Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- A Di Đà Phật, Tề Nhạc, xem ra tâm tình của anh không cách nào bình tĩnh được rồi, nên đem lực chú ý tập trung lên Xá Lợi Thủ Châu, nó sẽ giúp tâm tình của anh bình tĩnh lại, cũng mang cho anh thêm nhiều trí tuệ.

Đương nhiên Tề Nhạc sẽ không về phòng của mình, hắn lặng lẽ lên lầu, đi thẳng tới phòng ngủ của Như Nguyệt. Giống như sớm dự liệu hắn sẽ tới, cửa phòng Như Nguyệt không khóa, Tề Nhạc trực tiếp đẩy cửa vào, sau đó khóa cửa phòng lại.

Như Nguyệt còn chưa có ngủ, nàng dựa lên gối ôm đọc sách, thấy Tề Nhạc đi tới, bỏ sách qua một bên, nói:

- Minh Minh gặp chuyện không may sao? Vừa rồi em có nghe một ít chuyện của các người.

Tề Nhạc thở dài một tiếng, sau đó đem những chuyện xảy ra dưới lầu nói cho nàng nghe, nghe xong lời của hắn, Như Nguyệt mỉm cười, nói:

- Em tin tưởng anh có năng lực bảo hộ Minh Minh, muốn làm cái gì thì đi làm đi. Thủ hộ giả phương đông chúng ta không thể để người phương tây khi dễ.

Tề Nhạc ôm Như Nguyệt vào trong ngực, cảm thụ thân thể mềm mại của nàng, nói khẽ:

- Hôm nay, anh có được một người yêu nên rất vui vẻ, nhưng không thể ngờ lại có khả năng mất đi người yêu khác. Như Nguyệt, chuyện này anh sẽ giải quyết cho tốt.

Hải Như Nguyệt dựa vào lồng ngực Tề Nhạc, ôn nhu nói:

- Tốt, không nên nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm đi. Thương thế của anh vừa lành, nên nghỉ ngơi nhiều cho thỏa đáng. Hôm nay, anh, anh lưu lại chỗ của em đi.

Nghe nàng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, lo lắng trong nội tâm Tề Nhạc giảm đi rất nhiều, cười hắc hắc, một tay bắt lấy bộ ngực đẫy đà của Như Nguyệt, nói:

- Cho dù em có đuổi thì anh cũng không đi.

Thân thể mềm mại của Như Nguyệt khẽ run, có chút cầu khẩn nói:

- Đừng, anh không nên muốn nữa, em không chịu nổi.

Tề Nhạc ôn nhu cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nói:

- Làm sao bây giờ? Anh còn không bỏ được đấy. Em ngủ đi, anh muốn gọi điện thoại, có lẽ, người này sẽ giúp anh tìm được nơi đặt chân của đám Hy Lạp kia.

Vừa xuống lầu, Tề Nhạc liền nghĩ đến một biện pháp có thể tìm được nơi nghỉ lại của đám người Hy Lạp kia, chẳng qua khi đó có nhiều người hắn không nói thôi. Hào quang trên Kỳ Lân Châu trước ngực lóe lên, một tấm danh thiếp hiện ra trong tay, Tề Nhạc cầm lấy điện thoại trong phòng Như Nguyệt, ấn dãy số.

Âm thanh trầm thấp khàn khàn từ trong tai nghe truyền ra.

- Vị nào?

Hai chữ đơn giản, nghe có chút âm lãnh.

Tề Nhạc nói:

- Xin chào, không biết anh có nhớ người đêm qua hay không?

Âm thanh trong tai nghe đề cao hơn vài phần.

- Ah, là ân nhân a. Không nghĩ tới ngài lại điện thoại cho tôi nhanh như vậy.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Tôi vốn không muốn liên hệ với anh, nhưng mà, hiện tại tôi có chút phiền toái muốn nhờ anh hổ trợ.

Đối tượng hắn điện thoại, chính là Mạnh Bắc của Thánh Hỏa Giáo gặp được trong kho hàng đêm qua. Muốn tìm một người, hắc đạo sẽ nhanh hơn bạch đạo nhiều. Cho dù cảnh sát không cách nào tìm được, hắc đạo cũng tìm được dễ dàng. Bởi vậy, Tề Nhạc nghĩ đến Mạnh Bắc, tuy hắn không nguyện ý liên hệ với người trong hắc đạo, nhưng vì Minh Minh, hắn không nghĩ nhiều như thế.

- Anh nói đi, chỉ cần trong khả năng của tôi thì tôi sẽ làm được.

Mạnh Bắc nói rất thống khoái.

Tề Nhạc nói:

- Giúp tôi tìm một người, có lẽ, không chỉ có mình hắn. Là người từ Hy Lạp đến, hắn là vừa mới tới Kinh Thành hai ngày nay. Người này rất trẻ tuổi, đại khái chừng hai mươi, có lẽ rất anh tuấn. Tư liệu tôi chỉ biết bao nhiêu đây thôi, nếu như có thể, hy vọng buổi tối hôm nay có thể nghe câu trả lời thuyết phục từ chỗ anh. Thật sự không tìm được thì thôi vậy.

Mạnh Bắc suy nghĩ một chút, trả lời ngay:

- Không có vấn đề, chỉ cần người này đúng là có tồn tại, tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng. Chờ tôi hai giờ.

Cúp điện thoại, hiệu suất làm việc của Mạnh Bắc làm cho Tề Nhạc cảm thấy thoải mái.

Như Nguyệt cũng không có hỏi, Tề Nhạc cúp điện thoại lúc này mới phát hiện, nàng đã ngủ từ lúc nào. Xế chiều hôm nay diễn ra "Đại chiến" siêu cấp, thật sự làm nàng qua mệt mỏi. Tề Nhạc nhớ tới lời Trát Cách Lỗ nói lúc nãy, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Như Nguyệt, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đem thủy vân lực của mình chậm rãi đưa vào trong cơ thể nàng, kết hợp với long khí của nàng, chậm rãi vận chuyển.

Sau khi được thủy vân lực làm thoải mái, Như Nguyệt trong lúc ngủ mơ phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, thân thể tiến sát lại Tề Nhạc vài phần, gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra nét ỷ lại, nhìn nàng không còn chút lạnh như băng như trước kia, trong nội tâm Tề Nhạc không tự giác có chút thương tiếc, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán của nàng. Hai mắt nhắm lại, cũng vận hành Thăng Lân Quyết chậm chạp tu luyện. Bởi vì phải đợi điện thoại, hắn không đem toàn bộ tinh lực đắm chìm vào tu luyện, chỉ lặng lẽ điều chỉnh trạng thái của mình.

Thời điểm Tề Nhạc điện thoại cho Mạnh Bắc là tám giờ rưỡi tối, khi đồng hồ chỉ vào đúng mười giờ, điện thoại trong phòng Như Nguyệt vang lên.

Tề Nhạc từ trong tu luyện bừng tỉnh lại, một tay nhấc điện thoại lên.

- Alo?

- Ân nhân, là anh sao?

Âm thanh Mạnh Bắc truyền đến.

- Không nên gọi tôi là ân nhân, nghe không được tự nhiên. Tôi họ Tề, anh gọi tôi là Tề tiên sinh là được rồi.

Dù sao đối phương là người trong hắc đạo, Tề Nhạc cũng không có nói tên đầy đủ của mình.

- Được rồi, Tề tiên sinh, người anh cần tìm đã tìm được. Trong vòng ba ngày, tổng cộng có ba chuyến bay từ Hy Lạp đến Kinh Thành, người trẻ tuổi phù hợp với độ tuổi hai mươi có bảy người, mà nói anh tuấn, cũng chỉ có một. Tôi nghĩ, hắn chính là mục tiêu của ngài. Nhưng mà, làm cho tôi kỳ quái là, người này đến Kinh Thành, lại dùng tên của quốc gia chúng ta, gọi là Lâm Nhất Phàm, tôi nghĩ, có lẽ hắn phi thường có hứng thú với văn hóa chúng ta.

Tề Nhạc âm thầm gật đầu, thực lực Thánh Hỏa Giáo quả nhiên cường đại, khó trách có thể làm sinh ý súng ống, trong thời gian ngắn thế này đã tìm được người cần tìm.

- Người này xuất hiện ở địa phương nào? Có tìm được địa chỉ chuẩn xác không?

- Có! Hắn ngụ tại khách sạn Hilton, phòng 678 tầng sáu, đi cùng hắn có hai nữ nhân. Theo điều tra của tôi, tướng mạo của hai nữ nhân này cực đẹp, nhưng nhìn vào lại không giống tình nhân. Tôi chỉ tra được có bao nhiêu đây, Tề tiên sinh, ngài còn gì cần trợ giúp không?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Không có, cảm tạ Mạnh lão huynh, có cơ hội tôi sẽ mời anh dùng cơm.

- Ăn cơm thì không cần, Tề tiên sinh, tôi có yêu cầu quá đáng, ngày hôm qua sau khi chúng tôi về phục mệnh, lão đại của chúng tôi nghe nói ngài cứu anh em chúng tôi thì vô cùng cảm kích, muốn tìm cơ hội mở tiệc chiêu đãi Tề tiên sinh, hy vọng có thể kết giao với ngài. Không biết tôi có hân hạnh mời ngài được không?

Tề Nhạc khẽ chau mày, hắn thật sự không muốn nhấc lên quan hệ với xã hội đen, nhưng người ta vừa hỗ trợ, hắn không muốn cự tuyệt, đành phải miễn cưỡng nói:

- Vậy được rồi, các anh chọn thời gian, tôi cũng muốn biết lão đại của Thánh Hỏa Giáo là nhân vật thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui