Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Nhưng Tề Nhạc lại thu liễm khí tức của mình, trạng thái của nàng hiện tại, làm sao có thể phát hiện trạng thái chính thức của Tề Nhạc chứ? Nếu như hiện tại Tề Nhạc có thể nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện ánh mắt Hải Như Nguyệt không hề lạnh như băng, đôi mắt ôn nhu tràn ngập thần sắc lo lắng.

- Tề Nhạc, anh đừng có bị đông chết đấy. Anh là hỗn đản, anh không thể có việc gì! Anh cho rằng tôi thích đánh anh sao? Hỗn đản như anh quá đáng giận, sao anh dám ví von tôi là cái nồi nát, lúc ấy tôi có xúc động muốn giết anh, chẳng lẽ anh không biết cái gì gọi là yêu sâu sắc càng nặng tay sao?

- Tôi là một nữ nhân, tôi biết rõ, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã đánh anh một lần, anh cũng đã hận tôi rồi, cho tới bây giờ tôi cũng không trông cậy có thể phát sinh cái gì với anh, anh quan hệ với Minh Minh, tôi cao hứng thay hai người, nhưng mà, anh lại có một lại muốn một, gây tổn thương cho tôi. Anh hỗn đản này, anh nhanh tỉnh lại cho tôi, nếu không, nếu không tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh.

Hải Như Nguyệt vừa nói, nàng cởi bỏ nội y trên người của mình, cởi bỏ toàn bộ trói buộc, đem quần áo cởi bỏ lót dưới thân, dùng thân thể mềm mại của nàng dán lên thân thể lạnh như băng của Tề Nhạc, thân thể nàng như một cái áo không lớn kia nàng hoàn toàn che lên người Tề Nhạc, đưa phần lưng trần của mình ra ngoài, lưng của nàng chạm vào thành hố lạnh như băng, yên lặng thừa nhận rét lạnh trong đó.

Trong nháy mắt thân thể mềm mại của Hải Như Nguyệt dán vào người của Tề Nhạc, Tề Nhạc cảm giác đầu óc của mình trống rỗng, thân thể mềm mại ấm áp này, da thịt trắng nõn này, cảm thấy thân thể không ngừng run rẩy của Hải Như Nguyệt dán chặt lên người mình, mặc dù chỉ cởi lớp quần áo không dầy kia, nhưng mà, cảm giác như hoàn toàn tiến vào thế giới khác, trong nháy mắt này, Tề Nhạc đã quên hết mọi thứ, quên đi những cừu hận giữa mình và Hải Như Nguyệt, tâm của hắn bị hành động của Hải Như Nguyệt làm rung động mạnh.

Nàng, nàng yêu mình. Nếu như không phải như vậy, tại sao nàng làm như vậy chứ? Nàng dùng thân thể của mình sưởi ấm cho mình a! Nàng hiện tại cũng bị thương nặng, lại cởi áo ra. Như Nguyệt, là ta sai sao? Là ta nhìn lầm người sao? Như Nguyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tâm tình của Tề Nhạc run lên kịch liệt, đột nhiên lúc này, hắn biết những nhận thức của mình sai lầm rồi, có lẽ mình thật sai rồi, hơn nữa sai rất không hợp thói thường. Hắn nhớ tới Hải Như Nguyệt trước kia quan tâm với mình, nhớ tới nàng cùng Từ Đông ngàn dặm xa xôi đuổi tới nước Thái Dương để cứu mình, cũng nghĩ đến ánh mắt Hải Như Nguyệt mỗi một lần nhìn mình, tâm tình Tề Nhạc dần dần trở nên thanh tịnh, hắn biết rõ, mình đã sai rồi, Hải Như Nguyệt tuyệt đối không đáng giận như mình tưởng tượng.

Thân thể Như Nguyệt run rẩy càng ngày càng nhiều hơn, nàng dùng tất cả nhiệt lượng của mình truyền cho Tề Nhạc, tốc độ khôi phục long lực của nàng không thể nào sánh nổi với cái lạnh và truyền nhiệt lượng, khi thân thể càng ngày càng lạnh, bờ môi Như Nguyệt đã từ hồng nhuận phơn phớt biến thành màu tím, thân thể của nàng run rẩy mạnh.

Nhưng mà, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào mặt Tề Nhạc, đầu của nàng dán vào ngực của Tề Nhạc, tuy trên người rất lạnh, nhưng vào lúc đó, với tư cách một nữ hài tử, tâm của nàng rất nóng, tuy lòng ngực của Tề Nhạc rất lạnh, nàng dựa vào ngực hắn, tâm thần như bình tĩnh lại, rốt cuộc kỳ vọng của nàng đã thực hiện được. Nàng hiện tại chỉ hy vọng, tiếng tim đập của Tề Nhạc trở nên rõ ràng hơn, như vậy, nàng đã thỏa mãn.

- Như Nguyệt.

Tề Nhạc gian nan mở miệng khẽ gọi. Suy nghĩ thông suốt, hắn sao có khả năng bình tĩnh che dấu khí tức của mình nữa chứ.

- Ah! Anh tỉnh rồi.

Như Nguyệt kinh hỉ ngẩng đầu, động tác của nàng hơi cứng ngắc, trên mặt đẹp xuất hiện nét đỏ ửng. Nhưng hai tay ôm Tề Nhạc vẫn kiên định như trước, không có chút ý định buông ra.

- Như Nguyệt, em đừng như vậy, thân thể của em không chịu nổi đâu.

Tề Nhạc vừa mở mắt, nhìn rõ cảnh trước mặt, phần lưng trần trụi của Hải Như Nguyệt đã biến thành màu trắng xanh, phần ngực dán chặt vào người của mình thì không có gì, có thể thấy rõ có hai nhiệt độ khác nhau.

Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn thật sâu, nói:

- Em cái gì mà em, không nên nói gì nữa, nhanh chóng khôi phục lại đi.

Tề Nhạc thở sâu, nói:

- Như Nguyệt, anh có quần áo, anh đắp lên trước rồi nói sau.

Hắn không hề giống Hải Như Nguyệt, sau khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa chỉ có thể dùng lân phiến và long châu che dấu quần áo của mình, có Kỳ Lân Châu trợ giúp, hắn hoàn toàn có thể muốn mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Thúc dục thủy vân lực không nhiều lắm tiến vào trong Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, vài bộ quần áo dày nhất trống rỗng xuất hiện, nhiều hơn vài phần ngăn cách, không biết vì cái gì, trong nội tâm của hai người mang theo cảm giác ấm áp.

Quần áo Tề Nhạc rộng hơn Hải Như Nguyệt rất nhiều, Hải Như Nguyệt mặc thêm vài bộ quần áo lên người, một lần nữa Tề Nhạc cho thêm hai cái nệm, hai người cùng nằm xuống, nhìn qua Tề Nhạc, sóng mắt lưu chuyển, hai người ai cũng không nói gì, giống như nhìn chăm chú lên đối phương, từ trong mắt đối phương, bọn hắn đều có ba phần xấu hổ, ba phần ân cần, cùng với bốn phần mờ mịt.

- Em nghĩ, hiện tại chúng ta nên nói chuyện với nhau.

Hải Như Nguyệt dẫn đầu đánh vỡ cục diện này, cúi đầu xuống, nàng không hề nhìn Tề Nhạc, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới bộ dáng hai người ôm nhau, mặc dù không có đụng chạm, nhưng cảm giác còn mạnh mẽ hơn lúc đụng chạm vài lần.

- Em muốn biết cái gì thì anh sẽ nói rõ, được rồi, anh sẽ nói cho em biết. Kỳ thật, anh đêm qua không có phát sinh quan hệ với báo nữ như tưởng tượng của em đâu. Nàng đúng là đáng thương, so với cô nhi như anh còn dáng thương hơn. Sau khi anh nghe nàng miêu tả thân thế của mình, vốn muốn giúp nàng, nhưng mà ai biết anh phạm sai lầm gì, làm cho nàng hiểu lầm.

- Nàng từ nhỏ sống ở trong Hắc Ám Quốc Hội, khó tránh khỏi mẫn cảm một ít, cho nên, em cũng nhìn thấy dấu vết trong ngực của anh, chính là nàng lưu lại. Đằng sau còn có một, lúc ấy, nàng phá hư trung khu thần kinh của anh. Nhưng mà, hiểu lầm là anh gây nên, anh cũng không hận nàng.

- Anh mới tu luyện một loại năng lực có công năng chữa thương, khi đó vân lực của anh còn sung túc, dùng thời gian một đêm, mới trị liệu tốt thương tổn, cho nên, lúc trở về là sáng sớm. Em ngẫm lại, một người vừa mới trọng thương khôi phục xong, em không thấy anh quá mệt mỏi sao? Thế nhưng mà, em càng hiểu sai, anh làm gì có biện pháp. Chưa điều tra rõ chuyện gì đã phán anh tử hình rồi, em cũng quá lỗ mãng.

Khôi phục lý trí, hơn nữa hắn với Như Nguyệt còn có cảm giác không cách nào hình dung, Tề Nhạc sẽ không dấu diếm gì nữa, đương nhiên, đoạn BJ lúc trước không có nói.

Nam nhân mà, cũng nên nói dối thiện ý a.

Hải Như Nguyệt kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, nhìn thấy dấu chưởng ấn trên ngực hắn, trong thanh âm nhiều hơn mấy phần quái dị.

- Vậy vừa rồi anh đánh với em, thực lực còn chưa khôi phục tới trạng thái tốt nhất đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui