông sững sờ đáp:
- Gia gia, cháu không về đâu, cháu ở lại, hơn nữa cháu còn cần tiếp tục tu luyện.
Từ Chí Viễn nhíu mày, nói:
- Không được, cháu nhất định phải theo ta trở về. Ba ngày sau, cháu và những người khác cùng trở về đây là được.
Ánh mắt của Từ Đông chuyển hướng Tề Nhạc, trong mắt toát ra ý tứ hỏi thăm. Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Trở về đi, không chỉ cậu mà những người khác cũng nên trở về. Ba ngày
có lẽ đối với chúng ta mà nói là ba ngày được sống cuối cùng, ba ngày
sau, vận mệnh của chúng ta cũng không thuộc về mình, trong ba ngày mọi
người dùng hết sức cùng người nhà đoàn tụ.
Đúng lúc này, bên
ngoài phát ra những tiếng nổ lớn ầm ầm, Tinh thần lực mà dò xét đã nói
cho Tề Nhạc đến cái gì. Trong lòng thầm nghĩ, hiệu suất của quân đội
thật đúng là cao ah, bọn họ đã tới:
- Đi thôi, các vị, chúng ta đi ra ngoài.
Khi bốn vị gia chủ đi theo Tề Nhạc cùng mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần đi ra biệt thự thì hoàn toàn vị cảnh tượng trước mắt làm cho rung
động. Tổng cộng hai mươi phi cơ trực thăng võ trang mang theo tiếng động cơ ầm ầm xuất hiện trên không biệt thự Long Vực. Một phi cơ trực thăng
dẫn đầu thả xuống một sợi dây thừng dài, một người trung niên nhân từ
trên trượt xuống, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt mọi người.
- Xin hỏi, vị nào là Tề Nhạc tiên sinh.
Thượng tá trung niên rất khách khí hỏi.
Tề Nhạc tiến lên vài bước, nói:
- Chính là tôi.
Cự ly hắn cách quan quân còn cách một đoạn, nhưng mà thanh âm lại dị thường rõ ràng truyền vào trong tai đối phương.
Quan quân chuyển hướng Tề Nhạc, nhưng thời điểm hắn nhìn Tề Nhạc trong mắt
toát ra vài phần kinh ngạc, chỉ là mà rất nhanh thì khôi phục bình
thường, thân thể lập tức thẳng tắp chào Tề Nhạc theo tiêu chuẩn quân
đội.
- Tề Thượng Tướng. Xin chào ngài. Vũ Trực Đoàn Đoàn Trường Mao Vũ quân thứ mười ba báo cáo.
- Thượng tướng?
Tề Nhạc nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ. Mình không nghe lầm chứ. Mình lúc nào trở thành thượng tướng rồi.
Mao Vũ cung kính nói:
- Đúng vậy! Ngài chính là thượng tướng. Đây là lệnh của chủ tịch vừa mới
ban phát. Căn cứ mệnh lệnh trực tiếp của chủ tịch. Ngài được phá cách đề thăng làm thượng tướng, sau đó sẽ cử nghi thức trao quân hàm. Tề Thượng Tướng, xin ngài hạ mệnh lệnh!
Tề Nhạc không khỏi có chút cảm
giác không biết nên khóc hay cười, một thanh niên hai mươi mấy tuổi như
mình lại trực tiếp trở thành thượng tướng. Chủ tịch Viêm Hoàng đúng là
đại thủ bút a. Lần này chính mình cùng một cấp bậc cùng với cha vợ Cơ
thượng tướng rồi. Tuy rằng với hắn mà nói, những chức vị này đối với hắn không có ý nghĩa gì. Nhưng được quốc gia coi trọng vẫn không khỏi là
trong lòng của hắn xuất hiện tình cảm ấm áp. Hắn hiểu được quốc gia cũng biết hắn hiện tại cái gì cũng không thiếu, muốn thưởng hắn cũng không
biết làm như thế nào, chỉ có thể cho hắn một cái danh phận mà thôi.
- Được rồi, Mao Đoàn Trường, mệnh lệnh của tôi chính là dựa theo vị trí
của họ chỉ định đưa bọn họ đi. Ba ngày sau lại đưa họ trở về đây.
- Vâng, thủ trưởng.
Mao Vũ lớn tiếng hồi đáp.
Lúc này, trên phi cơ trực thăng đã đi xuống trên trăm quân nhân chỉnh tề sắp xếp sau lưng của Mao Vũ.
Tộc trưởng của tứ đại gia tộc bên cạnh Tề Nhạc đã sớm ngây người, mãi cho
đến khi họ cùng các tộc nhân lên võ trang phi cơ trực thăng còn không có kịp phản ứng.
Từ Đông ngồi ở bên cạnh Từ Chí Viễn thấp giọng nói:
- Gia gia, ngài vì sao nhất định phải để cho cháu trở về với ngài? ? Chẳng lẽ trong gia tộc có chuyện gì sao?
Từ Chí Viễn đột nhiên nở nụ cười:
- Không có việc gì, trong nhà chuyện gì đều không có. Đông Đông ah! Sau
khi cháu trở về đi theo Tề Nhạc phải cố gắng hơn, ngàn vạn lần không
được làm Từ gia mất thể diện. Ha ha ha ha.
Nhìn gia gia cười to
một cách khó hiểu, Từ Đông không khỏi có chút bó tay, nhưng xuất phát
từ tôn kính, hắn cũng không hỏi nhiều.
Từ Chí Viễn cười nói:
- Cháu không biết, Từ gia trong tứ đại gia tộc chẳng qua là tiêu chuẩn
hạng trung. Nhưng mà bây giờ không giống với lúc trước. Tam đại gia tộc
khác ai cũng phải kính trọng đối với chúng ta vài phần. Mà nguyên nhân
này chính là vì cháu, thân là một trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cháu đã
mang tới cho Từ gia vinh dự thật lớn. Lần này, ta để cho cháu trở về chỉ có một việc. Ta đã quyết định, chờ sau khi Cửu Tinh Liên Châu chấm dứt, cháu chính là tân nhiệm gia chủ của Từ gia. Ta già rồi, cũng nên nghỉ
ngơi một chút, già mà còn cố nắm quyền lực thì không phải là chuyện tốt.
- Sao? Gia gia, ngài để cho cháu làm gia chủ? Cháu không nghe lầm chứ.
Trên cháu còn có cha cháu, còn có bác trai cùng các chú nữa, chẳng lẽ họ đều đồng ý? Mà điều này không hợp gia quy lắm a!
Từ Chí Viễn hừ một tiếng, nói:
- Gia quy? Tộc trưởng có quyền sửa đổi gia quy. Thực lực mới là trọng yếu nhất. Từ gia chúng ta coi như là ta chỉ sợ hiện tại cũng đã không phải
là đối thủ của cháu. Muốn để cho Từ gia chúng ta phát triển thật tốt,
trở nên càng cường đại hơn thì cần một vị cường đại làm người lãnh đạo. Mà cháu thì rất phù hợp ở điểm này. Tuy rằng trước kia cháu có ham chơi một chút, nhưng mà hiện tại cháu đã đạt được tư cách tộc trưởng. Cháu
không cần nhiều lời, yên tâm đi, bên trong gia tộc tuyệt đối sẽ không có người phản đối.
Từ Đông nhăn hết mặt mũi mà nói:
- Nhưng mà gia gia à, cháu không muốn làm tộc trưởng ah! Như vậy sau này cháu làm gì còn tự do nữa?
Từ Chí Viễn hừ một tiếng, nói:
- Cháu làm tộc trưởng của một gia tộc thì làm gì mà mất tự do? Chẳng lẽ
còn có người có thể quản thúc cháu hay sao? Thân là tộc trưởng trong gia tộc có quyền sinh sát, có thể điều phối hết thảy tài nguyên bên trong
gia tộc. Đến lúc đó cháu muốn làm cái gì, chẳng lẽ có người dám ngăn
cản? Cháu không rõ sao? Sinh ý gia tộc cùng một vài sự vụ đều có người
phụ trách, tộc trưởng mới là người thanh nhàn nhất.