Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Hiểu ra lập tức xông lên não, năng lượng của hắn vận hành như nước chảy thành sông xuất hiện trong óc của Tề Nhạc. Khi hắn vung nắm tay phải lên thì bộc phát năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân thì cảm thấy khác trước rất nhiều. Cho dù dù Sát Thần kiếm ngưng tụ sát khí vô cùng mênh mông cũng không cách nào sinh ra tổn thương với hắn. Lực lượng hắn lĩnh ngộ chân chính lại là Kỳ Lân Tí.

Mười vạn thiên binh thiên tướng biến mất, Tề Nhạc đi mỗi bước về phía trước thì năng lượng trong cơ thể hắn lại tăng lên một phần, khôi phục tiêu hao vừa rồi, ở xa xa hắn nhìn thấy một đám sương mù bảy màu giống như bao phủ kiến trúc gì đó bên trong.

Bay lên trời, xích kim khải biến ảo thành sáu cánh bay lên không trung, những quang ảnh xoẹt qua trước mặt của hắn, trong chớp mắt Tề Nhạc đã đi tới phiến sương mù kia.

Một tầng năng lượng đặc thù, năng lượng rất ôn hòa cũng không có bất kỳ công kích và hiệu quả ngăn cản gì, nhưng thời điểm Tề Nhạc tiến vào trong đám sương mù bảy màu này hắn lại cảm giác được mọi thứ chung quanh bị phong bê. Tinh thần lực hoàn toàn bị đè ép quay về thân thể của mình, đối với cường giả tuyệt thế như hắn mà nói không có tinh thần lực dò xét chung quanh thì chẳng khác gì người bình thường mất đi đôi mắt.

Nhưng mà Tề Nhạc cũng không có y định lui bước, thông qua chiến đấu trước kia tuy Côn Lôn kính cố ý đùa nghịch hắn, nhưng mà hắn vẫn hiểu được lời nói của Kính Trung Tiên không có sai. Mười vạn thiên binh thiên tướng là khảo nghiệm duy nhất. Lập tức hắn đã nhìn thấy Đông Hoàng Chung.

Quả nhiên hiệu quả của sương mù bảy màu cũng chỉ áp chế tinh thần lực của hắn liên hệ với bên ngoài mà thôi, cũng không có xuất hiện hiệu quả nào khác. Sáu cánh vẫy động bay về phía trước, phong vân lực tản ra hình thành gió lốc chung quanh thân thể, chậm rãi thổi tan phiến sương mù này, rót linh hồn lực vào thì sương mù này là sền sệt, nhưng không cách nào ngưng tụ chung quanh người Tề Nhạc.

Sau khi Tề Nhạc đi vò chừng ngàn mét thì quang cảnh sương mù chung quanh biến mất, cảnh vật trước mặt làm đồng tử của hắn co rút lại.

Đó là một tòa cung điện, đúng vậy, chính là cung điện. Cung điện cực lớn màu vàng, hào quang bảy màu là từ một khỏa bảo thạch bảy màu sáng lên trước cửa điện. Cửa lớn của cung điện mở rộng ra, cũng không có bất kỳ kẻ thủ vệ nào, mà cung điện phía trước đều mở rộng ra hai bên vậy không nhìn thấy giới hạn. Nơi xa nhất đã biến mất trong sương mù, nói cách khác cái cung điện này ít nhất cũng rộng hơn một ngàn mét.

Hắn thả người đáp xuống, Tề Nhạc đứng ở cổng chính của cung điện thì hoàn toàn có cảm giac khác lạ. Giơ tay lên ấn vào thành cung điện, tinh thần lực hỗn hợp linh hồn trực tiếp tiến vào. Thời điểm hắn tìm kiếm thứ phát ra tình cảm thắm thiết vừa rồi, cho dù Tề Nhạc vừa mới đốn ngộ thì cũng phải biến săc. Bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện cái tòa cung điện này do năng lượng ngưng tụ mà thành, hơn nữa hoàn toàn là năng lượng hóa thành thật thể, bởi vậy hắn mới không cảm nhận được chút năng lượng nào.

Từ quy mô cung điện và hoàn toàn do năng lượng thực thể hóa ngưng tụ thành, đây là năng lượng khổng lồ thế nào! Nêu nơi này là lĩnh vực của Đông Hoàng Chung thì tòa cung điện này do Đông Hoàng Chung ngưng tụ mà thành?

Đi vào cửa lớn thì cảnh kỳ dị hơn nữa xuất hiện trước mặt của Tề Nhạc. Hai bên đều là thành cung mà con đường dưới chân không phải mặt đất bình thường, mà là mây. Dùng mây làm đường, chuyện này không thể xuất hiện ở địa cầu được. Nhưng mà loại khí tức quen thuộc này Tề Nhạc cảm nhận rõ ràng, khí tức Thần cấp. Sau khi đi vào cửa lớn thì cảm giác áp lực vô hình khiến hắn sinh ra cảm giác muốn quỳ bái.

Năng lượng chấn động khổng lồ không ngừng đề thăng, Tề Nhạc nhớ rõ Côn Lôn kính đã từng nói qua nên vẫn đi về phía trước là có thể nhìn thấy Đông Hoàng Chung. Hắn không do dự, hắn bước lên mây và cảm thấy rất mềm mại, cũng tràn ngập co dãn, những đám mây này là thật thể, nếu như không phải chúng luôn di động thì Tề Nhạc cho rằng con đường dưới chân của mình phi thường trong suốt, mây chỉ là thứ lót đường đi mà thôi. Nhưng mà mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Đây là con đường mây a.

Thời điểm đi về phía trước thì cảnh vật chung quanh không ngừng thay đổi, cung điện xa hoa có đỉnh được bao phủ trong hào quang màu vàng, nhìn không thấy đỉnh nhưng đỉnh tuyệt đối tồn tại

Vừa đi Tề Nhạc phát hiện rất nhiều chỗ rẽ, những lối rẽ này không biết thông tới đâu, hắn không có đi tìm. Nơi này kỳ dị làm hắn cảnh giác tăng lên cao nhất.

Rốt cục Tề Nhạc không biết đã đi trong bao lâu, con đường phía trước bị ngăn cản, là có người ngăn cản.

Đây là một thân ảnh cực nhân cao bảy mét, toàn thân cao thấp bao trùm trong áo giáp màu xanh lá, đầu to lớn và thân thể tráng kiện, hắn đứng ở chỗ này giống như một chiếc xe tăng, cơ bắp toàn thân kiên cố như tường đồng vách sắt. Khí tức bá đạo vô hình này làm cho Tề Nhạc cảm giác được uy áp mãnh liệt. Đồng thời hắn cũng phát hiện thân thể người này hình như bị đè nén, hắn lúc này không phải ngoại hình chân chính. Tề Nhạc cũng không biết loại cảm giác này làm sao tới, hắn chỉ cảm thấy người này thân cao chỉ sợ hơn trăm mét.

Vũ khí của hắn là búa, búa này cán dài chừng hai mét, mà đầu búa lại có đường kính hai mét. Búa cực lớn có hào quang màu vàng sáng rực, tuy năng lượng đã thu liễm nhưng Tề Nhạc không nghi ngờ tính phá hư cường hoành của nó.

Tuy khí tức của nó rất mạnh nhưng đây không phải là thứ nó khiến Tề Nhạc bị hấp dẫn, Tề Nhạc nhìn qua đám mây bảy màu trên đỉnh đâu của hắn, quang vân không ngừng luật động sinh ra hào quang màu vàng. Vầng sáng lập loè đều ngưng tụ ở phía trước, ở phía sau hình như có một cánh cửa, cùng cánh cửa này giống như lối vào trong Hiên Viên mộ lúc trước. Nó có diệu dụng xuyên qua không gian.

Người nọ nhắm mắt lại không có nhìn Tề Nhạc, nhưng nếu Tề Nhạc muốn đi vào trong đám mây này thì nhất định phải vượt qua vị trí hắn đang đứng. Nếu không cái thân thể khồng lồ này che chắn lối đi.

- Chính là chỗ này.

Âm thanh của Kính Trung Tiên vang lên.

- Từ nơi này đi lên thì anh sẽ nhìn thấy Đông Hoàng Chung. Tề Nhạc, anh phải cẩn thận đấy.

Lúc này Tề Nhạc nghe ra được âm thanh của nàng có vài phần ân cần. Hơn nữa khí tức Kính Trung Tiên hình như có chút không ổn định, cảm giác chuyện này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Hào quang nhàn nhạt lập lòe, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện hào quang sáng chói.

- Vị bằng hữu kia, xin tránh ra một chút được chứ?

Thân thể cực lớn không có di động, hắn đứng nguyên tại chỗ như không có nghe thấy cái gì.

- Xin tránh ra một chút, cám ơn. Tôi không hy vọng nhắc lại lần thứ ba.

Lúc này đây rốt cục có phản ứng. Phản ứng của cự nhân là giơ vũ khí của mình lên, khí tức năng lượng khổng lồ từ trong búa phát ra, một tầng quang mang màu xanh sẫm bao phủ thân thể của hắn vào bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui