Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Vũ Mâu có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Bọn chúng mười ngày sau sẽ tới phương đông? Nhưng mà bọn chúng chưa thống nhất phương tây!

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Phương tây với bọn chúng mà nói không là gì. Nếu như bọn chúng có thể
đánh bại tôi thì địa cầu là của bọn chúng, ngược lại chính là bọn chúng
bị hủy diệt. Hiện tại phương tây không phải do Tát Đán cùng Hades thống
trị. Mà là địch nhân của tôi, địch nhân duy nhất.

Vung tay lên
ngũ thải quang mang sáng lên, qua trong giây lát mười hai vị chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và quân đoàn Sinh Tiếu trống rỗng xuất hiện. Khí
tức thần ánh bay lên trời giống như xua tan hắc ám trên không trung. Uy
áp khổng lồ làm cho các cường giả phương tây thở dốc, lúc này bọn họ mới hiểu được thủ hộ giả phương đông có thực lực mạnh cỡ nào.

- Oa kháo, lão đại, tôi nghe nói anh đã mạnh lên rồi. Rốt cục có thể đối phó lão Ngưu sao?

Yến Tiểu Ất vừa nhìn thấy Tề Nhạc đã cao hứng kêu to.

Nhìn thấy đồng bọn của mình thì sắc mặt Tề Nhạc đã hoàn toàn biến hóa, ánh
mắt nhu tình đảo qua người yêu của mình, sau đó mới nhìn qua Yến Tiểu
Ất, nói:

- Anh thì sao? Anh có đạt tới chín vân hay chưa?

Yến Tiểu Ất ưởng ngực lên, ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên. Mọi người chúng ta đều đạt tới cấp bậc chín vân rồi. Lão
đại, anh không biết tu luyện càng về sau tốc độ của chúng ta càng nhanh. Nếu như không phải Ấn Linh tiền bối phong ấn lĩnh vực Ngũ Hành thì
chúng ta đã sớm đi ra ngoài.

Vừa nói Yến Tiểu Ất đã đi tới bên người Tề Nhạc, giật mình nhìn qua hắn, đột nhiên một tay kéo tay của Tề Nhạc sờ sờ, nói:

- Oa, lão đại, bàn tay của anh thật trắng nha! Mới tắm trắng sao?

Động tác của Yến Tiểu Ất làm mọi người chung quanh nhìn thấy cảm thấy toàn
thân ác hàn. Trên mặt Tề Nhạc lộ ra mĩm cười vui vẻ, nhìn Yến Tiểu Ất
nói:

- Trắng? Còn nhớ hoa kia vì sao lại hồng không? Đó là màu sắc của hoa đào!

Yến Tiểu Ất vô ý thức dùng tốc độ nhanh nhất buông tay của Tề Nhạc ra, nói:

- Cái này, lão đại, anh xem như tôi chưa nói gì. Kỳ thật tôi chỉ muốn nói vì sao đột nhiên anh trở nên anh tuấn như vậy, ngay cả tiểu đệ cũng
không nhận ra. Lần này đám chị dâu thật sự có phúc hưởng rồi.

Vừa nói thân thể của hắn lóe lên trốn ra sau lưng của Như Nguyệt. Màu sắc
hoa đào hắn nhớ rất rõ, trước kia hắn và Tề Nhạc còn đối địch thì thực
lực của Tề Nhạc còn không như bây giờ đã cho hắn biết vì sao hoa kia lại hồng như vậy.

Chúng nữ xúm lại và các chiến sĩ cầm tinh khác rất hiểu ý phân tán ra chung quanh. Như Nguyệt đi đến trước mặt của Tề Nhạc trừng mắt liếc nhìn, nói:

- Thẳng thắn nói ra đi, trong khoảng thời gian này có phải anh đi làm cái gì đó đúng không? Còn rất mạo hiểm?

Tề Nhạc làm ra bộ dạng oan uổng, nói:

- Sao có thể ah! Ai nói anh đi mạo hiểm đây? Cho dù anh có tâm tư kia chỉ cần vừa nghĩ tới phải bàn giao với em thế nào thì anh đã không dám rồi.

Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Vậy thì còn được.

Tuy trong miệng của nàng trách cứ Tề Nhạc nhưng tay của nàng vô ý thức cầm
lấy bàn tay của Tề Nhạc. Trên mặt tràn đầy hào quang hạnh phúc. Nàng đã
sớm sinh ra quan hệ thân mật với Tề Nhạc nên Tề Nhạc hiện tại biến hóa
sao nàng không nhìn ra đây. Cho dù trước kia Tề Nhạc làm cái gì thì nàng cũng hiểu đây là nam nhân của mình rốt cuộc cũng có thực lực chống lại
Ngưu Ma Vương rồi.

Minh Minh, Tuyết Nữ, Thương Băng, Thực Vật Hồn tuy nhiên rất hâm mộNhư Nguyệt nhưng các nàng lại đã xem Như Nguyệt như đại tỷ của mình rồi, xúm lại bên người Tề Nhạc hỏi lung tung cái gì đó, tu luyện là tịch mịch, thật vất vả lại gặp được Tề Nhạc nên trong nhất
thời tâm tình của các nàng tràn ngập hưng phấn. Tình hình như vậy Vũ Mâu nhìn vào trong mắt và tinh thần của nàng càng chán nản. Trong nội tâm
nàng thậm chí suy nghĩ nếu như không có chuyện lúc trước xảy ra thì nói
không chừng mình bây giờ là một thành viên trong bọn họ rồi! Đáng tiếc
đây đã là chuyện không có khả năng.

Tề Nhạc đem chuyện vừa nói với các cường giả phương tây cho mọi người nghe, đương nhiên giọng điệu lại không giống.

Nghe Tề Nhạc nói thì mọi người tỉnh táo lại, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lúc này cũng xúm lại, Như Nguyệt nói:

- Ngưu Ma Vương đã bắt Minh giới và địa ngục làm thủ hạ rồi sao? Lão Ngưu này thật lợi hại.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Lão Ngưu đã từng là vương của hung thú thời kỳ viễn cổ cự thú. Lực
thống trị của hắn tuyệt đối không kém hơn thực lực. Cho nên quân đoàn
Nhiên Thiêu của địa ngục nhất định sẽ phát sinh một ít biến hóa. Đến lúc đó phải nhờ vào mọi người đối phó rồi. Như Nguyệt anh sẽ rời đi vài
ngày, em và mọi người nghỉ ngơi hai ngày rồi chuẩn bị đi tới sa mạc
Takla Makan chuẩn bị.

Như Nguyệt sững sờ, nói:

- Anh còn phải đi? Đi làm cái gì?

Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đêm đen kịt, mỉm cười nói:

- Đi tìm bằng hữu cũ, cũng nên mang hắn quay về rồi.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều toát ra một tia thần sắc giật mình,
đương nhiên bọn họ biết Tề Nhạc nói là cái gì. Đồng thời bọn họ cũng
hiểu Tề Nhạc hiện tại đã đạt tới cảnh giới chờ mong.

- Anh yên tâm đi đi. Mọi người sẽ chờ anh ở sa mạc Takla Makan.

Như Nguyệt chủ động tiến lên kiễng mũi chân hôn lên môi của Tề Nhạc một
cái. Bên cạnh bọn người Từ Đông, Dịch An, Hồ Quang, Yến Tiểu Ất lúc này
lập tức huýt sáo chế giễu, một bộ dáng xem kịch vui.

Gương mặt Như Nguyệt đỏ hồng lên, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ và không nói thêm cái gì nữa.

Chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho Tề Nhạc có loại cảm giác thụ sủng nhược
kinh. Minh Minh thì tiến lên học theo bộ dáng của Như Nguyệt hôn lên môi của hắn, về sau là Tuyết Nữ, Thương Băng. Cuối cùng thậm chí ngay cả
Thực Vật Hồn cũng tiến lên hôn lên má của Tề Nhạc một cái. Từng cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc truyền tới cho dù là thực lực cường đại như Tề
Nhạc cũng cảm thấy phiêu nhiên dục tiên dục tửu.

- Tôi đi.

Phất phất tay Tề Nhạc nhanh chóng lách mình hôn lên môi của các hồng nhan
tri kỷ, thời điểm hôn tới Tuyết Nữ thì nhìn qua ngực của nàng một cái,
Tuyết Nữ chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, Côn Lôn kính hóa thành áo
ngực đã biến mất không thấy gì nữa, mà nàng cũng không có cảm giác nửa
phần không khỏe nào. Cường đại như Tề Nhạc đã hoàn toàn có thể như Ngưu
Ma Vương lúc trước đối phó Xi Vưu, lập tức chặt đứt liên hệ của thần
khí, mà Tề Nhạc càng có thể không xâm phạm tới Tuyết Nữ nửa phần.

- Tề Nhạc.

Mắt thấy Tề Nhạc sắp ra đi đột nhiên Vũ Mâu lo lắng kêu một tiếng. Nàng
nhìn ra được lúc này tâm tình của Tề Nhạc vô cùng tốt. Đồng thời nàng
cũng biết có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

Tề Nhạc có chút phiền chán quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói:

- Làm gì?

Vũ Mâu thở sâu, miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình.

- Tôi chỉ muốn hỏi cừu hận giữa chúng ta thật sự không có thể hóa giải
hay không? Anh có điều kiện gì chỉ cần tôi có thể làm được thì cho dù
như lúc ở Thần Giới Hy Lạp cũng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui